“Thanh Mai, con đi đâu vậy?”
Vương Thúy Hoa vừa thấy con gái nằm ngủ lại đi ra ngoài, kỳ quái hỏi một câu.
Triệu Thanh Mai rón rén, vốn định thừa lúc mọi người ngủ, không ngờ tới vẫn bị mẹ phát hiện, cô ta hàm hồ trả lời một câu, “Con đi vệ sinh.”
“Trước khi đi ngủ không phải mới đi à? Nha đầu nhiều chuyện, lúc đi về nhẹ chút, đừng ồn ào làm phiền cha con ngủ…” Vương Thúy Hoa nhỏ giọng nói vài câu, trở mình tiếp tục ngủ.
Triệu Thanh Mai không trả lời, cong lưng như mèo chuồn ra ngoài.
Cô ta không đi vào nhà vệ sinh, mà lặng lẽ vào nhà bếp.
Vểnh tai lên nghe, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, bây giờ mới yên tâm mở ra nhóm hồng bao.
Không có phòng riêng cực kì bất tiện, làm cái gì cũng phải kiếm cớ tránh người.
Triệu Thanh Mai không lật lại lịch sử trò chuyện trong nhóm, mà mở không gian nhóm hồng bao lấy ra một ổ bánh mì trước, ăn như hổ đói.
Bữa tối cô ta chỉ ăn nửa bát cháo loãng, với một cái bánh cao lương to bằng nắm tay trẻ em.
Không đủ nhét kẽ răng, bụng đã sớm kêu ục ục.
Nhưng nhếch miệng hai lần, đã dẫn tới ánh mắt mọi người trong nhà, cô ta muốn ăn trộm cũng không có cơ hội.
Nhất là mẹ cô ta, mũi thính như rada, tối hôm trước cô ta ăn thêm một miếng bánh quy, ngày hôm sau bà vẫn ngửi được mùi! Chỉ là không biết cô ăn cái gì, lương thực trong nhà cũng không thiếu, lúc đó mới tùy tiện tha cho cô ta.
Cho nên cô ta dù nhận hồng bao đồ ăn của những người khác trong nhóm, chỉ có thể thừa dịp tất cả đi ngủ, mới tìm chỗ ăn vụng.
Triệu Thanh Mai một bên gặm bánh mì, một bên xem lịch sử cuộc trò chuyện, lúc vừa ăn xong cơm tối, cô ta đã nhắn trong nhóm nhờ Chu Hàn tìm đáp án đề thi đại học, hẳn bây giờ đã tìm được rồi nhỉ.
Hai người bọn họ đã từng nghiệm chứng, thế giới của cô ta, là 100 năm trước của thế giới Chu Hàn, tất cả lịch sử văn hóa đều giống nhau, nhưng vì sự xuất hiện của cô ta, thế giới này phân thành thế giới song song.
Nhưng đại khái cơ bản vẫn giống nhau, những người lãnh đạo, nhân vật lịch sử đều tồn tại, ngay cả thời gian khôi phục kì thi đại học cũng giống nhau.
Thậm chí Chu Hàn còn giúp cô ta tìm tư liệu, có một lão đại chuẩn bị chuyển xuống thôn của họ, cô ta đã đi xem, thật sự có chuyện này.
Cho nên cô ta có lý do tin tưởng, bài thi đầu tiên sau khi khôi phục thi đại học sẽ không thay đổi, nên cô ta mới nhờ Chu Hàn tìm đáp án đề thi.
Tự cô ta đọc xong rồi đưa qua giảng cho đám anh em trai trong nhà một chút, tranh thủ trong nhà thêm mấy sinh viên đại học.
Thời đại này địa vị của sinh viên rất cao, quốc gia còn bao ăn bao ở, thi đậu là bát sắt cả đời.
Chính cô ta chắc chắn phải tự mình lập nghiệp, nếu không muốn bị người nhà liên lụy, vậy cũng chỉ còn cách giúp bọn họ tự lập.
Giúp bọn họ thi lên đại học là lựa chọn tốt nhất.
Đương nhiên, thân sơ hữu biệt*, giúp anh em ruột trong nhà với chị họ bên nhà cậu là được, cả nhà bác cả toàn quỷ hút máu, nhất định phải né xa ra.
(*) Thân Sơ Hữu Biệt: Với trình độ thành ngữ của tui, tui xin cáo lui:)
Triệu Thanh Mai vừa suy nghĩ vừa kéo lên, xem lại lịch sử trò chuyện.
Hôm nay nói chuyện hơi nhiều, cô ta kéo nửa ngày mới đến chỗ lúc mình offline.
Sau đó, cô ta ngây người.
Chu Hàn – Địa Cầu bị chủ nhóm cấm ngôn.
Sau khi cô ta offline tin đầu tiên lại là thông báo!
Loại thông báo như thế này, Triệu Thanh Mai không lạ gì, trước khi xuyên không, cô ta thường xuyên thấy thông báo ai bị cấm ngôn trong nhóm chat, nhưng trước giờ chưa từng kinh ngạc như lần này.
Không chỉ chủ nhóm lúc trước cho dù bọn họ thảo luận gì đều không chen vào, cũng vì người nọ vừa xuất hiện liền cấm ngôn Chu Hàn.
Trước đó hắn nói cái gì không nên nói ư?
Nhưng ngoại trừ chuyện thảo luận tìm đáp án với cô ta, trước đó nữa là đoạt mấy viên ngọc quả mọng của Ballot, nhưng hai chuyện này đều là chuyện rất bình thường, trong nhóm mỗi ngày đều như thế, vì sao cố ý cấm ngôn hắn?
Sẽ không liên quan tới chuyện hắn tìm đáp án giúp cô ta chứ? Triệu Thanh Mai ẩn ẩn suy đoán, nhưng không dám tin.
Nếu thật sự bởi vì cô ta, vậy chắc chắn, Chu Hàn sẽ ghim thù.
Triệu Thanh Mai vội vàng kéo xuống:
【Linh Hư Tử – Tu Chân】: Chủ, chủ nhóm?
【Thú ba chân Roth】: Chủ nhóm thật à?
【Lạc Phi – Tương Lai】: Mẹ nó! Vậy mà có chủ nhóm thật, lúc trước vẫn cho là hệ thống trí tuệ nhân tạo.
【Chú lùn Bert】: Chào chủ nhóm, mong chủ nhóm chỉ bảo!
【Tinh Linh Loki】: Xin chào chủ nhóm!
…!
【Lạc Phi – Tương Lai】: Chủ nhóm, hỏi nhỏ, vì sao cấm ngôn Chu Hàn? Hắn phạm lỗi gì à? Ngài nói trước một tiếng, để chúng tôi tuân thủ.
Sau đó hơn mấy trăm thành viên thảo luận rốt cuộc Chu Hàn làm sai chuyện gì, vậy mà để chủ nhóm lặn dưới nước vạn năm chú ý.
Có người nói do tìm đáp án cho Triệu Thanh Mai, có người nói do văng tục, còn có người cho là Linh Hư Tử phát hồng bao kín…!Tóm lại cái gì cũng nói, nhưng không có kết luận nào.
Triệu Thanh Mai nhìn mà run rẩy, đa số mọi người đều cho là chuyện tìm đáp án cho cô ta, phân tích rõ ràng, kém chút đến cô ta cũng tin.
Nội dung nói chuyện thay đổi sau khi Linh Hư Tử nói một câu:
【Linh Hư Tử – Tu Chân】: Nhìn đi, trong thông tin nhóm có thêm nội quy.
Sau đó mọi người trong nhóm, nhanh chóng chạy xem nội quy mới.
Triệu Thanh Mai không ngoại lệ, xem đến đây lập tức tìm thông tin nhóm.
Nội quy nhóm hồng bao:
1, Văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, trung thực, thân thiện.
.
ngôn tình hay
2, Thành viên có thể đoạt tất cả hồng bao, giới hạn sử dụng cho người trong nhóm.
3, Thành viên không được lợi dụng nhóm hồng bao làm chuyện phạm pháp, phá hư trật tự xã hội.
4, Cấm không làm mà đòi có ăn, khuyến khích thành viên cố gắng thông qua học tập cải thiện bản thân, nghiêm cấm hành vi đầu cơ trục lợi.
…!
Triệu Thanh Mai đọc đến đây, đã hiểu, Chu Hàn bị cấm ngôn, là do cô ta.
Vì cô ta muốn không làm mà hưởng, đầu cơ trục lợi, nhờ Chu Hàn tìm đáp án đề thi đại học, nên Chu Hàn mới bị cấm ngôn.
Triệu Thanh Mai khóc không ra nước mắt, cô ta tình nguyện bản thân bị cấm ngôn, cũng không muốn vì chuyện này mà Chu Hàn hận cô ta.
Dù sao Chu Hàn bây giờ là cha mẹ cô ta, những vật cô ta có đều dựa vào Chu Hàn.
Mỗi thành viên trong nhóm đều có đồ vật đặc biệt chỉ thế giới mình mới có, như đan dược phù chú của Linh Hư Tử, Ballot có các loại quả, chú lùn chuyên đồ mỹ nghệ, Lạc Phi – sản phẩm khoa học kỹ thuật, Chu Hàn – tạp hóa* và mỹ thực Trung Hoa…!Chỉ có cô ta, vì ở nông thôn thời 1970, vật tư thiếu thốn, muốn cái gì cũng không có, tự mình cũng ăn không no mặc không ấm, tự nhiên không lấy ra được thứ để những người trong nhóm cảm thấy hứng thú.
(*) Trong raw ghi là hàng ngày bách hóa tạp hóa.
Chỉ có Chu Hàn, vì biết thời đại đặc thù của cô, nên nhờ cô có thời gian rảnh thì đi khu đồ cổ phế, gửi cho hắn, sau đó làm trao đổi, hắn cho cô ta tài nguyên sinh hoạt hàng ngày.
Những đồ cổ này, xem là thứ duy nhất cô ta lấy ra được, nhưng chỉ có giá trị với Chu Hàn, vì hai thế giới liên quan đến nhau, đồ vật lịch sử như đúc.
Nếu đổi sang thế giới khác, những vật này căn bản không có giá trị gì, như gốm màu thời Đường, cho Tinh linh hắn có thể thưởng thức giá trị của nó?
Cho nên nói, ăn mặc của cô ta chỉ dựa vào Chu Hàn, mới có thể sinh hoạt trong nông thôn, nếu không cô ta đã sớm chết đói.
Vì vậy, đắc tội hắn, những ngày tháng sau đó không dễ chịu nổi.
Chuyện Triệu Thanh Mai lo nhất, vẫn xảy ra.
Chỉ nhìn ngữ khí của Chu Hàn, liền biết hắn giận cô ta, dù sao cũng xem như là người đầu tiên bị chủ nhóm trừng phạt, không tức mới lạ.
Nhưng đối với bọn họ chủ nhóm là bàn tay vàng, tự nhiên không oán hận, cho nên tức giận này chuyển lên người kẻ cầm đầu Triệu Thanh Mai.
Triệu Thanh Mai thầm oán trách, chủ nhóm có phải có ý kiến với cô ta không? Sớm muộn không thông báo, lại cứ nhằm lúc cô ta phạm quy rồi mới thông báo, đây không phải là cố ý nhằm vào cô ta chứ?
Nhưng những lời này cô ta chỉ có thể nói trong lòng, không dám nói ra.
Triệu Thanh Mai uất ức cắn một miếng bánh mì, tự hỏi làm sao giải thích với Chu Hàn đây, sau đó cửa phòng bếp đột nhiên bị mở ra.
“Hay lắm, tao biết ngay là nha đầu này ăn trộm!” Triệu thị đột nhiên xuất hiện, bắt Triệu Thanh Mai tại trận, không nói một lời giơ tay đánh lên người cô ta, “Cái con nha đầu xấu xa này, nhà chúng ta chỉ có chừng này lương thực, cả nhà đều dựa vào chút lương thực này sống qua ngày, bây giờ mày ăn trộm thì làm sao sống? Trong nhà ai mà không làm việc nhiều hơn mày, không ai ăn vụng mà mày lại ăn!”
“A.
” Triệu Thanh Mai hét một tiếng, nhanh chóng chạy thoát, “Mẹ, con không có ăn vụng!”
“Còn dám nói láo, không ăn vụng thì mày lén lén lút lút trốn ở đây làm gì? Tao nghe được mùi, tưởng mũi lão nương bị nghẹn à?”
Lần này nháo lớn, cả nhà đều bị đánh thức, nhanh chóng chạy ra xem có chuyện gì.
Triệu Thanh Mai đã sớm thu lại bánh mì vào không gian hồng bao, cho nên mọi người không tìm thấy chứng cứ.
Nhưng trong không khí thoảng mùi thơm ngọt với vụn bánh mì trên khóe miệng Triệu Thanh Mai, không lừa được ai, Triệu Thanh Mai bị bà nội mắng một trận, phạt cô ta ngày mai không được ăn cơm.
…!
Lâm Tô cũng không biết màn kịch này của Triệu gia, sau khi cô thông báo nội quy thì thoát nhóm hồng bao.
Nhóm đã có nội quy, Lâm Tô tin chắc Chu Hàn sẽ không cố tình phạm quy tắc, dù sao sau khi vi phạm sẽ bị đá ra khỏi nhóm, đã biết chỗ tốt của nhóm hồng bao, Lâm Tô chắc chắn Chu Hàn tuyệt đối sẽ không rời đi được, càng không đặt bản thân vào nguy hiểm, đi khiêu chiến quy định.
Sở dĩ Lâm Tô cấm ngôn Chu Hàn, mà không phải trực tiếp cấm ngôn Triệu Thanh Mai, vì muốn cho Triệu Thanh Mai một cái hố, ly gián quan hệ giữa cô ta với Chu Hàn.
Còn mạng còn đào hố!
Buổi tối tĩnh lặng, Lâm Tô không đi ngủ, mà ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu tu luyện.
Hệ thống nói không được dùng sức mạnh của tu sĩ, nhưng không nói không cho cô tu luyện công pháp!
Mỗi lần Lâm Tô xuyên không đều vào một cơ thể mới, cho nên nếu cô muốn không làm phiền người khác, mỗi lần đều tu luyện lại từ đầu.
Mặc dù phiền phức, nhưng Lâm Tô không lười biếng bỏ việc.
Lỡ như có chuyện cần dùng đến võ lực của mình, mà cô không tu luyện, chắc chắn sẽ rất tiếc nuối.
Nếu tu luyện, mà cả đời không cần dùng tới, cũng không tính luyện không, xem như thu kinh nghiệm.
Một quyển sách đọc trăm lần, mỗi lần đều không có cảm giác giống nhau.
Võ công cũng vậy, mỗi lần tu luyện, không có cảm giác giống nhau, nên Lâm Tô không thấy thua thiệt gì.
Đến giờ làm việc ngày hai, đội trưởng đội sản xuất Triệu Kiến Quốc tìm Lâm Tô, nói người nhà cô gửi đồ tới, kêu cô đi nhận.
Lý Tiểu Mai cùng làm việc với Lâm Tô, sau khi đội trưởng đi, lắp bắp hỏi, “Lâm Tô, có phải sách người nhà cô gửi tới rồi không?”
Ý vị trông mong trong mắt cô ta không cần nói cũng biết, còn quan tâm sách người nhà Lâm Tô gửi tới hơn cả cô.
Lâm Tô không để ý ý tứ của cô ta, gật đầu, “Chắc vậy.”
“Vậy tí nữa tôi với cô đi lấy nha?” Cô ta nói xong, lại cảm thấy bản thân quá lỗ mãn, vội thêm một câu, “Sách nặng lắm, tự cô đi sợ không cầm nổi.”
Lâm Tô tự nhiên không từ chối, người thời này dễ thương ghê, khao khát tri thức không che dấu tí nào, Lâm Tô không cảm thấy cô ta lợi dụng, ngược lại tôn trọng cái vội vàng của cô ta với tri thức.
Không giống một số người, rõ ràng có điều kiện tốt học hành, lại muốn đầu cơ trục lợi trực tiếp lấy đáp án.
Lâm Tô cùng Lý Tiểu Mai cầm bao tải đi về, trên đường về vừa hay đụng phải Triệu Thanh Mai đang vội, mơ hồ nghe được cô ta nói chuyện với người đi bên cạnh, cô ta muốn tới khu đồ bỏ mua mấy quyển sách tư liệu, ôn thi đại học thật tốt.
Lâm Tô từ chối cho ý kiến, là tư liệu ôn tập, hay đồ cổ để phát hồng bao, chỉ cô ta biết.
– ———
Ye, tui đã comeback:)).