Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 35: 35: Đánh Du Kích



Nửa tiếng sau, tại văn phòng tổng giám đốc Lâm thị, Lạc Tư đang như con rắn không xương mà quặt quẹo trên ghế sofa than thở:
“Lâm Đình Phong a~, không! Tôi phải gọi cậu là anh hai mới đúng.

Tự nhiên cậu gọi tôi qua đây làm gì vậy?”
Lâm Đình Phong không thèm ngẩng đầu lên mà vẫn cúi đầu xem tài liệu, nhàn nhạt nói: “Xem vết thương cho thư kí của tôi.”
“Thư kí? Tiểu Tâm Tâm của cậu à?”, Lạc Tư đánh hơi có mùi ngược cẩu thì ngoẹo đầu hỏi.
“Ừ”.
Lạc Tư bất lực nằm dài ra: “Anh hai của tôi ơi, vết thương đó đâu có vấn đề gì, cô ấy đi bất kỳ bệnh viện nào đều xử lí được mà, đâu cần gọi tôi tới.”
Lâm Đình Phong cầm bút máy ký lên văn kiện rồi ngước mắt nhìn Lạc Tư: “Vậy tôi đầu tư nhiều tiền cho bệnh viện của cậu có lợi ích gì? Hay là tôi rút hết đi.”
Lạc Tư nghe tới tiền đầu tư liền bật dậy, cười giả lả nói: “Ây da~ bạn hiền! Cậu gọi tôi đến là đúng rồi! Nói tới y thuật thì còn ai giỏi bằng Lạc Tư tôi chứ! Nhà tôi ba đời làm bác sĩ đó nha.”

Lâm Đình Phong tiếp tục cúi đầu xem văn kiện, Lạc Tư thấy bản thân bị lơ thì chép chép miệng nói: “Cậu gọi cô ấy đến đây đi, mình xử lí vết thương cho cô ấy luôn.”
“Đợi đến giờ nghỉ trưa đi, cô ấy còn phải làm việc.”
Lạc Tư trợn trắng mắt, âm thầm rơi lệ, đồ có sắc quên bạn, sao cậu không nghĩ là mình còn đang làm việc mà phải vội vàng chạy tới đây ahuhu.
Nhìn đồng hồ chỉ mới 11 giờ, còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ nghỉ trưa, Lạc Tư lấy điện thoại mở game lên, đi lại bàn làm việc của Lâm Đình Phong quơ quơ điện thoại trước mặt anh:
“Tiểu Phong Phong, đánh vài trận không? Lâu rồi không có cày ván nào với cậu.”
Lâm Đình Phong buông văn kiện xuống, ký tên lên rồi ngã lưng ra ghế, vừa lấy điện thoại mở game vừa di chuyển môi mỏng nói: “Vào trận đi.”
Lạc Tư hớn hở ngồi lên tay ghế của Lâm Đình Phong, hai người lập đội rồi vào trận.

Bên kia hai tên trẻ trâu đang cày game thì bên này Mộc Tâm vừa làm xong bản báo cáo dự án, cô định nhờ người đem đến phòng tổng giám đốc.

Nhìn xung quanh thấy mọi người đều bận rộn, cô đành tự mình đem qua, đứng trước cửa phòng, cô gõ nhẹ hai cái rồi đầy cửa vào.

Cửa mới vừa hé ra một khe nhỏ, thì âm thanh bên trong lập tức truyền tới tai Mộc Tâm làm cô đứng hình mất năm giây.
“Từ từ…!Từ từ thôi, chậm một chút, tôi còn chưa thích ứng kịp tốc độ của cậu.”
“Tôi đã rất chậm rồi, còn có thể nhanh hơn nữa.”
“Ở giữa, tiến vào đi, đừng di chuyển xuống dưới.”
“Chạy nước rút thôi, đàn lính của tôi sắp tràn ra rồi.”
“A! Chờ chút tôi gần tới rồi!”
Mộc Tâm bối rối, chết mị rồi! Phát hiện tính dục của ông chủ, chuyến này có mà bị đưa lên sao hỏa luôn!

Cô nhẹ nhàng khép cửa lại, vuốt vuốt lòng ngực đang đập “Bum ba la” của mình rồi dỏng tai lên, khi không nghe tiếng động bên trong nữa cô mới đẩy cửa vào, thấy Lạc Tư đang ngồi trên tay ghế của Lâm Đình Phong thì cô bày ra bộ dạng sáng tỏ, à thì ra là vậy a~, hèn gì hai tính cách trái ngược mà lại làm bạn thân nhiều năm như vậy, đúng là “Thân” lắm nha!
Mộc Tâm mĩm cười chuyên nghiệp đi lại, đặt báo cáo lên bàn: “Lâm tổng, đây là báo cáo dự án ký kết với Linky, mời anh xem qua.”
Lâm Đình Phong đặt điện thoại xuống bàn, không cầm báo cáo lên xem mà nhìn Mộc Tâm, ôn nhu nói: “Thư kí Mộc tới đúng lúc lắm, vết thương của cô cần được xử lí, để cậu ta xem cho cô đi.”
Mộc Tâm cười đáp: “Cảm ơn Lâm tổng quan tâm, nhưng không cần phiền bác sĩ Lạc đâu ạ, tôi tự đến bệnh viện xử lí là được”, Mộc Tâm thầm lau mồ hôi, tôi nào dám để bà chủ nhọc công chứ.
Lạc Tư làm bộ dáng vui vui vẻ vẻ đi phía Mộc Tâm nói: “Phiền gì chứ Tiểu Tâm Tâm, cô lại ghế ngồi đi tôi xem cho.”
Mộc Tâm hơi lúng túng ngồi xuống ghế sofa, đưa tay để Lạc Tư xem, sau một loạt các thao tác khử trùng, cắt chỉ, bôi thuốc và quắn băng gạt.

Lạc Tư vừa thu dọn vừa ý vị thâm tường nói: “Tiểu Tâm Tâm nha, con người được tình yêu nuôi dưỡng nó khác hẳn, vết thương mới ba ngày đã liền lại rồi! Cả con gián cũng chịu thua sức bình phục này a~”
Mộc Tây chớp chớp mắt, anh ta là đang ám chỉ mối quan hệ của mình và Lâm Đình Phong gần gũi quá sao? Ôi! Bé thụ đang ghen à? Máu hủ nữ của mình bắt đầu sục sôi rồi nha~.
Nghĩ rồi Mộc Tâm cười nói: “Bà con xa không bằng láng giềng gần mà! Hàng xóm giúp đỡ nhau là chuyện bình thường.”
Lạc Tư nhiều chuyện đánh hơi được mùi bát quái, lập tức sáp lại gần Mộc Tâm hỏi: “Hàng xóm láng giềng? Tiểu Tâm Tâm, cô và tên đại ma vương đó là hàng xóm?”
“Đúng vậy, chỉ mới chuyển đến cùng chung cư thôi!”, nói rồi Mộc Tâm định mở miệng giải thích thêm, sợ Lạc Tư hiểu lầm.
Nhưng lời Lạc Tư nói làm cô khô héo lời mà im bật: “Chặc chặc, đánh du kích kiểu này thì chỉ còn thiếu cảm giác rung tim thôi, hehe.”

Logic này có bắc cầu treo cô cũng không theo kịp, Mộc Tâm đứng vậy: “Cảm ơn bác sĩ Lạc, tôi phải về làm việc rồi ạ.”

Mộc Tâm đi rồi, Lạc Tư bắt đầu xà về phía Lâm Đình Phong: “Cậu nha, tấn công chớp nhoáng xong rồi chuyển qua nước ấm nấu ếch sao? Cậu lấy đâu ra tự tin ăn được thịt ếch vậy?”
Lâm Đĩnh Phong mĩm môi, đưa tay chỉ lên đầu mình: “Cậu thấy gì không?”
Lạc Tư nhìn theo hướng cậu ta chỉ nhưng chẳng thấy gì, nghi hoặc: “Có thấy gì đâu?”
Lâm Đình Phong tự tin nói: “Hào quang nam chính.”
Lạc Tư nghẹn họng, tự luyến là một loại bệnh a~ nên chửa.

Nghĩ rồi cậu ta làm bộ dạng mất hứng, đứng dậy vừa đi ra cửa vừa vẫy vẫy tay: “Ais hết vui! Mình về đây, đừng có hở một chút là gọi được không? Chẳng cho người ta tí không gian riêng gì cả, bye bye Tiểu Phong Phong.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận