Vẻ mặt nàng khó coi vô cùng, nhìn đám quỷ quái cuồn cuộn vọt tới ngoài Tư gia, ánh mắt nàng lập tức hung ác tựa muốn ăn quỷ.
Hồng Y thấy nàng đoán được cũng không giấu diếm nữa, nói thẳng: “Vậy nên xin giao thi cốt chủ nhân cho người, hy vọng người có thể bảo vệ tốt thi cốt ngài ấy.”
Trì Am hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại mới nói: “Đương nhiên rồi, chàng ấy chính là nam nhân của ta mà.”
Hồng Y nghe nói như thế không nhịn được run rẩy da mặt, vì sao rõ ràng chủ nhân không ở đây mà nàng ấy vẫn cảm giác như bị bọn họ nhét một mồm cơm chó vậy?
Sau khi biết rõ nguyên nhân quỷ môn mở ra trước thời hạn, Trì Am không chút nương tay, trực tiếp thả một chén máu, lần nữa bày ra một đạo phòng ngự trong Tư gia, mãi tới khi linh lực khô kiệt mới dừng lại.
Lệ quỷ Hồng Y ở bên cạnh hộ pháp cho nàng, thấy lớp phòng ngự không ngừng tăng mạnh kia thì hai mắt lòe lòe tỏa sáng.
Mà mấy đạo sĩ kia cũng kinh ngạc không thôi.
Đạo sĩ lớn tuổi trầm ổn tên là Chử Sơn, là đại đệ tử của Mộc Tĩnh Lưu, năng lực đạo pháp cao hơn toàn chúng sư đệ nên mới có thể được Mộc Tĩnh Lưu phái tới đây.
Mộc Tĩnh Lưu có thể phái đại đệ tử tới cũng chứng minh thái độ của ông, Trì Am nhận món ân tình này, cả đêm vừa bận rộn bày phòng ngự còn không chút keo kiệt dạy bọn họ mấy chiêu. Cuối cùng nàng nói: “Chờ tới đêm khuya, quỷ môn hoàn toàn rộng mở sẽ có càng nhiều quỷ đạo hạnh cao thâm xuất hiện, ta hy vọng mọi người có thể luôn thủ vững đến cuối cùng, có thể chứ?”
Chử Sơn gật đầu: “Bọn ta sẽ cố gắng hết sức.”
Trước khi xuống núi, sư phụ đã dặn dò bọn họ nếu gặp một cô nương họ Trì thì mặc cho nàng phân phó cái gì cũng nghe theo là được. Vậy nên Chử Sơn không hỏi gì cả, nàng dạy gì học nấy, phân phó gì đồng ý nấy, sẵn sàng vì cuộc chiến đêm nay.
Thời gian ngày càng gần nửa đêm, cả Nam Thành như biến thành nơi vui chơi của quỷ.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ chen đầy đủ loại quỷ quái, nhà nhà đóng chặt cửa sổ, đèn lồng dưới mái hiên bị âm phong ăn mòn, cuối cùng tắt phụt.
Không biết từ khi nào, ánh trăng vốn sáng tỏ bị mây đen dày nặng che khuất, cả đất trời chỉ dư lại một mảnh bóng đen thuần túy.
Âm phong từng trận, quỷ khóc sói gào, vạn quỷ tề tụ.
Tất cả những ai còn tỉnh nghe được tiếng quỷ khóc bên ngoài đều không nhịn được lạnh cả người, thấy vô số quỷ quái trên bầu trời thì đều sinh ra cảm giác như gặp phải tận thế.
Trì Am thoáng trầm mặt nhìn đám quỷ quái muốn đột phá phòng ngự Tư gia trên bầu trời, lặng yên không nói câu nào.
Đang lúc Trì Am quan sát chúng quỷ công kích Tư gia, một quỷ bất ngờ thổi tới, lo lắng nói với Trì Am: “Không hay rồi, quân đội ngoài Nam Thành cũng bị để mắt tới.”
“Bọn họ nhằm vào Tư Hiên?” Trì Am ngưng trọng hỏi.
Quỷ đến báo tin gật đầu, gương mặt lành lạnh phiếm quỷ khí cũng lộ ra vẻ ngưng trọng: “Chủ nhân từng để lại mấy Quỷ Tướng ở bên kia, lúc này còn miễn cưỡng chống đỡ được. Nhưng chờ có nhiều quỷ cấp bậc Quỷ Tướng ra tới thì sợ là không chịu nổi nữa.”
Trì Am nhíu mày.
Tư Hiên là do Tư Ngang lựa chọn đại diện cho nhân gian từ sớm, cũng dại diện cho nguyện vọng và ý chí của Tư Ngang từ khi còn sống ở nhân gian. Cùng với đó, Tư Hiên là quân cờ Tư Ngang đặt tại nhân gian, vì kế hoạch của hắn, Tư Hiên tuyệt đối không thể gặp chuyện.
Nhân gian thời đại này sẽ gặp phải một hồi hoạ kiếp lịch sử của loài người, trận hoạ kiếp này liên lụy tới mấy chục quốc gia, mấy ngàn vạn người, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều con người chết đi, gánh nặng chốn U Minh ngày càng trọng. Thế nên Tư Hiên cần phải sống, sứ mệnh của Tư Hiên là tham dự vào hoạ kiếp lần này của nhân loại, chấm dứt chiến loạn mảnh đất phương Đông này, giảm bớt áp lực cho U Minh.
Chỉ cần nhân gian không còn nhiều oán khí, ác khí như thế nữa, U Minh cũng sẽ không vì không gánh tải nổi mà sụp đổ, cả U Minh lẫn nhân gian đều sẽ tốt.
Tư Hiên là người thừa kế do Tư Ngang một tay huấn luyện ra, Tư Hiên không thể gặp chuyện.
Nhưng bây giờ nàng cũng không thể rời khỏi Tư gia được.
Trì Am bỗng nhiên hiểu ra vì sao chúng quỷ lựa chọn đi công kích Tư Hiên. Cho dù chúng muốn dẫn nàng ra ngoài hay muốn hủy diệt kế hoạch của Tư Ngang thì đều là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Trì Am quay đầu nói với lệ quỷ Hồng Y bên cạnh: “Hồng Y, lần này làm phiền ngươi rồi, nhất định phải bảo vệ tốt Tư Hiên, đừng để hắn phải gặp chuyện không may.”
Hồng Y nhìn nàng thật sâu: “Tư gia thì sao?”
Trì Am kiên định nói: “Ta sẽ bảo vệ Tư gia, chỉ cần ta còn ở đây, không có quỷ nào có thể phá tan phòng tuyến của Tư gia.”
Hồng Y đành phải nói: “Vậy được rồi.”
Trì Am nói Hồng Y chờ, nàng trở về phòng lấy ra một cái túi chứa đầy phù văn, giao cái túi kia cho đối phương, nói với nàng ấy: “Trong này là phù ta vẽ trong khoảng thời gian này, bên trong có máu của ta, ngươi giao nó cho Tư Hiên đi.”
Hồng Y lên tiếng đồng ý, nhận cái túi kia, sau đó vẫn không rời đi.
Trì Am nghi hoặc nhìn nàng ấy, chỉ thấy Hồng Y chợt ngồi xổm xuống, một tay đánh mạnh về phía mặt đất.
Mặt đất bị một chưởng này đánh cho khẽ rung động, một luồng sáng đỏ chợt chui ra khỏi mặt đất, phóng lên cao. Mắt thấy nó muốn đâm về phía lệ quỷ Hồng Y, Hồng Y vội vàng né tránh, để mặc thứ kia bay tới chỗ Trì Am.
Trì Am vươn tay tiếp được, chờ thấy rõ ràng thanh kiếm gỗ đào trong tay thì không khỏi kinh ngạc.
Lệ quỷ Hồng Y dùng ánh mắt sợ hãi nhìn thanh kiếm gỗ đào này, nói với Trì Am: “Đây là thứ chủ nhân phân phó giao cho người, là kiếm gỗ đào truyền xuống từ thời thượng cổ. Chủ nhân của nó chính là người, đêm nay người có thể dùng nó ngăn địch, có thể mang lại thắng lợi.”
Trì Am chậm rãi chuyển ánh mắt từ kiếm gỗ đào đến trên người Hồng Y, đang muốn nói cái gì thì cổ họng lại nghẹn lại, cuối cùng chỉ đành đáp một tiếng.
Chờ tới khi Hồng Y giết một đường rời khỏi, ngón tay Trì Am nhẹ nhàng vỗ về thanh kiếm đỏ sẫm trong tay, miết nhẹ dọc phù văn trên thân kiếm, đáy mắt mang theo vẻ hoài niệm, cũng có cảm khái, có thoải mái.
Trải qua nhiều thế giới như vậy, mỗi khi chấm dứt một thế giới, tiến vào thế giới mới đều như sống một cuộc đời mới. Mà rất nhiều thứ nàng từng dùng qua đều là sinh không mang theo tới, chết không thể mang đi.
Duy chỉ có một thứ dường như từng xuất hiện trong rất nhiều thế giới, cùng nàng vượt qua thời gian sống sót ngắn ngủi.
Đó chính là thanh kiếm gỗ đào hắn làm cho nàng năm đó, trải qua trăm ngàn vạn năm, nó luôn xuất hiện tại thời điểm nàng cần nhất.
Trên mặt Trì Am từ từ hiện nét cươi, nhìn về phía đám quỷ ngoài đại viện Tư gia, ánh sáng lạnh trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Đêm khuya, trời đất chợt biến chuyển, gió nổi mây vần, trên bầu trời vang lên một đạo sấm rền.
Tiếng sấm từ chân trời loáng thoáng mà tới, không vang dội, không khiến người đang ngủ mơ bừng tỉnh, nhưng tất cả những ai chưa ngủ đều cảm giác được giữa tiếng sấm mang tới điềm gở chẳng lành.
“Đại sư huynh, hình… hình như là Quỷ Vương xuất thế…” Một đạo sĩ run run nói.
Các đạo sĩ khác cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, yết hầu căng chặt, căn bản không nói nên lời.
Bọn họ vốn cho rằng chỉ cần bảo vệ Tư gia, không cho đám quỷ quái vây khốn Tư gia xông tới là được. Lại nhìn Tư gia có quỷ khí mà Quỷ Vương thành U Minh lưu lại, còn có Trì Am, nữ tử khiến bọn họ nhìn không ra sâu cạn, cảm thấy đêm nay muốn bảo vệ Tư gia là không thành vấn đề.
Nhưng bọn hắn không biết, khi đêm khuya buông xuống, sẽ có Quỷ Vương từ U Minh đi ra.
Quỷ Vương là khái niệm gì? Chính là thứ mà nhân gian không thể chấp nhận. Bình thường Quỷ Vương chỉ có thể ở tại U Minh, cho tới bây giờ chưa từng thấy Quỷ Vương trên nhân gian. Tựa như quỷ khí do Quỷ Vương lưu lại ngoài Tư gia cũng chỉ để bọn họ biết Tư gia có một Quỷ Vương che chở mà thôi, không ai tin rằng Quỷ Vương này có thể trở lại nhân gian.
Mọi chuyện xảy ra đêm nay quá mức khác thường, chưa tới quỷ lễ mà quỷ môn đã mở ra trước cũng đủ làm bọn họ khiếp sợ rồi. Đã thế giờ còn có một Quỷ Vương xuất thế.
Chử Sơn ngưng trọng nhìn về phía bầu trời đêm hồi lâu, nói với một đám sư đệ: “Nếu thật sự là Quỷ Vương, chúng ta cũng không giúp được gì, chỉ có thể mặc cho số phận.”
Tuy lời này của Chử Sơn nghe như có vẻ chấp nhận số phận, nhưng có lúc nào là không thản nhiên đón nhận mọi chuyện đâu.
Lựa chọn trở thành đạo sĩ, giao thoa với yêu ma quỷ quái, tại thời điểm như thế này nên vì giữ gìn hòa bình nhân gian mà ôm quyết tâm liều chết.
Khi Quỷ Vương từ quỷ môn đi ra, mây gió đất trời đều thay đổi, đạo sĩ nhân gian bị dọa trắng mặt, đều ngóng nhìn về phía Nam Thành.
Quỷ Vương xuất hiện ở Nam Thành, chỉ sợ lúc này Nam Thành dữ nhiều lành ít.
Tại Nam Thành vốn đã vạn quỷ tề tụ, một Quỷ Vương cao tới ba trượng đạp bước chân rung chuyển đất trời mà tới. Mỗi lần nó bước một bước, mặt đất đều run lên, một đám quỷ quái ngã trái ngã phải, đồng loạt tránh lui.
Trong tay Quỷ Vương kéo một khối thi cốt máu chảy đầm đìa, nhằm thẳng Tư gia phía Nam Thành.
Lúc này, Hồng Y đang ở nơi đóng quân Nam Thành dùng ô đỏ xé rách một đám Quỷ Tướng xông tới cũng cảm nhận được hơi thở của Quỷ Vương.
Động tác của nàng hơi khựng lại, lệ khí trên người trở nên không ổn định.
“Hồng Y cô nương, có chuyện gì vậy?” Tư Hiên vội hỏi.
“Quỷ Vương xuất thế.” Hồng Y lạnh giọng lẩm bẩm: “Không ngờ chủ nhân Minh Phủ vì đánh bại chủ nhân mà thậm chí thả ra cả Quỷ Vương, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì…”
Quỷ Vương xuất thế chính là đại nạn cho nhân gian, đồng thời cũng phá hỏng quy tắc âm dương. Nếu cố ý thả Quỷ Vương ra ngoài, Quỷ Tiên đứng đầu Minh Phủ đương nhiên chịu trừng phạt nghiêm khắc. Nàng tin chắc Quỷ Tiên biết đạo lý này. Nhưng giờ có Quỷ Vương xuất hiện, mặc kệ là nguyên nhân gì, chủ nhân Minh Phủ đều không thể trốn tránh trách nhiệm.
“Quỷ Vương?” Vẻ mặt Tư Hiên lập tức trở nên nghiêm nghị, hắn nói: “Ngươi mau về đi, nhất định phải bảo vệ Tư gia.”
Dứt lời, hắn cũng vội vàng để binh lính kéo vang chuông cảnh báo, định mang binh trở về.
Hồng y ngăn hắn lại: “Ngươi không thể rời khỏi nơi này.”
“Vì sao?” Tư Hiên cau mày, hắn không thể nhìn Tư gia bị một đám quỷ hủy diệt được.
“Nơi này có dương khí thuần khiết nhất, ngươi ở lại đây, quỷ quái không dám dễ dàng tới phạm, nếu ngươi rời khỏi nơi này, không có dương khí che chở, chỉ dựa vào mấy người các ngươi là không đấu lại được.”
Nơi này là quân doanh, tụ tập dương khí thuần khiết nhất thế gian, ngay cả ác quỷ đều không dám dễ dàng tới gần. Lại thêm đám binh lính này bản thân đều là người làm việc liếm máu trên lưỡi đao, sát khí tận trời, có thể dễ dàng trấn áp quỷ khí.
Nếu không phải có âm phù mà Trì Am đưa cho, chỉ sợ ngay cả lệ quỷ Hồng y cũng khó tiến vào.
Tư Hiên há miệng, nhìn về phía Tư gia, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng.
Quỷ Vương kéo một khối thi cốt máu chảy đầm đìa đến trước cửa lớn Tư gia.
Lúc này, ngoài cửa lớn Tư gia vạn quỷ tề tụ, lại vẫn không cách nào phá vỡ phòng thủ Tư gia. Mãi tới khi Quỷ Vương vung bàn tay to như quạt hương bồ về phía trước, quỷ khí bao ngoài Tư gia nháy mắt trở nên ảm đạm rất nhiều.
Một đám quỷ quái phát hiện như vậy đều không nhịn được hoan hô, dùng ánh mắt tham lam nhìn quỷ khí đang dần yếu bớt.
Ngay khi quỷ khí do Quỷ Vương thành U Minh lưu lại bị Quỷ Vương mới tới phá giải, tất cả quỷ quái phát ra tiếng hoan hô rung trời, thậm chí có chút ác quỷ nóng vội muốn vọt vào, kết quả kêu thảm một tiếng giữa không trung, hóa thành một trận khói nhẹ biến mất.
Toàn bộ Tư gia sáng lên một luồng linh quang rạng rỡ, linh quang kia tựa như một cái lồng bàn khổng lồ, bao trùm toàn bộ Tư gia.
Nhìn đám quỷ đi trước bị tiêu diệt dễ dàng, quỷ quái khác đều lộ ra vẻ sợ hãi, không dám tùy tiện xông vào nữa.
Tuy quỷ khí do thành chủ thành U Minh lưu lại đã tiêu tán, nhưng trong Tư gia còn có trận pháp và linh quang cực mạnh bảo hộ, không phải nơi mà tiểu quỷ bình thường có thể đi vào.
Quỷ Vương nhấc thi cốt máu chảy đầm đìa trong tay lên, trên thi cốt không có thịt, chỉ có một tầng máu tươi đỏ sậm bao trùm, máu kia tựa như rất mới mẻ, lưu động khắp thi cốt như có sinh mệnh, hoàn toàn không nhỏ giọt xuống mặt đất.
Quỷ Vương bẻ một thanh xương sườn từ thi cốt ra, cầm xương sườn đánh mạnh về phía trận pháp phòng ngự Tư gia.
Xương sườn tản ra làn khí đầy quái gở, mỗi lần va chạm đều gây tổn hại rất lớn cho trận pháp phòng ngự, linh quang cũng từ sáng lóa chói mắt dần dần ảm đạm.
Chúng đạo sĩ trấn thủ Tư gia vẻ mặt lụn bại, ánh mắt hoảng sợ, nhưng bọn họ không thể không thủ vững tại vị trí của mình, liều mạng sử dụng pháp lực trong cơ thể giữ gìn trận pháp phòng ngự.
Ngay lúc Quỷ Vương không ngừng va chạm trận pháp phòng ngự Tư gia, cửa lớn Tư gia bất chợt mở ra.
Quỷ Vương dừng động tác, cúi đầu nhìn nhân loại từ cánh cửa đi ra ngoài.
Trì Am nắm kiếm gỗ đào, ngửa đầu nhìn con Quỷ Vương khổng lồ đến mức không tưởng được trước mặt, ánh mắt rơi xuống thi cốt nó nắm trong tay, biết thi cốt này là thi cốt của bản thân Quỷ Vương khi còn sống, cũng là vũ khí tốt nhất của nó.
Trì Am mỉm cười với Quỷ Vương, đột nhiên rút kiếm nhảy lên.
Chỉ thấy một đạo ánh đỏ phá tan không trung, chờ đám quỷ xung quanh cảm giác được ánh sáng đỏ kia dẫn theo lực lượng thuần khiết cuồn cuộn mà tới mới hét chói tai chạy trốn, một ít quỷ quái chậm một bước bị ánh đỏ kia xé thành mảnh nhỏ, hóa thành khói nhẹ tan biến.
Quỷ Vương nắm thanh xương sườn trong tay ngăn cản một kích này.
Đòn công kích của nhân loại nhẹ nhàng rơi vào đỉnh đầu sư tử đá trông giữ cửa. Còn Quỷ Vương rút lui vài bước, chợt nghe một tiếng rắc vang lên, căn xương sườn trong tay nứt ra, nhanh chóng hóa thành một đống xương vụn với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Quỷ Vương tức giận đến rống giận rung trời.
Một đạo âm phong mãnh liệt thổi tới, hất lên tóc mai nữ tử trên sư tử đá, mà nụ cười của nàng ngày càng sáng lạn.
“Xem ra… Trận chiến này chúng ta thắng rồi!”
Khoảnh khắc xương sườn Quỷ Vương bị chém vỡ, mặc kệ là lệ quỷ Hồng Y đang tại quân doanh Nam Thành hay chúng đạo sĩ trấn thủ tổ trạch Tư gia, thậm chí chúng đạo sĩ của các phái chạy ra ngoài bận rộn vì quỷ môn mở trước thời hạn đều tinh tường cảm nhận được khí thế con Quỷ Vương chạy tới nhân gian không ngừng bị làm cho suy yếu.
Toàn bộ nhân loại hoặc quỷ quái đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Nhưng mặc kệ thế nào, hơi thở Quỷ Vương thật sự biến hóa không ngừng, từ cường thịnh đến suy nhược, dần dần thực lực chỉ còn tương đương với Quỷ Tướng bình thường.
Cao nhân từ đâu tới, lại có thể chèn ép một con Quỷ Vương bò lên từ U Minh đến nông nỗi này?
Khi những người ở phương xa đang đoán mò, đối diện Trì Am lúc này là con Quỷ Vương vừa biến thành chiều cao tương đương nhân loại.
Lúc này trong tay Quỷ Vương chỉ còn dư lại một đoạn xương ngón tay, máu trên xương ngón tay cũng khô kiệt ảm đạm. Thi cốt hủy diệt khiến Quỷ Vương chịu thương nặng, nó đã không còn năng lực tái chiến.
Nhưng Trì Am cũng không định thả nó đi.
Nàng nắm kiếm trong tay, chém thẳng ra tới, bày thành huyết trận xung quanh, vây chặt Quỷ Vương và chúng Quỷ Tướng cạnh nó.
Làm xong hết thảy, Trì Am mới chậm rãi thở hắt ra một hơi, sau đó ngồi bên chân sư tử đá nghỉ ngơi.
Một tiếng gà trống to rõ gáy vang, trời sáng rồi.
Sau hừng đông, quỷ môn quan chuẩn bị đóng lại, chúng quỷ quái vây khốn Tư gia cuối cùng không cam lòng rời đi, chỉ còn dư lại đám quỷ bị vây trong huyết trận muốn đi cũng không được.
Trì Am gục đầu xuống, ý nghĩ có hơi mơ hồ, không biết U Minh hiện tại thế nào…
Một làn gió không biết từ đâu đến nhẹ nhàng thổi qua, trong gió vương mùi hoa kỳ dị, có vài phần hơi thở không nói rõ được.
Trì Am ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện cả thế giới đột nhiên tràn ngập sương mù không biết từ đâu tới, che phủ thế giới sắp nghênh đón bình minh.
Trì Am ngửi một hơi mùi hoa trong không khí, đầu óc lại choáng váng một chút, chợt cảm thấy mùi hoa này rất quen, không như hoa cỏ nhân gian mà giống mùi hoa bên kia bờ Vong Xuyên, đẹp đẽ lại say lòng người.
Âm thanh kỳ dị vang lên giữa sương mù, từng đợt mùi hoa xông vào mũi.
Trì Am nhìn thẳng nơi sâu trong sương mù không chuyển mắt, loáng thoáng cảm thấy ranh giới âm dương bị đánh vỡ, âm phủ và dương gian trùng điệp giao thoa, tiếng nước Vong Xuyên róc rách bên tai.
Nàng chợt đứng dậy, chỉ thấy kiến trúc nhân gian xung quanh hóa thành hư vô bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, đưa mắt nhìn lại, một mảnh vô biên vô hạn tĩnh mịch tiêu điều. Giữa sương mù, một con sông lặng yên uốn lượn xuất hiện, hai bên bờ nở đầy hoa huy hoàng hùng dũng, mùi hoa theo dòng nước thoảng qua.
Hoa kia chảy tới bên chân nàng, thậm chí có thể nghe được tiếng hoa nở rộ.
Một chiếc thuyền khổng lồ từ đối diện sông đâm phá lớp sương mà tới.
Một nam nhân mặc chiến bào màu máu đứng trên boong tàu, khôi giáp trên đỉnh đầu che khuất gương mặt hắn, một thân khí huyết sát phạt còn chưa tiêu tan nguy hiểm lại nghiêm nghị, khiến hắn tựa như ác quỷ bò ra từ âm ty.
Sau lưng hắn là chúng minh binh khí thế dũng mãnh lăng liệt, tay cầm vũ khí, ai nấy oai hùng bất phàm.
Chiến thuyền dừng lại trước mặt Trì Am, thiên địa nháy mắt trở nên vô hạn rộng lớn, nàng phát hiện lúc này mình đã đứng trên một mảnh cánh đồng bát ngát, tầm nhìn ngoại trừ biển hoa vọng không đến cuối bên bờ đối diện cũng chỉ còn chiếc chiến thuyền khổng lồ kia.
“Người” trên chiến thuyền bỏ mũ giáp trên đầu xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ âm trầm.
Hắn hơi gợn lên đôi môi đỏ như máu với nàng, giọng nói khàn khàn kiên định: “Am Am, ta tới đón nàng về Minh Phủ.”
Trì Am chậm rãi nở rộ nụ cười tươi sáng, không chút do dự nhảy thẳng về phía chiến thuyền kia, cả người bị một đạo quỷ khí nâng lên, nhào vào lòng nam tử đứng đầu.
Khoảnh khắc nhào vào lòng hắn, nàng vươn tay ôm siết cổ đối phương, vùi mặt vào hõm cổ hắn.
Hắn siết cánh tay ôm chặt người trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Sau hừng đông, hết thảy quy về bình thường.
Sáng sớm, mọi người bắt đầu bận rộn cho quỷ lễ, ngã tư đường vắng tanh lạnh lẽo dần dần đông đúc, theo mặt trời dâng lên, nhân gian nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
Tư Hiên mệt mỏi trở lại Tư gia, thấy quản gia bước tới đón liền hỏi: “Tối hôm qua trong nhà thế nào? Cửu thái thái đâu?”
Quản gia sửng sốt, kỳ quái hỏi lại: “Hiên thiếu nói gì vậy? Cửu thái thái nào cơ?”
Ánh mắt Tư Hiên lập tức cố định trên mặt quản gia.
Quản gia bị ánh mắt lăng lệ như điện kia nhìn cho giật thót, yếu ớt nói: “Hiên thiếu, không phải mười năm trước Cửu gia đã… Lúc Cửu gia đi còn chưa thành thân mà…” Nói tới đây, trong lòng quản gia cũng trào dâng sự tiếc thương. Cửu gia vĩ đại như vậy lại mất sớm từ lúc tráng niên, thậm chí không lưu lại nhất nhi bán nữ.
Quản gia chỉ thương cảm thoáng chốc, phát hiện Hiên thiếu ngơ ngác đứng tại nơi đó thì không nhịn được nói: “Hiên thiếu, ngài làm sao vậy?”
Tư Hiên hoàn hồn, tựa như bị ánh mặt trời sáng lạn kia đâm đau mắt, hắn hơi nheo mắt lại, thật lâu sau mới thản nhiên nói: “Ta không sao.” Dứt lời, hắn liền đi nhanh về phía chính viện nơi lão thái thái ở.
Lão thái thái vừa dậy, nghe nói Tư Hiên sáng sớm đã về tới thì vui sướng vô cùng.
Chờ Tư Hiên tiến vào, lão thái thái cười nói: “Sao Hiên Nhi về sớm vậy? Ăn sáng chưa? Nếu chưa thì cùng ta ăn đi.”
Từ ma ma bên cạnh mỉm cười cho người đi bãi thiện.
Tư Hiên đi tới trước mặt lão thái thái, ngồi xổm xuống đặt hai tay lên đầu gối lão thái thái, ngước đầu nhìn mặt bà cụ, nhẹ giọng nói: “Tổ mẫu, người có còn nhớ Cửu thái thái không Nàng tên là Trì Am, là thê tử đầu năm nay người thú về cho Cửu thúc…”
Tư Hiên còn chưa nói xong, lão thái thái đã hoảng sợ: “Cửu thái thái gì cơ? Hiên Nhi nói bậy bạ gì đó? Cửu thúc của con đã chết mười năm rồi, người không còn nữa sao ta có thể thú vợ cho nó được? Làm vậy không phải làm lỡ dở cô nương nhà người ta sao? Tuy rằng ta cũng đau lòng Cửu thúc con khi còn sống cô độc một mình. Nhưng nhà chúng ta không làm ra loại chuyện tổn hại âm đức như thế được…”
Tư Hiên yên lặng nhìn gương mặt lão thái thái mà không nói gì.
Lão thái thái nói xong lại cảm thấy tôn tử có chút kỳ quái, bà vươn tay vuốt mặt hắn: “Hôm nay Hiên Nhi làm sao vậy? Sao mặt con lạnh thế? Có phải cả đêm không nghỉ ngơi không?”
Tư Hiên há miệng thở dốc, cuối cùng không biết nói cái gì, chỉ đành trả lời: “Bận cả một buổi tối ạ.”
“Vậy con mau đi nghỉ ngơi đi, à không đúng, ăn cái gì đã rồi hẵng đi nghỉ…”
Trên dòng Vong Xuyên, một con thuyền hoa xuôi dòng mà đi.
Trên thuyền hoa treo một trản đèn lồng u ám, trở thành ánh sáng duy nhất giữa đất trời tối tăm này.
Thuyền hoa lặng lẽ trôi về hướng nào không rõ, chỉ có một đám thủy quỷ dưới đáy thuyền đang đẩy thuyền hoa đi tới là bận rộn ngày đêm.
Trì Am dựa nghiêng bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên bờ Vong Xuyên một hồi, quay đầu hỏi quỷ sau lưng: “Ta ở lại đây không thành vấn đề gì thật sao? Bây giờ ta vẫn đang là nhân loại đấy.”
Một thân hình có chút độ ấm dán tới sau lưng, cánh tay mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, bờ môi mỏng lạnh băng nhẹ nhàng mút hôn gáy nàng, vị chủ nhân vừa nhậm chức của Minh Phủ tùy hứng nói: “Ta là người đứng đầu Minh Phủ, chỉ cần ta cảm thấy được tức là được.”
Trì Am cười không thở nổi, xoay người nhìn hắn, hai tay nâng mặt hắn hôn chụt lên đôi môi kia: “Vậy tốt nhất là chàng làm cho tử tế, chàng có thể làm bao lâu ta sẽ ở bên chàng bấy lâu.”
Người đứng đầu Minh Phủ có cấp bậc Quỷ Tiên, có thể tham ngộ pháp tắc trong U Minh, không có người nào tu hành tốt hơn bọn họ.
Sau khi vào Minh Phủ, Yêu Yêu từng xuất hiện một lần, nói cho bọn họ tốt nhất thừa dịp thời gian ở lại Minh Phủ thì nghiêm túc hiểu thấu quy tắc U Minh sẽ có lợi cho sau này. Yêu Yêu còn tiết lộ, bọn họ chỉ có thời gian ba trăm năm trong thế giới này, trong ba trăm năm có thể cảm ngộ được bao nhiêu quy tắc lực lượng Minh Phủ đều dựa vào năng lực của bọn họ.
Tương lai có lợi gì thì Trì Am không biết, nhưng Yêu Yêu sẽ không hại hai người.
Vòng eo nháy mắt bị đối phương ôm chặt, Trì Am đang muốn nói thêm gì thì đã bị Quỷ Tiên nào đó đẩy ngã xuống chiếc giường tháp, tiếp tục quỷ áp giường một lần nữa.
Ừm, dù hiện tại hắn đã là Quỷ Tiên thì bản chất vẫn là một con quỷ.
Trì Am mơ màng nghĩ, vươn tay ôm cổ hắn, ý thức nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Thoáng cái, Trì Am đã suy nghĩ cẩn thận căn nguyên hậu quả.
Vẻ mặt nàng khó coi vô cùng, nhìn đám quỷ quái cuồn cuộn vọt tới ngoài Tư gia, ánh mắt nàng lập tức hung ác tựa muốn ăn quỷ.
Hồng Y thấy nàng đoán được cũng không giấu diếm nữa, nói thẳng: “Vậy nên xin giao thi cốt chủ nhân cho người, hy vọng người có thể bảo vệ tốt thi cốt ngài ấy.”
Trì Am hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại mới nói: “Đương nhiên rồi, chàng ấy chính là nam nhân của ta mà.”
Hồng Y nghe nói như thế không nhịn được run rẩy da mặt, vì sao rõ ràng chủ nhân không ở đây mà nàng ấy vẫn cảm giác như bị bọn họ nhét một mồm cơm chó vậy?
Sau khi biết rõ nguyên nhân quỷ môn mở ra trước thời hạn, Trì Am không chút nương tay, trực tiếp thả một chén máu, lần nữa bày ra một đạo phòng ngự trong Tư gia, mãi tới khi linh lực khô kiệt mới dừng lại.
Lệ quỷ Hồng Y ở bên cạnh hộ pháp cho nàng, thấy lớp phòng ngự không ngừng tăng mạnh kia thì hai mắt lòe lòe tỏa sáng.
Mà mấy đạo sĩ kia cũng kinh ngạc không thôi.
Đạo sĩ lớn tuổi trầm ổn tên là Chử Sơn, là đại đệ tử của Mộc Tĩnh Lưu, năng lực đạo pháp cao hơn toàn chúng sư đệ nên mới có thể được Mộc Tĩnh Lưu phái tới đây.
Mộc Tĩnh Lưu có thể phái đại đệ tử tới cũng chứng minh thái độ của ông, Trì Am nhận món ân tình này, cả đêm vừa bận rộn bày phòng ngự còn không chút keo kiệt dạy bọn họ mấy chiêu. Cuối cùng nàng nói: “Chờ tới đêm khuya, quỷ môn hoàn toàn rộng mở sẽ có càng nhiều quỷ đạo hạnh cao thâm xuất hiện, ta hy vọng mọi người có thể luôn thủ vững đến cuối cùng, có thể chứ?”
Chử Sơn gật đầu: “Bọn ta sẽ cố gắng hết sức.”
Trước khi xuống núi, sư phụ đã dặn dò bọn họ nếu gặp một cô nương họ Trì thì mặc cho nàng phân phó cái gì cũng nghe theo là được. Vậy nên Chử Sơn không hỏi gì cả, nàng dạy gì học nấy, phân phó gì đồng ý nấy, sẵn sàng vì cuộc chiến đêm nay.
Thời gian ngày càng gần nửa đêm, cả Nam Thành như biến thành nơi vui chơi của quỷ.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ chen đầy đủ loại quỷ quái, nhà nhà đóng chặt cửa sổ, đèn lồng dưới mái hiên bị âm phong ăn mòn, cuối cùng tắt phụt.
Không biết từ khi nào, ánh trăng vốn sáng tỏ bị mây đen dày nặng che khuất, cả đất trời chỉ dư lại một mảnh bóng đen thuần túy.
Âm phong từng trận, quỷ khóc sói gào, vạn quỷ tề tụ.
Tất cả những ai còn tỉnh nghe được tiếng quỷ khóc bên ngoài đều không nhịn được lạnh cả người, thấy vô số quỷ quái trên bầu trời thì đều sinh ra cảm giác như gặp phải tận thế.
Trì Am thoáng trầm mặt nhìn đám quỷ quái muốn đột phá phòng ngự Tư gia trên bầu trời, lặng yên không nói câu nào.
Đang lúc Trì Am quan sát chúng quỷ công kích Tư gia, một quỷ bất ngờ thổi tới, lo lắng nói với Trì Am: “Không hay rồi, quân đội ngoài Nam Thành cũng bị để mắt tới.”
“Bọn họ nhằm vào Tư Hiên?” Trì Am ngưng trọng hỏi.
Quỷ đến báo tin gật đầu, gương mặt lành lạnh phiếm quỷ khí cũng lộ ra vẻ ngưng trọng: “Chủ nhân từng để lại mấy Quỷ Tướng ở bên kia, lúc này còn miễn cưỡng chống đỡ được. Nhưng chờ có nhiều quỷ cấp bậc Quỷ Tướng ra tới thì sợ là không chịu nổi nữa.”
Trì Am nhíu mày.
Tư Hiên là do Tư Ngang lựa chọn đại diện cho nhân gian từ sớm, cũng dại diện cho nguyện vọng và ý chí của Tư Ngang từ khi còn sống ở nhân gian. Cùng với đó, Tư Hiên là quân cờ Tư Ngang đặt tại nhân gian, vì kế hoạch của hắn, Tư Hiên tuyệt đối không thể gặp chuyện.
Nhân gian thời đại này sẽ gặp phải một hồi hoạ kiếp lịch sử của loài người, trận hoạ kiếp này liên lụy tới mấy chục quốc gia, mấy ngàn vạn người, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều con người chết đi, gánh nặng chốn U Minh ngày càng trọng. Thế nên Tư Hiên cần phải sống, sứ mệnh của Tư Hiên là tham dự vào hoạ kiếp lần này của nhân loại, chấm dứt chiến loạn mảnh đất phương Đông này, giảm bớt áp lực cho U Minh.
Chỉ cần nhân gian không còn nhiều oán khí, ác khí như thế nữa, U Minh cũng sẽ không vì không gánh tải nổi mà sụp đổ, cả U Minh lẫn nhân gian đều sẽ tốt.
Tư Hiên là người thừa kế do Tư Ngang một tay huấn luyện ra, Tư Hiên không thể gặp chuyện.
Nhưng bây giờ nàng cũng không thể rời khỏi Tư gia được.
Trì Am bỗng nhiên hiểu ra vì sao chúng quỷ lựa chọn đi công kích Tư Hiên. Cho dù chúng muốn dẫn nàng ra ngoài hay muốn hủy diệt kế hoạch của Tư Ngang thì đều là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Trì Am quay đầu nói với lệ quỷ Hồng Y bên cạnh: “Hồng Y, lần này làm phiền ngươi rồi, nhất định phải bảo vệ tốt Tư Hiên, đừng để hắn phải gặp chuyện không may.”
Hồng Y nhìn nàng thật sâu: “Tư gia thì sao?”
Trì Am kiên định nói: “Ta sẽ bảo vệ Tư gia, chỉ cần ta còn ở đây, không có quỷ nào có thể phá tan phòng tuyến của Tư gia.”
Hồng Y đành phải nói: “Vậy được rồi.”
Trì Am nói Hồng Y chờ, nàng trở về phòng lấy ra một cái túi chứa đầy phù văn, giao cái túi kia cho đối phương, nói với nàng ấy: “Trong này là phù ta vẽ trong khoảng thời gian này, bên trong có máu của ta, ngươi giao nó cho Tư Hiên đi.”
Hồng Y lên tiếng đồng ý, nhận cái túi kia, sau đó vẫn không rời đi.
Trì Am nghi hoặc nhìn nàng ấy, chỉ thấy Hồng Y chợt ngồi xổm xuống, một tay đánh mạnh về phía mặt đất.
Mặt đất bị một chưởng này đánh cho khẽ rung động, một luồng sáng đỏ chợt chui ra khỏi mặt đất, phóng lên cao. Mắt thấy nó muốn đâm về phía lệ quỷ Hồng Y, Hồng Y vội vàng né tránh, để mặc thứ kia bay tới chỗ Trì Am.
Trì Am vươn tay tiếp được, chờ thấy rõ ràng thanh kiếm gỗ đào trong tay thì không khỏi kinh ngạc.
Lệ quỷ Hồng Y dùng ánh mắt sợ hãi nhìn thanh kiếm gỗ đào này, nói với Trì Am: “Đây là thứ chủ nhân phân phó giao cho người, là kiếm gỗ đào truyền xuống từ thời thượng cổ. Chủ nhân của nó chính là người, đêm nay người có thể dùng nó ngăn địch, có thể mang lại thắng lợi.”
Trì Am chậm rãi chuyển ánh mắt từ kiếm gỗ đào đến trên người Hồng Y, đang muốn nói cái gì thì cổ họng lại nghẹn lại, cuối cùng chỉ đành đáp một tiếng.
Chờ tới khi Hồng Y giết một đường rời khỏi, ngón tay Trì Am nhẹ nhàng vỗ về thanh kiếm đỏ sẫm trong tay, miết nhẹ dọc phù văn trên thân kiếm, đáy mắt mang theo vẻ hoài niệm, cũng có cảm khái, có thoải mái.
Trải qua nhiều thế giới như vậy, mỗi khi chấm dứt một thế giới, tiến vào thế giới mới đều như sống một cuộc đời mới. Mà rất nhiều thứ nàng từng dùng qua đều là sinh không mang theo tới, chết không thể mang đi.
Duy chỉ có một thứ dường như từng xuất hiện trong rất nhiều thế giới, cùng nàng vượt qua thời gian sống sót ngắn ngủi.
Đó chính là thanh kiếm gỗ đào hắn làm cho nàng năm đó, trải qua trăm ngàn vạn năm, nó luôn xuất hiện tại thời điểm nàng cần nhất.
Trên mặt Trì Am từ từ hiện nét cươi, nhìn về phía đám quỷ ngoài đại viện Tư gia, ánh sáng lạnh trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Đêm khuya, trời đất chợt biến chuyển, gió nổi mây vần, trên bầu trời vang lên một đạo sấm rền.
Tiếng sấm từ chân trời loáng thoáng mà tới, không vang dội, không khiến người đang ngủ mơ bừng tỉnh, nhưng tất cả những ai chưa ngủ đều cảm giác được giữa tiếng sấm mang tới điềm gở chẳng lành.
“Đại sư huynh, hình… hình như là Quỷ Vương xuất thế…” Một đạo sĩ run run nói.
Các đạo sĩ khác cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, yết hầu căng chặt, căn bản không nói nên lời.
Bọn họ vốn cho rằng chỉ cần bảo vệ Tư gia, không cho đám quỷ quái vây khốn Tư gia xông tới là được. Lại nhìn Tư gia có quỷ khí mà Quỷ Vương thành U Minh lưu lại, còn có Trì Am, nữ tử khiến bọn họ nhìn không ra sâu cạn, cảm thấy đêm nay muốn bảo vệ Tư gia là không thành vấn đề.
Nhưng bọn hắn không biết, khi đêm khuya buông xuống, sẽ có Quỷ Vương từ U Minh đi ra.
Quỷ Vương là khái niệm gì? Chính là thứ mà nhân gian không thể chấp nhận. Bình thường Quỷ Vương chỉ có thể ở tại U Minh, cho tới bây giờ chưa từng thấy Quỷ Vương trên nhân gian. Tựa như quỷ khí do Quỷ Vương lưu lại ngoài Tư gia cũng chỉ để bọn họ biết Tư gia có một Quỷ Vương che chở mà thôi, không ai tin rằng Quỷ Vương này có thể trở lại nhân gian.
Mọi chuyện xảy ra đêm nay quá mức khác thường, chưa tới quỷ lễ mà quỷ môn đã mở ra trước cũng đủ làm bọn họ khiếp sợ rồi. Đã thế giờ còn có một Quỷ Vương xuất thế.
Chử Sơn ngưng trọng nhìn về phía bầu trời đêm hồi lâu, nói với một đám sư đệ: “Nếu thật sự là Quỷ Vương, chúng ta cũng không giúp được gì, chỉ có thể mặc cho số phận.”
Tuy lời này của Chử Sơn nghe như có vẻ chấp nhận số phận, nhưng có lúc nào là không thản nhiên đón nhận mọi chuyện đâu.
Lựa chọn trở thành đạo sĩ, giao thoa với yêu ma quỷ quái, tại thời điểm như thế này nên vì giữ gìn hòa bình nhân gian mà ôm quyết tâm liều chết.
Khi Quỷ Vương từ quỷ môn đi ra, mây gió đất trời đều thay đổi, đạo sĩ nhân gian bị dọa trắng mặt, đều ngóng nhìn về phía Nam Thành.
Quỷ Vương xuất hiện ở Nam Thành, chỉ sợ lúc này Nam Thành dữ nhiều lành ít.
Tại Nam Thành vốn đã vạn quỷ tề tụ, một Quỷ Vương cao tới ba trượng đạp bước chân rung chuyển đất trời mà tới. Mỗi lần nó bước một bước, mặt đất đều run lên, một đám quỷ quái ngã trái ngã phải, đồng loạt tránh lui.
Trong tay Quỷ Vương kéo một khối thi cốt máu chảy đầm đìa, nhằm thẳng Tư gia phía Nam Thành.
Lúc này, Hồng Y đang ở nơi đóng quân Nam Thành dùng ô đỏ xé rách một đám Quỷ Tướng xông tới cũng cảm nhận được hơi thở của Quỷ Vương.
Động tác của nàng hơi khựng lại, lệ khí trên người trở nên không ổn định.
“Hồng Y cô nương, có chuyện gì vậy?” Tư Hiên vội hỏi.
“Quỷ Vương xuất thế.” Hồng Y lạnh giọng lẩm bẩm: “Không ngờ chủ nhân Minh Phủ vì đánh bại chủ nhân mà thậm chí thả ra cả Quỷ Vương, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì…”
Quỷ Vương xuất thế chính là đại nạn cho nhân gian, đồng thời cũng phá hỏng quy tắc âm dương. Nếu cố ý thả Quỷ Vương ra ngoài, Quỷ Tiên đứng đầu Minh Phủ đương nhiên chịu trừng phạt nghiêm khắc. Nàng tin chắc Quỷ Tiên biết đạo lý này. Nhưng giờ có Quỷ Vương xuất hiện, mặc kệ là nguyên nhân gì, chủ nhân Minh Phủ đều không thể trốn tránh trách nhiệm.
“Quỷ Vương?” Vẻ mặt Tư Hiên lập tức trở nên nghiêm nghị, hắn nói: “Ngươi mau về đi, nhất định phải bảo vệ Tư gia.”
Dứt lời, hắn cũng vội vàng để binh lính kéo vang chuông cảnh báo, định mang binh trở về.
Hồng y ngăn hắn lại: “Ngươi không thể rời khỏi nơi này.”
“Vì sao?” Tư Hiên cau mày, hắn không thể nhìn Tư gia bị một đám quỷ hủy diệt được.
“Nơi này có dương khí thuần khiết nhất, ngươi ở lại đây, quỷ quái không dám dễ dàng tới phạm, nếu ngươi rời khỏi nơi này, không có dương khí che chở, chỉ dựa vào mấy người các ngươi là không đấu lại được.”
Nơi này là quân doanh, tụ tập dương khí thuần khiết nhất thế gian, ngay cả ác quỷ đều không dám dễ dàng tới gần. Lại thêm đám binh lính này bản thân đều là người làm việc liếm máu trên lưỡi đao, sát khí tận trời, có thể dễ dàng trấn áp quỷ khí.
Nếu không phải có âm phù mà Trì Am đưa cho, chỉ sợ ngay cả lệ quỷ Hồng y cũng khó tiến vào.
Tư Hiên há miệng, nhìn về phía Tư gia, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng.
Quỷ Vương kéo một khối thi cốt máu chảy đầm đìa đến trước cửa lớn Tư gia.
Lúc này, ngoài cửa lớn Tư gia vạn quỷ tề tụ, lại vẫn không cách nào phá vỡ phòng thủ Tư gia. Mãi tới khi Quỷ Vương vung bàn tay to như quạt hương bồ về phía trước, quỷ khí bao ngoài Tư gia nháy mắt trở nên ảm đạm rất nhiều.
Một đám quỷ quái phát hiện như vậy đều không nhịn được hoan hô, dùng ánh mắt tham lam nhìn quỷ khí đang dần yếu bớt.
Ngay khi quỷ khí do Quỷ Vương thành U Minh lưu lại bị Quỷ Vương mới tới phá giải, tất cả quỷ quái phát ra tiếng hoan hô rung trời, thậm chí có chút ác quỷ nóng vội muốn vọt vào, kết quả kêu thảm một tiếng giữa không trung, hóa thành một trận khói nhẹ biến mất.
Toàn bộ Tư gia sáng lên một luồng linh quang rạng rỡ, linh quang kia tựa như một cái lồng bàn khổng lồ, bao trùm toàn bộ Tư gia.
Nhìn đám quỷ đi trước bị tiêu diệt dễ dàng, quỷ quái khác đều lộ ra vẻ sợ hãi, không dám tùy tiện xông vào nữa.
Tuy quỷ khí do thành chủ thành U Minh lưu lại đã tiêu tán, nhưng trong Tư gia còn có trận pháp và linh quang cực mạnh bảo hộ, không phải nơi mà tiểu quỷ bình thường có thể đi vào.
Quỷ Vương nhấc thi cốt máu chảy đầm đìa trong tay lên, trên thi cốt không có thịt, chỉ có một tầng máu tươi đỏ sậm bao trùm, máu kia tựa như rất mới mẻ, lưu động khắp thi cốt như có sinh mệnh, hoàn toàn không nhỏ giọt xuống mặt đất.
Quỷ Vương bẻ một thanh xương sườn từ thi cốt ra, cầm xương sườn đánh mạnh về phía trận pháp phòng ngự Tư gia.
Xương sườn tản ra làn khí đầy quái gở, mỗi lần va chạm đều gây tổn hại rất lớn cho trận pháp phòng ngự, linh quang cũng từ sáng lóa chói mắt dần dần ảm đạm.
Chúng đạo sĩ trấn thủ Tư gia vẻ mặt lụn bại, ánh mắt hoảng sợ, nhưng bọn họ không thể không thủ vững tại vị trí của mình, liều mạng sử dụng pháp lực trong cơ thể giữ gìn trận pháp phòng ngự.
Ngay lúc Quỷ Vương không ngừng va chạm trận pháp phòng ngự Tư gia, cửa lớn Tư gia bất chợt mở ra.
Quỷ Vương dừng động tác, cúi đầu nhìn nhân loại từ cánh cửa đi ra ngoài.
Trì Am nắm kiếm gỗ đào, ngửa đầu nhìn con Quỷ Vương khổng lồ đến mức không tưởng được trước mặt, ánh mắt rơi xuống thi cốt nó nắm trong tay, biết thi cốt này là thi cốt của bản thân Quỷ Vương khi còn sống, cũng là vũ khí tốt nhất của nó.
Trì Am mỉm cười với Quỷ Vương, đột nhiên rút kiếm nhảy lên.
Chỉ thấy một đạo ánh đỏ phá tan không trung, chờ đám quỷ xung quanh cảm giác được ánh sáng đỏ kia dẫn theo lực lượng thuần khiết cuồn cuộn mà tới mới hét chói tai chạy trốn, một ít quỷ quái chậm một bước bị ánh đỏ kia xé thành mảnh nhỏ, hóa thành khói nhẹ tan biến.
Quỷ Vương nắm thanh xương sườn trong tay ngăn cản một kích này.
Đòn công kích của nhân loại nhẹ nhàng rơi vào đỉnh đầu sư tử đá trông giữ cửa. Còn Quỷ Vương rút lui vài bước, chợt nghe một tiếng rắc vang lên, căn xương sườn trong tay nứt ra, nhanh chóng hóa thành một đống xương vụn với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Quỷ Vương tức giận đến rống giận rung trời.
Một đạo âm phong mãnh liệt thổi tới, hất lên tóc mai nữ tử trên sư tử đá, mà nụ cười của nàng ngày càng sáng lạn.
“Xem ra… Trận chiến này chúng ta thắng rồi!”
Khoảnh khắc xương sườn Quỷ Vương bị chém vỡ, mặc kệ là lệ quỷ Hồng Y đang tại quân doanh Nam Thành hay chúng đạo sĩ trấn thủ tổ trạch Tư gia, thậm chí chúng đạo sĩ của các phái chạy ra ngoài bận rộn vì quỷ môn mở trước thời hạn đều tinh tường cảm nhận được khí thế con Quỷ Vương chạy tới nhân gian không ngừng bị làm cho suy yếu.
Toàn bộ nhân loại hoặc quỷ quái đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Nhưng mặc kệ thế nào, hơi thở Quỷ Vương thật sự biến hóa không ngừng, từ cường thịnh đến suy nhược, dần dần thực lực chỉ còn tương đương với Quỷ Tướng bình thường.
Cao nhân từ đâu tới, lại có thể chèn ép một con Quỷ Vương bò lên từ U Minh đến nông nỗi này?
Khi những người ở phương xa đang đoán mò, đối diện Trì Am lúc này là con Quỷ Vương vừa biến thành chiều cao tương đương nhân loại.
Lúc này trong tay Quỷ Vương chỉ còn dư lại một đoạn xương ngón tay, máu trên xương ngón tay cũng khô kiệt ảm đạm. Thi cốt hủy diệt khiến Quỷ Vương chịu thương nặng, nó đã không còn năng lực tái chiến.
Nhưng Trì Am cũng không định thả nó đi.
Nàng nắm kiếm trong tay, chém thẳng ra tới, bày thành huyết trận xung quanh, vây chặt Quỷ Vương và chúng Quỷ Tướng cạnh nó.
Làm xong hết thảy, Trì Am mới chậm rãi thở hắt ra một hơi, sau đó ngồi bên chân sư tử đá nghỉ ngơi.
Một tiếng gà trống to rõ gáy vang, trời sáng rồi.
Sau hừng đông, quỷ môn quan chuẩn bị đóng lại, chúng quỷ quái vây khốn Tư gia cuối cùng không cam lòng rời đi, chỉ còn dư lại đám quỷ bị vây trong huyết trận muốn đi cũng không được.
Trì Am gục đầu xuống, ý nghĩ có hơi mơ hồ, không biết U Minh hiện tại thế nào…
Một làn gió không biết từ đâu đến nhẹ nhàng thổi qua, trong gió vương mùi hoa kỳ dị, có vài phần hơi thở không nói rõ được.
Trì Am ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện cả thế giới đột nhiên tràn ngập sương mù không biết từ đâu tới, che phủ thế giới sắp nghênh đón bình minh.
Trì Am ngửi một hơi mùi hoa trong không khí, đầu óc lại choáng váng một chút, chợt cảm thấy mùi hoa này rất quen, không như hoa cỏ nhân gian mà giống mùi hoa bên kia bờ Vong Xuyên, đẹp đẽ lại say lòng người.
Âm thanh kỳ dị vang lên giữa sương mù, từng đợt mùi hoa xông vào mũi.
Trì Am nhìn thẳng nơi sâu trong sương mù không chuyển mắt, loáng thoáng cảm thấy ranh giới âm dương bị đánh vỡ, âm phủ và dương gian trùng điệp giao thoa, tiếng nước Vong Xuyên róc rách bên tai.
Nàng chợt đứng dậy, chỉ thấy kiến trúc nhân gian xung quanh hóa thành hư vô bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, đưa mắt nhìn lại, một mảnh vô biên vô hạn tĩnh mịch tiêu điều. Giữa sương mù, một con sông lặng yên uốn lượn xuất hiện, hai bên bờ nở đầy hoa huy hoàng hùng dũng, mùi hoa theo dòng nước thoảng qua.
Hoa kia chảy tới bên chân nàng, thậm chí có thể nghe được tiếng hoa nở rộ.
Một chiếc thuyền khổng lồ từ đối diện sông đâm phá lớp sương mà tới.
Một nam nhân mặc chiến bào màu máu đứng trên boong tàu, khôi giáp trên đỉnh đầu che khuất gương mặt hắn, một thân khí huyết sát phạt còn chưa tiêu tan nguy hiểm lại nghiêm nghị, khiến hắn tựa như ác quỷ bò ra từ âm ty.
Sau lưng hắn là chúng minh binh khí thế dũng mãnh lăng liệt, tay cầm vũ khí, ai nấy oai hùng bất phàm.
Chiến thuyền dừng lại trước mặt Trì Am, thiên địa nháy mắt trở nên vô hạn rộng lớn, nàng phát hiện lúc này mình đã đứng trên một mảnh cánh đồng bát ngát, tầm nhìn ngoại trừ biển hoa vọng không đến cuối bên bờ đối diện cũng chỉ còn chiếc chiến thuyền khổng lồ kia.
“Người” trên chiến thuyền bỏ mũ giáp trên đầu xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ âm trầm.
Hắn hơi gợn lên đôi môi đỏ như máu với nàng, giọng nói khàn khàn kiên định: “Am Am, ta tới đón nàng về Minh Phủ.”
Trì Am chậm rãi nở rộ nụ cười tươi sáng, không chút do dự nhảy thẳng về phía chiến thuyền kia, cả người bị một đạo quỷ khí nâng lên, nhào vào lòng nam tử đứng đầu.
Khoảnh khắc nhào vào lòng hắn, nàng vươn tay ôm siết cổ đối phương, vùi mặt vào hõm cổ hắn.
Hắn siết cánh tay ôm chặt người trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Sau hừng đông, hết thảy quy về bình thường.
Sáng sớm, mọi người bắt đầu bận rộn cho quỷ lễ, ngã tư đường vắng tanh lạnh lẽo dần dần đông đúc, theo mặt trời dâng lên, nhân gian nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
Tư Hiên mệt mỏi trở lại Tư gia, thấy quản gia bước tới đón liền hỏi: “Tối hôm qua trong nhà thế nào? Cửu thái thái đâu?”
Quản gia sửng sốt, kỳ quái hỏi lại: “Hiên thiếu nói gì vậy? Cửu thái thái nào cơ?”
Ánh mắt Tư Hiên lập tức cố định trên mặt quản gia.
Quản gia bị ánh mắt lăng lệ như điện kia nhìn cho giật thót, yếu ớt nói: “Hiên thiếu, không phải mười năm trước Cửu gia đã… Lúc Cửu gia đi còn chưa thành thân mà…” Nói tới đây, trong lòng quản gia cũng trào dâng sự tiếc thương. Cửu gia vĩ đại như vậy lại mất sớm từ lúc tráng niên, thậm chí không lưu lại nhất nhi bán nữ.
Quản gia chỉ thương cảm thoáng chốc, phát hiện Hiên thiếu ngơ ngác đứng tại nơi đó thì không nhịn được nói: “Hiên thiếu, ngài làm sao vậy?”
Tư Hiên hoàn hồn, tựa như bị ánh mặt trời sáng lạn kia đâm đau mắt, hắn hơi nheo mắt lại, thật lâu sau mới thản nhiên nói: “Ta không sao.” Dứt lời, hắn liền đi nhanh về phía chính viện nơi lão thái thái ở.
Lão thái thái vừa dậy, nghe nói Tư Hiên sáng sớm đã về tới thì vui sướng vô cùng.
Chờ Tư Hiên tiến vào, lão thái thái cười nói: “Sao Hiên Nhi về sớm vậy? Ăn sáng chưa? Nếu chưa thì cùng ta ăn đi.”
Từ ma ma bên cạnh mỉm cười cho người đi bãi thiện.
Tư Hiên đi tới trước mặt lão thái thái, ngồi xổm xuống đặt hai tay lên đầu gối lão thái thái, ngước đầu nhìn mặt bà cụ, nhẹ giọng nói: “Tổ mẫu, người có còn nhớ Cửu thái thái không Nàng tên là Trì Am, là thê tử đầu năm nay người thú về cho Cửu thúc…”
Tư Hiên còn chưa nói xong, lão thái thái đã hoảng sợ: “Cửu thái thái gì cơ? Hiên Nhi nói bậy bạ gì đó? Cửu thúc của con đã chết mười năm rồi, người không còn nữa sao ta có thể thú vợ cho nó được? Làm vậy không phải làm lỡ dở cô nương nhà người ta sao? Tuy rằng ta cũng đau lòng Cửu thúc con khi còn sống cô độc một mình. Nhưng nhà chúng ta không làm ra loại chuyện tổn hại âm đức như thế được…”
Tư Hiên yên lặng nhìn gương mặt lão thái thái mà không nói gì.
Lão thái thái nói xong lại cảm thấy tôn tử có chút kỳ quái, bà vươn tay vuốt mặt hắn: “Hôm nay Hiên Nhi làm sao vậy? Sao mặt con lạnh thế? Có phải cả đêm không nghỉ ngơi không?”
Tư Hiên há miệng thở dốc, cuối cùng không biết nói cái gì, chỉ đành trả lời: “Bận cả một buổi tối ạ.”
“Vậy con mau đi nghỉ ngơi đi, à không đúng, ăn cái gì đã rồi hẵng đi nghỉ…”
Trên dòng Vong Xuyên, một con thuyền hoa xuôi dòng mà đi.
Trên thuyền hoa treo một trản đèn lồng u ám, trở thành ánh sáng duy nhất giữa đất trời tối tăm này.
Thuyền hoa lặng lẽ trôi về hướng nào không rõ, chỉ có một đám thủy quỷ dưới đáy thuyền đang đẩy thuyền hoa đi tới là bận rộn ngày đêm.
Trì Am dựa nghiêng bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên bờ Vong Xuyên một hồi, quay đầu hỏi quỷ sau lưng: “Ta ở lại đây không thành vấn đề gì thật sao? Bây giờ ta vẫn đang là nhân loại đấy.”
Một thân hình có chút độ ấm dán tới sau lưng, cánh tay mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, bờ môi mỏng lạnh băng nhẹ nhàng mút hôn gáy nàng, vị chủ nhân vừa nhậm chức của Minh Phủ tùy hứng nói: “Ta là người đứng đầu Minh Phủ, chỉ cần ta cảm thấy được tức là được.”
Trì Am cười không thở nổi, xoay người nhìn hắn, hai tay nâng mặt hắn hôn chụt lên đôi môi kia: “Vậy tốt nhất là chàng làm cho tử tế, chàng có thể làm bao lâu ta sẽ ở bên chàng bấy lâu.”
Người đứng đầu Minh Phủ có cấp bậc Quỷ Tiên, có thể tham ngộ pháp tắc trong U Minh, không có người nào tu hành tốt hơn bọn họ.
Sau khi vào Minh Phủ, Yêu Yêu từng xuất hiện một lần, nói cho bọn họ tốt nhất thừa dịp thời gian ở lại Minh Phủ thì nghiêm túc hiểu thấu quy tắc U Minh sẽ có lợi cho sau này. Yêu Yêu còn tiết lộ, bọn họ chỉ có thời gian ba trăm năm trong thế giới này, trong ba trăm năm có thể cảm ngộ được bao nhiêu quy tắc lực lượng Minh Phủ đều dựa vào năng lực của bọn họ.
Tương lai có lợi gì thì Trì Am không biết, nhưng Yêu Yêu sẽ không hại hai người.
Vòng eo nháy mắt bị đối phương ôm chặt, Trì Am đang muốn nói thêm gì thì đã bị Quỷ Tiên nào đó đẩy ngã xuống chiếc giường tháp, tiếp tục quỷ áp giường một lần nữa.
Ừm, dù hiện tại hắn đã là Quỷ Tiên thì bản chất vẫn là một con quỷ.
Trì Am mơ màng nghĩ, vươn tay ôm cổ hắn, ý thức nhanh chóng trở nên mơ hồ.