Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trở Lại

Chương 11: Tên độc miệng


Tới cửa hàng đầu tiên, Di Giai vui vẻ đi vào ngắm nhìn, ở đây bày biện rất nhiều đồ trên tường, còn có tủ kính đặt dưới đất. Nơi thì đặt súng, nơi thì có cung, kiếm, chẳng phân biệt là hiện đại hay cổ đại

Một ông lão bước ra, không có vẻ run rẩy yếu ớt mà vững vàng khỏe khoắn, cũng đúng thôi, linh hồn chỉ cần có đủ tiền là có thể tăng cường mà.

“Tiểu cô nương cần gì?”

“Ta muốn chọn một vũ khí hợp tay, nhưng ta chưa từng sử dụng vũ khí, không biết loại nào hợp tay hết.”

Ông lão cười hiền từ, chỉ những thứ xung quanh:”Cô cứ nhìn qua những thứ này, cảm thấy cái nào vừa ý có thể bảo ta, ta sẽ lấy ra cho cô thử.”

Di Giai đi quanh, hết ngước mắt lên cao lại nhìn xuống dưới đất, tò mò chỉ vào cây súng.

Ông lão lấy cây súng lục ra khỏi tủ kính, đưa cho cô rồi dẫn cô đi xuyên qua 1 chiếc gương lớn. Di Giai không hiểu lắm nhưng vẫn đi theo.

Không ngờ được vào trong lại là khoảng không gian rộng đến kinh ngạc, có cả bia ngắm bắn, có cả các hình nộm,… Di Giai trợn mắt, chẳng lẽ đây là không gian hệ thống của ông lão sao? Tuy tò mò nhưng cô cũng không hỏi nhiều, cô cầm súng lên, không biết nhắm sao, bắn bừa một phát vào không trung.

Vừa bắn xong cô đã há hốc, thứ bắn ra không phải là đạn, mà là 1 loại giống như linh hồn chi lực, bắn quá nhiều sẽ khiến linh hồn yếu ớt, mờ đi. Không được, thứ này quá nguy hiểm, cô ngỏ ý như vậy với ông lão.

Ông lão có chút ngạc nhiên:”Vũ khí nào không tiêu tốn linh hồn chi lực chứ?”

Di Giai nghe vậy như sét đánh ngang tai. Như vậy, phải có nhiều tiền ăn để bù lại linh hồn chi lực, chứ bắn hoài vậy làm gì có mạng mà sống nữa.

Cô thật sự không muốn mua vũ khí, nhưng nhiệm vụ lần này là tiêu diệt quái vật, không lẽ tay không sát tứ phương? Hơn nữa cô cũng muốn trải nhiệm thêm, không muốn làm ếch ngồi đáy giếng.

Súng cần quá nhiều kỹ thuật để ngắm bắn, bây giờ cô học sợ không kịp. Đành phải đi ra ngoài chọn vũ khí khác.

Bên ngoài vừa đúng lúc này vào thêm một vị khách, người thanh niên này ăn mặc đồ cổ trang, màu đen viền đỏ, gương mặt yêu nghiệt, mắt phượng dài, gương mặt góc cạnh rõ ràng như bức tượng điêu khắc được nghệ nhân tính toán từng li.

“Lão già, kiếm ngươi nhét hết ở đâu rồi?”

Ông lão cũng không vội vàng, đi mở vài hòm, đưa ra cho y xem, còn cười cười:”Tiểu Thanh, ngươi lại làm hỏng kiếm rồi?”

“Hừ, ai bảo kiếm của ông vẫn kém chất lượng thế.” Y vừa ngồi xuống tìm kiếm vừa càu nhàu

Di Giai hướng mắt nhìn y, được rồi, người đẹp nhất trước giờ cô từng gặp, phải nhìn thêm một chút.

Người nam nhân áo đen cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm bèn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cô gái trẻ, tầm 16 17 tuổi, mặc một chiếc váy trắng rộng, tay áo chỉ qua khuỷu tay, tóc lại xõa dài đến eo, mắt y giật giật:”Nữ nhân xấu xí, ngươi nhìn ta làm gì? Tạo hình của ngươi là muốn cosplay ma nữ sao?”

Di Giai kinh ngạc, không ngờ gương mặt đẹp lại ăn nói khó nghe thế, đúng là được cái này mất cái kia, cô nhìn hắn đầy thương cảm như cái nhìn trẻ thiểu năng, không tiếp lời mà tiếp tục xem vũ khí.

Tên mặt đẹp thấy cô không đáp, cũng không xem cô nữa mà cầm thanh kiếm mình chọn được, đi xuyên qua kính, Di Giai đúng lúc cũng đang cầm một thanh kiếm, chạy vào theo sau.

Cô chú ý đến tên mặt đẹp kia cầm kiếm bằng một tay, đang hành hạ một con bù nhìn, động tác nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, con bù nhìn to gấp đôi người thật từ mũi kiếm thứ 2 liền tan nát. Di Giai rùng mình, thật ghê gớm.

Mặt đẹp nhướn mày nhìn về phía cô, nhếch miệng. Di Giai ôn hòa:”Có chút bản lĩnh cũng tốt, hẳn nào miệng lưỡi như vậy vẫn còn sống được tới giờ.”

Mặt đẹp nghe vậy liền xù lông:”Ngươi nói vậy là ý gì?” Di Giai rất từ bi tha thứ cho dáng vẻ thiểu năng của hắn, tập trung vào thanh kiếm chém bù nhìn, nhưng con bù nhìn chỉ rách một chút. Mặt đẹp thấy vậy cười sặc, hả hê nhìn cô:”Ngươi yếu như vậy, sống được tới giờ cũng thật đáng ngạc nhiên.”

Di Giai vẫn bình thản:”Ta người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, có ai muốn giết ta?”

Mặt đẹp khóe miệng giật giật:”Ngươi còn không biết liêm sỉ.”

Di Giai không để ý đến hắn nữa mà ra ngoài chọn lại vũ khí, tuyệt vọng liếc mắt qua lại chợt thấy một thứ giống như khuyên tai, nhỏ bé treo lủng lẳng, hình trang trí treo trên khuyên là dáng vẻ 1 cây búa. Cô hỏi chủ tiệm.

“À, là 1 cây búa có thể thu nhỏ phóng to tùy ý. Thời buổi này không có ai dùng vũ khí như vậy, ta treo trên đó đã lâu, cũng suýt quên mất rồi.”

Di Giai với tay cầm lấy nó, đi lại vào trong gương.

Tên mặt đẹp vừa vòng ra lấy cây kiếm khác lại quay lại chém giết bù nhìn, cũng may bù nhìn bị chém xong qua một thời gian sẽ hồi phục như cũ, nếu không cũng không đủ cho hẳn chém


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận