Lúc ba giờ sáng, Hoàng Tiểu Cầm và Triệu Lan Lan bắt đầu bận rộn ở phòng bếp, Hoàng Tiểu Cầm nặn mười cục cơm nắm to bằng nắm tay người đàn ông, được bọc bên trong cơm nắm là thịt và cải trắng, còn dùng dầu rán mười chiếc bánh bột ngô từ bột mì cho Lý Văn Kiều ăn lúc lên xe lửa.
Lý Văn Kiều thu dọn xong mọi thứ ở trong phòng, kiểm tra bổ sung, phòng ngừa quên mang cái gì.
Cô liếc mắt nhìn quần áo và gói đồ mà mình đã xếp, váy liền thân thì có ba cái, giày da nhỏ có hai đôi, giày vải có ba đôi, ba cái quần ống rộng bằng nhung, còn có thêm hai bộ đồ lót bền chắc mà người nhà họ Lý đã mua thêm cho cô trong mấy ngày nay, Hoàng Tiểu Cầm còn gửi thêm áo bông linh tinh đến đó cho cô nữa.
Sách ở trên bàn, Lý Văn Kiều mang theo một cuốn sách trích lời vĩ nhân, còn về phần sách tham khảo học tập khác, đến lúc đó nếu muốn học tập thì trực tiếp mua ở cửa hàng hệ thống, sớm hay muộn cô cũng sẽ mở được cửa hàng hệ thống thôi.
Một ít đồ nhỏ vụn vặt, ví dụ như dây buộc tóc nơ bướm, lược, kem bảo vệ da, bàn chải đánh răng, khăn mặt mà anh hai Lý Văn Võ gửi cho cô, tính cả vé xe lửa xuống nông thôn cũng được Triệu Lan Lan cất vào trong túi cho cô.
Một ít gạo nếp, thỏ trắng to, mấy món đồ ăn vặt như trái cây, bánh quy cũng được Hoàng Tiểu Cầm đóng gói thành một cái gói nhỏ, đến lúc đó Lý Văn Kiều cũng chỉ cần vác một cái túi, xách một cái túi to một chút và một cái bọc nhỏ là được.
Hoàng Tiểu Cầm đi vào văn phòng Lý Văn Kiều, cho cô bốn trăm đồng: “Kiều Kiều, chỗ này là bốn trăm đồng, trước kia con cho mẹ ba trăm đồng, mẹ cho lại con thêm một trăm, làm tiền đi đường, con còn nhỏ mà phải một mình xa nhà như thế, mẹ rất lo lắng.
” Hoàng Tiểu Cầm ôm Lý Văn Kiều lau nước mắt.
Lúc này Lý Văn Kiều cũng bị gợi lên nỗi buồn ly biệt, cô cũng luyến tiếc, luyến tiếc người trong nhà.
Sau khi hít hít cái mũi, Lý Văn Kiều ôm lấy eo Hoàng Tiểu Cầm: “Mẹ, con đâu phải là một đi không trở lại, mẹ yên tâm đi, con thông minh như vậy, chắc chắn sẽ làm tốt việc của mình, nếu thật sự không ổn thì con sẽ viết thư cho mọi người.
“”Đúng, nếu thật sự không chịu nổi nữa thì nhất định phải viết thư cho cha mẹ, đến lúc đó cho dù mọi người có phải đập nồi bán sắt cũng sẽ nghĩ cách đưa con trở về.
Kiều Kiều, ra bên ngoài đừng sợ gì, cha mẹ mãi mãi là hậu thuẫn của con.
” Hoàng Tiểu Cầm sờ đầu con gái.
Sau khi cơm nước xong, Hoàng Tiểu Cầm nhét lương khô đã chuẩn bị cho Lý Văn Kiều vào trong túi đồ ăn vặt của cô.
Trước khi đi, Lý Văn Kiều nhân dịp không ai chú ý đã lặng lẽ nhét đầy gạo trong nhà, đổi hết nước trong thùng nước thành nước linh tuyền.
Lý Văn Bân mượn được một chiếc xe ba bánh của tổ hậu cần, chở cả nhà và túi đồ của Lý Văn Kiều vội vàng đến nhà ga.
Lý Chí Nguyên và Lý Văn Bân giúp Lý Văn Kiều đưa hành lý vào nhà ga.
Lý Văn Kiều mặc quân phục màu xanh, tóc thắt bím và cài hoa hồng trên ngực, ôm chặt mỗi người trong nhà một cái, đi vào trạm với hai hàng nước mắt lưu luyến.
Cô tìm được chỗ ngồi xuống, đánh giá một chút, đa số trong xe đều là những thanh niên trí thức muốn xuống nông thôn, mỗi người đều viết hai chữ mờ mịt trên khuôn mặt non nớt.
Khi xe lửa sắp khởi hành, cửa sổ đông người chật ních, mọi người đều vươn thân mình tạm biệt với người thân.
Chỗ ngồi của Lý Văn Kiều là dựa vào cửa sổ nên cô có lợi thế hơn, cô may mắn, vừa ló ra đã thấy người nhà họ Lý đang tìm kiếm qua hết cửa sổ này đến cửa sổ khác.
Lý Văn Kiều nở một nụ cười vô cùng tươi sáng, vẫy tay với người nhà, cô nhìn thấy mẹ mình vừa khóc vừa vẫy tay lại với mình, cha cũng đỏ mắt rơi lệ, khóe mắt anh cả rưng rưng, chị dâu ở một bên vừa nắm tay mẹ khóc vừa vẫy tay với cô.
.