Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 23


Sau khi vật lộn, cô mệt mỏi toát cả mồ hôi, vào phòng tắm dội nửa chậu nước lạnh, lấy khăn lau qua người, nằm xuống giường nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, Lục Khải Minh đến gõ cửa.

“Tôi làm cơm rang giò dăm bông, ra ăn một chút đi.”

Giang Diệu Diệu mở mắt tỉnh dậy, mũi thấy hơi cay cay.

Anh ta thật đáng ghét, đến mức khi nói chuyện cô chỉ muốn nóng lòng đổ phân vào miệng anh ta, nhưng đôi khi anh lại đối xử rất tốt với cô.

Trên đời làm sao có những kẻ khó ưa như vậy? Thật tiếc khi tác giả ban đầu không để anh làm nhân vật chính.

Cô ấm ức không lên tiếng, Lục Khải Minh đi xuống cầu thang một lúc sau thì quay trở lại.

“Tôi vào được không? Tôi mang đồ ăn cho cô, ăn xong rồi hãy đi ngủ.”

Giang Diệu Diệu rón rén rón rén đi tới mở khóa cửa, chui vào chăn bông, lạnh lùng nói: “Vào đi.”

Lục Khải Minh mở cửa, bưng cơm rang trên tay với vẻ mặt dịu dàng.

“Ban ngày cô cũng mệt rồi, cần bổ sung năng lượng, không thể bỏ đói mình như thế, dậy ăn cơm đi.”

Cô khịt mũi lạnh lùng, quay sang bên cạnh nhìn anh.

“Tôi không ăn những gì anh nấu, tôi là một người phụ nữ xấu xa, không xứng đáng.”

“Ăn đi ăn đi, tôi đã làm rồi, cô không ăn tôi sẽ cảm thấy buồn bực.”

Lục Khải Minh nhẹ nhàng thuyết phục, thậm chí phải tự mình đút cho Giang Diệu Diệu ăn, đến khi nào cô ăn đủ no thì anh mới ngưng lại động tác ở trên tay.

Giang Diệu Diệu miễn cưỡng ngồi dậy, ăn cơm chiên trứng của mình.

Phải công nhận rằng kỹ năng chiên cơm của anh thực sự là đỉnh cao. Rõ ràng là sử dụng cùng một nguyên liệu, mà anh lại làm ra cơm rang thơm hơn cơm của cô.

Lục Khải Minh ngồi bên cạnh nhìn Giang Diệu Diệu, vừa rót nước cho cô, vừa nhắc nhở cô như một người con dâu mới vào cửa: “Ăn chậm thôi, đừng để bị nghẹn.”

Mặt mũi Giang Diệu Diệu im lặng, trong lòng cực kì ngạc nhiên.

Có lẽ nào anh bị đánh một trận, liền thay đổi giới tính rồi?

Bạo lực thực sự đem lại hiệu quả ư?

Lúc ăn được một nửa, Lục Khải Minh bắt đầu có lời muốn nói.

“Cơm này ngon không?” “Ừm.”

“Tôi đối xử với cô có tốt hay không?”

“Cũng được.”

“Bây giờ chúng ta là bạn duy nhất của nhau, đúng không? Hơn nữa chúng ta còn cùng nhau vào sinh ra tử. Nếu tôi bị bệnh, truyền nhiễm cho cô cũng không hay.”

Cô cảnh giác ngẩng đầu lên, một hạt cơm dính vào khóe miệng.

“Anh nói cái gì?”

Lục Khải Minh giúp cô nhặt những hạt cơm rồi thở dài.

“Ga trải giường của tôi bị Gold Half Butt trưng dụng rồi, còn chăn lạnh mùa hè thì đã bị bẩn. Mấy ngày nay trời rất lạnh, điều hòa thì không có. Cô có thể… chia sẻ chăn với tôi được không?”

Giang Diệu Diệu không bao giờ nghĩ rằng sẽ có người vào đây sống, vì vậy cô đã chuẩn bị một vài chiếc chăn. Ngoài mấy cái đã đưa cho anh, thì chỉ còn lại hai chiếc ở giường cô đang ngủ.

Một cái trải xuống, một cái để đắp, đồ để thay cũng không có rồi.

Nếu như chỉ có một chiếc….ban đêm sẽ rất lạnh.

Cô lập tức từ chối một cách dứt khoát: “Không được.”

“Tôi biết cô sẽ không đồng ý, đắp một chiếc chăn thật sự là quá lạnh. Bằng không hai ta cùng nhau ngủ, tôi hứa sẽ không động…”

Còn chưa nói hết, anh đã bị Giang Diệu Diệu ngắt lời.

“Lưu manh!”

Lục Khải Minh nói ngon nói ngọt lâu như vậy, chỉ đổi lại một lời đánh giá này, trong lòng anh cũng có chút không vui.

“Thế ai là người chơi trò lưu manh trên máy tính bảng chứ?”

Máy tính bảng… Giang Diệu Diệu ôm ngực, hai mắt đen lại, khẽ hít một ngụm khí lạnh, ném thẳng đĩa cơm rang còn chưa ăn hết lên mặt anh.

“Cút ra ngoài!”

Lục Khải Minh quay đầu bỏ đi.

Cô chưa ăn no nhưng ôm cục tức cũng no rồi, thế là Giang Diệu Diệu lại quấn chăn ấm áp để đi ngủ.

Nửa đêm, không khí lạnh lặng lẽ kéo đến.

Giang Diệu Diệu đứng dậy đi vệ sinh, nhưng phát hiện người phòng bên cạnh dường như chưa đi ngủ.

Lẽ nào bị cô mắng tức quá nên bỏ đi luôn rồi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận