Xuyên Sách: Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi

Chương 5


Trước kia dáng vẻ của Lê Phi Phàm như thế nào? Cậu ta vừa gai góc vừa lầm lì, kiểu tính cách đó khắc sâu vào trong xương cốt, chờ đợi một thời cơ để rồi thình lình lao ra dọa người ta sợ mất vía. Ít nhất là trong những trường hợp như vậy, hẳn là cậu ta sẽ hạ thấp sự tồn tại của bản thân, tựa như loài dây leo sinh trưởng nơi ẩm thấp tăm tối, làm cho người khác cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.

Mặc dù bây giờ anh cũng khiến người ta thấy mất tự nhiên.

Nhưng mọi người đều có thể thấy được sự thay đổi mơ hồ của Lê Phi Phàm, hiện tại anh không hề che giấu mong muốn và suy nghĩ của mình mà lại thản nhiên phơi ra, chỉ thiếu nước diễu võ giương oai với người khác.

Trì Cận nhìn lướt qua Hoắc Uẩn Khải không rõ cảm xúc ở kia rồi mới lúng túng tiếp lời: “Ừ…không quá đáng lắm.”
“Đúng chứ, tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Lê Phi Phàm đồng ý với những lời này, vừa thuận tay gắp một cái bánh bao tròn trịa đặt vào bát của Hoắc Uẩn Khải vừa cười nói: “Nhị gia, anh nghe thấy chưa, không phải tôi nói đâu nhé.”

Ánh mắt của Hoắc Uẩn Khải dời từ cái bánh bao trong bát tới đôi mắt đầy ý cười của Lê Phi Phàm.

Hắn nhích lại gần anh: “Dạo này tôi không có thời gian, tôi đã bảo Cao Thăng đưa cho cậu một tấm thẻ không giới hạn, cậu muốn mua cái gì thì mua.”

Cách tống cổ tình nhân rất nhanh gọn và đơn giản.

Lê Phi Phàm rất vui vẻ.

Thật ra anh không sợ bị tiền đập chết, nhưng cũng may là anh vẫn tỉnh táo mà nhớ rằng trên đời không bữa ăn nào là miễn phí.

Và anh biết rõ cái giá của việc này.

Cho nên anh vẫn cố làm màu một câu: “Anh chỉ giỏi qua loa lấy lệ với tôi thôi.” Tuy tỏ vẻ không hài lòng nhưng một tình nhân đủ tư cách sẽ không làm kim chủ của mình bối rối, anh nói tiếp: “Nhưng mà hai ngày trước tôi nhìn thấy một đôi khuy áo rất đẹp, nếu anh mua thì tôi sẽ tha thứ cho anh.”
Hoắc Uẩn Khải nhướng mày, thản nhiên phối hợp với ai kia: “Chỉ muốn cái đó thôi à?”

“Bằng không thì sao?” Lê Phi Phàm ngoái đầu lại, lời nói mang tính ám chỉ: “Nhị gia thực sự buông xuống được à, tôi mà xuống tay mạnh quá thì chỉ sợ anh đau lòng thôi.”

Hoắc Uẩn Khải gõ gõ ngón tay trên bàn, từ chối cho ý kiến.

Quả nhiên có người ở đây không chịu được, Thư Dịch Khinh đột ngột đứng lên khiến chân ghế ma sát với sàn nhà vang lên tiếng chói tai, sắc mặt của cậu ta rất khó coi, mở miệng nói: “Tôi no rồi, các anh cứ ăn tiếp đi.”

Hoắc Uẩn Khải nhẹ giọng nói: “Chuẩn bị sắp xếp hành lý đi, buổi chiều tôi bảo Cao Thăng đưa cậu ra sân bay.”

Thư Dịch Khinh lập tức cứng người.

Cậu ta nhìn Hoắc Uẩn Khải bằng ánh mắt không thể tin nổi.

“Anh hai, anh muốn đuổi em đi sao?”
“Không phải đuổi cậu đi.” Vẻ mặt hắn không rõ vui buồn: “Cậu còn chưa tốt nghiệp, mà bố mẹ cậu cũng rất lo lắng khi thấy cậu đột nhiên về nước như vậy, hoàn thành chương trình học là việc quan trọng nhất với cậu lúc này, đừng tức giận.”

“Em không tức giận.” Thư Dịch Khinh vẫn chưa thể lý giải được vì sao mọi chuyện lại đi tới nước này. Cậu ta bị nghẹn họng bởi cuộc đối thoại của Lê Phi Phàm và Hoắc Uẩn Khải, chỉ vào anh nói: “Loại người như anh ta có tư cách gì để ngồi ở đó?”

Lê Phi Phàm khá tò mò: “Loại người nào cơ?”

“Không phải anh biết rõ lắm sao?” Thư Dịch Khinh trừng mắt: “Đồ vô liêm sỉ!”

“Thư Dịch Khinh!” Hoắc Uẩn Khải bỗng mở miệng, bầu không khí như đông lại vì một câu của hắn.

Thật ra hắn cũng không có vẻ gì là tức giận, nhiều nhất là có chút lạnh lùng: “Đây là điều mà cậu có thể nói sao? Gia giáo của cậu đâu rồi?”
Sắc mặt của Thư Dịch Khinh tức khắc trắng bệch.

Lúc này Thành Dư Nam và Trì Cận cũng không dám chen lời vào.

Đây là lần đầu tiên Lê Phi Phàm thấy rõ tính tình của người này, cứ như miệng núi lửa trên đỉnh núi tuyết, chỉ lộ ra một chút cũng đủ khiến người ta cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, chẳng biết thứ đang lao tới là lưỡi đao buốt giá hay dung nham hừng hực.

Lê Phi Phàm nghĩ chị Lan vẫn chưa hiểu hết về con người Hoắc Uẩn Khải.

Không phải hắn tốt tính, chẳng qua là hắn không dễ nổi giận thôi.

Cũng bất ngờ thật. Lê Phi Phàm cảm thấy bầu không khí giữa hai vai chính bây giờ giống người anh đang dạy dỗ em trai hơn là không khí giữa hai người thích nhau. Hơn nữa, anh cho rằng dựa theo thiết lập tính cách của Thư Dịch Khinh, hẳn là cậu ta không thể nói ra ba từ “vô liêm sỉ” này. Nhưng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, không chỉ bạn của Thư Dịch Khinh nói anh không có liêm sỉ mà bây giờ ngay cả cậu ta cũng mắng như thế.
Lê Phi Phàm tốt tính đến mấy cũng thấy khó chịu, vốn tâm trạng của anh đã không vui khi bị bắt dậy sớm diễn kịch rồi.

Dù Hoắc Uẩn Khải có ngăn cậu ta lại cũng không thể giúp anh bớt giận.

“Đúng là tôi chẳng so được với Thư thiếu gia thanh cao, mà tôi là người như thế nào thì không phải hôm qua cậu đã biết rồi ư?” Lê Phi Phàm cười khiêu khích với cậu ta: “Nhưng làm sao bây giờ? Nhị gia thích tôi không biết xấu hổ như thế đó, đặc biệt…là ở trên giường.”

Hai từ “trên giường” này anh nói vô cùng nhỏ nhưng tất cả mọi người ngồi đây đều nghe thấy được.

Ánh mắt đang trừng anh từ một đôi biến thành nhiều đôi.

Chắc họ không ngờ anh dám liều lĩnh được nước lấn tới như thế.

Thành Dư Nam là người đầu tiên mở miệng chỉ trích, anh ta cau mày: “Lê Phi Phàm cậu hơi quá rồi đấy.”
“Làm sao? Anh xót à?” Bây giờ Lê Phi Phàm chẳng nghĩ đến chuyện lấy lòng ai nữa, anh trút hết ra: “Anh thấy thương thì đi mà dỗ, đừng để đến lúc người ta thành đôi thành cặp rồi lại trốn trong chăn khóc thầm.”

Thành Dư Nam sững sờ tại chỗ.

Hiển nhiên anh ta vẫn nghĩ mình che giấu rất tốt, gần như là theo bản năng mà nhìn sang Hoắc Uẩn Khải. Thành Dư Nam cảm thấy mình phải giải thích gì đó, nhưng thấy Hoắc Uẩn Khải không nhìn mình, trong lòng anh ta bỗng có chút nản.

Lê Phi Phàm biết chắc chắn lúc này Hoắc Uẩn Khải sẽ không nói gì.

Vốn hắn muốn ép Thư Dịch Khinh ra nước ngoài, mà quả thật là cậu ta cũng đã ở nước ngoài một thời gian khá dài. Mà chính tại nơi đó, Thư Dịch Khinh đã gặp gỡ nam hai Tần Dạ Bách.

Trong trò hề này, anh đã định trước là người chiến thắng.
Thư Dịch Khinh xoay người chạy ra cửa, Thành Dư Nam bối rối một lúc, cuối cùng vẫn chạy theo.

Lê Phi Phàm cười lạnh, quả nhiên chiều mấy người nhiều quá đâm ra được nước làm tới đúng không.

Phối hợp diễn xong màn kịch này rồi thì nên thức thời, cần gì đuổi cùng gϊếŧ tuyệt khiến mọi người đều khó xử.

Việc hôm nay Thư Dịch Khinh sẽ xuất ngoại đã chắc chắn, Lê Phi Phàm hoàn thành xong nhiệm vụ bèn định rời đi.

Bây giờ anh rất buồn ngủ, cộng thêm mới nãy anh chỉ uống có hai ngụm cháo trắng.

“Tôi đi đây.” Lê Phi Phàm tạm thời không muốn diễn vai tình nhân nhỏ nhẫn nhục chịu đựng nữa, anh thông báo một câu ngắn gọn.

Không biết Hoắc Uẩn Khải suy nghĩ gì mà không cho người đi theo Thư Dịch Khinh, ngược lại hắn còn bắt anh ngồi xuống: “Ăn hết cháo đi.”

“Tôi không ăn.” Lê Phi Phàm trợn trắng mắt, giọng điệu cáu kỉnh mà chính anh cũng không nhận ra: “Có phải không được để thừa cơm trong bát cũng là một quy định không?”
“Tôi nghĩ cậu cũng không biết hai chữ quy củ viết như thế nào nhỉ?” Hoắc Uẩn Khải liếc anh một cái, nói bằng giọng thản nhiên: “Không ăn thì trước hai giờ chiều không có cơ hội ăn nữa đâu.”

Có chuyện gì vậy?

Lê Phi Phàm chỉ có thể ngồi xuống lần nữa: “Anh có ý gì?”

“Sáng nay Hoắc thị có tổ chức triển lãm tranh trong nước, cậu đi cùng tôi.”

Trong hai giây, Lê Phi Phàm cứ nghĩ mình bị ảo giác.

Anh rất bất ngờ, chỉ vào bản thân: “Tôi?”

Ngay cả Trì Cận đang ngồi bên cạnh cũng rất kinh ngạc, anh ta nhìn Lê Phi Phàm nhưng cuối cùng không nói gì.

Hoắc Uẩn Khải ăn cơm xong, vừa gấp khăn ăn gọn lại vừa nói: “Đúng vậy.”

“Sao lại là tôi?” Lê Phi Phàm nhớ rõ trong cốt truyện ban đầu không xảy ra việc này, thậm chí nguyên thân không được tiếp xúc với bất cứ chuyện nào liên quan đến cơ nghiệp nhà họ Hoắc chứ đừng nói đến việc Hoắc Uẩn Khải dẫn cậu ta đi xã giao. Tất cả những lần cậu ta xuất hiện đều có liên quan đến tuyến tình cảm của hai vai chính, giống như con ngựa hoặc con lừa bảo đi đâu là đi đó.
Tuy rằng cách miêu tả này rất dễ khiến người ta tức giận nhưng anh cho rằng việc mình cần làm chính là như thế.

Trước đây anh cũng cân nhắc về thù lao sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bản thân cũng đã lên kế hoạch đầu tư trước một số thứ nhằm đặt nền tảng cho cuộc sống sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Hoắc Uẩn Khải lau tay xong thì đặt khăn lên bàn.

“Ông già đeo kính hôm qua cậu đã gặp là hội trưởng Hiệp hội danh nhân thi họa trong nước, cũng là người đồng thành lập triển lãm lần này.” Trong đầu Lê Phi Phàm vừa hiện lên hình ảnh ông lão đó đã nghe thấy Hoắc Uẩn Khải nói tiếp: “Ông ấy nói với tôi là hôm qua trò chuyện cùng cậu rất vui, tôi cũng tò mò không biết cậu đã nghiên cứu thư pháp và hội họa từ bao giờ?”

Lê Phi Phàm giật thót, anh nhìn sang Hoắc Uẩn Khải mới nhận ra ánh mắt hắn sâu không thấy đáy.
Bây giờ Lê Phi Phàm mới biết mình đã coi thường họ Hoắc. Có lẽ do anh quá chủ quan, từ đầu đến giờ vẫn nghĩ đây chỉ là một cuốn sách, coi sự tiếp xúc với con người trong đây thành nhiệm vụ mà quên mất ở đây đang là cuộc sống chân thật.

Cũng may tố chất tâm lý của anh rất tốt, anh vờ như không có chuyện gì mà cầm thìa khuấy khuấy bát cháo.

“Tự học.” Lê Phi Phàm cười giả lả: “Dù sao đã đi theo Nhị gia thì cũng phải có chút bản lĩnh chứ, nếu không thì tôi vứt hết mặt mũi của anh đi à.”

Bầu không khí trên bàn càng ngày càng trầm khiến Trì Cận đứng ngồi không yên.

Không hiểu vì sao hôm nay anh ta cảm thấy Lê Phi Phàm có chút gì đó rất khác, nhưng khác chỗ nào thì anh ta cũng không nói rõ được.

Hoắc nhị gia mãi mãi là trụ cột trong lòng bọn họ. Từ khi còn trẻ hắn đã tiếp xúc với sản nghiệp nhà họ Hoắc, mấy năm nay có rất nhiều chuyện ngay cả bạn bè lâu năm như bọn họ cũng chưa chắc đã biết được.
Bây giờ anh ta cảm thấy cuối cùng hắn cũng hoàn toàn xứng đáng với cái danh Hoắc Nhị gia, tất cả đều đúng mực vô cùng.

Không chen vào được thì chuồn là thượng sách.

Anh ta liếc mắt nhìn hai người một cái, vội vàng đứng dậy ra hiệu với Phúc quản gia rồi rời bàn.

Hoắc Uẩn Khải cũng đồng thời đứng dậy.

“Tôi mặc kệ cậu có dự định gì.” Hắn cúi xuống nhìn anh rồi đột ngột khom lưng, vươn tay bóp chặt mặt Lê Phi Phàm như đang cố gắng nhìn thấu anh, cuối cùng mỉm cười sâu xa: “Muốn giả vờ cũng được thôi, ít nhất bộ dáng hiện giờ của cậu trông cũng thuận mắt hơn trước nhiều.”

Lê Phi Phàm cảm nhận được độ ấm nơi đầu ngón tay của hắn, bị bắt hơi ngửa đầu lên.

Anh biết người bình thường không thể nghĩ đến cái chuyện xuyên sách vô căn cứ này.

Anh cũng chẳng sợ Hoắc Uẩn Khải điều tra mình.
Ở trong thế giới này, thân phận của anh chỉ là trẻ mồ côi, kể cả cái chết trong sách của anh cũng chỉ là một giả thiết.

Lê Phi Phàm hiểu biết về thư pháp và hội họa bởi vì mẹ anh xuất thân từ gia đình thư hương, sau khi kết hôn với cha của anh mới chuyển sang làm kinh doanh. Từ nhỏ anh đã mưa dầm thấm đất nên cũng chẳng sợ ai phát hiện.

Lê Phi Phàm cười lạnh trong lòng.

Đôi mắt thu hút ánh nhìn kia vừa lộ ra vẻ yếu đuối đáng thương vừa lóe lên nét tinh ranh.

Ở nơi không có ai thấy, anh chậm rãi vươn đầu lưỡi liếm lên hổ khẩu(*) của người đàn ông.

(*)Hổ khẩu: phần giữa ngón cái và ngón trỏ của bàn tay

“Tôi có thể lừa gạt cả thế giới nhưng làm sao có thể lừa dối anh.”

Cảm nhận được bàn tay đang bóp mặt mình càng siết chặt, Lê Phi Phàm cười rung cả ghế. Nụ cười đó như cây hòe tháng ba lại tựa nụ hoa mới chớm, thậm chí nơi đầu cành vẫn còn gai nhọn.
Anh không sợ chết mà gọi hắn: “Nhị gia.”

Tiếng gọi nhẹ nhàng như đang thủ thỉ bên tai, vô cùng kinh tâm động phách.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận