Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 261: Tiên phàm (9)


Sau khi đám người Quảng Dương Phái rời thôn Liên Đài, xóm nhỏ lại khôi phục yên bình, Cẩm Vinh không đi tham dự thí nghiệm tiên cốt tuy khiến cho không ít người cảm thấy đáng tiếc, nghe nói vị kia Minh Quân đạo trưởng còn gặp riêng Đường gia Đường Cẩm Vinh.

Bất quá việc này qua đi, tựa hồ lại có người chú ý tới, Cẩm Vinh đã qua tuổi cập kê.

Dung mạo xuất chúng, ngày thường nhìn nhiều không cảm thấy làm sao, nhưng hiển nhiên sau khi tiên quân những người đó tới, thôn dân phát hiện những tiên môn nữ đệ tử kia so với Cẩm Vinh Đường gia tựa hồ còn không bằng, nàng lại có một tay hảo y thuật, tức khắc liền không ít người động tâm.

Đường Kính Như lại tiễn một đợt bà mối tới cửa, Cẩm Vinh liền nói với nàng, “Sắp tới con sẽ đi ra ngoài một chuyến.”

Đương nhiên không phải vì bà mối cầu thân mà quyế định như vậy,

Ban đầu, sau khi diệt trừ họa ngầm với thôn Liên Đài, cũng chính là con hắc giao long kia, Cẩm Vinh chưa quyết định rời đi, định bụng lưu lại thôn Liên Đài chiếu cố mẫu thân, an tĩnh tu hành.1

Nhưng tu hành đến một trình độ nhất định, là đột phá.

Thôn Liên Đài không thích hợp cho việc này, dễ dàng liên luỵ người khác.

Đầu đuôi Cẩm Vinh cũng không giấu giếm, đều nói cho Đường Kính Như, Đường Kính Như sau khi nghe xong tuy có chút bất an, nhưng cũng không có nửa câu khuyên can, “Con ở bên ngoài, vạn sự cẩn thận.”

Tuy rằng nàng cũng ẩn ẩn phát hiện Cẩm Vinh tựa hồ tu vi rất thâm hậu, liền yêu quái những đạo trưởng đó không đối phó được, Cẩm Vinh cũng có thể xử lý, càng là nói Quảng Dương Môn không có gì để dạy dỗ nàng.

Nhưng thân sinh nữ nhi, có thể nào không vướng bận.

Cẩm Vinh cười cười, lại chắc chắn đảm bảo, “Nương, ngài không cần lo lắng, ngài cứ tin tưởng con.”

Cẩm Vinh lần này đi ra ngoài chính là bặt vô âm tín,

Người trong thôn Liên Đài cũng không hiểu vì sao Đường nương tử lại để cho nàng đi ra ngoài một thân một mình như vậy, một cô nương xuất ngoại lang bạt để mà làm gì chứ, lại không phải lang quân. Lang quân còn có thể đọc sách làm Trạng Nguyên, nàng thì sao, tuy nói nàng có chút võ công, nhưng bên ngoài nhân tâm hiểm ác, lại có núi rừng mãnh thú, yêu ma quấy phá, về điểm này võ công lại có ích lợi gì.

Đối những lời này, Đường Kính Như trước nay chính là cười mà không nói, không cố chấp giải thích.

Nàng cũng từng hy vọng Cẩm Vinh vô ưu vô lự trôi qua cả đời, nhưng Cẩm Vinh chính nàng không muốn, giống như phu quân đã nói, con gái bọn họ trời sinh bất phàm.

Mà bởi vì câu nói kia của nàng, Đường Kính Như thế nhưng sinh ra một chút mong chờ, có lẽ còn hi vọng, có thể gặp lại phu quân Lam Hoa, một nhà đoàn tụ.

……

Một ngày nọ vào hai năm sau, lôi kiếp từng trận đánh xuống đến hung tợn, trời cao lại sinh dị tượng, thiên địa kinh động, địa phủ U Minh vạn quỷ gào khóc.2

Chúng thần Thiên Đình cũng có cảm giác, nhất định là có người thành tiên. Nháo ra động tĩnh lớn như vậy, xem ra mặc dù thành tiên, cũng không phải nhân vật bình thường.

Chỉ thấy Thiên Đế sắc mặt nhàn nhạt, phân phó nói, “Phái thiên quan tiếp dẫn.”

Thái độ không coi trọng cũng không khinh mạn, gọi người nói không nên nửa điểm sai lầm.

Chúng tiên chỉ tò mò, đã nhiều năm không có ai đắc đạo thành tiên, không biết vị tiên nhân lần này là một người như thế nào?

Nhưng còn chưa chờ được ăn dưa, lôi kiếp tiêu tán, bóng dáng vị tiên nhân thần bí kia đã lặn mất tăm.

Không chỉ có Tiên giới, toàn bộ ngũ giới đều cảm ứng được tình huống này, đều vuốt cằm hiếu kỳ, này rốt cuộc là thành tiên, hay là không thành a?

Mà xa cách mấy năm mới gặp lại nữ nhi, Đường Kính Như cũng không có hỏi nhiều, chỉ là ôn nhu nói một câu, “Con ta về rồi.”

Cẩm Vinh cong cong khóe miệng, khẽ vâng một tiếng.

Trong thôn, người nhìn thấy Cẩm Vinh cơ hồ đều nhận không ra tiểu cô nương năm xưa, nàng như là xa cách một tầng, làm người khó có thể thân cận, có chút tương tự những vị tiên trưởng năm xưa, lại có chút bất đồng nói không nên lời.

Đường Kính Như không biết Cẩm Vinh mấy năm nay đi đâu làm chuyện gì, càng không biết nàng nháo ra cái động tĩnh gì, ảnh hưởng thế nào đến ngũ giới.

Đường nương tử vẫn như năm xưa, đầu vấn tóc phụ nhân, một thân quần áo mộc mạc, còn tự mình xuống bếp làm những món ăn Cẩm Vinh thích, ôn tồn nhẹ nhàng, liên miên nói việc xảy ra mấy năm nay.

Cẩm Vinh bỗng nhiên nói, “Nương, con đi địa phủ một chuyến.”

Đường Kính Như tức khắc thất thanh, làm như nghĩ tới cái gì, nhìn thấy Cẩm Vinh vẫn mỉm cười, lại nói, “Con thấy tên bà ngoại ông ngoại trong Sổ Sinh Tử, bọn họ đã đầu thai từ sớm.”

“Bởi vì kiếp trước tích thiện tích đức, cho nên đầu thai vào nhà phú quý, vô bệnh vô tai, số tuổi thọ cũng rất dài.” Cẩm Vinh an ủi mẫu thân.

“Như vậy là tốt, như vậy là tốt.” Đường Kính Như rơi lệ, lẩm bẩm, này vẫn là lần đầu tiên nàng rơi lệ trước mặt nữ nhi, bất quá cũng vì tin mừng mà khóc.

Biết cha mẹ không bị bản thân liên lụy, một lần nữa đầu thai, hơn nữa mệnh cách cũng hảo, với Đường Kính Như mà nói, đã là chuyện may mắn.

Đắm chìm trong vui sướng, Đường Kính Như không kịp nghĩ đến việc con gái mình tự do xuất nhập địa phủ, còn dám lật xem số sinh tử âm tào địa phủ ghi chép những gì, là việc khó cỡ nào.

Nói ra chỉ khiến người líu lưỡi.

Cẩm Vinh cùng Đường Kính Như nói chuyện cả tối, cũng làm nàng quên đi việc này.

Ăn cơm xong, Đường Kính Như đứng trước bài vị song thân thắp một nén hương, chẳng sợ biết được cha mẹ đã đầu thai chuyển thế, không còn cần người hương khói, nhưng đây cũng là Đường Kính Như ước nguyện.

“Nguyện trời xanh phù hộ cha mẹ kiếp này phúc thọ an khang, vô tai vô nạn.”

……

Lại trèo lên núi đi tìm thổ địa,

Gặp lại Cẩm Vinh, thổ địa theo bản năng hành lễ, “Tiểu thần bái kiến thượng tiên.”

Cẩm Vinh giơ tay nâng lên, khẽ cười nói, “Ta đảm đương không nổi câu này của ngài.”

Liền tiên tịch cũng không nhập, lại làm sao xưng được là tiên?

Thổ Địa Công sắc mặt biến biến, trong lòng than nhỏ, ai có thể nghĩ thiên địa lại sinh ra một quái thai như vậy, thần tiên hay không có gì quan trọng, chẳng sợ không có tiên tịch, thực lực người này đâu phải là giả, liền địa phủ U Minh cũng không dám quản sinh tử nàng.

Cẩm Vinh lại nói, “Riêng mấy năm nay, ngài âm thầm bảo vệ mẫu thân ta, ta còn chưa cảm tạ ngài đâu.”

Đường Kính Như mấy năm nay bình sn, không chỉ là Cẩm Vinh thiết lập bố trí bảo hộ nàng, Thổ Địa Công cũng giúp đỡ chiếu cố một hai.

Thổ Địa Công ôn hòa nói, “Này đều là việc tiểu thần nên làm.”

Huyết mạch mà Lam Hoa tiên quan cùng nữ phàm nhân để lại ắt sẽ có ngày chịu tội, nhưng lấy thực lực của nàng, ai dám đắc tội một tôn đại thần mạnh mẽ như thế này.

Hơn nữa, nhờ nữ nhi, Lam Hoa tiên quân ắt sắp thoát ra rồi.

Sau khi gặp mặt thổ địa, Cẩm Vinh trở lại thôn mấy ngày, cũng không vội vã rời đi,

Người trong thôn nghe nói nàng trở về, có không ít người nhớ thương y thuật của nàng, tới cửa tìm thầy trị bệnh,

Cẩm Vinh cũng không cự tuyệt bất kì ai.

Sau khi đột phá, dung mạo khí chất càng đại biến, chẳng sợ nàng che dấu không ít, cũng có người chú ý, có suy đoán nàng ở bên ngoài gặp được tiên duyên, Cẩm Vinh cũng không phủ nhận.

Người ngoài cũng liền tin, không khỏi cảm thấy Đường Cẩm Vinh vận khí tốt, chẳng sợ cự tuyệt Quảng Dương Môn cũng có thể tu tiên.

Sau khi khám cho gần hết các thôn dân, lí chính lén tìm tới, trực tiếp hỏi, “Đường nha đầu, ngươi cũng tu hành rồi hả.”

Cẩm Vinh thu thập hòm thuốc, dừng lại nghĩ nghĩ, “Cũng coi như vậy đi.”

Người trên thế gian, ngày nào không phải tu tiên đâu.

Lí chính lại cười nhăn cả mặt, thôn Liên Đài có ba đứa trẻ được Quảng Dương Môn chọn làm đệ tử, hiện tại lại có Đường gia tiểu cô nương, chạy ra ngoài mấy năm, cũng thành người tu tiên, vạn nhất trong đó có một người thành châu báu, nói không chừng vài thập niên sau, bọn họ thôn Liên Đài sẽ thành tiên hương.

Trong lòng cao hứng, lí chính lại nghĩ tới một sự kiện tới, hỏi, “Vậy Đường nha đầu, ngươi có thể nhìn ra lão phu ta còn bao nhiêu lâu không.”

Cẩm Vinh cười, nhìn lí chính một cái, ôn thanh nói, “Lí chính đại gia, ngài sống thọ, hơn hai mươi năm nữa có khi ngài vẫn chưa chịu đi đâu.”

Lí chính tính một chút, hai mươi năm nữa hắn đã hơn 80 hơn tuổi, có đi cũng là hỉ thọ, hảo hảo hảo.

Lí chính đại gia cao hứng đến về đến nhà, buổi tối ăn cơm còn uống thêm hai bình rượu, vui sướng lăn ra ngủ.

Chờ đến ngày hôm sau, những người khác từ miệng lí chính biết được Cẩm Vinh có thể nhìn ra số tuổi thọ mà sôi nổi chạy tới Đường gia, lại phát hiện đã không có một bóng người.

Đường gia mẹ con rời đi đến vô thanh vô tức, lại thêm chuyện nhìn được tuổi thọ của lí chính, người trong thôn Liên Đài đều cảm thán, người tu tiên thật cường đại.

Cho đến nhiều năm sau, một đệ tử ở Quảng Dương Môn tu hành về nhà thăm người thân, nghe được việc này, ngốc nhiên không thôi, bất quá, đây cũng là sau này.

________

Đông Hải,

Cẩm Vinh đứng giữa Đông Hải, gió nhẹ nhẹ thổi, nhìn đám thiên tướng xuất hiện trước mặt mình, bộ dáng hung dữ muốn chặn đường, câu tay cọ cọ cái cằm trơn bóng, “Các vị chính là tới cản ta?”2

Thần tướng cầm đầu dung mạo lạnh lùng, kim giáp tôn quý sáng chói, thoạt nhìn bất phàm, hắn lớn tiếng quát, “Cuồng đồ lớn mật, tự tiện xông vào địa phủ, còn muốn xâm phạm vào cấm địa, tức khắc theo ta lên thiên đình xưng tội.”

Cẩm Vinh tuy rằng là lặng yên không một tiếng động dạo một vòng địa phủ U Minh, nhưng Sổ Sinh Tử bị người động vào, Diêm La làm sao không phát hiện ra. 

Cẩm Vinh một chút cũng không coi khinh thủ đoạn của Thiên Đình, lúc trước chỉ có thể nói là bọn họ khinh thường sơ sảy, một khi phản ứng lại, liền rất mau tra được thân phận của cô, tìm không ra tung tích liền thông minh đến chỗ này chờ người.

Đứa con do Lam Hoa tiên quân cùng phàm nữ yêu nhau sở sinh, cái thân phận này lập tức khiến cho một đám thần tiên trên Thiên Đình nhíu mày.

Thiên Đình liền phái nhân thủ xuống truy bắt, trong đầu bọn họ, thân phận này đúng là nghiêm trọng, nhưng cũng chỉ là nhiệm vụ truy bắt một tiểu tiên mới tu hành mười mấy năm mà thôi.

Đáng tiếc, Cẩm Vinh muốn thông báo cho bọn họ, nghĩ sai rồi.

Ta dùng một tay đã là đủ đánh cho tên thần tướng này oa oa gọi mẹ.

Nghĩ vậy, liền thuần lương mà cười cười, “Đã như vậy, các vị đây đừng trách ta không khách khí.”

……

Lam Hoa đang nhắm mắt dưỡng thần cũng nhận thấy được phía trên có động tĩnh, một chút cũng không kém thiên lôi năm đó hắn gánh chịu.

Rốt cuộc là đại yêu quái khai thiên tích địa xuất hiện, hay là thứ gì?

Kết giới tuy có tác dụng vây khốn, nhưng cũng bảo hộ hắn, sẽ không bị hỗn chiến bên trên ảnh hưởng, nếu không lấy thân mình yếu nhờ đến phàm nhân cũng không bằng này của Lam Hoa, một chút chấn động thôi, chỉ sợ cũng phải đợi kiếp sau tái kiến nương tử.

Sau một hồi, tựa hồ lại khôi phục an tĩnh.

Không Khư cửa mở, Lam Hoa trừng mắt, nhìn người đang tiến vào.

Đồng thời cảm giác được rung động mãnh liệt đến từ huyết mạch.

Lam Hoa còn chưa kích động vài phần, liền thấy huyền y thiếu nữ vung trường đao bổ về phía kết giới, nhân tiện còn bổ luôn xích sắt khóa trên người hắn.

Suy yếu vô lực, thân mình yếu gà của Lam Hoa được nữ nhi tiếp lấy, hắn còn nghĩ, thanh đao kia tựa hồ có chút quen mắt.

Cẩm Vinh tùy tiện ném đao xuống, dù sao cầm theo cũng thật nặng tay.

“Ta nhớ rõ đó là Phượng Ngô đao.” Lam Hoa cười, ánh mắt nhìn Cẩm Vinh lộ ra ôn hòa,

Hắn thấy con gái thuận miệng nói, “Lúc cướp được cũng không có hỏi tên.”

Cẩm Vinh nắm lấy tay Lam Hoa, truyền cho cha ruột chút linh khí, tạm thời đủ để nuôi lại tiên mạch, đồng thời cũng đủ để điều tra được thân thể hắn không ổn, mười lăm năm ở vùng địa cực âm hàn không đến mức phá hủy thần nguyên, nhưng cũng đã ăn vào tận xương,

Cô dừng một chút, rồi nói, “Ta mang ngài đi ra ngoài.”

Lam Hoa tựa hồ không nhận ra vẻ khác thường trên mặt nàng mà là kinh ngạc cười nói, “Con đánh nhau với gã? Tên đó chính là con nuôi Thiên Đế, cũng là ái tướng của ngài.”

“Động tĩnh lớn như vậy, hẳn là tới không ít người.” Lam Hoa cuối cùng biết được dao động lúc trước kia là chuyện làm sao, thì ra là nữ nhi gây ra. Mạc danh kiêu ngạo nhàn nhạt nảy lên trong lòng.

“Đúng là rất nhiều người, bất quá bọn họ đánh không lại.” Cẩm Vinh thẳng thắn kể lại,

Lam Hoa nhàn nhạt cười, “Xem ra, nữ nhi của ta thật lợi hại.”

“Cho nên, chúng ta hiện tại phải đi ra ngoài, sẽ không ai người cản.” Cẩm Vinh mười phần tự tin nói.

Dựa vào người nàng, Lam Hoa dường như hơi hiểu lầm, “Con đã…”

“Ngài yên tâm, không có giết bọn họ.” Cẩm Vinh an ủi cha tiện nghi lần đầu gặp mặt, “Nói không chừng, trong đám người liền có người quen của ngài.”

Cô cũng chú ý, trong lúc giao thủ, sẽ có vài người âm thầm giúp đỡ, tuy rằng lấy thực lực của cô, có giúp hay không cũng không thay đổi được kết quả, nhưng phân tình này vẫn đáng nhận.

Lam Hoa hiển nhiên vẫn thực suy yếu, cùng Cẩm Vinh nói chút đã là dùng hết lực, nhanh chóng ngất xỉu.

Chờ đến khi Đường Kính Như gặp lại phu quân nàng nhiều năm mong đợi, Lam Hoa lại quay về là vị tiên quân phong tư tuấn dật, cao khiết chạm không tới ngày nào.

Trên thực tế, vẻ ngoài của hắn chỉ là biểu tượng, cha tiện nghi Lam Hoa còn chưa hoàn toàn khôi phục, vẫn suy yếu tựa phàm nhân. Nhưng hắn cũng không để bụng cái này, chỉ nghĩ sớm chút nào hay chút đó gặp lại mẹ của con gã, mà Đường Kính Như cũng đồng dạng nghĩ như vậy.

“Xin lỗi, ta xin lỗi, để nàng đợi chờ ta nhiều năm như vậy, nương tử.”

Lam Hoa tiên quân mỉm cười ôn nhu nhìn nàng, đáy mắt phản chiếu bộ dáng ái nhân trong lòng,

Đường Kính Như đạm đạm cười, “Ta già rồi.”

Nàng như cảm thán khoảng thời gian đằng đằng bọn họ chia lìa, Lam Hoa không nói gì, vuốt v3 khuôn mặt nàng, dáng vẻ của hắn vậy mà cũng biến đổi, mái tóc điểm vài sợi bạc, vui vẻ,

“Từ nay về sau, ta bồi nàng đến khi tóc hai ta cùng trắng xoá.”

Yên lặng bị đút cẩu lương Cẩm Vinh: “……”2

Xoay người liền đi, vẫn là đi tu luyện đi, cùng đám kia thần tiên đánh một trận, ẩn ẩn có cảm giác đột phá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận