Tửu phường duy nhất trong trấn chính là tửu phường Vương Ký, bán loại rượu nổi danh Giang Nam, rượu Hạnh Hoa, đáng tiếc lão bản tửu phường lão Vương Đại Lang phúc mỏng, sớm mấy năm liền đi.
* Rượu Mao Đài hay rượu hạnh hoa là điển hình của “văn hóa tửu” Trung Hoa. Theo như sử sách còn ghi, thì vào đời nhà Đường Trung Quốc xuất hiện nhiều loại rượu ngon, trong đó có rượu Hạnh Hoa được làm ra từ thôn Hạnh Hoa (huyện Phần Dương, tỉnh Sơn Tây), được Đỗ Mục làm rạng danh trong hai câu thơ nổi tiếng: “Một góc lò rượu Mao Đài/Tá vấn tửu gia hà xứ hữu/Mục đồng dao chỉ Hạnh Hoa thôn”.
Hiện giờ tửu phường chỉ có cô nhi quả phụ gánh vác, góa phụ Vương lão bản Chu thị ngược lại tài giỏi, quản lý tửu phường làm ăn không tồi.
Buổi sáng, người tới tửu phường ngồi không nhiều, một tiểu cô nương ngồi trước cửa tiệm chiết giấy, trong cửa truyền đến giọng nói ôn hòa, “A Cẩm, đừng ngồi ở bên ngoài lâu, cẩn thận cảm lạnh.”1
Nói chuyện chính là đương gia Vương Ký tửu phường, Chu thị,
“Dạ.” Nữ đồng ngoan ngoãn đáp lời, sau đó chiết tốt giấy, chôn vào đất ngay cửa tửu phường,
Người có kiến thức nhìn sẽ biết, chôn ở đây là đạo pháp trừ tà, tránh yêu ma quỷ quái.
Hơn nữa, trận pháp đã được cải biến, không chỉ khiến yêu ma quỷ quái tránh xa, còn có thể làm chút an toàn phòng hộ.
Ai bảo thế giới này yêu ma quỷ quái trà trộn trong nhân gian chứ, nữ đồng, cũng chính là Cẩm Vinh tấm tắc thở dài, linh khí sung túc, thiên địa vạn vật nảy sinh tinh linh quỷ quái là tất nhiên, có tâm cũng quản không được.
Lần này cô đầu thai liền thành con gái nhà họ Vương, Vương Cẩm Vinh, danh cũng chưa biến.
Gia đình khá giả, kiếm ăn nhờ tửu phường, cha mẹ song toàn, cũng là yên vui vô ưu.
Chờ đến lúc Cẩm Vinh năm tuổi, phụ thân trong lúc đi đưa rượu đến châu huyện khác gặp thiên tai mà bỏ mạng, lúc ấy tửu phường thiếu người chăm lo, nhà cửa do mưa gió dột hỏng khắp chỗ. Chu thị để tang chồng, định bán tửu phường, mang nữ nhi về nhà mẹ đẻ.
Thẳng đến Cẩm Vinh nói cho nàng, lu rượu trong góc tường có đặt một cái ấm sành, trong cái ấm sành đó đều là bạc.
Cẩm Vinh cũng không nói cho Chu thị lời này là cha quỷ hồn nhớ mong vợ con từ âm phủ trở về nói cho cô, uyển chuyển nói rằng mình vô tình phát hiện. Thế giới này quỷ thần rất nhiều, nhưng tuổi Cẩm Vinh còn nhỏ dính dáng đến mấy việc này không chỉ khiến Chu thị lo âu, còn khiến người chú ý.
Chu thị vốn ít khi hỏi chuyện tửu phường, cũng biết phu quân tính tình tiết kiệm. Phần tiền này không chỉ giải quyết tình trạng lửa sém lông mày của tửu phường, cũng có thể giúp hai mẹ con mấy năm vô ưu, Chu thị từ thời điểm ấy không những quản gia, chăm lo tửu phường, tự mình đường gia, nấu rượu.
Cũng may phu quân khi tại thế đã dạy nàng ủ rượu, chính là không làm mất đi chiêu bài Vương gia tửu phường.
Cẩm Vinh người nhỏ cũng làm không được gì, cũng liền lén giáo huấn mấy kẻ lưu manh vô lại muốn khi dễ cô nhi quả phụ.
Sinh ý Vương gia tửu phường như cũ thịnh vượng, trừ bỏ khách quen ngày thường tới mua rượu người, còn cung ứng cho mấy đại tửu lâu lớn trong thành, thù lao kiếm được cũng coi như phong phú.
Một bên lo liệu Vương gia tửu phường, Chu thị cũng không quên nữ nhi, tuy tiếc nuối không lưu lại hương khói cho vong phu, mặc dù ngày phu quân còn trên đời, hai vợ chồng cũng cực kỳ yêu thương nữ nhi.
Hiện tại chỉ còn hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, nàng càng là yêu thương con gái không thôi.
Tất toán sinh ý ở tửu phường Chu thị thuê tiểu nhị xử lý, nàng tùy ý nữ nhi muốn làm gì cũng được, không bắt buộc nàng học cái gì, cho dù là tính toán sổ sách hay học nữ hồng, trong lòng nghĩ chỉ cầm Cẩm Vinh trưởng thành, chiêu con rể, không cần nữ nhi nhọc lòng.
Đối với sinh hoạt một đời này, Cẩm Vinh tương đối vừa lòng, tiếc nuối duy nhất có lẽ là cha Vương mất sớm, để lại Chu thị cô đơn lẻ loi, nhưng trên đời, mọi chuyện không thể hoàn mỹ.
Chỉ có thể nói là sống chết có số, phú quý tại trời.
Khó trách nhiều người theo đuổi trường sinh, sống càng lâu, người có thù có oán với ngươi cũng chết dần.
Trường sinh, ở một ý nghĩa khác, có lẽ cũng là thắng ông trời nửa bước.
Cẩm Vinh lên chín, Chu thị vốn muốn đưa nữ nhi đi học, nhưng hỏi sư phó, lại nói không thu nữ học sinh.
Chu thị bất đắc dĩ, nhưng Cẩm Vinh không thèm để ý, kinh, sử, tử, tập, thơ từ ca phú, cũng không biết học mấy đời, hạ bút thành văn, thật sự không cần thiết đi học tiếp. Chẳng lẽ học bát cổ văn chương đi thi khoa cử.
Tuy không câu nệ mặc Cẩm Vinh chơi đùa, nhưng Chu thị cũng có dặn dò vài câu, tỷ như không nên quá thân cận với bà chủ cửa tiệm đối diện.
Hộ gia đình kia mới chuyển đến nửa tháng trước, lão bản nương họ Hồ, tên Tam Nương, diện mạo, nghe ba cô sáu bà trên phố nói, nàng như hồ ly tinh, lại mở một cửa hàng bán gà nướng, lại nghe nói chồng nàng chết trẻ, đây đều là Chu thị ngày thường cùng hàng xóm láng giềng nghe ngóng được.
Một nữ nhân có tiền vốn mở cửa hàng, nếu không phải hại chết chồng trước lấy gia sản thì là gì, còn cả ngày trang điểm, cắm hoa mang trâm, câu dẫn không ít nam nhân đi vào trong tiệm của nàng, bảo đảm là hồ ly tinh.
Còn có những lời đồn khó nghe hơn, Chu thị sợ dạy hư trẻ con, cũng không nhắc đến trước mặt Cẩm Vinh, nàng nhìn Hồ Tam Nương đích xác không giống cô nương giữ mình trong sạch, hai nhà đối diện nhau, tránh cũng không thể tránh, thậm chí gà nướng xứng rượu, Hồ Tam Nương còn muốn từ nhà Chu thị mua chút rượu. Chu thị cũng vô pháp, đành nhắc nhở nữ nhi ngày thường ra ngoài chơi cũng đừng đi vào trong tiệm của Hồ Tam Nương.
Cẩm Vinh ra vẻ nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng nghĩ thầm, nói nàng ta là hồ ly tinh cũng không sai.
Hồ Tam Nương còn không phải là một con hồ ly tinh hàng thật giá thật.
Cũng không thấy quốc chi đem vong, triều đại đổi mới, yêu nghiệt lại thích chạy đến nhân gian.
Mặt tiền cửa hàng đơn giản treo hai chữ Hồ Ký, nhưng ở cửa đón khách lại là cô nương trẻ tuổi mặt mày toàn là phong tình, dáng người vũ mị động lòng người, dung mạo cũng không kém, khiến người đỏ mắt ghen tị.
Thấy có khách nhân tới cửa, Hồ Tam Nương yên nhiên cười nói, “Khách quan mời vào bên trong, khách quan muốn ăn cái gì?”
Hấp dẫn khách hàng không chỉ có mỹ mạo của Hồ Tam Nương, đồ ăn ở Hồ Ký cũng là mỹ vị.
“Được, làm hai chỉ gà nướng, một hồ rượu.” Hồ Tam Nương cao giọng nói với tiểu nhị bên trong.
Tiểu nhị bất đắc dĩ nói, “Lão bản nương, quán hết rượu.”
Hồ Tam Nương khóe miệng cong cong, chỉ hai tiểu nhị, “Mau đi tiệm Vương Ký mua bốn bầu rượu.”
Bọn tiểu nhị lúc này mới chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, không phải chạy về hậu viện đốn củi làm gà, chính là tiếp đón khách nhân, Hồ Tam Nương tức giận làm trâm hoa trên đầu run run lên.
Hồ Tam Nương làm sao không biết lý do bọn họ không muốn đi, ngay cả nàng cũng chần chừ, đi lần nào, da lông hồ ly của nàng cũng sợ muốn rụng sạch.
Khó được xuống núi ở thành trấn phàm nhân mở cửa hàng, kết quả cách vách liền có một tôn sát thần, tuy nói sát thần còn nhỏ, nhưng cũng đủ khi dễ đàn hồ ly bọn họ.2
Chu thị nhìn thấy Hồ Tam Nương cũng có chút ngoài ý muốn, “Vương phu nhân, tiệm ta không còn rượu.” Hồ Tam Nương miễn cưỡng cười nói, cũng không thất vài phần nhan sắc.
Nghe vậy Chu thị liền minh bạch, chẳng sợ trong lòng có thành kiến, nhưng duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười, huống chi là sinh ý tới cửa. Chu thị lập tức sai tiểu nhị chọn rượu dọn đến tiệm Hồ Tam Nương.
Chờ đến lúc thanh toán, “Hồ nương tử, tiền này thừa nhiều quá.” Chu thị cũng không phải người thích chiếm tiện nghi người khác, huống chi tiền rõ ràng thừa.
“Không không, rượu bán hảo.” Hồ nương tử nào dám thiếu Vương phu nhân đồng nào, thấy rượu dọn đi qua, nhanh chóng muốn xách váy mà đi.
Vừa bước qua ngạch cửa, liền ở dưới tàng cây đụng phải người nàng muốn tránh mặt nhất, Vương gia tiểu cô nương, Vương Cẩm Vinh.
Không biết là thần tiên nơi nào hạ phàm, tới tra tấn tiểu hồ ly đáng thương các nàng. Có thể nhìn ra, vấn đề không phải vì nàng tu vi rất cao, hoàn toàn là vì công đức kim quang ép cho Hồ Tam Nương không thở nổi.
“Vương cô nương.” Hồ Tam Nương giọng nói phát run, đuôi hồ ly dưới váy nhịn không được muốn lộ ra ngoài.1
Tuy rằng chưa bao giờ nói gì, nhưng Hồ Tam Nương mỗi lần gặp tiểu cô nương này đều có cảm giác bại lộ nguyên hình, một ánh mắt khinh phiêu phiêu đủ cho nàng sợ tới mức mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cẩm Vinh chớp chớp mắt, nháy mắt liền đoán được nàng tới làm gì, vẫy vẫy tay, liền thả nàng đi, Hồ Tam Nương loại tiểu yêu quái này không đáng để ở trong lòng.
Hồ Tam Nương cung kính mà hành lễ, tựa cảnh đẹp phiên động lòng người.
Lúc gần đi, Hồ Tam Nương bước chân lại ngừng, làm như có chút do dự.
……
Chu thị tính xong tiền hàng, đi ra nhìn thấy nữ nhi ngồi trước của tiệm ăn gà nướng, hơn nữa đã ăn gần xong, không khỏi kinh ngạc hỏi, “A cẩm, gà nướng ở đâu vậy?”
Cẩm Vinh cũng không có gì muốn giấu giếm, “Hồ Tam Nương mời con ăn.”
Gà nướng hồ ly làm hương vị đúng là không tồi, xem ra tiểu hồ ly cũng hiểu đạo lý thấy thần liền bái, trong túi còn giấu mấy chỉ gà nướng.2
“Hồ nương tử?” Chu thị có chút kinh ngạc, Hồ Tam Nương tới thời điểm cũng không thấy nàng mang gà nướng, nàng nghĩ lại, có lẽ là về trong tiệm lấy. Xem nữ nhi ăn vui vẻ, Chu thị đối Hồ Tam Nương cũng có vài phần hảo cảm, tuy tác phong có chút vấn đề, nhưng rốt cuộc không phải người xấu.
Nghĩ xong, Chu thị lại cười, hỏi nữ nhi, “Bây giờ con ăn gà nướng, cơm trưa còn ăn được không?”
Cẩm Vinh sờ sờ bụng, nghiêm túc trả lời, “Con ăn được.”
Chu thị cười khẽ hai tiếng, “Được, nương đi làm cơm.”
Lúc sau, Cẩm Vinh cũng ăn không ít gà nướng mỹ vị Hồ Tam Nương tặng, đương nhiên, Cẩm Vinh không có khả năng vì mấy chỉ gà nướng mà vi phạm nguyên tắc của chính mình, vốn ngay từ đầu, cô cũng không có khó xử đám người Hồ Tam Nương.
Cảnh cáo gì đó, càng là chưa từng làm.
Một khi có mâu thuẫn, trực tiếp động thủ là được.1
Mấy tiểu hồ ly cũng liền ham thích nhân gian, thành thành thật thật không hại người, cũng không bài trừ nguyên nhân là bởi vì sợ hãi Cẩm Vinh nên mới an phận.
Chu thị vì phần hữu hảo của Hồ Tam Nương đối nữ nhi cũng ngẫu nhiên cùng láng giềng nói chuyện vì nàng nói vài câu lời hay.
Hồ Tam Nương bên này mở cửa hàng gà nướng, thấy Cẩm Vinh mỗi lần đều nhận gà nướng, cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng cảm thấy tự hào, luận làm gà nướng, các loại yêu ai có thể so được với Hồ tộc, liền đại nhân cũng thích.
Thấy Cẩm Vinh không phải thấy bọn họ là yêu tinh liền kêu đánh kêu giết, Hồ Ký hồ ly trong lòng kiên định, đạo sĩ hòa thượng trừ yêu trước nay không hiếm, bất quá tộc hồ ly từ trước đến nay không sợ, đánh trẻ có thể gọi già đến xử lý, nhưng vị tiểu cô nương kia, có khi tộc trưởng tộc hồ ly cũng không dám lớn tiếng nói nàng.
Kỳ thật Hồ Tam Nương trong lòng còn có chút tiếc hận, thần tiên chuyển thế, nếu có thể song tu, thành tiên đắc đạo cũng không khó, đáng tiếc nàng là nữ, nếu trong tộc có hồ ly nam diện mạo tốt, có thể câu dẫn hoặc là làm vị tiên quân thích, kia thật là cơ duyên lớn.1
Làm người đ ộng tình bỏ ra ái tâm, vốn chính là việc Hồ tộc am hiểu nhất, trước kia không thiếu làm ra chuyện hại nước hại dân, câu dẫn quân vương tính là gì, nếu có thể làm vị này khuynh tâm mới là bản lĩnh.
Chương 288: Liêu trai nương tử (2)
Mùi rượu phiêu hương, hương thơm dư vị lưu trường.
Xuất hiện trong tiệm là một nam nhân trẻ tuổi, mặc trang phục bộ khoái, người này tuấn lãng đ ĩnh bạt, trên mặt còn mang theo tươi cười khiến người ta có hảo cảm, “Dì Chu, cho hai lượng rượu.”
Chu thị ý cười doanh doanh, lời nói lộ ra thân cận, “Là Tạ Thanh à, cậu lại đến mua rượu cho lão tạ hả.”
Tạ Thanh gãi gãi đầu, “Không sai, cha ta liền thích nhất rượu Vương Ký nhà dì.”
Cha Tạ Thanh là lão tạ, lão có mở một cửa hàng rèn, ngày cha Vương còn sống hai người cũng là hảo huynh đệ, lúc tửu phường khó khăn lão hỗ trợ không ít, lúc Tạ Thanh vào nha môn, lão cha cũng thường xuyên dặn dò chiếu cố cô nhi quả phụ Vương gia.
Chu thị gần như là nhìn Tạ Thanh lớn lên, coi hắn như con cháu, vội dặn tiểu nhị đi lấy hai lượng hạnh hoa rượu đến.
Tạ Thanh quay người, thấy nhóc con ngày nào đã lớn, là một tiểu cô nương đang yêu, nàng ngồi ở sau quầy một thân váy áo tím nhạt, mỉm cười đến gần, từ trong lòng ngực móc ra một mẩu giấy nhỏ đưa qua, sang sảng cười nói, “A cẩm, đây là đồ vật muội nói, thật là có.”
Hắn đi lên núi ở lân huyện điều tra án, phạm nhân bị bắt, vô tình ở chân núi liền phát hiện thứ này, nhớ lại tiểu muội Cẩm Vinh từng nhắc tới, nếu có đụng tới mẩu gỗ nào màu đen liền mang về giúp nàng.
Cẩm Vinh tiếp nhận đồ vật, cong cong khóe miệng, “Đa tạ Tạ ca.”
Mở gói giấy, bên trong một khối gỗ đen như mực dài mấy tấc.
Tạ Thanh khóe mắt đảo qua đồ vật được này bày trước bàn, mấy khối mộc, có vài thanh dài như xiên tre, nhưng nhìn kỹ lại có chút không giống, phía dưới còn lót giấy trắng, vẽ đồ án kỳ quái.
Chỉ cho là đồ chơi lung tung, không chú ý.
Lúc này, rượu đã chuẩn bị xong, Chu thị còn ôn nhu cười nói, “Hay là ở lại uống hai chén, dì Chu mời cháu”
Tạ Thanh một tay nhận rượu, một cái tay khác xua xua khách khí, “Không được, cháu còn đi làm việc, hôm khác nhé dì.”
Tạ Thanh ở trên phố làm việc, kết quả liền đụng phải một vụ việc khác.
Ngày hôm sau việc này còn truyền ồn ào huyên náo, Tạ Thanh lại đến mua rượu còn bị Chu thị hỏi, Tạ Thanh liền nhịn không được kể khổ.
Vì là việc nhà nên càng khó giải quyết, tướng công đánh nương tử, bộ khoái bọn họ với những vụ việc này chính khó làm.
Cẩm Vinh ở bên cạnh cũng dỏng tai nghe, hai vợ chồng kia nhà ở ngay đầu hẻm, nam họ Đường, tên Đường Thọ, nữ họ Chúc, người ngoài đều gọi nàng Chúc nương tử.
Hai vợ chồng thành hôn không bao lâu, Đường Thọ đã bại lộ bản tính, ăn nhậu chơi gái cờ bạc, thứ gì cũng chơi, căn bản chính là một tên hỗn trướng. Trong nhà hoàn toàn dựa vào Chúc nương tử dệt vải làm thêu chu cấp, không những như thế, Đường Thọ kia mỗi lần phát tính tình liền động tay động chân với nương tử, người trong thành đối hắn đều thực khinh thường.
Hôm qua cũng không phải lần đầu tiên, bộ khoái cũng không phải lần đầu đem hắn về nha môn.
Triều đại này không quá khắt khe với nữ tử, nữ tử đương gia như Vương gia Chu thị không hiếm thấy. Trượng phu động thủ với thê tử quá mức nghiêm trọng cũng sẽ ăn trượng hình.
Huyện lệnh Giang Thành họ Văn, làm quan coi như thanh chính liêm minh, càng không thể làm như việc nhỏ dễ dàng thả đi.
Nhưng Đường Thọ kia là thứ không ra người ra ngợm, ăn đánh xong càng phát ti3t nặng nề lên nương tử, nhà mẹ đẻ Chúc nương tử lại không lên tiếng giúp nàng, cũng chỉ một mặt chịu đựng.
Đứng ở cửa, Hồ Tam Nương nghe Tạ Thanh nói, không khỏi hừ nhẹ, “Trên đời này toàn phần nhiều là nam nhân bại hoại.”
Hồ Tam Nương cũng gặp qua Chúc nương tử, vì trợ cấp gia đình, nàng tới từng nhà bán hoa lụa, bán đồ thủ công, không lần nào khuôn mặt nhỏ thanh tú không có thương tích, yêu tinh là nàng nhìn mà chướng mắt, chỉ khổ tiểu nương tử kia có chồng tâm địa độc ác, ăn hiếp người yếu.
Tạ Thanh xấu hổ mà cười cười, “Hồ Tam Nương, người như Đường Thọ, chúng ta thấy cũng xem thường.”
So với lúc mới tới, Hồ Tam Nương đã thu liễm rất nhiều, thời gian dài cũng an cư tại Giang Thành, lời qua tiếng lại về nàng hầu như không còn. Hồ Tam Nương học được ít nhiều về đối nhân xử thế, chỉ là không bỏ được phần lả lơi của hồ ly, không thiếu đùa giỡn nam tử trẻ tuổi, trừ bỏ Tạ Thanh.
Bỗng nhiên nàng nhúc nhích cái mũi, biến sắc, ánh mắt đảo qua Tạ Thanh, “Trên người của ngươi có cái vị gì vậy?”
Sau đó nhăn mặt xoay người bỏ đi.
Tạ Thanh nhịn không được gãi đầu khó hiểu, “Không có a, ngày hôm qua ta còn tắm rửa rồi?”
Cẩm Vinh lại là đoán được nguyên nhân, khẽ cười nói, “Tạ ca, ca ngày hôm qua gặp phải người nào hả.”
“À, có gặp một tiểu đạo sĩ.” Tạ Thanh thành thật nói, “Người cũng không tệ lắm, còn hỗ trợ giúp đỡ Chúc nương tử.”
Giang Thành chưa từng gặp chuyện gì, Tạ Thanh không có ấn tượng trực quan với yêu ma quỷ cái, mà đạo sĩ trong mắt hắn thực tế tuổi không lớn, nhưng đạo hạnh lại không cạn.
Không quá hai ngày, Tạ Thanh liền đem tiểu đạo sĩ đưa tới trong tiệm.
Trương Chiếu tiểu đạo sĩ vừa tiến vào trước, ánh mắt đã rơi vào cửa hàng gà nướng Hồ Ký đối diện, tựa hồ như suy tư gì.
Sau đó nhìn đến Cẩm Vinh, càng là sững sờ.
“Ngươi nhìn cái gì đấy?” Bàn tay Tạ Thanh bay thẳng đến cái ót hắn chụp một cái, tức giận nói. Đã xuất gia tu đạo còn nhìn cô nương nhà người ta chăm chú như thế, lại còn là muội tử nhà hắn.
Con ngươi đen nhánh của Trương Chiếu mê mang không thôi, sau một hồi trầm mặc, hắn nghiêm túc hỏi, “Ta có phải từng gặp mặt cô nương?”
“Không phải.” Cẩm Vinh quyết đoán nói, “Chúng ta chưa từng quen biết, chưa từng gặp mặt.”
(mấy ba đoán xem gặp ở đâu, đoán đúng được một tràng pháo tay nha)7
Trương Chiếu tâm tư đơn giản, thực mau liền ném cảm giác mê mang này ra sau đầu.
Tạ Thanh lôi kéo hắn ngồi xuống bàn rượu, lại có chút tự hào giới thiệu, “Đây là hạnh hoa rượu, ngươi đi khắp làng trên xóm dưới cũng không thể tìm được nơi nào ủ rượu ngon hơn đâu.” Tạ Thanh không tiếc lời mà khen.
Trương Chiếu chỉ nhẹ nhấp một ngụm, không uống nhiều, hắn trước tiên hỏi đôi phu thê ngày hôm đó ra sao rồi.
Nhìn hắn cũng không giống người không nhiễm hồng trần, còn có vài phần thiện tâm, ngày ấy cứu Chúc nương tử còn chẩn trị thương thế giúp nàng, Tạ Thanh thở dài, “Chỉ mong Đường Thọ nguyện ý hòa li, cũng tốt hơn Chúc nương tử chịu khổ như bây giờ.”
“Sợ là chịu khổ không được bao lâu.” Trương Chiếu thẳng thắn, “Nàng bệnh cũ quấn thân, phế phủ có thương tích, sợ cũng chống đỡ không được bao lâu.”
Vừa nghe liên quan đến mạng người, Tạ Thanh tức giận, “Thật là tên hỗn đản, ta đây liền trở về bẩm báo bộ đầu, thế nào cũng phải ném Đường Thọ vào nhà lao đầu mấy năm.”
Hắn cũng không lưu lại uống rượu, vội vã lập tức chạy về nha môn.
Trương Chiếu nguyên bản còn muốn hỏi Hồ Ký bên kia ra sao, nhưng hiển nhiên mạng người càng quan trọng, cũng không đề cập thêm.
Tới ban đêm, Hồ Tam Nương vậy mà chạy tới cầu cứu,
Đêm khuya không tiện kinh động người, cũng không dám đột nhập vào Vương Ký tửu phường, trận pháp trừ tà kia chẳng khác nào bãi mìn, Hồ Tam Nương hóa ra nguyên hình, đáng thương vô cùng ở ngoài cửa sổ nhỏ giọng khẩn thiết gọi,
Cẩm Vinh cũng liền tỉnh, xuống giường phủ thêm áo ngoài, tùy tay triệt hồi trận pháp, đánh ngáp, “Vào đi.”
Một ánh sáng màu trắng từ cửa sổ chui vào, rơi xuống mặt đất hóa thành hồ ly tuyết trắng, nức nở, “Vương cô nương cứu ta.”
Cẩm Vinh sẽ không bởi vì bộ dáng đáng yêu xù lông của nàng mà động dung, bình tĩnh ngồi xuống, còn cho mình một ly trà, “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ngươi gặp nạn cũng không kỳ quái.”
Nếu Hồ Tam Nương ngửi được mùi đạo sĩ trên người Tạ Thanh rồi nhanh chóng rời đi, cũng sẽ không có tình cảnh hiện tại.
Hồ Tam Nương càng muốn khóc, nàng tự cao tu vi mấy trăm năm, không sợ hòa thượng đạo sĩ, nhưng nơi nào có thể nghĩ được, tiểu đạo sĩ mười mấy tuổi, tu vi mười mấy năm đã cách thực lực thiên sư nửa bước, thiên sư là kẻ thế nào chứ, bọn họ hàng long phục hổ, cho dù cách thiên sư nửa tầng thực lực, muốn đối phó hồ yêu nho nhỏ như nàng cũng là dư dả.
“Là tiểu yêu xuẩn độn, còn thỉnh Vương cô nương, ta ngày thường không làm nửa việc hại người, cầu ngài cứu chúng ta một mạng.”
Cẩm Vinh nhìn nàng khẽ cười nói, “Ta cứu ngươi như thế nào đây?”
……
Hồ Tam Nương không thể từ bỏ cửa hàng chạy lấy mình, từ chỗ Cẩm Vinh được mách nước, nàng là yêu không hại người, đạo sĩ khả năng đến hàng yêu trừ ma, không dễ dàng nhẫn tâm động thủ như vậy, nếu là đến giúp người, vậy nàng giúp một tay là được.
Đạo sĩ Trương Chiếu nhìn tuổi còn nhỏ, tính cách đơn thuần lại chính trực, sẽ không cổ hủ tàn nhẫn yêu nào cũng trừ.
Đến nỗi giúp người, Hồ Tam Nương nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ tới Chúc nương tử, nếu giúp nàng trị bệnh, lại thoát khỏi tướng công đáng giận, là có thể đi.
Hồ Tam Nương hành động nhanh nhẹn, trong tiệm lại có hai hồ ly tiểu nhị sai sử, vì Chúc nương tử thỉnh đại phu, còn tới cửa cùng nàng nói chuyện, nguyện ý giúp nàng kiện tụng để hòa li.
Thấy Hồ Tam Nương nhiệt tình, Chúc nương tử có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn chần chờ việc hòa li, nhà mẹ đẻ không có ai giúp đỡ nàng, hòa li rồi nàng sinh hoạt thế nào, lúc này trùng hợp Đường Thọ trở lại, uống đến say khướt, nghe thấy lời này, tức giận đập vỡ bầu rượu trong tay.
“Mày đừng mơ tưởng hòa li, tao một phong hưu thư cũng không cho mày, mày đến chết cũng phải là quỷ Đường gia.”
Đường Thọ lại là hùng hùng hổ hổ, “…… Tao cưới mày mới là xui xẻo tám đời nhà tao.”
Hồ Tam Nương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Đường Thọ, nhìn tướng mạo đường hoàng, không nghĩ tới là kẻ cái chỉ biết khi dễ nương tử.
Nghe thấy lời này, Chúc nương tử lập tức nan kham, nước mắt ngăn không được mà rơi xuống, chỉ cảm thấy mệnh khổ, gặp sai người.
Hồ Tam Nương vốn định xả giận giúp Chúc nương tử, chẳng sợ đánh Đường Thọ một trạn cũng hảo, còn chưa động thủ đã bị Chúc nương tử khuyên đi rồi, “Ngươi đi về trước đi.”
Chúc nương tử rốt cuộc không quá quen thân với Hồ Tam Nương, cũng không muốn người khác tới quản phu thê bọn họ.
Hồ Tam Nương bất đắc dĩ, chỉ nói mấy ngày lại đến. Ra cửa còn có thể nghe thấy tiếng Đường Thọ đập đồ vật xen lẫn tiếng khóc của Chúc nương tử, hàng xóm láng giềng thở dài Chúc nương tử thật đáng thương.
Hồ Tam Nương sau khi trở về liền cân nhắc biện pháp giải cứu Chúc nương tử, nguyên nhân chính vẫn nằm ở tên Đường Thọ kia, nhưng cũng không thể cứ thế mà đánh chết Đường Thọ, nàng dám ở trong thành hại người, chỉ sợ ngay sau chết chính là hồ ly nàng.
Lại suy nghĩ, Hồ tộc còn am hiểu ảo thuật, mê hoặc nhân tâm, nếu là có thể làm Đường Thọ biến thành một tướng công tốt, Chúc nương tử không phải liền không có việc gì sao.
Ban đêm, Hồ Tam Nương vẻ mặt hồ nghi mà từ Đường gia trở về cửa hàng Hồ Ký, ảo thuật của nàng vậy mà không có tác dụng với một phàm nhân.
Tu vi của nàng cũng không hề thụt lùi, đây là có chuyện gì?
Không chờ Hồ Tam Nương suy xét minh bạch, liền nghe được một tin tức, Đường Thọ cùng Chúc nương tử chết.1
Chương 289: Liêu trai nương tử (3)
Trải qua mấy đời, Cẩm Vinh phát hiện bản thân với thiên cơ mệnh pháp lại ngộ thêm vài phần.
Tựa hồ luân hồi đến càng nhiều, loại năng lực này tiến triển càng nhanh, cho dù không có thần cách tư mệnh, không nắm giữ sinh họa phúc mệnh sinh tử của bá tánh, thế nhưng cũng ẩn ẩn hiểu rõ nhân quả.
Bao gồm Đường Thọ cùng Chúc nương tử.
……
Đường gia,
Tạ Thanh sắc mặt khó coi nhìn cảnh tượng có chút làm cho người ta sợ hãi, Đường Thọ cùng Chúc nương tử vậy mà sát hại lẫn nhau,
Xét dấu vết từ trong nhà cùng âm thanh hàng xóm nghe được, hẳn là Đường Thọ động thủ trước, Chúc nương tử nhẫn nại không được, cầm cây kéo thêu phản kháng, không ngờ đâm trúng điểm yếu của Đường Thọ. Đường Thọ kia cũng không biết là vì uống say hay lí do gì khác, không gọi người cứu mạng mà gắt gao bóp cổ Chúc nương tử, Chúc nương tử yếu ở không thể phản kháng, cứ như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn.
Đường Thọ vẫn luôn ẩu đả với Chúc nương tử, chung quanh hàng xóm ngày thường đều chú ý, nghe thấy âm thanh lớn đột nhiên tắt ngóm, liền có người tới cửa hỏi, bên trong không ai đáp lại, liền lo lắng Chúc nương tử bị chồng khinh nhục đến chết, lập tức gọi người mở cửa.
Kết quả liền nhìn thấy cảnh huyết tinh, phu thê hai người chết rồi thi thể vẫn còn cố chấp nắm kéo, bóp cổ, đến hơi thở cuối cùng cũng không chịu buông tay.
Ngỗ tác nghiệm thi thở dài, “Ta chưa từng thấy thâm thù đại hận đến như vậy.”
Hai người đều còn trẻ liền thành một đôi oán ngẫu, hồn về hoàng tuyền.
So với Đường Thọ, Tạ Thanh đám người càng đáng thương Chúc nương tử, hắn còn nhìn hộ tịch Chúc nương tử, muốn giúp nàng tìm người nhà hòa li với Đường Thọ, đáng tiếc nàng vẫn là hủy ở trong tay Đường Thọ.
Giang Thành mấy năm chưa xuất hiện án mạng, lần này còn là phu thê tương sát, văn huyện lệnh rất không vui, án tử này phải trình lên Hình Bộ, cũng may không có nhiều tình tiết ẩn giấu, nhanh chóng kết án.
Biết được việc này, Trương Chiếu càng khó hiểu hơn Tạ Thanh.
hắn xuống núi không bao lâu, hàng yêu bắt quỷ dễ như trở bàn tay, lại hiếm thấy nhân tâm, không ngờ, nữ nhân đáng thương, tuổi trẻ thanh tú như Chúc nương tử lại phải chết trong tay chính tướng công nàng.
Tạ Thanh vỗ vỗ bả vai hắn, cũng cảm thấy có chút nghẹn khuất, “Án tử chỉ có thể kết như vậy, xem Đường gia cùng chúc gia còn thân thích nào, hỗ trợ hạ táng đi.”
Trương Chiếu trầm mặc, nhớ tới lời sư phụ nói, so với quỷ thần, càng đáng sợ chính là nhân tâm.
……
Quả nhiên, xong việc của Chúc nương tử, tiểu đạo sĩ không hề quên nàng, trực tiếp đuổi theo lại đây,
Hồ Tam Nương thế mà vừa vặn gặp được Cẩm Vinh vừa đi ra ngoài thu tiền giúp Chu thị đang về nhà, khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Hồ Tam Nương khẩn cầu, “Vương cô nương cứu ta.”
Nhìn Hồ Tam Nương tránh ở bên cạnh Cẩm Vinh, Trương Chiếu hơi nhíu nhíu mày, khuôn mặt trắng nõn thanh tuấn trông rất đẹp mắt, Hồ Tam Nương ngày thường yêu sắc đẹp không còn tâm tư thưởng thức, chỉ ngóng trông Vương cô nương có thể đại phát từ bi giúp nàng chặn hắn lại, dù cho Vương cô nương kém hắn mấy năm, nàng lợi hại sâu không lười được.
Cẩm Vinh đích xác mở miệng, là nói với Hồ Tam Nương, “Ngươi đi lấy hai chung rượu lại đây.”
Hồ Tam Nương hành lễ đồng ý, không dám nhìn Trương Chiếu, xoay người đi lấy rượu.
“Nàng là hồ yêu, cô nương chẳng lẽ muốn hộ nàng?” Trương Chiếu lạnh lùng nói, hắn ẩn ẩn có cảm giác, Vương Cẩm Vinh vô cùng có khả năng cũng là người đồng đạo.
Bị liếc mắt nhìn ra chân thân, bàn tay cầm rượu của Hồ Tam Nương run lên, thiếu chút nữa làm rơi chung rượu.
Cẩm Vinh cười mà liếc nhìn Hồ Tam Nương, “Tu hành 280 năm, cũng không dính mạng người, nàng không xem như tai họa.”
Trương Chiếu khẽ hừ một tiếng, “Nàng hiện tại không hại người, không đại biểu ngày sau sẽ không, nếu h@m muốn nhân gian sung sướng, nói vậy cũng không phải thanh tâm tu luyện Yêu, sớm muộn gì cũng có khả năng vì hưởng thụ mà hấp thụ tinh khí phàm nhân.”
Cẩm Vinh gật gật đầu, thế nhưng tán thành lời này “Ngươi nói không sai.”
Nhưng mà, Hồ Tam Nương tuổi thọ không đủ 800 năm đã dừng, không thành đại đạo.
Hồ Tam Nương nơm nớp lo sợ rót hai ly rượu.
Cẩm Vinh nhìn Trương Chiếu, lại nói “Ngươi không phải tò mò chuyện Chúc nương tử hay sao, ta nói cho ngươi lý do, ngươi bỏ qua cho nàng lần này?”
Trương Chiếu có chút chần chờ, có vẻ như không muốn đáp ứng, Cẩm Vinh lại nói, “Nếu lần sau ngươi gặp lại nàng, đó chính là mệnh nàng, không ai giúp được.”
“Được.” Trương Chiếu ngồi xuống bàn trước mặt, cởi xuống thanh kiếm được đeo bên hông.
Hồ Tam Nương có chút kinh ngạc, không biết Cẩm Vinh vì sao lại nhắc đến Chúc nương tử, tuy rằng thực đồng tình Chúc nương tử, nhưng chẳng lẽ còn có nguyên do đằng sau? Là lí do vì sao Đường Thọ không bị ảnh hưởng bởi mê thuật?
Cẩm Vinh nhìn Hồ Tam Nương khẩn trương cười nói, “Ngồi xuống đi, nghe cũng có chỗ lợi cho ngươi, để ngươi biết nhân gian này không phải cái gì cũng tốt.”
Hồ Tam Nương gật gật đầu, tìm cái ghế ngồi xuống, vẫn là ngồi gần sát hướng Cẩm Vinh.
Cẩm Vinh uống một ly rượu, từ từ nói, “Các ngươi cảm thấy, Chúc nương tử cùng Đường Thọ phu thê hai người, ai là người bị hại, ai là người hại?”
Hồ Tam Nương nhỏ giọng nói, “Đương nhiên là Đường Thọ.”
Nếu hắn đối xử tử tế với Chúc nương tử, thiệt tình yêu thương nàng, như thế nào lại xảy ra bi kịch như thế?
Cẩm Vinh tay phải chống cằm, “Sai rồi, nếu tìm căn nguyên nguồn gốc, mối nghiệt duyên này bắt nguồn từ người Chúc nương tử, hay là từ kiếp trước của nàng, Triệu An.”
…..
Ai có thể tưởng tượng được Chúc nương tử kiếp trước là một nam tử tên Triệu An, uống canh Mạnh bà, đi qua cầu Nại Hà, quên toàn bộ kiếp trước, nhưng duyên phận chưa đoạn.
Triệu An thuở niên thiếu gặp một cô nương tên Tô Lan Tâm, vừa gặp đã thương, không phải nàng không cưới. Tô Lan Tâm cũng có tình, hai người môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, thực mau thành hôn, làm một đôi phu thê người người ca ngợi.
Đáng tiếc mộng đẹp không trường cửu, Triệu An bị thượng quan phái đến nơi xa, thương cha mẹ chồng thượng tuổi già nhiều bệnh, Tô Lan Tâm cùng Triệu An chỉ có thể nhịn đau mà chia lìa, Tô Lan Tâm một mình ở lại trong nhà chiếu cố cha mẹ chồng, lo liệu cho gia nghiệp Triệu gia.
Triệu An đi nhậm chức, Tô Lan Tâm thường thường lấy thư từ ký thác tình ý, nàng nhiều có tài, thường thơ kẹp ở trong thư gửi phu quân.
Ban đầu, Triệu An còn mỗi tháng đều hồi âm, nhưng rồi lấy lí do công vụ bận rộn, rất ít hồi âm thư nàng.
Đợi đến năm thứ ba, Tô Lan Tâm ngẫu nhiên biết được, Triệu An ở cùng đồng liêu uống rượu, nạp một vũ cơ tên Liễu Sương làm thiếp, vô cùng sủng ái nàng.
Lời thề ân ái phảng phất như ngày hôm qua, nhưng nhân tâm đã đổi thay.
Tô Lan Tâm đem tâm tình ba năm này viết thành một bản thảo, từng câu từng chữ như lấy máu đầu tin mà viết nên, ký thác tình cảm say đắm trong tập thơ gửi đến Triệu An.
Triệu An ngốc nhiên bừng tỉnh, hối hận không thôi, lập tức từ bỏ Liễu Sương, khoái mã chạy về trong phủ, gặp được không phải là ái thê mà là một thân xác lạnh lẽo, Tô Lan Tâm đã treo cổ tự sát.
Thiên Đạo luân hồi, kiếp sau hai người đổi chỗ, nếm thử nỗi đau yêu phải kẻ bạc tình.
Tô Lan Tâm kia, kiếp này là Đường Thọ.
_____
Cẩm Vinh nói xong ngọn nguồn, chỉ còn một mảnh yên tĩnh, không nghĩ tới sẽ là nghiệt duyên dây dưa không thôi như vậy.
Hồ Tam Nương nhịn không được hỏi, “Vậy Triệu An…… không, Chúc nương tử cùng Đường Thọ sau khi chết thì sao?”
“Đương nhiên là lại nhập luân hồi, nghiệt duyên đã trả, kiếp sau, ai đi đường nấy, vô duyên phận.”
Cẩm Vinh nhàn nhạt nói, nhưng kỳ thật lúc tính đến phần nghiệt duyên này cũng không khỏi thổn thức, vốn là tùy tay mà tính, lại phát hiện hai người tuổi thọ không còn nhiều, mới biết hai người trước kia họa phúc nhân duyên đã dính với nhau.
Triệu An kiếp trước thiếu nợ Tô Lan Tâm, kiếp này hoàn lại món nợ, một trò ảo thuật nho nhỏ của Hồ Tam Nương sao có thể can thiệp được.
Cẩm Vinh nhìn về phía Hồ Tam Nương, nhàn nhạt nói, “Hắn nếu thật trúng ảo thuật, đối tốt với Chúc nương tử, không những nợ chưa thanh toán, chính ngươi còn kết nhân quả với hai người họ.”
Hồ Tam Nương sắc mặt càng bệch, nhân quả đối với yêu quái như nàng càng là tối kỵ, thực dễ dàng liền hóa thành kiếp, nhẹ thì đạo hạnh tổn hại, nặng thì hồn phách mai một.
“Ngươi đến tột cùng là người nào?” Trương Chiếu gắt gao nhìn Cẩm Vinh, đôi mắt nháy cũng không nháy, có thể dễ dàng nhìn được chuyện cũ năm xưa, thậm chí là họa phúc nhân duyên, càng quan trọng là, hắn có loại cảm giác mạc danh quen thuộc với người này.
Cẩm Vinh mặt không đổi sắc lừa hắn, “Chờ ngươi thành tiên, lại hỏi ta đi.”1
Trương Chiếu nghe xong, một ngụm uống rượu trước mặt, sau đó lưu loát cáo từ, nhìn cũng không nhìn Hồ Tam Nương một cái.
Hồ Tam Nương thở phải, mừng rỡ vỗ vỗ ngực, lại thấy Cẩm Vinh nhìn về phía nàng, Hồ Tam Nương trong lòng thêm vài phần cảm kích, “Đa tạ Vương cô nương cứu mạng.”
Cẩm Vinh cười, “Vậy ngươi cảm thấy câu chuyện này thế nào?”
Hồ Tam Nương gật gật đầu, lưng chợt lạnh.
“Sau khi trở về, nói với tộc nhân của ngươi, nhân gian đối với các ngươi mà nói, cũng không phải chỗ tốt.”
Cẩm Vinh vỗ vỗ vai Hồ Tam Nương, ngữ khí thâm trầm nói, “Làm yêu, cũng phải có mục tiêu của yêu.”
Hồ Tam Nương đứng dậy hành lễ, “Tam nương ngày mai liền về trên núi đi.”
Lần này gặp phải Trương đạo sĩ không bị đánh cho là vận khí tốt, lần tới khó nói, hơn nữa nàng ở Giang Thành đã 4-5 năm, ở thêm nữa, người ngoài nhìn ra dung mạo bất biến, ắt thấy kì quái.
Nhân gian tuy náo nhiệt, nhưng phiền toái cùng nhân quả quá nhiều, nàng vẫn là thành thành thật thật trở về tu luyện đi.
Hồ Tam Nương nhớ tới cái gì, lại cười nói, “Cô nương nếu là còn thích gà nướng chúng ta làm, chỉ cần nói một tiếng, chúng ta liền tốt đưa tới.”
Cẩm Vinh cười khẽ một tiếng, “Không cần phiền toái như vậy.”
Ngày kế, gà nướng Hồ Ký liền đóng cửa, không quá hai ngày, phụ cận liền biết Hồ Tam Nương về quê, cũng không có ai nhắc lại Giang Thành từng có một lão bản nương mỹ diễm, tay nghề làm gà cực hảo.
……
Dư âm sự việc vợ chồng Đường thị vẫn chưa tan đi, Chu thị ở cửa nói chuyện cũng cảm thán, “Đều nói nam sợ chọn sai nghề, nữ sợ gả sai chồng, thật đúng là không sai.”
Ở trong phòng đánh bàn tính Cẩm Vinh nghe thấy lời này, cười cười.
Hoàng tuyền, cầu Nại Hà, hai u hồn giống như hai người xa lạ xưa nay không quen biết người, quên đi quá khứ, mỗi kẻ một nơi.
Chương 290: Liêu trai nương tử (4)
Giang Thành chỉ là một thành nhỏ ở phía Nam, ít yêu tà quấy phá, mưa thuận gió hoà, địa linh nhân kiệt, ba năm một lần khoa cử, Giang Thành có không ít tú tài cử nhân, này cũng đều là chiến tích cho huyện lệnh.
Lấy công tích của y, thăng quan đến khu vực dồi dào rộng lớn hơn không khó, nhưng Văn huyện lệnh cảm thấy Giang Thành phúc địa, trên dưới đi thông quan hệ, vẫn như cũ lưu lại Giang Thành, chỉ là thăng chức thành tri châu.
Những người theo hắn cũng đến tri châu phủ làm việc, Tạ Thanh còn từ bộ khoái thăng chức lên bộ đầu.
Dù sao thì những chuyện này không quá liên quan đến Vương gia tửu phường, trừ bỏ ăn mừng thăng quan, tiệc tổ chức ở đại tửu lâu nổi tiếng nhất Giang Thành, Tạ Thanh còn an bài thêm rượu hành hoa Vương Ký tửu phường.
Văn tri châu trong bữa tiệc nâng chén mỉm cười nói nói, “Chính là vì rượu hạnh hoa, bản quan càng không thể rời Giang Thành.”
Lời này vừa nói ra, rượu hạnh hoa Vương Ký tửu phường càng nổi danh, sinh ý càng thịnh vượng.
Chu thị rối rít cảm ơn Tạ Thanh, Tạ Thanh vội vẫy vẫy tay, “Ta còn không có cảm tạ a cẩm giúp đỡ nương tử ta khám ra hỉ mạch.”
Bên trong tửu phường, Cẩm Vinh một tay đặt lên cổ tay phụ nhân yểu điệu khí chất như lan, khám xong thu tay, lại cười nói, “Thai nhi khỏe mạnh, tẩu tử ngày thường cẩn thận một chút là được.”
Tạ Thanh thê tử Mạc Thị mềm mại đáp, “Thật là phiền toái a cẩm mỗi lần vì ta xem bệnh.”
Cẩm Vinh cười nói, “Ta chỉ là đọc mấy quyển sách y, tẩu tử cùng tạ ca xem trọng rồi.”
Mạc Thị trong lòng lại tin lời tướng công, muội tử này của tướng công là người có bản lĩnh, lúc trước liếc mắt một cái liền nhìn ra thai đã được nửa tháng, còn nhắc nhở nàng chớ đi đường xa lộ.
Mạc thị vốn muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến, bởi vì lời này mà hoãn hành trình, lúc sau quả thực xuất hiện dấu hiệu có thai, kinh đại phu chẩn đoán chính xác không thể nghi ngờ.
Thân thể nàng vốn yếu ớt, đường đi về nhà mẹ đẻ mệt nhọc, khó bảo toàn không xảy ra chuyện, từ đây nàng đối Vương gia tiểu muội càng thêm thân cận.
Sau khi văn tri châu chính miệng khen ngợi rượu hạnh hoa, không ít ánh mắt chú ý đến Vương Ký tửu phường, mọi người đều biết, Chu thị chỉ có một nữ nhi, ai cưới được Vương gia cô nương, của hồi môn chính là Vương Ký tửu phường.
Vì vậy, thực mau liền có bà mối tới cửa, ba hoa chích choè, còn mang theo tranh vẽ các thanh niên Giang Thành thậm chí các châu huyện phụ cận để Chu thị chọn lựa.
Thời gian dài, tranh xem đã nhiều, Chu thị cũng có chút động tâm.
Còn cầm bức họa của vài công tử thích hợp cho Cẩm Vinh xem, ôn thanh nói, “A cẩm, con xem ở đây có ai vừa mắt không?”
Đối việc này, Cẩm Vinh cũng không giận, ngược lại khóe môi cong cong, ” Để con nhìn xem.”
……
Chu thị không nghĩ tới, chưa tìm được hôn phu cho Cẩm Vinh, ngược lại là nữ nhi tìm cho nàng một nam nhân trung niên đi xem mắt.
Triều đại này không câu nệ nữ tử phải thủ tiết, kết hôn lần hai cũng sẽ không có nhàn ngôn toái ngữ. Chu thị nhiều năm qua chưa hề động tâm tư này, một là về việc lo liệu Vương Ký tửu phường, hai là nữ nhi tuổi nhỏ, hiện giờ lại vô lo lắng.
Viên ngoại kia họ Thẩm, tên có một chữ Thành, thê tử mất sớm, dưới có hai con trai, cũng độc thân nhiều năm không có nương tử trong nhà, biết đến Chu thị tính tình trong nhu có cương tính tình rất là thích, con cái trong nhà cũng đều là hiếu tử hiền tôn, trưởng tử làm buôn bán, ấu tử năm nay vừa đỗ tú tài.
Ban đầu con trai út được bà mối an bài cùng Vương gia cô nương.
Ai ngờ sau lần gặp mặt ở trà lâu, nói chuyện bất quá hai câu thơ từ kinh nghĩa, Thẩm tiểu công tử liền muốn bái Vương cô nương làm thầy học tập, mặc dù không thành, hắn đối Vương cô nương vô cùng tôn kính, như sư trưởng mà đối đãi, bà mối chỉ biết cười khổ, nhắc lại thân cận, Thẩm tiểu công tử tuổi còn trẻ liền cả giận nói người làm học sinh không thể có ý nghĩ khinh nhờn sư tôn.1
Thế nào lại thành mai mối cho Thẩm Viên ngoại với Chu thị.
Thẩm viên ngoại lại sớm mấy năm liền phân gia, đã an bài thích đáng tài sản, sẽ không vì phân chia gia sản mà tranh cãi làm tổn hại tình thủ tục.
Trong nhà càng không phản đối Thẩm viên lần nữa kết hôn, gặp mặt Chu thị, trừ bỏ Chu thị ngượng ngùng chút, hai người ở chung nhưng thật ra hòa hợp.
Cẩm Vinh càng sảng khoái, trừ bỏ bất động sản ruộng đất bên ngoài đã mang tên Chu thị, lại lấy tám phần bạc của tửu phường làm của hồi môn cho nương nàng,
về sau Chu thị ở Thẩm gia có việc gì, liền có thể hòa li, cầm tiền chính mình thoải mái dễ chịu sống hết một đời.
Chu thị vốn là không muốn nhận lấy, tuy nói một nửa trong đó đều là nàng mấy năm nay kinh doanh tửu phường, nhưng trong lòng nàng, đây là tài sản của Vương gia tài sản, để lại cho con gái, nếu tính tái giá, không thể mang đi đồ vật của chồng trước, giữ lại làm của hồi môn cho Cẩm Vinh.
Cẩm Vinh mỉm cười, thở dài, “Mẫu thân có ơn sinh dưỡng, cuộc đời này khó được, này là tâm ý của con, ngài nhận đi.”
Cẩm Vinh khăng khăng đưa, Chu thị không thể không nhận lấy, việc này thực mau truyền khắp Giang Thành, người nghe phần lớn than Vương gia cô nương hiếu tâm, cũng có số ít người cảm thấy không đáng giá, hơn phân nửa gia sản, nói cho liền cho.
Cẩm Vinh không để bụng người ngoài, tiền tài với cô vô dụng.
Việc này cũng truyền tới tai Thẩm viên ngoại trong tai, lập tức quyết định lễ hỏi ngày đón dâu nhiều hơn ba phần, cũng là hướng nữ nhi tương lai cho thấy hắn thành tâm, cũng bày tỏ tài sản đều ghi dưới danh nghĩa Chu thị, hắn sẽ không hỏi đến, Chu thị trăm năm sau là cho ai cũng là nàng làm chủ. Hắn cưới Chu thị là thiệt tình cùng nàng kết duyên vợ chồng, làm bạn đến già, tuyệt không sẽ ham tiền tài.
Ngày Chu thị tái giá cũng là ngày lành tháng tốt, đoàn rước dâu diễn tấu sáo, đánh trống, náo nhiệt một đường, phong cảnh mười phần long trọng, khiến những cô nương chưa cưới gả ghen tị. Nhà mẹ đẻ Chu thị cũng lại đây tham gia hỉ yến, Chu thị ca ca tẩu tử trong lòng cảm thán nói muội muội thật là có phúc khí, đã có nữ nhi tốt, lại là gả đến Thẩm gia đương chủ mẫu.
Váy cưới cũng mời tú nương tay nghề tốt nhất, Chu thị bất quá mới hơn 30, cũng không hiện lão, được trang điểm khéo léo càng hiện tư dung.
Chu thị luyến tiếc nữ nhi, lưu luyến chia tay mới lên kiệu hoa.
Cẩm Vinh tiễn mẫu thân, nhìn hồng trang đi xa, mặt mày đạm nhiên, mỉm cười.
Một lão đầu tiên phong đạo cốt, râu tóc trắng xoá xuất hiện cạnh Cẩm Vinh, cung kính nói, “Thổ địa chúc mừng đại nhân.”
Thổ địa ở thế này, đại sự quản việc nhỏ mặc kệ, nhưng địa giới xuất hiện nhân vật như Cẩm Vinh, đặc biệt là sau khi Cẩm Vinh câu thông thần thiên địa, liền hắn cũng không thể động đậy, tuy đoán không ra là tiên quân nào chuyển thế, nhưng cũng biết không nên đắc tội.
Cẩm Vinh nói với thổ địa, “Ông tới cũng thật nhanh.”
“Đại nhân che chở Giang Thành, ân này thổ địa không dám quên, hỉ sự có thể nào không tới,” thổ địa khẽ vuốt râu bạc trắng, “Vương phu nhân, không, Thẩm phu nhân ngày sau tất đương trôi chảy, đại nhân không cần lo lắng.”
“Ta biết.” Cẩm Vinh nhàn nhạt cười nói.
Sau khi Chu thị thành Thẩm Chu thị, như cũ nhớ mong nữ nhi, chỉ là không tiện gặp mặt.
Cẩm Vinh khuyên Chu thị, trang hoàng lại tửu phường lần nữa, sửa lại phòng ốc bên trên, nói muốn ở lại tửu phường.
Người khác cho rằng tuổi tiểu thư khuê các trẻ tuổi, khó có thể xử lý sinh ý tửu phường, năm đó Chu thị tiếp nhận tửu phường cũng luống cuống tay chân một thời gian, trên đời này cũng không thiếu người có tâm chế giễu.
Ai ngờ, Vương gia Cẩm Vinh sau khi trở thành đương gia không thấy nửa điểm sai lầm, tửu phường ở trong tay nàng càng thuận buồm xuôi gió.
Chu thị biết được cũng yên lòng, an tâm ở Thẩm gia sinh hoạt.
Sau khi Cẩm Vinh tiếp nhận tửu phường cũng bắt đầu hứng thú với ủ rượu, đem chiêu bài của Vương Ký tửu phường cải biến mấy phen.
Lúc đầu, người khác đều cảm thấy Vương Cẩm Vinh đạp hư tổ nghiệp, lại không nghĩ rượu sau khi cải biến lại càng hương phiêu bát phương, thơm phức không giống rượu phàm, có người uống một ngụm liền say.
Văn nhân nổi danh cũng nói, rượu này phải liệt vào thiên hạ chi tửu.
Có người hỏi rượu làm từ gì, Vương gia tửu phường lão bản Cẩm Vinh cười nói, “Đương nhiên là rượu hạnh hoa.”
Tuy có người cảm thấy tên này không xứng với rượu ngon, khác với rượu hạnh hoa ngày xưa một trời một vực, nhưng người ủ rượu đã quyết định, liền không cần phải nhiều lời nữa, một đám ra giá cao mua rượu hạnh hoa cải tiến từ tửu phường.
Cẩm Vinh trực tiếp làm lơ bọn họ,
so với rượu hạnh hoa trước kia, rượu hạnh hoa này giá chỉ cao hơn ba thành, so phẩm chất, đã là khó được, nhưng số lượng vô cùng ít, hơn nữa không tùy tiện cung ứng cho các tửu lầu cửa hàng, mỗi người chỉ có thể mua một hồ.
Nghe tin mà đến, người người chỉ có thể xếp hàng mua rượu.
Tùng Am cùng Hứa Số là người đọc sách, ngày thường ái thơ thành cuồng, người yêu thơ, há có thể không rượu, đối rượu ngon vô cùng trân quý, hai người cũng có tâm đắc, mắt thấy rượu càng bán càng ít, trong lòng nôn nóng không thôi, cũng may khi bọn họ đến, còn có hai hồ tân rượu hạnh hoa.
Hứa Số cao hứng cười nói, “Ngươi ta một người một hồ vừa vặn.”
Tùng Am cũng gật đầu, sớm nghe nói về rượu hạnh hoa của tửu phường này, từ xa đã nghe hương rượu say lòng người.
Không nghĩ đột nhiên xuất hiện một lão nhân áo lam cùng một người mặc thanh y, vỗ vai bọn họ nói, “Chúng ta từ nơi xa tới, muốn đổi hai bầu rượu, nguyện ý dùng ngân lượng tương đổi.”
Tùng Am cùng Hứa Số hai người nhìn nhau một cái, ẩn ẩn có chút giãy giụa, hương rượu thật sự mê người, nhưng hai lão nhân lại thật sự đáng thương, liền thở dài một hơi, đem rượu đổi lấy bạc, Hứa Số cũng là như thế.
Hai vị lão nhân lại cười nói, “Đa tạ nhị vị công tử nhân nghĩa.”
Nói rồi từ tay áo lấy ra ngân lượng, liếc mắt một cái đã nhận ra phải hơn trăm lượng.
Tùng Am cùng Hứa Số có chút kinh ngạc, không nghĩ hai vị lão nhân quần áo đơn giản, lại có thể tùy tay lấy ra số tiền lớn như vậy, kinh ngạc là thế nhưng cũng không nhận lấy, vốn là hảo ý, lại nói Vương cô nương này bán rượu hàng ngày, bọn họ cũng không ham ngân lượng của người khác, vội vàng xua xua tay cự tuyệt, chỉ lấy đủ tiền mua rượu lần khác.
Hai vị lão nhân thu hồi bạc, ánh mắt ôn hòa nói, “Ngày sau chắc chắn có báo đáp.”
Nói rồi liền xoay người đi.
Tùng Am cùng Hứa Số cũng không để lời kia trong lòng, than một tiếng vô duyên thưởng rượu ngon, vẫn là trở về đọc sách đi.
Thanh y lão nhân cùng áo lam lão nhân càng đi xa, bên người hai lão nhân thực mau tụ tập mây mù, khôi phục tướng mạo, lại là thổ địa cùng Thành Hoàng.1
Vị đại nhân kia hứng thú dạt dào, thân thủ ủ rượu, há có thể là rượu phàm, phàm nhân nhìn không ra diệu dụng, bọn họ lại biết, không say có thể ngộ ra tâm cảnh, tăng tu vi, đương nhiên này chỉ lợi cho người tu đạo, với phàm nhân không có tác dụng.
Vị đại nhân này bọn họ không dám quấy rầy, mà hóa thành phàm nhân mua rượu, bất quá, cũng thiếu hạ hai thanh niên kia nhân quả, ngày sau phải trả lại.
Tuy nhiên so với cơ duyên lần này, không nề hà gì.
Rượu hạnh hoa nổi danh khắp Giang Thành, thậm chí thanh danh truyền xa, văn tri châu uống rồi cũng lén nói với bộ đầu Tạ Thanh nói, hy vọng Vương gia cô nương có thể làm nhiều một ít.
Văn tri châu không muốn để dành, cũng là muốn đưa lên trên một ít, có thể đưa thành cống phẩm thì càng tuyệt.
Tạ Thanh đi Vương gia tửu phường một chuyến, trở về bẩm báo tri châu đại nhân, công thức chế rượu đặc thù, sản lượng thật sự không nhiều lắm.
Văn tri châu đành phải thôi, cũng không có cưỡng cầu, thậm chí còn gọi thuộc hạ chiếu ứng một chút Vương gia tửu phường, chẳng sợ không thể dâng lên đi, chính hắn có thể đỡ thèm cũng tốt.
Người thiện tâm như văn tri châu có, người tâm tư tham lam ác ý cũng không ít, cũng có kẻ đố kỵ Vương Ký tửu phường có thể làm ra loại rượu hạnh hoa nổi danh.
Tỷ như gần đây đến Giang Thành buôn bán có một thương nhân họ Dương, hắn cũng từ người khác lấy được một chén rượu, lấy đầu óc của hắn, đương nhiên có thể nghĩ được, rượu này mang đến nơi khác, thậm chí kinh thành, có thể bán với cái giá nào.
Mà hiện tại, giá cả cùng sản lượng của Vương Ký quả nhiên đang lãng phí tiềm năng.
Hắn trước hết không nghĩ cách hợp tác với Vương Kỳ tửu phường, mà là động tâm tư muốn lấy được phối phương, có được, chẳng phải là cầm trong tay một cây rụng tiền. Thương nhân họ Dương nọ âm thầm tra xét Vương Ký tửu phường, bất quá là một bé gái mồ côi đương gia, thân sinh mẫu thân gả cho Thẩm viên ngoại, chờ lấy được phương thuốc, hắn liền rời Giang Thành, ai cũng tìm không ra hắn, lại kiếm bó lớn bó lớn tiền.