Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 34: 34: Thế Giới 3 1 Vợ Bé Thất Học



*TG này là dân quốc
Spoil: Thế giới này chắc chắn HE, không đứt gánh giữa đường như TG trước, ngọt sủng và sống với nhau đến già, TG này hài hơn 2 TG trước rất nhiều nha, nữ9 TG này đã thất học mà còn ngu ngơ nên có nhiều tình huống hài ẻ lắm.

TG này không có ngược, không HE tui hứa khóc tiếng chó cho các cô.
*Trước khi vào truyện, mình xin nói là mình chuyển đổi cách xưng hô (di thái, mẫu thân, đại phu,…) dựa trên phim thời dân quốc có lồng tiếng (Hoa hồng lửa) để gọi cho thuần Việt.
___Editor + beta: ℓσℓιsα__
Mợ sáu ngã bệnh!
Nghe nói khi mợ năm vừa rời đi thì mợ sáu liền ngã xuống, người hầu gái ở trong sân là Tiểu Cúc cũng vội vàng chạy đi mời đại phu tới, đại phu đến Tây Uyển được nửa giờ vẫn chưa thấy rời đi, sau đó lão thái thái cũng bị kinh động, hoảng loạn đi đến Tây Uyển, nhưng một lúc sau, lão thái thái lại sai người hầu đi một chuyến, gọi đại soái ở quân doanh trở về!
(Lão thái thái là bà, nhưng nhà quyền quý họ gọi khác nhà dân, nên mình để nguyên nhé)
Người ta nói rằng mợ sáu chết quá nhanh, mợ năm đã hạ độc thủ.
Vân Nương đập vỡ một bộ ấm chén sứ men xanh ngọc: “Tôi hạ độc gì chứ? Nếu tôi mà đẩy cô ta thì cô ta còn có thể sống đến bây giờ à!”

Không ai trong phòng dám trả lời, cúi đầu nơm nớp lo sợ.
Vân Nương lại nói: “Hừ, tiện nhân kia khẳng định là muốn tính kế tôi, tôi sẽ không trúng kế của cô ta đâu!”
Vị thần của cô đang ở đây, vì vậy cô có thể bình tĩnh lại, dù thế giới bên ngoài có tung tin vịt như thế nào thì cô ta cũng không hề dao động.
Mãi cho đến khi người hầu tới, nói rằng đại soái lại đến Tây Uyển, lần này anh ở lại lâu hơn, tới bữa cơm chiều cũng chưa thấy rời đi.
Vân Nương tức giận đến mức lại ném chén trà xuống đất, không phải sắp chết rồi hay sao? Còn ăn cơm làm cái gì nữa!
Lại có người tới truyền lời, lão thái thái kêu cô ta đi qua.
Lúc này còn gọi cô ta qua làm gì?
Đột nhiên Vân Nương có một loại dự cảm không lành……
Cô ta hoài nghi ở trong lòng, nhưng còn chưa thấy được mặt của lão thái thái, thì đã phải quỳ gối ở trước cửa của lão thái thái một tiếng đồng hồ, đến khi cô ta không thể chịu đựng được nữa thì Hạ Thu ở bên cạnh lão thái thái mới đi ra mời cô ta vào trong.
Cô ta run chân bước vào trong phòng, nhìn thấy lão thái thái đang ngồi đó, trên tay cầm một chuỗi hạt Phật châu, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại khó nén được vui mừng: “Diệp Trăn mang thai, là con nối dõi đầu tiên của Thẩm gia chúng ta, vì suy nghĩ cho đứa trẻ, trước tiên con hãy đến thôn trang sống một thời gian, chờ đứa trẻ được sinh ra thì lại trở về đây.”
Diệp Trăn mang thai? Quả thực là một tia sét đánh giữa trời quang! Cô ta biết con tiện nhân Diệp Trăn kia là loại người tâm cơ mà!
Thời điểm Diệp Trăn tới cũng vừa lúc, tình cờ là lúc ký chủ mang thai hơn một tháng mà lại không tự biết, cũng là lúc thai nhi không được ổn định nhất, cái đẩy kia của Vân Nương thật đúng là đẩy ra dấu hiệu sinh non của cô, trong trí nhớ của cô, ký chủ là người nhát gan yếu đuối, sợ gây chuyện, luôn nghĩ rằng một điều nhịn là chín điều lành, ngoan ngoãn làm mợ sáu của Thẩm Ngọc, không tranh không đoạt, thân thể không thoải mái cũng cố nhịn, nghỉ ngơi vài ngày mới chuyển biến tốt, rất may là đứa bé mạng lớn nên mới bảo vệ được tính mạng.


Dường như Thẩm Ngọc cũng thích loại phụ nữ ngoan hiền như một bông hoa trắng nhỏ này, nhìn những người phụ nữ ở trong nhà của anh, không ai là không mỏng manh yếu đuối, ngoan ngoãn nhu nhược — ít nhất là luôn luôn tỏ ra dịu dàng vô hại ở trước mặt Thẩm Ngọc, không biết gì về chuyện thế giới bên ngoài.
Lần này Diệp Trăn tới, đương nhiên cô sẽ không giấu diếm, trực tiếp mời đại phu đến đây, tuy rằng mạch thai hơn một tháng vẫn còn chưa hiện rõ, nhưng một đại phu có kinh nghiệm thì vẫn có thể xử lý được.
Năm nay Thẩm Ngọc đã ba mươi, anh vẫn luôn lấy tình hình sóng gió của hiện tại mà không muốn kết hôn, dù lão thái thái có nói như thế nào cũng không nghe, lão thái thái vội vã muốn ôm cháu, nên tự nhiên sẽ hy vọng những người phụ nữ ở hậu viện của anh có thể mang thai, cũng không biết có phải vì Thẩm gia từ trước đến nay luôn ít con hay không mà không có người phụ nữ nào ở hậu viện của anh có thể mang thai, và Diệp Trăn là người đầu tiên.
*hậu viện: Sân sau, quân tiếp viện, nhưng mình chưa biết dùng từ nào thay thế
Kể từ đó, tự nhiên cô sẽ được coi trọng.

— Thẩm Ngọc có coi trọng cô hay không cũng không quan trọng, lão thái thái coi trọng cô là được.
Nhìn xem, hầu như không cần cô làm gì thì Vân Nương cũng đã trực tiếp bị đuổi đi, còn đưa Thẩm Ngọc đến trước mặt của cô.
Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Quả nhiên là anh vẫn đẹp như trong trí nhớ của cô, mày kiếm sắc bén, hình dáng thâm thúy, môi mỏng nhạt nhẽo, một đôi mắt đào hoa phong lưu đa tình, khóe miệng khẽ nhếch cười như không cười, anh là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, nhưng bởi vì khí phách giết người của anh mà người ta đã quên mất vẻ đẹp trai của anh, chỉ nhớ đến sự nguy hiểm đáng sợ và sự hung hãn không thể bỏ qua của anh.

Cô nhấp một ngụm canh gà đen, trộm liếc nhìn Thẩm Ngọc một cái, lại liếc mắt một cái, cho đến khi thu hút được sự chú ý của người đàn ông, anh mỉm cười nhìn cô: “Sao vậy? Thân thể không thoải mái hay sao?”
Diệp Trăn an tĩnh lắc đầu, muốn nói lại thôi, “Không có, chính là……”
Thẩm Ngọc như nhìn thấu được lý do khó nói của cô, “Có muốn gì thì cứ nói.”
“Thật không?”
“Thật.”
Anh đã quen với việc phụ nữ tìm đến anh, chưa kể người phụ nữ này còn mang thai cho anh, nên dù cô có muốn cái gì cũng được, miễn là anh có thể làm được.
Sau khi Diệp Trăn uống canh gà xong, cô trịnh trọng đặt bát sứ màu trắng lên trên bàn, cô nhìn Thẩm Ngọc, nói: “Đại soái, em mang thai, đây là con của chúng ta……”
Người đàn ông khẽ nhướng mày nhìn cô cười nhẹ, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt, có chút lạnh băng, anh sờ đầu cô, nói: “Đúng, là con của chúng ta.”
Cô được cổ vũ, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh: “Vậy em có thể đặt biệt danh cho con của chúng ta hay không?”
Thẩm Ngọc ngoài ý muốn, nhưng dù sao cũng là chuyện nhỏ, anh gật đầu nói: “Đương nhiên có thể.”
“Đại soái anh thật tốt, vậy sau này hãy gọi con của chúng ta là chó nhé!”
Phốc —
“………………???”

“Cha em nói, cần phải lấy một cái tên xấu xí cho đứa trẻ thì mới dễ nuôi nấng được, thật ra em có một người em trai, nhưng nó vừa chào đời không lâu thì đã chết vì bệnh tật.

Mẹ em vẫn luôn rất hối hận, không nên đặt tên cho nó là cục cưng thứ hai, mà phải đặt là Chú chó thứ hai! Nói không chừng nó có thể sống sót! Đại soái anh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc thân thể mình thật tốt, nuôi dưỡng chú chó của chúng ta còn phải nhiều hơn cả cỏ dại!”
“…………!Ừm?”
Diệp Trăn cười tủm tỉm nói: “Đại soái, anh cảm thấy em lấy tên này có được không? Có phải rất có ý nghĩa hay không!”
Thẩm Ngọc: “……Cái tên này quá thô tục, không thích hợp.”
Cô nghĩ rất nghiêm túc: “Nếu không thì gọi là chú bé chó?”
Trong nhà ký chủ thảm như vậy, nên đừng hy vọng xa vời rằng cô sẽ được đọc sách và trở thành một người có tri thức, kiến thức.
Có thể lấy ra cái tên Chú chó thứ hai này thì chắc chắn cô là người có học vấn nhất, thời điểm hiếu thảo nhất, làm một người mù chữ tiêu chuẩn, chắc chắn con chó là tốt nhất!
Có lẽ là vì đứa nhỏ nên vui mừng khôn xiết, cô ôm lấy vai của người đàn ông — điều mà trước đây cô tuyệt đối không dám, thậm chí khi cô nói với anh vài câu thì cũng không nhịn được mà thẹn thùng khiếp sợ, càng miễn bàn tới chủ động làm gì đối với anh — cô hưng phấn nói: “Đại soái, em rất muốn được sớm nhìn thấy bé chó của chúng ta.”
Thẩm Ngọc rất đau đầu, anh xoa trán, ngẫm lại xem, con trai cả của Thẩm Ngọc anh mà phải gọi là chú chó hay bé chó gì đó, nói ra sẽ làm cho người ta cười đến rụng răng mất!
P/s: Câu chuyện đại soái ám ảnh vì gọi con là chó sẽ bắt đầu từ đây, yên tâm TG này chỉ có hài với HE thôi =)))).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận