Cuối cùng Quý Niên phải ngăn cản hành vi thiểu năng trí tuệ của Tạ Trường Hằng.
Hôm đó Tạ Trường Hằng không về nhà mà ở lại nhà Quý Niên, hai người đắp chăn bông thuần khiết nói chuyện phiếm.
Tạ Trường Hằng kể hết những sự kiện hỗn đản mình từng làm, gốc gác kể đến không còn một chút, ngay cả quầ.n lót cũng không chừa lại.
Quý Niên buồn ngủ không chịu được, Tạ Trường Hằng ôm anh nằm trên giường, còn phân tích điểm mạnh và điểm yếu cho Quý Niên.
Chờ nói xong cúi đầu liền thấy người trong ngực đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ.
Lông mi tinh tế cong vút rũ xuống, khuôn mặt thanh lãnh khi ngủ ngoan ngoãn không ít, khiến người yêu thương.
Tạ Trường Hằng trong lòng ngứa ngáy, cúi đầu hôn trên má và môi Quý Niên.
Quý Niên cảm thấy ngứa nhỏ giọng rì rầm.
Tạ Trường Hằng sợ tới mức không dám động.
Sau đó mới ôm người yên tâm ngủ.
“Tạ đổng.” Thư ký gõ cửa, lớn giọng gọi người.
Tạ Trường Hằng đang ngồi trên sofa bọc da nghỉ ngơi, mặt nhày nhíu lại, từ tử tỉnh dậy.
Tạ Trường Hằng hít sâu một hơi, giơ tay đỡ trán.
Từ từ ra khỏi giấc mơ.
Tạ Trường Hằng: “Vào đi.”
Thư ký được phép vội mở cửa dẫm lên giày cao gót đi vào.
Thư ký: “Tạ đổng, hôm nay có tiệc trưa.”
Tạ Trường Hằng nhíu mày: “Không phải đã nói sau này các bữa hẹn trưa đều dời sao?”
Thư ký có chút khó xử, “Nhưng mà tổng giám đốc công ty Hành Xa đã tới mời nhiều lần…”
Tạ Trường Hằng nhớ lại, sếp bên kia cũng chỉ là họ hàng của Tạ gia, ỷ vào có quan hệ thường xuyên tới công ty khoe khoang.
Tạ Trường Hằng đối với bà con thân thích thường nhắm một mắt mở một mắt, nhưng không đồng nghĩa với hắn sẽ chịu đựng.
“Nếu còn đến nữa thì kêu hắn biến đi.”
Thư ký nghe xong trán đổ mồ hôi, “Vâng, đã biết.”
Phỏng chừng mới quấy rầy sếp nhà mình nghỉ ngơi, thư ký cũng không dám nhiều lời, nhận lệnh xong vội dẫm trên giày cao gót ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài mưa rơi tí tách, hiện tại là giữa trưa.
Quý Niên mới dạy xong về lại văn phòng.
Lý lão sư ở chung văn phòng nhìn thấy Quý Niên thì ánh mắt sáng lên, hâm mộ nói: “Thầy Quý, cậu đã về, Tạ tiên sinh lại tới đưa cơm trưa.”
Nói rồi chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
Chiếc siêu xe của Tạ Trường Hằng dừng ở dưới lầu.
Lý lão sư vẻ mặt hâm mộ nhìn Quý Niên.
Tạ tiên sinh cơ hồi mỗi ngày đều đưa cơm cho Quý lão sư. Cô kết hôn nhiều năm như thế, cũng chưa từng thấy vị trong nhà đưa cơm cho mình.
Quý Niên cũng không ngạc nhiên.
Lý lão sư duỗi người, một tay cầm ô che mưa, “Tôi phải đi nhà ăn ăn cơm.”
Nói rồi nhìn Quý Niên: “Hôm nay trời mưa, tôi không trở về nhanh, mời người lên ngồi đi.”
Tạ tiên sinh đưa cơm bất kể gió mưa, nhưng Quý Niên chưa từng mời hắn lên văn phòng.
Quý Niên rũ mắt, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng.
Đem sách vở để trên bàn, chào hỏi với Lý lão sư rồi mở cửa xuống lầu.
Anh dạy ở A đại được hơn một năm, mà Tạ Trường Hằng cũng đưa cơm suốt tám tháng.
Khi đó Tạ Ninh vừa vào đại học chưa bao lâu, trong kỳ nghỉ ngắn, anh luôn đồng hành cùng Tạ Ninh đến Tạ gia ăn cơm tối.
Lý thẩm bận việc ở nhà bếp, Quý Niên đi qua hỗ trợ, A đại chén đĩa có chút không sạch sẽ. Quý Niên tuỳ ý nhắc tới, nói mình ăn không quen.
Đêm đó Lý thẩm liền nói với Tạ Trường Hằng chuyện này.
Cuối cùng biến thành Tạ Trường Hằng mỗi ngày đều đưa cơm cho Quý Niên.
Quý Niên từ văn phòng ra tới.
Tạ Trường Hằng thấy Quý Niên không mang dù, vội bước nhanh về phía Quý Niên cùng hộp cơm.
Bên ngoài trời mưa lớn hơn rất nhiều, bộ tây trang của Tạ Trường Hằng bị xối ướt một mảng lớn.
Nhưng hộp cơm mang cho Quý Niên thì được bảo vệ trong ngực, không ướt chút nào.
Thân ảnh cao lớn đứng trước mặt, Tạ Trường Hằng đem hộp cơm đưa cho Quý Niên, “Của hôm nay.”
Quý Niên tiếp nhận. Hai người đã gặp nhau nhiều lần trong năm nay, quan hệ hoà hoãn nhưng không thân mật như trước.
Ít nhất Quý Niên vẫn còn bảo trì khoảng cách với hắn.
Tạ Trường Hằng thấy người cầm xong xoay người định rời đi.
Liền nghe người phía sau nói: “Bên ngoài mưa to, đi lên ngồi đi.”
Bước chân Tạ Trường Hằng dừng lại, có chút ngạc nhiên.
Quý Niên bước một bước đi trước, “Văn phòng hiện tại không có ai.”
Trái tim Tạ Trường Hằng đập hỗn loạn, đôi chân dài nhanh chóng đuổi kịp.
Đây là lần đầu tiên Tạ Trường Hằng đến văn phòng của Quý niên.
Tổng cộng có hai bàn làm việc, không gian rộng rãi, bên cửa sổ có nhiều cây xanh.
Quý Niên tìm ghế dựa cho Tạ Trường Hằng.
Sau đó ngồi vào bàn làm việc của mình, mở hộp cơm rồi ăn.
Quý Niên ăn cơm rất an tĩnh.
Tạ Trường Hằng ngồi một bên không chớp mắt.
Liếc mắt một cái liền không muốn rời đi.
Dường như đôi mắt dính trên người Quý Niên.
Quý Niên quay đầu nhìn hắn, ngữ khí bình đạm, “Nhìn tôi làm gì?”
Tạ Trường Hằng vô thức thốt ra, “Đẹp.”
“…”
“…”
Trong phòng bỗng dưng yên tĩnh.
Quý Niên ăn cơm xong thì bắt đầu kiểm tra bài tập của sinh viên.
Tạ trường Hằng cũng không quấy rầy anh, lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn.
Thấy Quý Niên cứ liên tục xoa xoa cái cổ.
Tạ Trường Hằng duỗi tay hỗ trợ.
Quý Niên cứng đờ nhưng không nói gì.
Tạ Trường Hằng không dám sử dụng lực, sợ làm đau người.
Mặt mày sắc bén lại gắt gao nhìn sau cổ Quý Niên.
Trên đó có dấu vết rất sâu.
Đó là nhiều năm về trước sau khi hai người kết hôn, Tạ Trường Hằng đánh dấu lưu lại.
Ánh mắt Tạ Trường Hằng tham luyến nhìn không rời.
Có thể là ánh nhìn quá mức nóng, Quý Niên cũng chú ý tới Tạ Trường Hằng nhìn sau cổ mình.
Có chút không tự nhiên duỗi tay che đi.
Lại bị Tạ Trường Hằng giữ tay lại.
Giọng nói trầm ổn khàn khàn của nam nhân vang lên, “Anh có thể hôn một chút không?”
Những lời này cực kỳ hèn mọn, thậm chí còn mang theo khẩn cầu.
Ngoài cửa sổ mưa dần nhỏ hơn.
Quý Niên không trả lời nhưng Tạ Trường Hằng đã sớm cúi đầu hôn lên chỗ đánh dấu trên cổ Quý Niên.
Quý Niên chậm rãi nắm tay thành quyền sau đó chậm rãi buông ra.
“Niên Niên, anh yêu em, vẫn luôn yêu em.”
Quý Niên nhấp nháy môi, định mở miệng nói gì đó thì điện thoại trên bàn vang lên.
Là Tạ Ninh.
Quý Niên vội duỗi tay cầm lấy, bấm nghe.
Tạ Trường Hằng đứng dậy, ho một tiếng.
“Ba nhỏ, buổi chiều công viên trò chơi có hoạt động, không giới hạn tuổi, nếu một gia đình đi thì có thể chiết khấu 30%. Ba có muốn đi không?”
Giọng của Tạ Ninh vô cùng hưng phấn kích động.
Quý Niên nghĩ đến thời tiết, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, đã sớm trong lành.
Quý Niên: “Đi, hôm nay buổi chiều ba ba cũng không có tiết.”
Anh còn chưa dẫn Tạ Ninh đi chơi công viên trò chơi lần nào.
Tạ Ninh biết Tạ Trường Hằng cũng đang ở cạnh Quý Niên, nhờ chuyển điện thoại rồi rủ đi cùng.
Quý Niên cầm áo ra ngoài.
Tạ Trường Hằng duỗi tay kéo anh lại, “Có thể cho anh một cơ hội không?”
Quý Niên nghe xong sửng sốt, con ngươi thanh lãnh nhìn hắn.
Ở mùa hè năm hai mươi tuổi năm đó, Tạ Trường Hằng cũng cùng anh nói như thế.
Có thể cho một cơ hội không?
Qua nhiều năm như vậy, Quý Niên không phân rõ những lời này có bao nhiêu hàm ý.
Nhưng nhìn mặt mày kiên định của Tạ Trường Hằng, giống như năm đó.
Quý Niên nhìn đôi mắt hắn,
Môi hơi run run, cuối cùng có chút bất đắc dĩ cúi đầu cười cười.
“Trước tiên dẫn Ninh Ninh đi công viên trò chơi, sau đó sẽ cho anh cơ hội.”
Tạ Trường Hằng nhìn Quý Niên trước mặt mình, môi mỏng nâng lên.
Hài người cùng ra cửa.
Khi tới công viên trò chơi thì thấy Tạ Ninh đang cầm bong bóng, vẫy tay với bọn họ.
Thiếu niên cười lên giống như mặt trời toả sáng,
Lộng lẫy chói mắt.