Xuyên Thành Vị Hôn Thê Cực Phẩm Của Nam Chính

Chương 21: Đi Cùng Nhau




Bài đăng của Sơ Nghiên dấy lên nhiều đồn đoán từ cư dân mạng, nhưng cô không còn chú ý đến những điều đó nữa.
Bây giờ cô có trong tay một vai nữ chính và một cơ hội thử vai 《 Hoa khôi hiếm gặp 》, Sơ Nghiên không phân biệt cái nào quan trọng hơn cái nào, tất cả đều là công việc cần có thái độ nghiêm túc.
Kể từ ngày hôm đó, Sơ Nghiên không nhận được bất kỳ một tin nhắn nào của Tống Tâm Thuần nữa.
……!Nhưng không ngờ lại nhận được vài tin nhắn Wechat từ Phó Thiển.
【 Không phải tôi gọi người mắng em.


Sơ Nghiên: “……”
Đâu có ai đả động gì đến hắn??
Cô đang bận đọc kịch bản nghiền ngẫm nhân vật, không trả lời hắn ta.
【 Không trả lời, giận tôi sao? 】
Sơ Nghiên phát cáu vì tiếng ồn, bật chế độ yên lặng cho điện thoại.
Vì chuyện lần trước mà Phó Thiển phải ở ẩn một thời gian, nhưng đến bây giờ hắn vẫn không tìm ra vị thần tiên nào đang kiếm chuyện với hắn, có thể nói là hắn đang vô cùng buồn bực.
Nhưng có vẻ Sơ Nghiên cũng không muốn giúp hắn giải sầu, Phó thiển đợi một lúc rồi lại gửi.
【 Tính khí của em vẫn tệ như trước.


Sơ Nghiên nhìn lướt qua, ném ra một ánh mắt khinh bỉ.


Vị bạn trai cũ này đúng là không bình thường, không trách đến người hiếm có khó tìm như nguyên chủ cũng chia tay với hắn.
Nghĩ đến đây, điện thoại lại hiện lên một tin: 【 Ra ngoài cùng nhau ăn bữa cơm đi? 】
Sơ Nghiên cảm thấy rất khó hiểu, sao gần đây ai cũng thích tìm cô ăn cô ăn cơm vậy? Chẳng lẽ vì nhìn cô ăn rất ngon hả……!Sơ Nghiên cân nhắc một chút, sau này rời khỏi đây cô có nên mở một kênh mukbang không nhỉ?
Đang nghĩ thì một tin Wechat nữa lại tới.

Sơ Nghiên bực bội cầm điện thoại lên nhưng lại phát hiện không phải tin nhắn của Phó Thiển.
Lâu Niệm: 【 Ăn lẩu xào cay không?】
Bây giờ Sơ Nghiên đã không còn ngạc nhiên khi Lâu Niệm nói ra những đồ ăn bình dân như vậy nữa, con người hắn chỉ nhìn qua mới giống tiên nhân ít ham muốn, chứ bản chất có lẽ là heo tinh đầu thai.
Nhưng con heo này dù ăn thế nào cũng không thấy béo, làn da vẫn ngon nghẻ, tức chết cô.
Sơ Nghiên lười trả lời Phó Thiển, nhưng ông chủ nhà mình thì vẫn phải nịnh bợ.
Cô tìm một góc đẹp chụp hai tập kịch bản đang mở trước mặt, thể hiện thái độ nghiêm túc và siêng năng của mình để giành được sự tán thưởng từ ông chủ.
【 Tôi không ăn đâu, công việc quan trọng, tôi yêu công việc, công việc làm tôi hạnh phúc! 】
Sơ Nghiên gửi xong thì vui sướng nghĩ, Lâu Niệm nhất định sẽ cảm động vì tinh thần chuyên nghiệp của cô!
Đứng trước một bàn lớn đồ ăn cho hai người, Lâu Niệm nhận được Wechat: “……”
……!Hình như đã sắp xếp quá nhiều việc rồi.
Bây giờ hủy bỏ còn kịp không?

Hai ngày sau, cuối cùng cũng nhận được thông báo thử vai 《 Hoa khôi 》, địa điểm không phải ở thành phố B.

Khoảng cách có chút bất tiện, tuy không xa lắm, nhưng không thể đi về trong một ngày.
Sơ Nghiên lại rất vui vẻ, coi như đi ra ngoài một chuyến cho khuây khỏa, cho mình thoát khỏi cốt truyện một thời gian ngắn.
Phòng làm việc giao cho cô một trợ lý, là một thanh niên bia đia nhưng lại rất nhanh nhẹn và hợp với cô, tên là Tiểu Uông.

Thử vai lần này, Sơ Nghiên định đi cùng hắn.

Nhưng trước khi đi vẫn phải nói một tiếng với ông chủ, vì thế Sơ Nghiên tranh thủ thời gian đến phòng làm việc một chuyến.
Nguyên chủ có xe, nhưng Sơ Nghiên từ sau khi lấy bằng lái thì chưa từng đụng vào xe, có chút sợ lái xe nên đành phải bắt taxi.
Vừa bước vào cửa, Tiểu Uông đã thướt tha chào đón: “Chị Nghiên Nghiên —— má ơi!”
Sơ Nghiên bị tiếng hét của hắn làm cho giật nảy mình, “Làm sao vậy?!”
Tiểu Uông trừng to cặp mắt Carslan, hoảng hốt la: “Chị Nghiên Nghiên, sao chị lại không trang điểm!”
(Carslan: hãng mỹ phẩm)
Sơ Nghiên ù ù cạc cạc: “Hôm nay đâu có chụp ảnh, cũng không có thông cáo, trang điểm làm gì?”
“Nhưng phải gặp ông chủ mà!” Tiểu Uông thì lại trang điểm rất hoàn mỹ, kính áp tròng phấn mắt đủ cả, nhìn kỹ thậm chí còn đánh cả highlight.
Sơ Nghiên cười tủm tỉm nhéo mắt hắn: “Cậu cũng mưu mô quá nhỉ.”
Tiểu Uông liếc nhìn văn phòng Lâu Niệm, thẹn thùng cúi đầu: “Gặp ông chủ thì đáng bỏ ra 20 nhân dân tệ một ngày*.” Nói xong hắn nhớ tới gì đó, vỗ tay một cái: “Quan trọng nhất là, phòng làm việc của chúng ta có người mới đến, từ trụ sở đẩy qua! Là một người phụ nữ! Chị, đáng lẽ chị phải trang điểm mới đúng!”
(*giá kính áp tròng sử dụng một ngày)

Sơ Nghiên nhướng mày: “Ai thế?”
“Rất xinh đẹp, hừ, nhìn mặt thì sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là trang điểm tông nude rồi!”
Chắc hẳn không phải Tống Tâm Thuần.

Lần trước cô ta chịu một một vố đau như vậy từ chỗ Lâu Niệm, phàm là người thông minh một chút thì sẽ không đâm đầu vào họng súng.

Truyền thông Lâu thị đưa người qua đây cũng rất bình thường, nữ chính IP được xem trọng như vậy lại rơi xuống đầu cô, chắc hẳn Lâu phu nhân đau lòng đến nhỏ máu.
Sơ Nghiên hiểu rõ, dù người đến là ai thì cũng là đến phân chia tài nguyên với cô, nhưng chỉ số quyền hạn của cô đã đạt 85.5%, rất nhanh thôi cô sẽ được nhàn vân dã hạc, mây cuộn mây tan, vì thế nên bây giờ tâm thế cô vô cùng Phật hệ.
Chẳng bao lâu sau, cửa văn phòng mở ra, một người phụ nữ cao gầy từ trong đi ra.

Trước khi cánh cửa đóng lại, Sơ Nghiên thoáng nhìn thân ảnh Lâu Niệm sau bàn làm việc, hắn hơi cúi đầu, dưới trán là một mảnh bóng đen, hờ hững lãnh trầm.
Biểu cảm đó Sơ Nghiên đã từng nhìn thấy, đó là dáng vẻ khi Lâu Niệm ngồi cạnh cô vào lần trừng trị Tống Tấm Thuần trên Weibo.
Cửa đóng lại, Sơ Nghiên đối mặt với người phụ nữ kia, ánh mắt lập tức sáng lên.
Thật xinh đẹp!
Dường như thế giới này lấy vẻ đẹp của nữ chính là tiêu chuẩn, nhưng người phụ nữ trước mắt này mới thực sự hợp với thẩm mỹ của Sơ Nghiên.

Khác với sự điềm đạm thanh thuần của Tống Tâm Thuần, cô gái này xinh đẹp rất có tính công kích, dáng người lại như người mẫu, đúng là kiểu quốc tế mà.
Mỹ nhân đi đến trước mặt cô, trịch thượng mà xem xét cô một phen: “Sơ Nghiên?”
Sơ Nghiên thân thiện cười cười: “Là tôi, xin chào.”
Liễu Tử Kỳ tỉ mỉ đánh giá gương mặt này, không thể không thừa nhận, vị hôn thê chưa công khai này của Lâu Niệm quả thực rất xinh đẹp.

Cô ta thực sự không trang điểm chút nào, nhưng làn da lại mịn màng như da em bé, trắng đến trong suốt.

Hình dáng gương mặt hoàn hảo, ngũ quan hoàn hảo, mặt mộc cũng xinh đẹp đến kinh người.
Nhưng mà……!Không có chút mùi vị phụ nữ nào, nhìn cứ như một cô gái nhỏ vậy.
Liễu Tử Kỳ nhướng đôi mày mỏng, tìm lại sự tự tin từ chuyện này.

Vòng eo đáy thắt lưng ong của cô hơi uốn éo, vén mái tóc dài gợi cảm: “Tôi là Liễu Tử Kỳ, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Sơ Nghiên sao có thể không nhìn ra địch ý che giấu trong mắt cô ta, nghĩ thầm: Nhìn đi, lại là một cô nữ phụ tre già măng mọc vì Lâu Niệm.
Có điều cô rất xem trọng Liễu Tử Kỳ này, ít nhất còn tốt hơn bạch liên hoa nữ chính.
Sau khi Liễu Tử Kỳ rời đi, Sơ Nghiên xoay người đi qua gõ gõ cửa văn phòng Lâu Niệm: “Ông chủ có bận không?”
Vừa nói xong, cửa liền mở ra, Lâu Niệm đứng trước mặt cô: “Không bận.”
“À —— Cũng không có gì, chỉ là tôi sắp đi thử vai, đến đây nói với anh một tiếng.”
Lâu Niệm: “Đi một mình?”
“À không,” Sơ Nghiên nói rồi chỉ về phía sau, “Tôi đi với Tiểu Uông.”
Lâu Niệm hơi nhíu mày, giương mắt nhìn về phía Tiểu Uông, đối phương lập tức thẹn thùng cúi đầu.
Lâu Niệm: “……”

Sơ Nghiên cực kỳ am hiểu lòng người.

Liễu Tử Kỳ đã tấn công dữ dội, thì vị hôn thê trên danh nghĩa là cô không thể cản đường quá, phải cho người ta không gian để phát triển nha.
“Vậy cứ thế nhé, mấy ngày tới tôi không thể cùng anh đi ăn tôm hùm đất, lẩu xào cay, gà rán, cá hầm ớt rồi,” Sơ Nghiên có chút tiếc nuối, nhưng vẫn điên cuồng gợi ý cho hắn, “Anh có thể hỏi người khác một chút, chắc chắn họ sẽ đồng ý đi cùng anh.”
Sơ Nghiên gợi ý xong mới thôi, thấy Lâu Niệm trầm mặc, có lẽ đang tự hỏi nên gọi ai, cô liền hài lòng rời đi.
Tiểu Uông nhanh chóng liếc nhìn Lâu Niệm, nói nhỏ: “Ông chủ, vậy tôi đi trước đây, tối nay tôi sẽ cùng chị Nghiên Nghiên lên máy bay……”
Lâu Niệm lạnh nhạt liếc hắn một cái.
Chị Nghiên Nghiên?
Đến khi phòng làm việc không còn ai, Lâu Niệm lấy điện thoại gọi cho Mạnh Long.
“Để Tiểu Uông theo Liễu Tử Kỳ mấy ngày, tìm chút việc cho hắn làm.”
Buổi tối, Sơ Nghiên tự nấu một bữa ăn ngon, sau đó thu dọn hành lý, còn mang thêm cho Tiểu Uông một chiếc gối hình chữ U.

Con gái đi ra ngoài đúng là rất phiền phức, cô tự cảm thấy mình không mang theo thứ gì, nhưng khi kéo vali nhấc lên thì lại phải than một tiếng.
Nặng quá!!
May mà còn có Tiểu Uông, dù sao thì bề ngoài hắn cùng là một người đàn ông trưởng thành.
Sơ Nghiên đã sắp xếp mọi thứ một cách cơ bản, đúng lúc này bỗng nhiên nhận được điện thoại của Tiểu Uông đang khóc lóc thảm thiết.
“Không đi được? Sao lại thế??”
“Em cũng không biết! Đột nhiên phân cho em nhiều việc như vậy, hu hu hu hu! Còn muốn em đi theo cái con kỹ nữ tâm cơ Liễu Tử Kỳ kia nữa!”
Sơ Nghiên an ủi hắn vài câu, trong lòng có thoáng chút không thoải mái.
Cô nhớ rõ lúc ký hợp đồng người nào đó nói, “Tất cả tài nguyên đều là của em.” Mà bây giờ vừa mới ký hợp đồng với người mới, ngay cả trợ lý của cô cũng muốn cướp đi.
Sơ Nghiên hoàn toàn không còn tâm trạng vui vẻ như buổi sáng, đá đá vào vali của mình.
Đàn ông đều là đồ móng heo bự!
(大猪蹄子: ý chỉ những người đàn ông hay thay lòng, bội bạc, nói lời không giữ lấy lời)
Cô phải mang cái vali này thế nào đây QAQ
Sơ Nghiên thở hổn hển kéo vali ra khỏi nhà, vừa kéo vừa lẩm bẩm.
Ngẩng đầu liền thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ ở cửa, một bóng dáng quen thuộc đang dựa ở cửa xe.
Sơ Nghiên có chút tức giận, kéo vali “lộc cộc lộc cộc” đến trước mặt Lâu Niệm: “Anh cướp trợ lý của tôi đi rồi thì ai đi cùng tôi?”
Lâu Niệm cúi đầu, đưa tay cầm lấy vali của cô, nhẹ nhàng bỏ vào cốp xe.
“Ông chủ đi cùng em.”.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận