[Quyển 1] Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!

Chương 25: Đệ nhất tài nữ tướng Phủ (7)



Edit : Ngọc


—-


Phủ Tam hoàng tử.


Tam hoàng tử đang ngồi cùng khách hàng trao đổi về súng, một thị vệ vội vã chạy vào bẩm báo chủ nhân chế tác súng muốn gặp hắn.


Hắn cả kinh đến mức làm đổ chén trà, sau đó là cảm giác mừng như điên, vội vã chạy ra cửa: “Nhanh! Mời cao nhân vào!”


Sau khi hắn ra đến ngoài cửa, nhìn thấy bóng dáng thanh tú xinh đẹp kia, khiếp sợ: “Cô…cô là người đó…?”


“Không sai, Tam hoàng tử, người đưa bản vẽ chế tác súng cho ngài chính là tôi. ” Bạch Trăn Trăn lấy ra một bản thiết kế trắng như tuyết, “Bản cải tiến này đã tiêu tốn thời gian hai năm của tôi, tôi muốn đi gặp Hoàng thượng.”


Bạch Trăn Trăn đưa ra yêu cầu của mình.


Phong Thác đứng bên cạnh Tam hoàng tử, trên gương mặt không hề có chút khiếp sợ nào, ánh mắt nhìn về phía Bạch Trăn Trăn mang theo tia ôn nhu và ái mộ.


Không giống hắn, trong lòng Tam hoàng tử vô cùng chua xót, Bạch Trăn Trăn rõ ràng là vị hôn thê của hắn, hắn cũng danh chính ngôn thuận đứng cạnh nàng hơn so với bất kỳ người nào khác. Nhưng mà, vị hôn thê tài năng xuất chúng như vậy lại bị chính tay hắn đẩy ra.


Cũng may, bây giờ vẫn chưa muộn, hắn còn có cơ hội sửa chữa.


Hắn không chần chừ dẫn Bạch Trăn Trăn vào hoàng cung tìm hoàng thượng ngay trong đêm, Hoàng Đế muốn tìm kiếm cao nhân chế tác súng mà mấy đêm liền ăn ngủ không ngon, cho nên Tam hoàng tử mới gấp gáp như thế.


Có điều ba người không nghĩ đến, ở cửa ra phía nam lại nhìn thấy xe ngựa của Diệp gia.


“Xe ngựa của phủ Tể Tướng tại sao lại ở cửa Tử Cấm Thành?” Hộ vệ của Tam Hoàng tử cau mày.


Bạch Trăn Trăn chỉ liếc mắt một cái, sau tối nay Diệp gia sẽ không còn tồn tại nữa, ả cũng chẳng muốn nhìn thêm.


Tam hoàng tử thản nhiên nói: “Nghe nói vì cầu xin cho Diệp Hoài Cẩn, cả Diệp gia đã đến cầu kiến Phụ hoàng, hiện tại còn chưa đi ra, có lẽ bị nhốt hết vào đại lao rồi, xem ra lần này Phụ hoàng vô cùng tức giận.”


Diệp gia chắc chắn sẽ rơi đài, vì vậy Tam hoàng tử cũng không quan tâm đến bọn họ, cả ý nghĩ lên tiếng chào hỏi cũng không có.


Nghĩ tới đây, Tam hoàng tử liếc mắt nhìn Phương Thác, bỗng nhiên mở miệng: “Hôm qua phủ Tể Tướng không phải tìm ngươi đến làm khách quý ở phủ sao?”


Nghe vậy, Phương Thác theo bản năng mà liếc mắt nhìn Bạch Trăn Trăn, thấy ả cau mày, hắn lập tức mở miệng: “Hạ quan vô tâm với chuyện tình cảm, nên đã từ chối.”


Tam hoàng tử liếc mắt nhìn Phương Thác thật lâu, vô tâm với chuyện tình cảm? Rõ ràng là vì Bạch Trăn Trăn!


Hắn đã sớm biết Phương Thác để tâm đến Bạch Trăn Trăn, nói đến chuyện này, trong kinh thành còn có mấy ai lại không để tâm đến vị tài nữ có chút lạnh lùng này chứ?


Có điều Tam hoàng tử cũng không vạch trần, dù sao Bạch Trăn Trăn quá mức ưu tú, hắn cũng phải cố gắng một chút mới phải.


Hoàng thượng lúc này đang lưu luyến không muốn người của phủ Tể Tướng  rời khỏi Tử Cấm thành.


Dù sao Diệp Thiều Hoa thân là con gái buổi tối ở lại trong cung không thích hợp, nếu cô là thân nam nhi, hoàng thượng nhất định cùng cô đàm luận.


Sau khi tiễn ba người của Diệp gia đi, lại có cung nhân đến báo Tam hoàng tử cầu kiến, Hoàng Đế đang cao hứng, muốn tìm người chia sẻ sự vui mừng này, nghe vậy trực tiếp yết kiến.


Sau khi chờ Tam hoàng tử đến, vẻ mặt đầy vẻ vui sướng khẽ trầm xuống, có điều cũng không nói nhiều, chỉ nhìn Bạch Trăn Trăn, nói: “Ngươi nói hai năm qua đã cải tiến được bản thiết kế, uy lực thế nào?”


Bạch Trăn Trăn ở hiện đại chỉ là một tay chơi cờ vây, sao có thể gặp được nhân vật có thân phận cao quý như Hoàng Đế, cho nên ả bị khí thế xung quanh Hoàng Đế ép tới không thở nổi.


“Tầm bắn nhiều hơn trước một trượng.” Có điều Bạch Trăn Trăn vẫn cười tự tin, ả biết hoàng thượng tìm mình gấp gáp thế nào, hơn nữa thân phận người hiện đại cao quý khiến ả vô cùng tự tin nói: “Độ chính xác cao hơn một đến hai lần.”


Hoàng thượng nhìn ả như vậy, ánh mắt khó hiểu, lấy súng lục bên trong hộp gấm đưa cho Bạch Trăn Trăn, “Ngươi bắn trúng trái cây ở trên cây ngoài kia cho ta nhìn một chút.”


Bạch Trăn Trăn chưa từng trải qua huấn luyện, chỉ nhìn thấy súng trên ti vi, còn chưa cầm lần nào, làm sao có được phong độ tự tin như tay súng điêu luyện là Diệp Thiều Hoa.


Ả chật vật bắn xong một phát súng, lực giật của súng suýt chút nữa làm cho ả ngã.


Bạch Trăn Trăn nghĩ mà sợ, ả cảm thấy có chút không đúng, Hoàng thượng vội vã yết kiến ả như vậy, không phải là nên vui mừng sao? Không phải nên liên tục khen ngợi ả sao? Tại sao mọi thứ lại không giống như ả nghĩ?


“Được rồi, ngươi đứng lên đi, ” Hoàng thượng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Bạch Trăn Trăn, người thay thế thân phận đệ nhất tài nữ của Diệp Thiều Hoa ba năm qua, khẽ lắc đầu, “Phương án thay đổi của ngươi không tồi, nhưng, so với cái này chênh lệch rất nhiều, ta nhìn thấy ngươi căn bản không thể tự mình sử dụng thì ngươi làm sao có thể tự thiết kế ra được?”


Hoàng đế nói, bày ra bản thiết kế trắng như tuyết, mặt trên bản thảo vẽ rất tùy ý, nhưng tỉ lệ rõ ràng, ngay ngắn, cấu tạo bên trong được miêu tả vô cùng tỉ mỉ.


Ngay cả thái giám tổng quản không hiểu về súng cũng có thể hiểu rõ ràng.


So sánh với bản thiết kế của Bạch Trăn Trăn, có thể nói là một trời một vực, Bạch Trăn Trăn vừa nhìn thấy, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, bản thân ả không muốn thừa nhận cũng không được, tài nghệ của ả đúng là không bằng người ta.


Hoàng Đế nhìn thấy vẻ mặt của ả, không khỏi lắc đầu, nếu không có Diệp Thiều Hoa, Bạch Trăn Trăn lần này nhất định sẽ có được khen ngợi gấp trăm lần, không chừng sẽ trở thành một đại nữ quan. Nếu như so sánh Bạch Trăn Trăn với Diệp Thiều Hoa, bất kể là khí chất hay là vẻ bề ngoài, đều vô cùng ảm đạm.


So sánh Bạch Trăn Trăn với Diệp Thiều Hoa cũng quá là bắt nạt người ta rồi. Một người là đặc vụ cao cấp, một người thuộc lĩnh vực phổ thông, giống như đang so quốc vương với ăn mày xem ai nhiều tiền hơn.


“Uy lực tăng gấp mười lần?” Tam hoàng tử bỗng nhiên ngẩng đầu, làm hoàng tử, hắn đương nhiên rất rõ uy lực tăng gấp mười lần có ý nghĩa như thế nào, “Phụ hoàng, vị cao nhân này là ai?”


Nhân tài như vậy, không thể để cho thái tử nhanh chân có được!


Hoàng Đế không lập tức trả lời, mà nhìn về phía Tam hoàng tử, hơi híp mắt lại: “Nghe nói ngươi không gặp người Diệp gia?”


Tam hoàng tử vội vã chắp tay, bỏ qua quan hệ cùng Diệp gia, nói vô cùng hiên ngang: “Diệp Hoài Cẩn đại nghịch bất đạo, mang đến nhiều phiền muộn cho Phụ hoàng, làm hỏng đại sự của phụ hoàng, nhi thần không muốn lui tới với người như vậy.”


Diệp gia quá liều lĩnh, không đáng để hắn đắc tội phụ hoàng, khó có thể đảm bảo, tuy rằng hắn có thể đưa than đến sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng cũng phải nhìn xem đối phương là ai, có giá trị lợi dụng hay không.


Diệp gia à? Không cần thiết.


“Phụ hoàng, ngài nói vị cao nhân kia, rốt cùng là ai?” Hiện tại điều Tam Hoàng tử quan tâm nhất là vị cao nhân kia, Diệp gia gì đó hắn không quan tâm, cũng lười muốn biết.


Bạch Trăn Trăn cũng nhìn chằm chằm Hoàng Đế, chờ hắn trả lời.


Từ đáy lòng ả có chút bất an, loại súng lục này, toàn bộ thời đại này cũng chỉ có ả biết, tại sao có thể có người vẽ ra một bản thiết kế chi tiết như vậy? Nếu là nhân tài thì cũng tốt, ả còn có rất nhiều món đồ quan trọng có thể nghĩ ra được, điều Bạch Trăn Trăn sợ người kia là người “xuyên không”


Ả tuyệt không cho phép có thêm một người “xuyên không” xuất hiện!


Hoàng thượng nhìn bọn họ một chút, “Người kia, các ngươi cũng quen biết, chính là…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận