Bác sĩ chủ nhiệm khoa tim mạch giỏi nhất của bệnh viện tốt nhất Thịnh Kinh liếc anh một cái. Đối với người bệnh luôn nghi ngờ bác sĩ, ông không cho sắc mặt tốt: “Cảm giác đau thắt vùng trước ngực và khó thở là biểu hiện điển hình của chứng tim đập nhanh. Ngoại trừ các biến đổi về bệnh lý có xu hướng rối loạn thì cũng có thể là do yếu tố nào đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cậu có chắc là trước kia mình không có triệu chứng nào tương tự không?”
Lê Phi Phàm nghĩ thầm mình làm sao biết được nguyên thân trước kia có triệu chứng tương tự hay không.
“Chắc là không có… đâu.” Anh dựa vào giường bệnh nói.
Đây là phòng bệnh một người cao cấp, thật ra các loại trang bị bên trong nhìn lại giống đồ trong phòng ở bình thường hơn. Phòng khách, sô pha, bàn trà và nhà vệ sinh riêng đều có đủ.
“Sao lại nói ‘chắc là’ được!” Bác sĩ sắp 50 tuổi ít khi nhìn thấy thanh niên nào không chịu phối hợp như vậy. Nếu không phải thân phận đối phương không đơn giản, có lẽ ông đã mắng rồi. Hiện tại ông cũng chỉ gõ gõ tay lên bệnh án, nghiêm túc nói: “ Không thể xem tim đập nhanh là bệnh vặt. Tim đập nhanh thời gian dài sẽ gây ra các tình trạng nghiêm trọng như đau thắt ngực, suy tim, thậm chí nặng hơn là đoạt mạng của cậu. Đừng nghĩ mình còn trẻ mà có thể coi nhẹ sức khỏe.”
“ Được rồi, coi như tôi nói sai.” Lê Phi Phàm bị lật qua lật lại kiểm tra hơn hai tiếng, trừ lúc ở trên xe hơi khó chịu thì hiện giờ anh cảm thấy mình rất ổn. Anh bất đắc dĩ nói: “Không phải ‘chắc là’, là trước kia chưa từng có. Tôi chỉ ngủ mơ, khi tỉnh dậy cảm thấy trái tim hơi khó chịu, thế thôi.”
“Cậu mơ gì?”
“Cái này cũng phải hỏi?”
Bác sĩ lập tức quay đầu sang người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha: “Ngài Hoắc.”
Hoắc Khải Uẩn ngồi trên ghế sô pha ngẩng đầu lên từ hồ sơ, bắt gặp ánh mắt của Lê Phi Phàm đang ngồi trên giường bệnh.
“Ngoan ngoãn phối hợp.”
Lê Phi Phàm: “…”
Nói thật, anh không thể hiểu tại sao một người bận rộn như hắn lại ở đây hơn 2 tiếng đồng hồ, cứ phái người đưa anh đi bệnh viện không phải là đủ từ bi rồi sao?
Lê Phi Phàm: “Được rồi, chỉ là mơ thấy cha mẹ của tôi.” Dưới ánh mắt của Hoắc Uẩn Khải và bác sĩ, Lê Phi Phàm nói dối không chớp mắt: “Tôi là cô nhi chưa từng gặp cha mẹ, đột nhiên mơ thấy họ cho nên có chút… Ừm, kích động. À, còn có, tôi lúc trước uống rượu, thức đêm. Đây là toàn bộ.”
“Tâm lý là nguyên nhân rất lớn dẫn đến tim đập nhanh.” Bác sĩ cau mày nói: “Trước khi phát hiện ra nguyên nhân cụ thể, cậu nên cố gắng tránh những tác nhân khả nghi. Việc đầu tiên là không hút thuốc, không uống rượu, tránh bị lạnh, thả lỏng cả cơ thể và tinh thần, hơn nữa phải chú ý nghỉ ngơi thích hợp.”
Bác sĩ lặp đi lặp lại nhắc nhở một đống thứ.
Lê Phi Phàm hoài nghi vì nhà họ Hoắc đầu tư bệnh viện này, nhất là do Hoắc Uẩn Khải còn ở đây nên vị bác sĩ này mới ra sức liệt kê tất cả những điều phải chú ý để nhét vào đầu anh như vậy.
Sau khi bác sĩ rời đi, Lê Phi Phàm mới thở phào nhẹ nhõm.
Phòng bệnh bỗng yên tĩnh.
Khâu Hương đã đi ra ngoài từ lâu, không biết đang bận cái gì, hiện tại trong phòng chỉ có hai người họ. Lê Phi Phàm vô tình bắt gặp ánh mắt của Hoắc Uẩn Khải, phát hiện hắn đã hết bận rộn mà vẫn luôn nhìn chính mình, anh chợt nhảy dựng trong lòng.
Anh hoảng hốt nhớ tới, kể từ khi xuyên sách, hình như đây là lần đầu tiên anh ở cùng người này một mình .
Hoắc Uẩn Khải ngồi trên ghế không nói lời nào. Giờ đã là giữa trưa, thời tiết hiếm khi đẹp như vậy. Ánh sáng chiếu vào phòng bệnh vừa hay hắt xuống sô pha, nửa bờ vai hắn chìm trong ánh nắng.
Lê Phi Phàm nhìn đôi mắt luôn thâm trầm khó đoán kia, chợt nảy ra một suy nghĩ hoang đường. Dường như người trước mặt đang ngồi ngâm mình trong nắng ở phòng làm việc, tay cầm một cuốn sách đọc gϊếŧ thời gian. Bầu không khí xung quanh yên tĩnh thảnh thơi giống như ảo giác mà hắn mang lại cho mọi người.
“Xin lỗi, làm anh chậm trễ…”
“Cậu rất để ý chuyện khi còn nhỏ? ”
Gần như hai người đồng thời lên tiếng, giọng nói phá vỡ bầu không khí trì trệ.
Lê Phi Phàm chợt phản ứng lại, có chút bối rối.
“Hả?” Anh không khỏi phát nghi hoặc.
Hoắc Uẩn Khải để hồ sơ trong tay sang bên cạnh. Hắn vừa động, những ảo giác vừa rồi đều biến mất, nháy mắt đã khôi phục sự thâm trầm. Hắn vẫn là Hoắc Nhị gia khó nhìn thấu tâm tư kia.
“Tôi hỏi có phải cậu rất để ý việc mình bị bỏ rơi hay không.”
“Bỏ rơi?” Trên đầu Lê Phi Phàm thiếu điều hiện lên mấy dấu chấm hỏi. Anh vừa định hỏi mình bị bỏ rơi lúc nào thì chợt nhớ ra, nếu bây giờ mà hỏi thì khéo lại có sơ hở nên đành vòng vo chuyển hướng: “ Tại sao anh biết tôi bị bỏ rơi?”
Trong truyện chỉ nói nguyên thân là cô nhi được một ông lão nhặt rác nuôi lớn, chưa thấy tình tiết ẩn bị vứt bỏ ở đâu.
Có khả năng vì anh là một vai phụ râu ria nên tác giả lười viết.
“Lúc được tìm thấy và mang đi cậu khoảng 7 tuổi, tầm tuổi đó nhớ được mọi chuyện là bình thường.” Giọng Hoắc Uẩn Khải không nhanh không chậm, nghe không ra ý tứ, hắn nói tiếp: “Cảnh sát không tìm thấy tin tức của cha mẹ cậu, cũng không ai tới nhận lại con. Trong trường hợp này, khả năng bị bỏ rơi là rất cao.”
Thật ra Lê Phi Phàm không quan tâm việc nguyên thân bị vứt bỏ hay là cha mẹ đều mất. Anh chỉ tò mò: “Anh còn biết chuyện này?”
“Tôi sẽ không để một người lai lịch không rõ ràng bên cạnh mình.”
“Ồ.”
Hoắc Uẩn Khải đứng dậy khỏi sô pha: “Ồ?”
“Không thì làm sao bây giờ, tôi cũng không thể tự mình đa tình cho rằng Nhị gia yêu tôi nên mới quan tâm tới chuyện của tôi.”
Hoắc Uẩn Khải đi tới, thấy bộ dạng ‘anh làm gì được tôi’ của Lê Phi Phàm, hắn bèn đột ngột đưa tay ra vuốt nhẹ lông mày của anh.
Lê Phi Phàm đang ngồi lại bị động tác bất chợt này làm cho choáng váng. Trong nháy mắt, anh như bị đóng đinh tại chỗ không thể động đậy, cảm giác tê dại từ từ chạy dọc theo xương cụt.
“Nhị gia, anh làm gì vậy?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Lê Phi Phàm cảm nhận được sự nguy hiểm hoàn toàn khác với trước đây.
Hoắc Uẩn Khải luôn đổi mới nhận thức của anh.
Dường như Hoắc Uẩn Khải rất thưởng thức khuôn mặt bất an trong vô thức dưới bàn tay mình. Vừa lòng với phản ứng của anh, hắn mở miệng nói: “Thật ra so với việc tôi định làm gì, tôi càng muốn nghe lời giải thích của cậu hơn.”
Giọng nói vẫn đều đều như thể hắn thực sự quan tâm anh.
Lê Phi Phàm cảm nhận được ngón tay hắn đang dời đến mí mắt mình.
“Giải thích cái gì cơ?” Anh hỏi.
“Giải thích đâu mới là cậu thật sự.”
Bất kể Lê Phi Phàm có suy nghĩ gì, phản ứng đầu tiên của anh lúc đó là phủ nhận, anh cười hai tiếng: “Sao tôi không hiểu anh đang nói cái gì nhỉ?”
“Đừng giả ngu.” Giọng của Hoắc Uẩn Khải thấp xuống hai phần. Hắn nhìn vào mắt anh rồi nói: “Trước đây tôi cảm thấy việc này không ảnh hưởng toàn cục, cậu cũng tiến bộ không ít. Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy giữ cậu bên cạnh không hẳn là lựa chọn tốt.”
“Bởi vì anh đang bối rối?” Lý do duy nhất Lê Phi Phàm nghĩ đến là buổi sáng anh liếm tay hắn.
Trong chớp mắt đó, dù chỉ ngắn ngủi một hai giây nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự mất kiểm soát của Hoắc Uẩn Khải.
“Tôi hiểu mà, anh sợ mình yêu tôi thật, điều này quả là trí mạng với Nhị gia.”
Hoắc Uẩn Khải chỉ cười.
Không phải kiểu cười do tức cười mà là nụ cười khi hắn thấy thú vị.
Lê Phi Phàm nhìn khoé miệng Hoắc Uẩn Khải, anh chợt nhận ra dáng vẻ người này cười rộ lên tựa như tuyết tan sau mùa đông ở thung lũng, tạo cho người ta cảm giác như có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách, nhìn thấy mầm xanh đâm chồi.
Quả nhiên sức hút của nam chính số một là vô địch.
Dù Hoắc Uẩn Khải thu lại ý cười rất nhanh nhưng những lời phát ra từ miệng hắn nghe như có thể bẻ gãy cổ người ta trong giây tiếp theo.
“Không cần lúc nào cũng giở trò đoán già đoán non với tôi.” Ngón tay của Hoắc Uẩn Khải chuyển xuống dưới xoa lên yết hầu của Lê Phi Phàm. Hắn chậm rãi nói: “Cậu và tôi đều biết là thật hay giả. Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, tranh thủ lúc cậu đang có vấn đề sức khỏe thì hãy cầm tiền rời đi.”
Lê Phi Phàm lập tức dao động. Một trong những lý do anh ở lại là vì sợ gây ra hiệu ứng cánh bướm, hơn nữa không chắc Hoắc Uẩn Khải sẽ cho anh đi. Hai là thân phận này của anh không có cơ sở kinh tế, đã vậy còn đắc tội quá nhiều người. Chưa nói tới việc lấy được thù lao rồi thì có sống được không, mà cứ cho là sống được thì cũng chưa chắc đã sống tốt.
Nhưng hiện tại cơ hội đang nằm trong tầm tay.
Lê Phi Phàm hỏi: “Anh có thể cho bao nhiêu…Á.”
Anh cúi đầu ôm bụng. Không phải tim đập nhanh, đây là cơn đau do nội tạng đột nhiên thắt lại. Thậm chí Lê Phi Phàm còn không để ý tay của Hoắc Uẩn Khải vẫn đặt trên cổ mình, anh cũng không nhận ra móng tay mình đã đâm vào tay hắn.
Lúc này, dường như Lê Phi Phàm đã hiểu ra gì đó. Anh thử nhớ tới chuyện cầm tiền rời đi, quả nhiên cơn đau quằn quại lại ập đến buộc anh phải rúc vào trong chăn.
Một vạn con thảo nê mã chạy ngang trong lòng anh.
Có lẽ anh không thể thoát khỏi thân phận chim hoàng yến. Lúc trước Lê Phi Phàm chưa từng nghĩ đến chuyện đó, đồng thời cũng chú ý để không làm gì chệch khỏi cốt truyện. Thấy không có chuyện gì xảy ra nên anh cho rằng không sao cả, chỉ tới lúc có ý nghĩ thay đổi thân phận thì cơ thể anh mới làm ra phản ứng.
Có lẽ đó là cơ chế bảo vệ của thế giới trong sách, hoặc có thể là do nguyên nhân khác.
Tóm lại, anh biết bây giờ mình nhất quyết phải giữ thân phận này.
Hoắc Uẩn Khải đỡ anh lên, vừa nhíu mày hỏi anh làm sao vừa duỗi tay ấn chuông khẩn cấp ở đầu giường. Sau khi cơn đau lui dần, Lê Phi Phàm bắt lấy tay hắn, hơi thở mong manh: “Đừng cứu tôi, để tôi chết cho rồi.”
“Cậu không chết được.” Hoắc Uẩn Khải cúi đầu liếc anh một cái, giọng nói không hiểu sao lại lạnh xuống.
Lê Phi Phàm biết mình bị làm sao nhưng lại không thể đưa ra lời giải thích hợp lý. Anh dùng sức đè nặng tay Hoắc Uẩn Khải giống một chú cún không còn gì luyến tiếc: “Dù sao anh không cần tôi nữa, tôi sống cũng không còn ý nghĩa gì.”
Hoắc Uẩn Khải không bị mù, dáng vẻ ăn vạ của đối phương làm hắn hít một hơi thật sâu: “Tôi gọi bác sĩ.”
Lê Phi Phàm níu lấy hắn không buông. Bây giờ anh hiểu rất rõ rằng mình phải gắn bó với hắn suốt một thời gian dài trong tương lai.
Lúc trước anh chỉ cho rằng người này sẽ quyết định mức sống tương lai của mình, nếu thật sự không được, anh có thể rút lui nửa chừng. Nhưng hiện tại Lê Phi Phàm đã tin hắn còn có thể quyết định được sống chết của anh, chỉ có hai lựa chọn: Hoặc là chết nửa đường, hoặc là sống sót khi đã hoàn thành nhiệm vụ.
Không có lựa chọn nào khác.
Cuộc sống chó má này.
Lê Phi Phàm ngước mắt, anh vừa quỳ ở trên giường vừa kéo áo hắn: “ Tôi sẽ không cầm tiền rồi đi đâu.”
“Hiện tại không nói chuyện này nữa.”
“Anh mượn cớ tôi bị bệnh để bỏ rơi tôi, làm vậy có khác gì tra nam vứt bỏ người vợ thời còn nghèo khó đâu?”
“Nếu cậu không biết so sánh đúng thì im miệng.”
“Tóm lại tôi sẽ không đi, anh đừng mơ.”
“Lê Phi Phàm, buông tay.”
“Không được, anh đồng ý với tôi trước đã.”
“Cậu có buông ra không?”
“Không.”
“Rầm.” Cửa phòng bệnh bị người mở ra từ bên ngoài.
Cao Thăng đang đẩy mắt kính và Khâu Hương hóa đá đứng ở trước cửa.
Trong phòng bệnh, Lê Phi Phàm lúc trước còn dám lấy ly rượu đập vào đầu người khác lại ốm đến mức mặt mày tái nhợt, tóc mướt mồ hôi, tay níu vai Hoắc Uẩn Khải, thoạt nhìn như một yêu tinh quấn người, miệng còn lẩm bẩm: “Đệch, sao anh lại mạnh tay thế, suýt nữa đã ném tôi xuống đất rồi đó.”
Hoắc Uẩn Khải đưa lưng về phía cửa, miệng còn mắng anh: “Lăn xuống.”
Cao Thăng: “…”
Khâu Hương: “…”
Quấy rầy rồi.