Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược

Chương 46: C46: Anh là người duy nhất


Editor: Panacea

Chương 46.

Ngày Thẩm Trình Miên nhận được thiệp mời sinh nhật của Lưu Tề Huy cũng là ngày cậu xuất viện. Cậu vừa mới làm kiểm tra sức khỏe lần cuối cùng trước khi hoàn tất toàn bộ thủ tục, lúc ba Thẩm mẹ Thẩm đi trao đổi tình hình với bác sĩ thì đột nhiên có người gõ cửa phòng bệnh. Thẩm Trình Miên tưởng là Hoắc Dục Tiêu, nhưng khi cậu quay đầu thì lại nhìn thấy Lưu Tề Huy.

“Tề Huy?” Cậu kinh ngạc nhướng mày, sau đó mỉm cười theo thói quen, “Sao cậu lại đến đây?”

“Đến xem cậu thế nào,” Lưu Tề Huy nhìn thấy đồ đạc trong phòng bệnh đã được dọn dẹp gọn gàng thì cười nói: “Hôm nay xuất viện à? Xem ra tôi vẫn tới kịp.”

“Đúng vậy, cuối cùng cũng xuất viện được rồi,” Thẩm Trình Miên gật đầu, kéo ghế ra, “Cậu ngồi đi.”

Vừa dứt lời, Thẩm Trình Miên bỗng mơ hồ ngửi thấy một mùi hoa thơm ngát. Cậu nghi hoặc ngước mắt lên, nhìn thấy trong tay Lưu Tề Huy đang cầm một đóa hồng trắng mềm mại tinh tế, hắn cảm nhận được ánh mắt của cậu thì giơ bông hoa về phía trước.

“Lúc nãy tôi vừa đến đây thì bị một cô bé bán hoa chặn lại, cô ấy chỉ còn lại bông hoa cuối cùng chưa bán hết nên tôi thuận tay mua, vừa hay để chúc mừng cậu xuất viện.”

Nghe hắn nói vậy, cảm giác kì lạ mơ hồ trong lòng Thẩm Trình Miên cũng biến mất, cậu cầm lấy bông hoa nói: “Tôi vừa nghĩ sao tự nhiên cậu lại mua hoa thế này. Nhưng mà ở đây không có bình hoa, lát nữa tôi về nhà tìm chỗ cắm sau vậy.”

Lưu Tề Huy nở nụ cười, lấy một tấm thiệp mời ra, “Thật ra hôm nay tôi tới đây là vì chuyện này.”

Thẩm Trình Miên nhận lấy thiệp mời, nhìn thấy thời gian ghi là hai ngày sau, cậu mừng rỡ cười nói: “Vừa lúc hôm nay tôi xuất viện rồi này.”

“Đúng vậy, nếu cậu không tới được thì tôi chịu thiệt mất rồi, tôi còn đang chờ quà sinh nhật của cậu đây.” Lưu Tề Huy nói.

Thẩm Trình Miên nghe vậy thì mỉm cười, “Dù tôi có không đến được thì cũng phải đưa quà đến cho cậu chứ, hai ta có quan hệ gì cậu còn không rõ nữa à?”

“Ồ?” Lưu Tề Huy cố ý chớp mắt, “Quan hệ gì?”

Thẩm Trình Miên biết hắn chỉ đang đùa, cậu ngẩng đầu nhìn trời, “Chắc là người xa lạ quen biết nhau mười mấy năm.”

Lưu Tề Huy cười nói: “Sao trước đây tôi chưa từng thấy cậu nói đùa thế này nhỉ?”

Trong lòng Thẩm Trình Miên lập tức dậy sóng nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, cậu cười nói: “Cái này người ta gọi là vượt qua đại nạn ắt có hậu phúc.”

Lưu Tề Huy nghe cậu nhắc đến việc này thì hỏi ngay, “Điều tra rõ chuyện này chưa?”

Thẩm Trình Miên lắc đầu, “Vẫn còn đang điều tra, tình huống cụ thể thì chưa thấy bên cục cảnh sát hó hé gì cả.”

“Sau này phải chú ý an toàn.” Lưu Tề Huy nói.

“Yên tâm đi, bây giờ chuyện tôi chú ý nhất là an toàn đó.” Thẩm Trình Miên cười nói.


Nụ cười bừng sáng của cậu khiến Lưu Tề Huy không khỏi mỉm cười theo, hắn nhìn vào phòng bệnh, “Sao không thấy chú Thẩm dì Thẩm?”

“Tôi mới làm kiểm tra, bọn họ đi xem kết quả rồi.” Thẩm Trình Miên trả lời.

Lưu Tề Huy gật đầu, đứng dậy, “Được, vậy tôi không làm phiền nữa, ngày mốt cậu nhớ phải đến dự sinh nhật của tôi đó.”

“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đến mà.” Thẩm Trình Miên đứng dậy tiễn hắn ra tới cửa.

Sau khi Lưu Tề Huy đi rồi, Thẩm Trình Miên lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, nhưng thật ra đa số mọi thứ đều đã được sắp xếp xong xuôi cả rồi. Cậu đem cất tấm thiệp mời của Lưu Tề Huy, ánh mắt nhìn về phía bông hoa hồng trắng trên bàn, đang cân nhắc xem nên làm gì với nó thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Thẩm Trình Miên quay đầu lại, nhìn thấy người đang bước vào thì lập tức nở nụ cười, “Anh Dục.”

Hoắc Dục Tiêu bước vào trong, hắn nhìn khắp phòng, “Thu dọn xong hết rồi?”

Thẩm Trình Miên gật đầu, cậu nghĩ đến chuyện mình đã có thể xuất viện thì nụ cười trên môi càng tươi sáng hơn, “Cuối cùng tôi cũng có thể xuất viện rồi.”

Hoắc Dục Tiêu biết mấy ngày nay Thẩm Trình Miên đã chán ngấy việc phải nằm lì ở bệnh viện rồi, thấy cậu phấn khích đến vậy, ánh mắt hắn cũng trở nên dịu dàng hơn.

Lúc này, Hoắc Dục Tiêu đột nhiên chú ý tới bông hoa hồng trắng đặt trên bàn, sắc mặt hắn khẽ lay động, nhìn về phía Thẩm Trình Miên: “Hôm nay có người đến đây à?”

“Hả?” Thẩm Trình Miên quay đầu lại, thấy Hoắc Dục Tiêu đang nhìn bông hoa kia thì trả lời ngay: “Ý cậu là bông hoa đó à, Tề Huy vừa mới cho tôi đó.”

“Lưu Tề Huy?” Sự ấm áp trong mắt Hoắc Dục Tiêu dần biến mất, hắn đột nhiên cảm thấy bông hoa kia cực kì chướng mắt, cất giọng lạnh lùng, “Cậu ta tới làm gì?”

“Ngày mốt là sinh nhật cậu ấy rồi, cậu ấy tới đưa thiệp mời.” Thẩm Trình Miên đưa thiệp mời cho Hoắc Dục Tiêu xem, “May là hôm nay tôi được xuất viện rồi, nếu không thì chắc không kịp đâu.”

Hoắc Dục Tiêu nhìn chằm chằm tấm thiệp mời kia, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng, giọng điệu hời hợt, “Cậu ta rảnh rỗi thật đấy.”

Một tấm thiệp mời thôi mà cũng phải đích thân tới đưa à.

Hơn nữa, hắn cũng đã nhận được thiệp mời từ hôm qua, người đưa đến chỉ là một trợ lý của nhà họ Lưu mà thôi.

Mục tiêu của Lưu Tề Huy là Thẩm Trình Miên.

Thẩm Trình Miên nghe vậy thì hiểu ý ngay, “Tôi nghĩ là cậu ấy tiện đường thôi, đưa xong cậu ấy đi ngay mà, chắc là đang có việc ở gần đây.”

Hoắc Dục Tiêu liếc nhìn Thẩm Trình Miên, hắn không nói cho Thẩm Trình Miên biết việc cậu là người duy nhất được Lưu Tề Huy đích thân mang thiệp đến.

Từ lời nói của Thẩm Trình Miên có thể suy ra cậu không hề để tâm đ ến Lưu Tề Huy, đương nhiên Hoắc Dục Tiêu sẽ không nhắc đến hắn ta quá nhiều làm gì.


Còn về Lưu Tề Huy, Hoắc Dục Tiêu nhìn bông hoa đặt trên bàn.

Hoa hồng trắng.

(*) Ý nghĩa của hoa hồng trắng là tình yêu vĩnh cửu bất diệt, mãi trường tồn với thời gian:)))

Trong mắt Hoắc Dục Tiêu ẩn chứa sự lạnh lẽo, hắn cầm bông hoa lên, nhìn Thẩm Trình Miên, “Cậu thích hoa này à?”

“Một đứa con trai như tôi mà thích hoa gì chứ,” Thẩm Trình Miên xua tay, “Lúc Tề Huy đến bệnh viện bị người bán hoa chặn lại nên mới mua thôi, vừa hay tặng cho tôi để mừng xuất viện, nếu không chắc cậu ta cũng ném đi rồi.”

Ai lại đi bán hoa trước cổng bệnh viện.

Chắc cũng chỉ có một mình Thẩm Trình Miên tin lý do này.

Nhưng mà Hoắc Dục Tiêu rất vui, hắn mỉm cười nhìn Thẩm Trình Miên.

“Thật ra tôi rất thích.”

Thẩm Trình Miên sửng sốt, cậu cho rằng mình nghe lầm rồi, “Anh Dục, cậu thích hoa này hả?”

Hoắc Dục Tiêu khẽ gật đầu, tiện tay thả bông hoa lên bàn, hắn nhìn thẳng vào mắt Thẩm Trình Miên rồi lướt qua vai cậu: “Vết thương trên vai còn đau không?”

Chủ đề đột ngột bị thay đổi, Thẩm Trình Miên lắc đầu, trả lời câu hỏi của Hoắc Dục Tiêu: “Căn bản không đau nữa…”

Lời vẫn chưa nói hết bỗng khựng lại, Thẩm Trình Miên bất giác nín thở, bởi vì Hoắc Dục Tiêu đột nhiên tới gần, ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa vai cậu. Khi hắn ngước mắt lên, hàng mi dài mảnh khẽ lướt qua: “Đau không?”

Đột nhiên bị đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Dục Tiêu tấn công ở cự li gần, Thẩm Trình Miên vô thức ngẩn người, sau khi cậu định thần lại thì lắc đầu ngay: “Không đau.”

Ngược lại, nơi bị Hoắc Dục Tiêu chạm vào đột nhiên có cảm giác nóng lên như bị bỏng.

Cảm giác kì quái này khiến Thẩm Trình Miên bất giác nhìn theo ngón tay của Hoắc Dục Tiêu vài lần, cậu nghi ngờ liệu có phải tay của Hoắc Dục Tiêu sở hữu ma lực gì đó hay không.

Thẩm Trình Miên không biết rằng Hoắc Dục Tiêu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra vành tai của cậu đang dần ửng đỏ, có lẽ là do làn da trắng nõn, sắc hồng rực rỡ kia trông cực kì bắt mắt.

Phản ứng này khiến Hoắc Dục Tiêu vô cùng hài lòng, hắn mỉm cười.

Đối diện với ánh mắt của Thẩm Trình Miên, Hoắc Dục Tiêu thu tai lại, “Vậy thì tốt rồi.”

Nói xong, hắn tự nhiên mà lùi về phía chiếc bàn đằng sau, không ngờ lại đè trúng vào bông hồng trắng.


Hoắc Dục Tiêu thu tay lại, hắn nhíu mày quay đầu ra phía sau thì thấy bông hoa trên bàn lúc này không còn xinh đẹp tinh tế như trước nữa mà đã hoàn toàn biến dạng.

Lông mày Hoắc Dục Tiêu khẽ động đậy, hắn đè nén sự hài lòng dưới đáy mắt, khẽ cau mày nhìn Thẩm Trình Miên: “Xin lỗi.”

Thẩm Trình Miên nhìn thấy hết một loạt hành động vừa rồi, cậu biết Hoắc Dục Tiêu không cố ý, xua tay nói: “Không sao không sao, chỉ là một bông hoa thôi mà.”

Hoắc Dục Tiêu cầm bông hoa đã không còn hình dạng gì trên bàn lên, lắc đầu: “Tôi đền cho cậu.”

Thẩm Trình Miên đang định nói không cần, nhưng đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Hoắc Dục Tiêu, cậu lại nghĩ về việc Hoắc Dục Tiêu là một người rất chân thành, đành phải nuốt lời nói vừa đến bên miệng xuống.

Lúc này ngoài cửa phòng chợt vang lên giọng nói của mẹ Thẩm: “Dục Tiêu tới à?”

Thẩm Trình Miên nhìn qua, thấy ba Thẩm mẹ Thẩm cùng bước vào thì vội vàng hỏi: “Ba, mẹ, sao rồi, có thể về nhà rồi chứ?”

Mẹ Thẩm biết cậu nóng vội nên cười nói: “Có thể về rồi.”

Hoắc Dục Tiêu chào hỏi vài câu với ba Thẩm mẹ Thẩm.

Mẹ Thẩm cười cười, “Mấy ngày nay Dục Tiêu phải chạy tới chạy lui cũng vất vả, bây giờ Trình Miên đã bình phục rồi, sau này có gì con cứ nói Miên Miên chạy vặt cho con.”

“Bây giờ con còn đang nóng lòng muốn xuống dưới kia chạy vài vòng đây này.” Thẩm Trình Miên nói với Hoắc Dục Tiêu, “Có chuyện gì cứ nói với tôi, bây giờ tôi đang dư thừa tinh lực lắm luôn á.”

“Về nhà trước đã, ở nhà có máy chạy bộ, con thích chạy kiểu gì thì chạy.” Ba Thẩm nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm Trình Miên.

“Hôm nay Dục Tiêu sang nhà dì ăn cơm đi, vừa lúc đón gió tẩy trần cho Trình Miên luôn.” Mẹ Thẩm nói với Hoắc Dục Tiêu.

Thẩm Trình Miên cũng nhìn Hoắc Dục Tiêu, “Anh Dục, hôm đó trên xe tôi có nói là mời cậu đến nhà tôi ăn cơm mà, vừa hay hôm nay cậu qua đi.”

Cậu đang nói đến lần cậu mượn chuyện mời ăn cơm để nhắc nhở Hoắc Dục Tiêu liên lạc cho mẹ Thẩm.

Hoắc Dục Tiêu cũng nhớ việc này, nhưng vẫn lắc đầu, “Không được, hôm nay có việc.”

“Phiền con phải qua đây một chuyến rồi.” Mẹ Thẩm nói.

Thẩm Trình Miên nghe xong cũng nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu, có hơi vui vẻ, “Hôm nay là ngày con xuất viện mà, anh Dục nhất định sẽ đến.”

Trong hơn nửa tháng nằm viện, có thể nói người cậu nhìn thấy nhiều nhất chính là Hoắc Dục Tiêu. Cậu đã quen với việc ngày nào cũng có thể gặp Hoắc Dục Tiêu, nếu hôm nay hắn không đến thì cậu lại có cảm giác hơi lạ lẫm.

Hoắc Dục Tiêu nhìn biểu cảm có phần khoe khoang của cậu, trong mắt hắn hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Bọn họ trò chuyện một lúc rồi ai về nhà nấy. Thẩm Trình Miên hạ cửa sổ xe xuống, nhìn Hoắc Dục Tiêu đang đi về phía xe của nhà họ Hoắc, dáng người cao gầy thẳng tắp của thiếu niên càng khiến hắn trở nên bắt mắt nổi bật hơn dưới ánh nắng mặt trời.

Không biết có phải vì cảm nhận được tầm mắt của Thẩm Trình Miên hay không, Hoắc Dục Tiêu quay đầu lại nhìn cậu, sau đó ra hiệu cho cậu xem điện thoại.

Thẩm Trình Miên nghi hoặc lấy điện thoại ra, không thấy tin nhắn mới từ Hoắc Dục Tiêu. Cậu ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ xe lần nữa thì phát hiện Hoắc Dục Tiêu đã ngồi lên xe rồi.


Cậu gửi cho Hoắc Dục Tiêu một dấu chấm hỏi. Trong lúc chờ hắn trả lời, Thẩm Trình Miên vô thức ngủ thiếp đi, vừa mở mắt ra đã thấy xe về đến nhà, cậu mở điện thoại lên kiểm tra thì nhận ra Hoắc Dục Tiêu vẫn chưa trả lời cậu.

Thẩm Trình Miên hơi không hiểu kiểu gì, đang cân nhắc xem có nên gọi điện hỏi Hoắc Dục Tiêu hay không thì điện thoại cậu đột nhiên vang lên, màn hình hiển thị một dãy số lạ, có kèm kí hiệu giao hàng chuyển phát nhanh.

Thẩm Trình Miên nghi hoặc nhướng mày, cậu không đặt hàng gì cả.

Cuối cùng Thẩm Trình Miên vẫn quyết định nhấn nút nghe máy.

Năm phút sau, Thẩm Trình Miên đứng trước cửa tiểu khu, há hốc mồm nhìn bó hoa hồng trắng to đùng trên tay anh trai giao hàng.

Thẩm Trình Miên nhận lấy bó hoa trong sự thúc giục của anh trai giao hàng. Sau khi anh trai lái xe máy đi rồi, Thẩm Trình Miên một tay cầm bó hoa, tay kia lấy điện thoại ra chụp ảnh gửi cho Hoắc Dục Tiêu.

Miên: [Hình ảnh.jpg]

Miên: Anh Dục ơi?

Một giây sau Hoắc Dục Tiêu đã gọi điện đến, Thẩm Trình Miên lập tức bắt máy.

“Nhận được rồi?” Giọng điệu của Hoắc Dục Tiêu vừa thong dong vừa thoải mái.

Thẩm Trình Miên nghe được âm thanh của hắn bèn kìm nén tâm trạng hỗn loạn của mình lại, cậu hơi dở khóc dở cười, “Sao cậu mua nhiều quá vậy.”

“Đền cho cậu.”

Thẩm Trình Miên cười nói: “Thiếu gia Hoắc hào phóng quá à, đền cho tôi gấp đôi luôn này.”

Hoắc Dục Tiêu mỉm cười.

Lúc này Thẩm Trình Miên chợt nhận ra ở trong bó hoa còn có một tấm card, cậu rút nó ra, “Trong bó hoa có tấm card nữa này…”

“Viết gì vậy?” Hoắc Dục Tiêu hỏi.

“Để tôi coi,” Thẩm Trình Miên thấy hắn cũng không biết thì cầm tấm card kia lên nhìn, “Anh là người duy nhất, anh là của em.”

Lúc Thẩm Trình Miên đọc câu này, cậu thật sự cảm thấy rất xấu hổ. Cậu đọc xong dòng chữ thì nhanh chóng kìm nén lại cảm xúc rồi liếc nhìn mặt sau tấm card, chỉ thấy trên đó có một hình vẽ hoa hồng trông khá đơn giản.

“Mặt sau còn in một bông hoa hồng nữa, chắc là tiệm hoa tặng card tùy vào từng loài hoa khác nhau.”

Hoắc Dục Tiêu cười cười, gật đầu, “Ừ.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Hoắc – tâm cơ boy – Dục Tiêu: Ừ, chính miệng em nói đó, anh là của em.

Thẩm Trình Miên:?

Thông báo từ editor: Tôi phải tiếp tục ngừng edit đâu đó khoảng 2 tuần để ôn thi rồi mọi người à:((( Hẹn hôm nào comeback tôi hứa ra 1 lèo tới chương 50 luôn nhé:> Bye byeeeeeeee


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận