Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính

Chương 3


Mạc Sơ Quyết gõ gõ đầu, trí nhớ xưa nay vốn tốt sao giờ đột nhiên trở nên vô dụng vậy nè?

Nghĩ mãi không ra.

Cậu buồn rầu cau mày, vẫn muốn hỏi thêm gì đó nhưng nhìn đến gương mặt Dụ Quy Tinh thì dừng kịp lúc.

Thằng nhãi này sao lại nóng nảy như vậy, hừm.

Nghĩ đến đây, cậu cầm một góc bánh kem nhỏ lên đưa đến gần Dụ Quy Tinh, mùi bánh tỏa ra thơm phức.

Quả nhiên không lâu sau Dụ Quy Tinh khịt khịt mũi, nhưng trong mắt hắn không có chút đam mê nào với đồ ăn mà phản cảm nhíu mày: “Cầm đi, thật khó ngửi!”.

Mạc Sơ Quyết: “…”

Một chiếc bánh kem thơm ngon như này mà có đứa dám chê khó ngửi?!

Khóe môi Mạc Sơ Quyết giật giật, cậu cầm bánh kem thồn hết vào miệng.

Rõ ràng là rất ngon mừ!

Vất vả chịu đựng mãi đến khi Trần Cửu Cửu trở về, Mạc Sơ Quyết liền tức tốc chạy mất. Cô bối rối chẳng hiểu ra sao, chỉ đành hỏi con trai: “Con ăn hiếp Tiểu Sơ nhà người ta đấy hả?”

Con trai nhà mình tính tình lầm lì, từ nhỏ đến giờ không có bạn thân, lại thêm suốt ngày toàn trưng ra bản mặt lạnh băng, không chút phấn chấn mà trẻ con nên có, Trần Cửu Cửu sợ hắn bị tự kỷ nên mới tìm một bạn nhỏ đến bầu bạn.

Nhưng kết quả hiện tại có vẻ không tốt lắm.

Mời đến nhà chơi lần đầu mà đã dọa con người ta bỏ chạy.

Dụ Quy Tinh khép sách lại, ánh mắt lãnh đạm: “Mẹ nghĩ nhiều rồi”.

Trần Cửu Cửu cười hai tiếng, tầm mắt dừng lại trên bánh kem, phát hiện thiếu một cái, cô hỏi: “Con ăn à?”

Hắn cúi đầu, tóc đen trước trán hơi xõa xuống: “Con không ăn đồ ngọt”.

Trong đầu hắn chợt hiện lên gương mặt ngốn bánh phồng lên như hamster của nhóc nhà bên. Dụ Quy Tinh nhíu mày ôm sách đứng lên, xoay người trở về phòng ngủ.

Trần Cửu Cửu trơ mắt nhìn cửa phòng đóng lại, cũng không tức giận, cô cầm bánh kem nhìn một lượt rồi đưa vào miệng.

Mạc Sơ Quyết về đến nhà liền chạy ngay vô phòng, Khương Y Linh thấy bé con vội vội vàng vàng, cười hỏi: “Sao thế? Qua nhà dì Trần chơi vui không?”

Nghĩ đến bản mặt lạnh tanh của Dụ Quy Tinh, cậu không muốn giải thích nhiều với mẹ, đành trái ý nói: “Vui lắm”.

Khương Y Linh tiện dịp đề nghị: “Vậy sau này các con có thể chơi chung. Tiểu Hiên vừa chuyển đi, mẹ sợ con không có người chơi cùng”.

Thà chơi một mình cậu cũng cóc cần thằng nhóc kia chơi chung.

Mạc Sơ Quyết bĩu môi đáp: “Hong thèm”.

“Vừa nãy không phải bảo chơi vui lắm sao?”

Ngay lúc này đặc quyền của trẻ con được dịp phát huy, Mạc Sơ Quyết thể hiện mình là một bạn nhỏ thích gây sự vô cớ: “Con hong thèm”.

Thấy bé con kiên quyết, Khương Y Linh cũng hết cách: “Được rồi, con mau đi rửa tay để lát ăn cơm”.

Cơm tối có cá hấp, Mạc Sơ Quyết ăn cả một bát lớn với cá hấp mềm mềm. Sau bữa ăn, cậu định xuống bếp giúp Khương Y Linh rửa bát, kết quả bị đuổi thẳng ra ngoài không thương tiếc.

“Ra phòng khách chơi hoặc kêu ba bật hoạt hình lên xem đi, không phải con thích xem heo con nhất à?” Thấy con trai nhà mình hiếu thảo như vậy, Khương Y Linh không khỏi cảm động, nhưng cô không thể để một đứa trẻ năm tuổi rửa bát giúp mình.

Chiều cao còn không bằng kệ bếp nữa.

Mạc Sơ Quyết mang vẻ mặt phức tạp trở về phòng chơi xếp hình. Ai mà thèm xem heo con màu hường, mỗi lần xem trong đầu liền lưu lại tiếng heo kêu, sợ hãi các thứ.

Thời gian ngủ của trẻ con khá dài, Mạc Sơ Quyết ngồi chơi chưa bao lâu đã bắt đầu buồn ngủ, hiện tại mới tám giờ.

Đánh răng rửa mặt xong, cậu ngoan ngoãn tắt đèn bò lên giường. Khương Y Linh biết bé con rất có kỷ luật cho nên không quản nhiều, đương nhiên cậu cũng không khiến họ lo lắng.

Trong bóng tối, Mạc Sơ Quyết từ từ nhắm mắt lại. Ánh trăng xuyên qua khe hở của rèm cửa mang đến sự tĩnh lặng và bình yên cho căn phòng.

Ý thức dần dần thả lỏng, một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu bỗng giật mình.

Nhớ ra rồi!

Thảo nào cái tên Dụ Quy Tinh quen thuộc như vậy, thì ra là cùng tên với nam chính trong quyển tiểu thuyết ngược văn đời trước cậu từng đọc.

Một quyển truyện đơn giản không thể khiến cậu nhớ rõ đến thế, điểm đặc biệt duy nhất chính là vì cậu bị tai nạn xe khi đang đọc nó, vừa đọc xong liền ngủm, sau đó trùng sinh đến thế giới này.

Trong sách có một số tình tiết cậu vẫn nhớ rõ. Cốt truyện bắt đầu từ lúc hai nhân vật chính học cấp ba, nam chính là hotboy lạnh lùng kiêm giáo thảo băng sơn trong trường học, nữ chính đương nhiên là hoa khôi trong sáng, hai người trải qua một loạt tình tiết máu chó như ghen tuông, lợi dụng, giả đính hôn, vân vân và mây mây, kết cục HE nhưng cả quá trình là một nồi ngược thân ngược tâm khiến Mạc Sơ Quyết đọc đến gào thét, khóc một dòng sông.

Giờ nhớ lại ký ức ngày càng rõ ràng, thậm chí quên cả cơn buồn ngủ.

Mạc Sơ Quyết ngồi dậy bật đèn ngủ, chống cằm ngẫm nghĩ.

Nghĩ qua nghĩ lại, cậu đập tay, một cái tên cũng chẳng chứng minh được gì, bản thân ở đây suy nghĩ viển vông làm gì? Người trùng tên trên đời này nhiều như vậy, chẳng qua cái tên này có hơi đặc biệt, Dụ Quy Tinh cách vách vẫn còn là một thằng nhóc đấy!

Mạc Sơ Quyết giật mình nổi da gà, đừng nghĩ nữa! Dừng lại dừng lại!

Cậu tắt đèn rồi nằm xuống, lần này giấc ngủ nhanh chóng kéo đến.

Sáng hôm sau, bởi vì giữa chừng có tỉnh dậy một lần, Mạc Sơ Quyết hiếm khi lăn ra ngủ nướng.

Cậu vươn vai, vừa ngáp vừa bước ra ngoài.

Trẻ con thường dậy sớm, dù Mạc Sơ Quyết có dậy hơi trễ chút thì cũng chỉ mới bảy giờ.

Vừa mở cửa phòng liền thấy một bóng người ngồi trong nhà ăn, cậu dụi mắt, ảo giác hay gì, sao Dụ Quy Tinh lại ở nhà mình?!

Khương Y Linh đi ngang trước mặt, trong tay còn bưng một cốc sữa nóng, thấy bé con trơ ra như khúc gỗ, cô thúc giục: “Còn không mau đánh răng, đứng đây làm gì?”

Mạc Sơ Quyết kéo tay áo mẹ, thành công khiến cô dừng bước, cậu chỉ vào bóng người ngồi bên bàn ăn, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao cậu ta lại ở nhà mình?”

Khương Y Linh dùng tay còn lại nhẹ ấn trán con trai: “Còn hỏi nữa, không hoan nghênh anh Tinh Tinh à?”.

Mạc Sơ Quyết biết mẹ đang đùa với mình nên che trán cười khúc khích: “Không phải mà, con chỉ tò mò”.

Khương Y Linh chỉnh lại cổ áo ngủ cho cậu, nói: “Hôm nay dì Trần có việc bận phải ra ngoài, sợ anh Tinh Tinh ở nhà có chuyện gì nên mới dẫn qua đây giao cho chúng ta”.

Mạc Sơ Quyết gật đầu đã hiểu: “Dạ”.

Dù sao cũng chả liên quan tới mình.

Ủa khoan… tại sao thằng nhóc Dụ Quy Tinh kia lại là anh chứ!

Cậu đem suy nghĩ của mình ra hỏi, kết quả được Khương Y Linh xoa đầu an ủi: “Bởi vì hai đứa sinh cùng năm nhưng anh lớn hơn con ba tháng, từ nay con phải gọi là anh Tinh Tinh đấy”.

Mạc Sơ Quyết: “…”

Bắt mình gọi nhóc ranh này là anh hả? Haha, nằm mơ đi!

Cậu còn chưa kịp kháng nghị, câu nói tiếp theo của Khương Y Linh trực tiếp khiến cậu choáng váng: “Chiều nay mẹ phải tổng vệ sinh trong nhà, đến lúc đó con và Tinh Tinh dẫn nhau xuống lầu chơi đi, nhớ đừng ra khỏi tiểu khu, cậu ấy còn chưa từng xuống chơi đâu”.

“Dưới lầu” trong lời cô chính là công trình thể dục thể thao trong tiểu khu, ở đó không những có xích đu mà còn có một bãi cát lớn, rất nhiều trẻ con thích ra đấy chơi.

Trước khi cả nhà Lương Vũ Hiên chuyển đi, Mạc Sơ Quyết thường đi cùng nhóc, chẳng qua cậu không hứng thú với mấy thứ này, mỗi lần đều đứng một bên xem.

Còn Dụ Quy Tinh…

Mẹ yêu của con ơi, mẹ chắc chắn hắn sẽ thích chơi mấy thứ đó chứ?

Mạc Sơ Quyết thật sự không tưởng tượng nổi một Dụ Quy Tinh xinh đẹp như búp bê sứ sẽ ngồi đào bới trong bãi cát.

Khóe miệng cậu giật giật, cảm giác nhiệm vụ của mình thập phần khó khăn.

Khương Y Linh không cho bé con cơ hội từ chối, bưng ly sữa đi thẳng.

Mạc Sơ Quyết mím môi, uất hận nặng nề bước chân vào phòng rửa mặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận