Xuyên Sách: Sau Khi Nữ Chính Nhận Nhầm Sư Tôn

Chương 32: Ta cũng không thích


Sinh mệnh của Sư Thanh Thanh đang nhanh chóng trôi đi.

Lục Lĩnh hoảng sợ, luống cuống tay chân bế nàng ta lên.

“Thanh Thanh, Thanh Thanh……!”

Sư Thanh Thanh đã không còn sức nói chuyện, chỉ có thể suy yếu mà gọi hắn: “Lục, Lục lang……”

Bầu trời đêm đột nhiên sáng lên kim quang lộng lẫy, chỉ nghe vô số kêu rên liên tiếp vang lên, nhóm Bạch Miểu vội vàng tới.

Bọn họ vừa đến thấy Lục Lĩnh ôm Sư Thanh Thanh đang hấp hối, tức khắc khiếp sợ ngừng tại chỗ.

Bạch Miểu: “Ngươi đã làm gì?”

Lục Lĩnh phảng phất không nghe thấy tiếng bọn họ, gắt gao ôm Sư Thanh Thanh, gục xuống khóc rống.

“Đều là ta sai, đều là ta sai……”

“Ta không nên dẫn nàng tới đây, không nên để nàng lội vũng nước đục này……”

“Ta không nên tìm hóa linh châu, không nên để nàng rơi vào nguy hiểm……”

Nguyễn Thành Thù khiếp sợ nói: “Hóa linh châu?”

Cơ thể Sư Thanh Thanh đang nhanh chóng suy yếu, cùng lúc đó, trâm cài trên đầu nàng ta lại càng thêm sáng ngời.

Bạch Miểu nhìn chằm chằm ngọc trên trâm cài, ngữ khí phức tạp: “Nếu đoán không sai, hóa linh châu hẳn là giấu trên trâm của nàng.”

Ngọc châu sáng lên, phảng phất hấp thu vô số linh khí, càng lúc càng sáng.

Lục Lĩnh lập tức gỡ trâm cài xuống, gỡ ngọc bên trên, tìm ra một viên sáng nhất trong đó, run rẩy nhét vào trong miệng Sư Thanh Thanh.

“Thanh Thanh, đừng sợ, hóa linh châu sẽ cứu nàng, đừng sợ……”

Sư Thanh Thanh không có cách nào đáp lại hắn.

Nàng nỗ lực nâng tay, sờ khuôn mặt Lục Lĩnh, môi gian nan khép mở.

“Lục lang, sống sót……”

Thân thể của nàng nháy mắt bộc phát ra ánh sáng kinh người.

Ánh sáng đó lộng lẫy đến chói mắt, dần dần hội tụ thành một dòng nước xiết, chợt dũng mãnh xuyên vào trong cơ thể Lục Lĩnh.

Tiêu Trường Bình cả kinh nói: “Đó là cái gì?”

Liễu Thiều nhíu mày: “Phải chăng là hóa linh châu……”

Hắn chưa nói xong.

Sau khi ánh sáng tiến vào trong cơ thể Lục Lĩnh, Sư Thanh Thanh cũng hoàn toàn không có hơi thở.

Ngực nàng ta không còn phập phồng, lẳng lặng nằm trong lòng Lục Lĩnh, đôi tay vô lực rũ xuống.

Nữ tử đắm chìm trong hạnh phúc và vui sướng, cứ như vậy đột ngột kết thúc sinh mệnh.

Hết thảy xảy ra quá nhanh.

Bạch Miểu nhìn một màn này, tâm tình chấn động, không nói lên lời.

Đây là lần đầu tiên nàng trực tiếp thấy người chết —— lấy phương thức thảm thiết như thế.

Nàng không cầm lòng được mà ôm chặt mèo trắng trong lòng, phảng phất như vậy sẽ giúp nàng được một tia an ủi nhỏ bé.

Mà mèo trắng cũng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nàng.

Ánh sáng dần dần tắt, Lục Lĩnh chậm rãi buông thân thể Sư Thanh Thanh.

Hắn cúi đầu, quanh thân tràn ra chân khí, tu vi tăng vọt, hiển nhiên trong nháy mắt vừa rồi đã đạt tới đột phá mới.

Nhưng đây cũng không phải một chuyện tốt.

Bởi vì hơi thở trên người hắn quá mức hung ác, không có bất kỳ khí tức thuần khiết nào, ngược lại tràn ngập tà ác, dơ bẩn và tuyệt vọng.

Mọi người theo bản năng lui về phía sau nửa bước, Tiêu Trường Bình đốt bùa chú, một đại trận hộ thân tức khắc bao phủ bọn họ.

Tông Nguyên kinh nghi nói: “Hắn đây là làm sao vậy?”

Giang Tạ nhíu mày: “Hắn như này…… Hẳn là nhập ma.”

Tông Nguyên: “Nhanh như vậy?!”

“Cuối cùng đã nhập ma.”

Trong trời đêm đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.

Có người?

Mọi người lập tức theo tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy dưới màn đêm, một thân hồng y từ trên trời giáng xuống.

Nguyễn Thành Thù nắm chặt chuôi kiếm: “Là người hồng y?!”

“Cái gì người hồng y?” Thanh niên mặc hồng y chậm rãi hạ xuống đất, hắn cong môi cười, mặt mày như họa, ánh mắt rực rỡ, “Ta tên Tiễu Hàn Sinh.”

Liễu Thiều thần sắc lạnh băng: “Chưa từng nghe qua.”

“Không sao, sau này ngươi sẽ thường xuyên nghe thấy cái tên này.”

Tiễu Hàn Sinh đi đến bên cạnh Lục Lĩnh, ngoắc ngón tay, một sợi hàn quang lóe lên đâm vào gáy Lục Lĩnh.

Cả người Lục Lĩnh chấn động, cứng đờ từ từ ngẩng đầu.

Cuối cùng mọi người thấy rõ mặt hắn.

Ánh mắt hắn trống rỗng, đồng tử phiếm hồng, trên mặt kín ma văn màu đen.

Sắc mặt Nguyễn Thành Thù trầm xuống đến lạnh lẽo: “Đây hết thảy đều là ngươi giở trò quỷ?”

“Cái gì gọi là ta giở trò quỷ?” Tiễu Hàn Sinh mở tay, ống tay áo màu son buông xuống như phồn hoa lay động, “Là hắn mua hóa linh châu đi, cũng là hắn giấu hóa linh châu vào trâm của nàng ta, không liên quan đến ta.”

Trình Ý nhẹ giọng nói: “Là ngươi hại bọn họ.”

“Không thể nói như vậy.” Tiễu Hàn Sinh cười cười.

“Là hắn lòng tham không đáy, vọng tưởng đến thứ mình không nên có……” Hắn thả chậm ngữ điệu, tươi cười như hoa thối nát, trong mỹ lệ giấu giếm ác ý, “Ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi.”

“Thứ không nên có……” Trình Ý nhăn mày liễu, “Là cái gì?”

“Đương nhiên là thọ mệnh dài.” Tiễu Hàn Sinh lắc lắc đầu, “Nói cái gì bên nhau lâu dài…… Đúng là mơ mộng hão huyền.”

Hắn đối với chuyện này tựa hồ cực kỳ khinh thường, ngón tay búng một cái, cơ thể Lục Lĩnh liền chuyển động cứng ngắc.

“Tóm lại, hiện tại hắn đã nhập ma, ta muốn mang hắn đi.”

Ánh mắt Tiễu Hàn Sinh khinh thường đảo qua mọi người, nói: “Các ngươi có ai muốn ngăn cản ta sao?”

Mọi người thần sắc ngưng trọng, không hẹn mà cùng nắm chặt vũ khí trong tay, thân thể căng chặt, giống như kéo dây cung, khẩn trương mà bất an.

Rất hiển nhiên, với tu vi trước mắt của bọn họ, cho dù hiện tại Lục Lĩnh hay Tiễu Hàn Sinh, đều không phải người bọn họ có thể ngăn cản được.

Nhưng cứ thả hai ma đạo chạy như vậy, lại khiến người không cam lòng.

Bạch Miểu há miệng thở dốc, đang định mở miệng, một đạo kiếm quang màu xanh nhạt đột nhiên từ mặt đất mọc lên, trực tiếp xuyên qua cơ thể Tiễu Hàn Sinh.

Tông Nguyên kinh hô: “Đó là cái gì?”

Bạch Miểu lập tức cúi đầu nhìn về phía mèo trắng trong lòng, chỉ thấy con ngươi hắn trong sáng, ánh mắt lập loè, lộ ra hơi lạnh gần như thấu xương.

Tiễu Hàn Sinh bị kiếm quang từ dưới đất đâm qua, nháy mắt hóa thành lá phong, như kính hoa thủy nguyệt tiêu tán trong không trung.

“Vô dụng thôi…… Bản thể của ta không ở chỗ này.”

Giọng hắn quanh quẩn ở bầu trời đêm, có vẻ mờ mịt mà hư ảo.

“Các ngươi đã quên rồi sao? Nơi này hết thảy đều là ảo giác……”

“Có thời gian đối phó với ta……”

“Không bằng đi xem bá tánh Phong Đô đi.”

Vừa dứt lời, không chỉ có thân ảnh hắn, tính cả thi thể Lục Lĩnh và Sư Thanh Thanh, đều hóa thành lá phong đầy trời, giây lát biến mất trong đêm đen.

*

Trong rừng cây u tối, yên tĩnh không tiếng động, một chiếc đèn lồng hình con cá chép rủ xuống từ cây cổ thụ sum xuê.

Dưới tàng cây có một nam tử mặc hồng y tuấn tú ngồi, nam tử đang nhắm mắt dưỡng thần, đèn lồng phát ra ánh sáng nhạt chiếu lên mặt hắn, như ảo giác.

Đột nhiên, hắn chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.

“Làm gì thế, khiến ta sợ nhảy dựng.” Trên cây truyền đến một giọng thiếu nữ, thanh thúy mang theo không kiên nhẫn.

“Du Ngư Tâm, xuống đây.” Tiễu Hàn Sinh lau đi máu tươi bên miệng, lạnh lùng nói.

Đèn lồng đung đưa, một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp từ trên cây nhảy xuống.

“Xong việc rồi?”

“Ừm, Lục Lĩnh thuận lợi nhập ma.” Tiễu Hàn Sinh đứng dậy, phủi lá rụng trên vai, “Tôn thượng đoán không sai, hắn đúng là hạt giống tu ma tốt.”

Du Ngư Tâm hừ lạnh một tiếng: “Chút việc nhỏ này, còn kéo ta đến đây……”

Tiễu Hàn Sinh: “Không kéo ngươi tới đây, sao ta bày ra ảo giác quỷ thị?”

Nếu như vừa rồi xuất hiện ở Phong Đô không phải ảo giác, mà là bản thể của hắn, thì lượng máu hắn phun ra bây giờ đã nhiều hơn thế.

Xem ra tôn thượng nói không sai, con mèo kia…… Quả nhiên cổ quái.

Du Ngư Tâm cười lạnh: “Ngươi cũng biết ta không tới chuyện của ngươi sẽ không thành, vậy ngươi còn không khách khí với ta một chút?”

Tiễu Hàn Sinh liếc nàng ta, ánh mắt âm lãnh: “Ta đối với ngươi đã đủ khách khí.”

“Được rồi, trở về tìm tôn thượng phân xử đi.”

Du Ngư Tâm mang theo đèn lồng đi phía trước, đi được một nửa, đột nhiên quay người lại, hung hăng đá Tiễu Hàn Sinh một cái.

“Khách khí mẹ ngươi, xem ra bà đây đối với ngươi quá khách khí rồi!”

Tiễu Hàn Sinh đột nhiên bị nàng ta đá trúng bụng, khí huyết trong cơ thể tức khắc cuồn cuộn, hắn đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt âm hàn mà khủng bố.

Du Ngư Tâm lè lưỡi với hắn, mang theo đèn lồng xoay người bỏ chạy.

*

Sau khi Tiễu Hàn Sinh rời đi, đám người Bạch Miểu lập tức phá giải ảo giác, từ phường quỷ đi ra.

Đèn lồng, bộ xương khô, vết máu…… Hết thảy đều biến mất.

Chợ đêm vẫn là chợ đêm bọn họ quen thuộc, người đi trên đường đều là thần sắc mờ mịt, tựa hồ cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có đám người Bạch Miểu đứng trên đường phố, thật lâu chưa động, nhìn qua không hợp với toàn bộ chợ đêm phồn hoa ầm ĩ.

“Tiễu Hàn Sinh hẳn là đã rời đi rồi?” Nguyễn Thành Thù chậm rãi mở miệng, tiếng nói có chút khàn khàn.

“Không phải hắn đã nói sao?” Liễu Thiều cũng không còn cà lơ phất phơ như ngày xưa nữa, hắn thu kiếm vào vỏ, giữa mày lộ ra nhuệ khí cùng tàn nhẫn, “Bản thể của hắn căn bản không ở nơi này.”

Hết thảy toàn là ảo giác, bên ngoài cách ngàn dặm vẫn có thể thu hoạch sinh mệnh, loại năng lực này, tuyệt đối không phải ma tu bình thường có thể làm được.

Bọn họ kém quá nhiều.

Không khí áp lực, Đường Chân Chân đột nhiên mở miệng: “Đúng rồi, đạo kiếm quang kia là chuyện như thế nào?”

Mọi người nhìn nhau, ai cũng nói không ra được nguyên nhân.

Kiếm quang là đột nhiên xuất hiện, không có bất kì cảnh báo nào, nhưng lại đâm xuyên qua Tiễu Hàn Sinh ảo giác.

Mà không phải bất kì ai trong số bọn họ ở đây có thể làm được.

Trừ phi……

Động tác của mọi người đều nhìn về phía Bạch Miểu.

Giang Tạ nhìn chằm chằm nàng: “Vừa rồi chiêu kia có phải Kiếm Tôn dạy cô không?”

Bạch Miểu biết Thẩm Nguy Tuyết không muốn hiện thân, liền căng da đầu nghĩ cách: “…… Đúng, là sư tôn dạy cho ta đại chiêu giữ mạng.”

Thì ra là thế.

Tuy rằng Kiếm Tôn không đưa cho Bạch Miểu bất kỳ pháp bảo nào, nhưng lại dạy kiếm chiêu lợi hại nhất cho nàng……

Nếu không phải đạo kiếm quang vừa rồi, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ giống Sư Thanh Thanh, biến thành chất dinh dưỡng cho hóa linh châu.

Tâm tình mọi người phức tạp, đều trầm mặc, mệt mỏi về khách điếm.

Bọn họ cần thời gian để điều chỉnh bản thân, xoa dịu nội tâm thất bại cùng vô lực.

Bạch Miểu ôm mèo trắng về phòng cho khách.

Sau khi đóng cửa lại, nàng đặt mèo trắng xuống đất, còn mình uể oải ngồi xuống mép giường, rũ đầu, trong rất mỏi mệt.

Trong phòng an tĩnh, nàng hô hấp cũng rất nhẹ.

Mèo trắng đi đến trước mặt nàng, hóa thành thanh niên bạch y thắng tuyết.

“Miểu Miểu.” Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng gọi nàng.

Bạch Miểu không lên tiếng.

Trước mắt nàng còn đang nhớ lại bộ dáng Sư Thanh Thanh khi chết.

“Miểu Miểu.” Thẩm Nguy Tuyết hơi cúi người, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

Vạt áo trắng của hắn rũ trên mặt đất, bên cạnh dính tro bụi.

Bạch Miểu nâng mi: “Sư tôn……”

“Đừng tự trách, không phải con sai.”

Thẩm Nguy Tuyết an tĩnh nhìn nàng, thanh âm ôn nhu mà bình tĩnh, giống dòng suối róc rách, giống gió nhẹ đêm hè.

Giống loại thuốc có thể xoa dịu bất kì nỗi đau.

Bạch Miểu không tự chủ được mà nhìn hắn: “Con biết. Con chỉ là……”

“Cái gì?” Ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết ôn nhu cổ vũ.

“Chỉ là……” Bạch Miểu định nói ra cảm xúc của mình “Cảm thấy sợ hãi, bi thương……”

“Đó đều là bình thường.” Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói, “Bởi vì con là một đứa trẻ thiện lương, cho nên con sẽ bởi vì cái chết mà xúc động.”

Bạch Miểu thấp giọng nói: “Nhưng con không thích.”

“Ta hiểu.” Đôi mắt Thẩm Nguy Tuyết trong trẻo mà mềm mại, “Ta cũng không thích.”

Bạch Miểu cảm thấy kỳ quái.

Rõ ràng vừa rồi nàng sợ hãi như vậy, bất an như vậy.

Nhưng Thẩm Nguy Tuyết chỉ nói một câu “Ta cũng không thích”.

Lòng nàng đột nhiên liền bình tĩnh trở lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận