Mộc Tâm cùng ba mẹ đi ra xe ngồi đợi một lát, Ngọc Điềm cũng thu dọn xong đi ra, bốn người ngồi xe Ngọc Điềm đi đến một nhà hàng Trung ăn một bữa cơm.
Sau khi ăn xong đưa ba mẹ Mộc Tâm về nhà cũng đã gần 3 giờ chiều.
Mộc Tâm cùng Ngọc Điềm kéo nhau đi trung tâm mua sắm Liễu Nhật.
Trung tâm mua sắm Liễu Nhật có 10 tầng.
Tầng cao nhất chỉ có 2 phòng là phòng nghỉ riêng dành cho khách VIP đặc biệt.
Tầng 3 và tầng 4 là tầng trưng bày các món thời trang nữ, Mộc Tâm và Ngọc Điềm đi dạo hai tầng đó xong đã mua không ít đồ, các cô định lên tầng 7 xem ít trang sức nữa sẽ xuống nhà hàng ở tầng 5 nghỉ ngơi ăn chút gì đó.
Lúc đi vào khu trang sức bằng ngọc, hai cô chạm mặt một cặp cô cháu đang đứng gần đó, Mộc Tâm không ngờ lại gặp phải bà mẹ chồng cũ Lăng Nhã Ni và cô em họ Quý Tử Nhiên.
Cô làm như không quen, định kéo Ngọc Điềm đến một khu trang sức bạch kim bên cạnh.
Nhưng thói đời “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”, một giọng nói của người phụ nữ trung niên vang lên: “Đó không phải đứa con dâu hiền lương thục đức trước đây của con trai tôi sao? Thấy mẹ chồng cũ muốn đi đường vòng mà không chào hỏi một tiếng sao?”.
Quý Tử Nhiên mở lời giải hòa nhưng thực chất là thêm dầu vào lửa: “Cô à, chắc chị ấy mới li hôn với anh họ, nhận được tiền bồi thường, muốn mua sắm thả ga một phen nên không để ý chúng ta cũng ở đây”.
Lăng Nhã Ni giận dữ nói: “Nó mà không để ý gì chứ? Chúng ta đứng ngay trước mặt nó còn không thấy? Đúng là thứ phụ nữ ham hư vinh, thấp hèn.
Lấy được tiền là trở mặt không nhận người nữa rồi”.
Mộc Tâm cảm tưởng thật mệt mỏi quá mà, cô đây muốn đi thư giản mua sắm thôi mà cũng không yên nữa, Mộc Tâm xoay người về phía hai người họ, giọng lành lạnh nói: “Thật ngại quá! Quý phu nhân, Quý tiểu thư, hai người nói cái gì mà tôi là phụ nữ ham hư vinh cùng thấp hèn?”.
Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hư vinh cùng tiền tài là thứ mà ai không muốn có chứ? Thứ cho tôi nói thẳng, Quý chủ tịch không có tiền tài và địa vị thì Quý phu nhân có lấy ông ấy không? Vậy thì tôi cũng có thể nói Quý phu nhân là phụ nữ thấp hèn sao?”.
Lăng Nhã Ni tức đến mặt vặn vẹo, chỉ tay vào mặt Mộc Tâm mắng: “Làm sao mà đánh đồng tôi với loại người như cô được chứ, cô là cái thá gì chứ?”.
Mộc Tâm nhếch môi, cô khoanh nhẹ hai tay, nhìn bà ta nổi đóa mà không giữ hình tượng nữa, cô trào phúng nói: “Câu này thì Quý phu nhân nói đúng đó.
Đương nhiên tôi không thể đánh đồng với bà rồi.
Bởi vì tôi có thể tự thân kiếm tiền dựa vào thực lực, còn bà…”, cô đưa ánh mắt sâu thẩm như có thể nhìn thấu nội tâm Lăng Nhã Ni rồi nói tiếp: “Dựa vào việc làm tiểu tam thượng vị để có tiền tài cùng địa vị và cái danh Quý phu nhân hiện tại”.
Lăng Nhã Ni sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mơ màng nhìn Mộc Tâm, bà không thể ngờ chuyện năm đó bà xen vào tình cảm của Quý Thừa Tuấn và vị hôn thê của ông, bà dùng thủ đoạn có thai Quý Tử Khiêm ép ông ấy chịu trách nhiệm.
Nhờ vậy bà mới có được địa vị cùng tiền tài nhiều người mơ ước như hiện tại.
Đây là chuyện từ rất lâu về trước, kể cả con trai bà Quý Tử Khiêm cũng không biết, tại sao con ả Mộc Tiểu Tâm này lại biết!
Lăng Nhã Ni im lặng nắm chặt tay, bà như muốn nổi điên, gào vào mặt Mộc Tâm, lên tiếng phủ nhận: “Mày nói nhăng nói cuội gì đó? Tao với chồng tao là thật tâm yêu nhau mà kết hôn sinh con, làm gì có chuyện tiểu tam thượng vị chứ?”.
Mộc Tâm điềm nhiên nhìn bà ta nổi điên, cô nhẹ nhàng nói: “Bà không cần phủ nhận với tôi, bà có làm hay không trong lòng bà tự biết”.
Nói rồi cô xoay người nắm tay Ngọc Điềm đi khỏi khu trang sức bằng ngọc, bỏ lại hai người ánh mắt thù hận đầy lửa nhìn theo mình.
Hai cô đi vào khu trang sức mã não, ghé vào một quầy bán vòng tay.
Mộc Tâm chọn được một chiếc vòng mã não xanh bích thanh khiết, được thiết kế bên ngoài mặt vòng là một cành liễu mềm mại quấn quanh.
Rất hợp với khí chất của mẹ cô, cô định về sẽ tặng mẹ.
Hai người còn qua quầy nam trang mua hai chiếc đồng hồ cho ba và em trai.
Sau khi cảm thấy đã mua đủ, cô và Ngọc Điềm xuống nhà hàng ở tầng 5 nghĩ ngơi cùng ăn cơm tối.
…
Hai người ăn xong, đi về nhà cũng đã là hơn 8 giờ tối.
Hai người chúc nhau ngủ ngon rồi ai về phòng nấy.
Mộc Tâm vào phòng, sắp xếp quần áo mới mua vào tủ xong, lấy một chiếc váy ngủ đi vào phòng tắm.
Khoảng 1 tiếng sau, cô đi đẩy cửa đi ra, cơ thể vẫn còn cảm giác thoải mái sau khi tắm xong cộng với việc nằm trên chiếc giường mềm mại cùng ấm áp làm cơn buồn ngủ của cô ập đến nhanh chóng.
Nhưng trước khi ngủ cô phải bắt đầu chuẩn bị bước tiếp theo của kế hoạch đã.
Cô bò dậy đưa tay lấy chiếc điện trong chiếc túi xách trên tủ đầu giường.
Cô ấn vào danh bạ tìm số điện thoại Lâm Đình Phong vừa mới lưu vài bửa trước từ tấm danh thiếp anh đưa.
Cô ấn gọi.
Sau vài hồi chuông bên kia bắt máy.
Một giọng nói từ tính, trầm thấp kèm thêm chút lười biếng vang lên: “Alo”, cuốn hút đến nổi khiến lỗ tai cô cũng muốn mang thai.
Mộc Tâm thầm phỉ nhổ trong lòng, đàn ông mà sao giọng nói vừa quyến rũ vừa dể nghe vậy làm gì? Có biết là như vậy làm người ta thích lắm không hả?
Mộc Tâm dùng giọng điệu không lạnh không nhạt nói: “Chào buổi tối Lâm tổng, tôi là Mộc Tiểu Tâm, giờ này còn gọi điện không biết có phiền anh không?”.
Bên kia, Lâm Đình Phong vừa tắm xong, còn chưa kịp mặt đồ, chỉ khoác một chiếc khăn choàng tắm lộ ra vòng ngực rộng rãi rắn chắn và thấp thoáng đường cơ bụng sâu hút, tóc còn chưa lau khô, anh cầm lấy điện thoại nghe máy, không ngờ người gọi lại là cô bé đáng yêu nhà mình.
Tâm tình anh rất tốt, cười đến khóe môi muốn đụng tới mang tai.
Anh vui vẻ là vậy nhưng vẫn cố giữ giọng bình thường nói: “Không phiền, tôi cũng chỉ vừa tan ca về chưa đi nghỉ ngơi, Mộc tiểu thư có chuyện gì cần tôi giúp sao? Cứ nói đừng ngại”.
Mộc Tâm cũng không vòng vo, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Tôi muốn ứng tuyển vào làm việc ở Lâm thị, vị trí chuyên viên đầu tư”.
Lâm Đình Phong hơi nhướng mày tỏ vẻ hứng thú hỏi: “Được biết rằng Mộc tiểu thư tốt nghiệp chuyên ngành quản lý truyền thông, đáng lẽ nên vào phòng marketing chứ?”.
Mộc Tâm biết trước anh sẽ hỏi vậy, cô chắc chắn nói: “Tôi tốt nghiệp chuyên ngành gì không quan trọng.
Điều quan trọng là tôi có thể trong ba tháng giúp Lâm thị vượt qua Quý thị”.
Thấy cô tự tin như vậy khiến Lâm Đình Phong càng thêm yêu thích nhưng nghe cô nói vậy cứ như còn vương vấn chồng cũ, anh hơi trầm trầm nói: “Mộc tiểu thư đúng là chung tình nha, li hôn rồi vẫn không quên tình cũ, muốn mượn Lâm thị của tôi làm cầu nối thu hút sự chú ý của tên họ Quý kia sao?”.
Mộc Tâm nghe anh nói mà hạn hán lời, cô thầm nghĩ, sao nghe lời anh ta nói lại thấy chua chua vậy? Anh ta suy diễn giỏi vậy sao không đi làm biên kịch luôn đi.
Nghĩ là vậy nhưng vẫn dùng giọng điệu điềm tĩnh trả lời: “Lâm tổng nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ đơn thuần muốn trả thù cho Mộc gia, còn anh thì muốn vượt mặt Quý thị trong ngành đầu tư tài chính, kẻ thù của kẻ thù là bạn, không phải sao?”.
Lâm Đình Phong nghe cô nói vậy, thì tâm trạng mới xấu đi được xoa dịu lại, anh điềm nhiên nói: “Mộc tiểu thư nói thật có lý.
Nhưng theo tôi thấy cô làm chuyên viên đầu tư khó có thể tiếp cận các dự án nồng cốt của tập đoàn.
Thôi thì cô đến làm thư kí cấp cao của tôi đi.
Đi theo tôi đàm phán dự án, cũng có thể trực tiếp quản lý và điều hành các dự án lớn”.
Mộc Tâm không ngờ hắn lại đưa ra đề nghị như vậy, nhưng những lời hắn nói lại rất có lý, nếu muốn nhanh chóng đột phá hào quang nam nữ chính, đánh bại Quý thị, thì làm thư kí cấp cao của hắn rất có lợi cho kế hoạch của cô, nghĩ xong cô nói: “Nếu Lâm tổng đã nhiệt tình như vậy, lại suy nghĩ ổn thỏa cho tôi, vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh, cảm ơn Lâm tổng trước”.
Lâm Đình Phong thấy cô đồng ý thì ý cười càng sâu, anh vui vẻ nói: “Không có gì, việc nên làm, lần trước cô đã cứu tôi một mạng mà.
Ngày mai 9 giờ đến Lâm thị báo danh rồi trực tiếp đến tìm tôi, tôi sẽ dặn trợ lý sắp xếp cho cô”.
Mộc Tâm cũng vui vẻ đáp: “Được, vậy mai gặp, Lâm tổng cũng nghỉ ngơi sớm đừng tăng ca muộn quá, ngủ ngon”.
Tai Lâm Đình Phong nghe lời quan tâm xã giao của cô thì tự chuyển thành lời nói quan tâm yêu thương, anh vui vẻ nói: “Ngủ ngon”.
Hai người cúp máy.
Mộc Tâm nghĩ, sao anh ta vui vẻ vậy, cô thấy hình như mình bị hố thì phải.
Cô gạt suy nghĩ bâng quơ đó qua một bên rồi tắt đèn, kéo chăn lên ngủ say.
Lâm Đình Phong bên kia đặt điện thoại xuống, đi lấy bộ đồ ngủ thay vào, môi cười không thể khép lại, trong lòng thầm nghĩ, thỏ con lọt hố rồi, coi tôi sẽ thu phục em ra sao đây.
Từ đó “Lâm đào hố” đã ra đời..