Hạt đậu xanh nhỏ không khôi phục ký ức, nó ỷ vào mình có thần thể đặc thù, có thể tùy ý xuyên qua hư không, luôn trộm chạy đến Linh Thảo Viên tìm Giang Ngư.
Thiên Đạo: “…”
Giang Ngư: “…”
Nàng vô tội tỏ vẻ: “Không liên quan gì ta đâu nhé. Hạt đậu xanh nhỏ thích ta.”
Thiên Đạo không còn lời nào để nói, cuối cùng đành cho Giang Ngư một cái chậu hoa.
Chậu hoa kia làm bằng chất liệu mà Giang Ngư không biết, nhìn vô cùng cứng rắn, cảm xúc lại mềm mại, bên trong cũng không phải đất mà là nước xanh mơn mởn.
Hạt đậu xanh nhỏ đến nơi này thì ngoan ngoãn ngồi trong chậu hoa, hoàn toàn không ra ngoài.
Dẫu sao nó cũng là thần linh đã thức tỉnh, có nó ở đó linh khí của toàn bộ Linh Thảo Viên tăng lên gấp mấy lần, đặc biệt là cỏ cây thực vật. Trong một năm ngắn ngủi đã có mấy chục đứa sinh ra linh trí.
Linh Thảo Viên càng thêm đông vui.
Như Hàn Lộ, A Tử đều đã là “tiền bối”.
Năm thứ chín, cuối cùng Giang Ngư đã trồng ra loại lúa có thể tăng mạnh sản lượng. Nàng rất rõ ràng công của tất cả điều này được quy cho ai nên lấy tên loại lúa này là “lúa Thần Nông”.
Lúa Thần Nông nhanh chóng thịnh hành ở Đại Chu. Mùa thu hoạch đầu tiên, ruộng lúa được mùa, Giang Ngư đang ở Linh Thảo Viên làm giám khảo cuộc thi thả diều lần thứ nhất như có cảm giác.
Nàng nhìn thấy bốn phương tám hướng trong thiên địa, vô số điểm sáng màu xanh lục bay về tụ trên người mình.
Các tinh linh cỏ cây đang cố gắng thả diều đều sững người, ngửa đầu nhìn về phía Giang Ngư ngồi dưới đất, không biết khi nào đã nhắm mắt lại.
Trên người nàng quanh quẩn một tầng linh quang màu xanh lục nhạt đan chéo vào với màu vàng kim, mặt mày ở bên trong vầng sáng càng có thêm vẻ thánh khiết.
Các tiểu tinh linh mới ra đời không lâu cũng không biết linh quang này là gì, chỉ theo bản năng biết giờ phút này dáng vẻ, hơi thở quanh người Ngư Ngư đại nhân càng thêm hấp dẫn bọn nó.
Vì thế một đám bỏ phắt diều, bịch bịch chạy đến, cọ đến bên cạnh, dựa gần vào nàng.
Cơ Trường Linh đang ở Kiếm Phong luận đạo với sư tôn Du Kiếm Chân Quân bỗng dừng nói, xoay người, nhìn về phía Linh Thảo Viên.
Du Kiếm Chân Quân tất nhiên cũng cảm ứng được kia hơi thở người và trời hợp nhất kia, cảm khái: “Thanh Huyền, đạo lữ này của con đúng là không tầm thường.”
Lúc Cơ Trường Linh trở lại Linh Thảo Viên, nhìn thấy Giang Ngư đang nhắm mắt minh tưởng, xung quanh người là đám nhóc con hoa cỏ say sưa nằm trên đất. Chúng nó hút no linh khí quá thoải mái, tất cả đều không kiềm được hóa thành nguyên hình ngủ rồi.
Chàng bật cười, trên người chợt lóe ánh trắng, Đan Lân nhỏ giọng hoan hô một tiếng, biến mình thành một con phượng trắng mini bỏ túi, sung sướng bò lên trên đùi Giang Ngư nằm.
Giang Ngư đang mải mê ngộ đạo cũng không biết những việc này.
Nàng chỉ biết, giờ phút này mình như biến thành một đại dương mênh mông, mà giữa đất trời, những điểm sáng màu xanh lục giống như từng hạt bọt nước, đâm đầu vào trong biển rộng.
Những “bọt nước” đó, nàng nhìn thấy rõ ràng đến từ mỗi mảnh đất trên Đại Chu, đến từ những cây lúa Thần Nông bốn mùa đó, cùng vẻ vui sướng tươi cười trên mặt mỗi lão nông.
Nàng chợt có cảm giác, ngửa đầu nhìn về phía không trung, xuyên qua ánh nắng, xuyên thấu qua đám mây, xuyên qua tầng tầng thời không, nàng chống lại một đôi mắt.
Mang theo tán thưởng và cổ vũ.
Nàng thản nhiên sinh ra sự vui mừng, cả người cũng vì thế mà giật mình tỉnh lại từ bên trong trạng thái huyền diệu khó giải thích này.
Lúc nàng nhập định trời còn sáng rực, bây giờ, sắc trời đã sắp tối đen.
Giang Ngư muốn đứng lên theo bản năng, chỉ cảm thấy làn váy nằng nặng, cúi đầu nhìn theo động tác vừa rồi của nàng, một chuỗi nhóc con lăn từ trên người nàng xuống.
“…”
Nhóm nhóc con lăn vài vòng ở trên cỏ, dụi đôi mắt tỉnh táo lại, nhìn thấy nàng thì vui mừng: “Ngư Ngư đại nhân, ngươi tỉnh rồi!”
Chúng nó đã tỉnh mấy lần rồi đó.
Giang Ngư nghe chúng nó ríu rít trò chuyện, mới biết được không phải mình ngồi từ giữa trưa đến chạng vạng, mà là đã ở đây nhập định mười ngày.
“Mười ngày?” Tuy rằng đã dần quen Tu chân Giới không biết năm tháng, Giang Ngư vẫn giật mình.
Nàng nhớ đến gì đó, cảm nhận cảnh giới hiện tại của mình. Quả nhiên, hấp thu những điểm sáng màu xanh lục đó, vậy mà nàng trực tiếp từ Nguyên Anh trung kỳ, liên tiếp nhảy cấp, tấn chức đến Hóa Thần!
Giang Ngư ngẩn ngơ, không kìm được lo lắng: Tốc độ như vậy, thật sự không có gian nan khổ cực gì ư?
[Không đâu.]
Bên tai truyền đến tiếng của Thiên Đạo.
Giang Ngư ngẩn ra, bất mãn nói: “Ngài lại nghe lén tiếng lòng của ta.”
[… Chỉ là trùng hợp, ta tới đón hắn về nhà.]
Giang Ngư cúi đầu, quả nhiên ở giữa một đám hoa cỏ và tiểu tinh linh, nàng thấy được cây nhỏ hoàn mỹ dung nhập trong đó.
Đám cỏ cây tinh linh bình thường này cũng không biết cây nhỏ vừa cùng mình dựa vào nhau sẽ là thần bảo hộ thế giới này, cực kỳ thương tiếc nó còn nhỏ, thân mật dựa gần vào nó.
Thiên Đạo nói cho Giang Ngư, phương thức tu luyện của nàng không quá giống với tu sĩ của thế giới này, cho nên đừng lo tiến giai khác với người thường.
Giang Ngư suy đoán có lẽ liên quan đến huyết mạch Thần Nông của mình. Nàng nhớ đến cặp mắt mình nhìn thấy trong lúc minh tưởng.
Thần Nông đại thần, cũng ở thời không khác xa xôi nhìn ta.
Thiên Đạo đưa cây nhỏ đi.
Giang Ngư mang theo một chuỗi tiểu tinh linh đi về phía tiểu lâu. Từ rất xa, nàng đã nhìn thấy khói bếp lượn lờ từ trong viện dâng lên.
Trên mặt Giang Ngư lộ ra tươi cười, bước chân nhẹ nhàng không ít: “Sư huynh!”
Kiếm tu áo trắng đang thái rau, trong nồi hầm canh, canh màu trắng sữa sôi sùng sục, tản ra mùi hương mê người.
Cơ Trường Linh không ngẩng đầu nói: “Huynh đoán muội sắp tỉnh, sang bên cạnh ngồi một lát đi, xong ngay đây.”
Có người làm cơm cho, Giang Ngư tất nhiên vui mừng được thanh nhàn, ngoan ngoãn đi sang một bên ngồi xuống, thưởng thức mỹ nhân sư huynh xuống bếp.
Ừm, sư huynh quả nhiên khí chất phi phàm, đến cả thái rau cũng ra được hương vị cảnh đẹp ý vui.
Các tiểu tinh linh lần đầu tiên nhìn thấy Cơ Trường Linh nấu ăn, bị dọa đến không nhẹ, cho tới bây giờ cũng đã quen rồi.
Chúng nó biết Thanh Huyền Quân khác với Ngư Ngư đại nhân, Thanh Huyền Quân làm đồ ăn, chỉ có Ngư Ngư đại nhân và Đan Lân đại nhân có thể ăn nên chúng nó ngoan ngoãn nói tạm biệt Giang Ngư rồi rời đi.
“Sao không gặp Đan Lân?”
Cơ Trường Linh bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi, trả lời: “Mấy ngày trước con bé thấy muội ngộ đạo, dường như có điều hiểu ra, trở về bế quan rồi.”
Giang Ngư đã sớm biết Đan Lân không giống kiếm linh bình thường.
Bữa tối đó là thế giới của hai người.
Nhưng mà nói là hai người cùng nhau ăn cơm, thật ra có thể nói là một mình Giang Ngư ăn.
Tuy rằng mấy năm gần đây dưới sự ảnh hưởng của Giang Ngư, đệ tử Thái Thanh đã không còn chỉ ăn Tích Cốc Đan như trước kia, nhưng thói quen mấy ngàn năm truyền xuống rất khó sửa được ngay, phần lớn vẫn thích Tích Cốc Đan tiện lợi nhanh gọn.
Cơ Trường Linh tích cốc nhiều năm, cũng không có ham thích ăn uống, một món đồ ăn có ngon hay không, cũng chỉ động chiếc đũa lướt qua một miếng.
Hai người rất có ăn ý với điều này: Cơ Trường Linh sẽ không ép Giang Ngư từ bỏ ham thích ăn uống, Giang Ngư cũng sẽ không bắt đạo lữ chia sẻ mỹ thực với mình.
Giang Ngư cơm nước xong, lười biếng không muốn động, chống cằm nhìn các tiểu tinh linh bay nhanh đến thu dọn phòng bếp và tiểu viện, lại rất nhanh rời đi.
Trong viện lập tức yên lặng lại.
Thấy nàng còn ghé trên bàn nhìn mình chằm chằm, Cơ Trường Linh hỏi: “Đến thư phòng đọc sách một lát không?”
Tối nay không trăng không sao, trong viện châm linh lực nặn ra các loại đèn đêm nhỏ, ấm áp dìu dịu chiếu lên khuôn mặt vô song của tiên quân, thêm vào vài phần lưu luyến.
Trong lòng Giang Ngư vừa động, giang hai tay: “Không muốn động, huynh ôm muội qua đi.”
Cơ Trường Linh nhìn nàng một cái thật sâu, cúi người, bế ngang nàng lên lên. Về phần đến thư phòng hay đi đâu thì người khác không thể biết được.
Vào đêm.
Mọi âm thanh đều im lặng, bóng đêm vốn u ám bỗng nhiên trở nên trong sáng, ánh trắng vốn luôn bị tầng tầng mây đen che đậy chợt phá mây mà ra, chiếu rọi đầy đất.
Ánh trăng màu bạc chiếu vào bên trong tiểu lâu, một cơn lốc xoáy màu bạc lặng yên xuất hiện.
Giang Ngư biết rõ mình đang nằm mơ.
Trong mơ, nàng đi trên một con đường nhỏ hoang vắng, u ám. Hai bên là bóng tối, chỉ có một vầng trăng treo trên bầu trời tưới xuống một vài ánh sáng không quan trọng, chiếu sáng dưới chân nàng.
Nàng quay đầu lại, phía sau là bóng tối nồng đậm, một lực lượng không biết tên đẩy nàng đi về phía trước.
Không biết đi bao lâu, phía trước nàng bỗng nhiên xuất hiện một người.
“Sư huynh?”
Cơ Trường Linh quay đầu lại nhìn nàng, đi tới, nắm tay nàng.
Giang Ngư nghiêm túc nhìn chàng một cái, hỏi: “Huynh là Cơ Trường Linh thật hay giả?”
Người bên cạnh liếc nàng một cái: “Trước khi xuất hiện ở đây, muội và huynh đang nghỉ ngơi.”
Vậy là thật rồi! Giang Ngư khẽ thở phào: “Sư huynh, sao huynh lại xuất hiện trong giấc mơ của muội.”
“Muội nói đây là giấc mơ của muội? Sao muội biết?” Cơ Trường Linh cũng là đột nhiên bị kéo vào nơi này.
Giang Ngư chắc chắn: “Muội biết mà.”
Nhưng nàng cũng không biết giấc mơ này có ý nghĩa gì, mãi đến khi đoạn đường phía trước của hai người rộng mở thông suốt.
Phía trước xuất hiện một lỗ hổng, ngoài lỗ hổng lập loè sáng ngời.
Hai người liếc nhau, Giang Ngư nói: “Đi, chúng ta đi xem.”
Bước chân ra ngoài, hai người đều trầm xuống, ngay sau đó, hai chân đã vững vàng giẫm lên mặt đất.
Tiếng ồn ào xôn xao thuộc về nhân thế cũng truyền vào trong tai hai người.
“Đây là…” Giang Ngư hoảng hốt nhìn tất cả trước mắt.
Đường cái rộng lớn bằng phẳng hiện đại hoá, ô tô xe cộ xếp hàng trên đường chờ đèn đỏ, trên lối đi bộ là người đi đường ăn mặc đơn giản nhẹ nhàng, nơi nơi là cao ốc sắt thép khổng lồ, biển quảng cáo khắp nơi sáng lên ánh sáng đủ màu rực rỡ, phía trên biển hiệu là chữ viết mà nàng quen thuộc.
Cực kỳ giống thế giới nàng đã từng sống.
Nhưng, cũng không giống.
Bởi vì không chỉ trên mặt đất ngựa xe như nước, bầu trời cũng có mấy con đường, xe thể thao tạo hình thời thượng bay vọt qua không trung như gió, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy nam nữ mặc kiểu cổ trang phiêu dật nắm tay nhau bay vút qua, người đi đường dường như đã tập mãi thành thói quen.
Nàng ngơ ngẩn ngây người, Cơ Trường Linh phản ứng nhanh hơn nàng, tò mò hỏi: “Sư muội, đây là thế giới trước kia muội sống à?”
Giang Ngư đã từng nói với chàng về cố hương của mình, nàng miêu tả nơi nơi cao ốc nhà lầu, điện đóm huy hoàng, dân chúng ăn mặc trang điểm hoàn khác khác với Thương Lan Giới, vân vân…, thật ra cực kỳ giống tình cảnh trước mắt.
Chỉ là sư muội từng nói cố hương của nàng không có tu sĩ, nhưng…
Giang Ngư hiển nhiên cũng phát hiện linh khí nồng đậm trong không khí, chần chờ nói: “Hẳn là không phải đâu? Thế giới kia của muội…”
“Cô giáo Giang!” Một giọng nói vui sướng ngắt lời nàng: “Không phải chị nói muốn về quê một chuyến à? Sao còn ở nơi này?”
Giang Ngư nhìn người gọi tên mình, là một cô gái trẻ dáng vẻ hơn hai mươi tuổi, mặt mày tươi tắn. Điều làm Giang Ngư kinh ngạc là vậy mà cô ấy có tu vi Trúc Cơ!
“Em… biết tôi (*)?”
(*) Vì nữ chính đã từng sống ở hiện đại nên khi xưng hô với người hiện đại mình sẽ dùng xưng hô ngày nay nhé
Dương Thần Lộ lộ ra vẻ nghi hoặc, nhanh chóng liếc Giang Ngư một cái, lại nhìn về phía Cơ Trường Linh có phong thái xuất chúng bên cạnh nàng.
Cô nhanh chóng ấn một cái nút đặc thù nào đó, vừa định làm như không có việc gì mà tiếp tục nói chuyện, bỗng nhiên phát hiện mình không thể động cũng không thể mở miệng.
Người đàn ông nhìn giống tiên nhân đứng cạnh “cô giáo Giang” kia, ánh mắt nhàn nhạt nhìn chằm chằm cô, làm Dương Thần Lộ giật thót rùng mình một cái.
Cô chưa bao giờ có cảm giác khủng hoảng như vậy, như bị một con thú khổng lồ khóa mục tiêu. Ngay sau đó, đồng tử cô co lại.
Huy chương cảnh báo chuyên môn dùng để liên lạc được cô giấu ở chỗ cực kỳ bí ẩn, vậy mà xuất hiện ở trong tay đối phương.
“Vừa rồi ngươi sinh ra địch ý với chúng ta, hơn nữa truyền ra một năng lượng dao động.” Cơ Trường Linh ngắm vật nhỏ trong tay: “Là dùng cái này?”
Giang Ngư nhìn cô gái này căng thẳng đến trắng bệch mặt mũi, không kìm được nói: “Huynh dịu dàng chút, đừng dọa người ta.”
Nàng muốn hỏi Dương Thần Lộ xem “cô giáo Giang” là thế nào, sắc mặt bỗng nhiên khẽ động.
Ngay sau đó, vài người qua đường đi về phía ba người, nhìn như đi ngang qua, thật ra lấy tư thế vây quanh mơ hồ vây lấy bọn họ.
Giang Ngư nhận thấy, lúc mỗi người nhìn thấy khuôn mặt nàng, đều lộ ra vẻ kỳ lạ.
Nhìn thấy “quê nhà” quen thuộc lại xa lạ, còn có tiếng “cô giáo Giang” kia, trong đầu Giang Ngư bỗng nhiên hiện lên việc nàng từng gặp một Giang Ngư khác mấy năm trước.
Đáy lòng nàng hiện ra một suy đoán không thể tưởng tượng nổi.
Không đợi mấy người nói chuyện, nàng giành trước lên tiếng dò hỏi: “Hiện tại là năm nào hành tinh xanh? Đây là thành phố nào của Trung Quốc?”
Đám người Tần Nhiên hai mặt nhìn nhau, vẫn cảnh giác nhìn nàng: “Cô là ai? Cải trang thành dáng vẻ của cô giáo Giang là có mưu đồ gì?”
Rốt cuộc Dương Thần Lộ có thể động đậy, vội lùi đến bên cạnh đồng bạn, khẽ nói: “Bọn họ cho tôi cảm giác sâu không lường được giống như đối mặt với cô giáo Giang.”
Lúc Giang Ngư hỏi chuyện, thần thức đã khuếch tán, nhanh chóng quan sát xung quanh một lượt. Suy đoán mơ hồ trong đầu nàng đã được chứng thực bảy tám phần.
Dường như nàng đã mượn giấc mơ kỳ lạ, về tới quê nhà!
Nàng không quan tâm đến mấy luồng lực lượng đang theo đến bên này, nở nụ cười: “Khoan đã! Hình như chúng ta có một ít hiểu lầm, bọn tôi không phải người xấu. Tôi cũng không cải trang gì cả. Có phải cô giáo Giang của mấy người tên Giang Ngư không? Mấy người có phương thức liên hệ với cô ấy không? Mời liên hệ với cô ấy, cứ nói có người quen cũ đến chơi. Đúng rồi, ta họ Giang.”
Nàng kéo tay áo Cơ Trường Linh.
Hai người vô cùng ăn ý, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, Cơ Trường Linh ngầm hiểu: “Chính là nơi này?”
Giang Ngư gật đầu thật mạnh: “Tám chín phần mười!”
Mọi người vẫn cảnh giác mà nhìn chằm chằm nàng, ngại vì thực lực hai người không rõ, cũng không ra tay. Dương Thần Lộ giáp mặt gọi video cho Giang Ngư, cũng thành công nối máy.
Một luồng sáng lam ánh lên, mấy con số màu lam hiện lên, hình thành một màn hình ảo, rất nhanh bóng dáng Giang Ngư xuất hiện ở trên đó.
“Cô giáo Giang.” Dương Thần Lộ nói: “Chúng em gặp hai người rất kỳ lạ ở thành phố Tần. Một người trong đó giống chị như đúc, tự xưng là người quen cũ của chị, họ Giang.”
Giang Ngư một mình đi lại trong núi sửng sốt, thấy hình ảnh trước mắt vừa chuyển, xuất hiện hai người mặc phục sức quen thuộc. Trong mắt người Trung như mấy người Dương Thần Lộ, hai người chỉ mặc thiết kế cổ trang cực kỳ tinh xảo, nhưng sao cô có thể không nhận ra phía trên có thêu hoa văn chỉ thuộc về Thái Thanh?
Cô há to miệng, thấy cô gái giống mình như đúc kia lộ ra nụ cười rạng rỡ, duỗi tay chào hỏi mình: “Đã lâu không gặp, Giang Ngư!”
Giống với Giang Ngư ở thế giới khác vừa làm cá mặn vừa vui sướng nhưng cũng không tránh được đêm khuya nhớ đến cố hương, Giang cô nương sao lại chưa từng nhớ về một trăm năm ở cố hương vào lúc đêm khuya tĩnh lặng?
Hốc mắt cô trong nháy mắt lên men, vội vàng nói: “Hai người ở nơi nào? Ở chỗ nào thành phố Tần? Thần Lộ, em gửi định vị cho chị đi, chị đến ngay đây!”
Tắt liên lạc, Dương Thần Lộ hơi xấu hổ nói với hai người: “Đúng là hai người biết cô giáo Giang, vừa rồi mạo phạm rồi.”
Dứt lời, cô lại cực kỳ tò mò nhìn chằm chằm Giang Ngư: “Chị và cô giáo giống nhau như đúc, là chị em sinh đôi à?”
Cô không dám nhìn Cơ Trường Linh, tuy vị này đẹp đến nghiêng trời lệch đất, nhưng vẫn cho người ta có cảm giác không dễ chọc.
Trực giác của Dương Thần Lộ rất chuẩn, rất biết hai chữ “cẩn thận” viết thế nào.
Giang Ngư ngẫm nghĩ rồi gật đầu thừa nhận.
Hai người hi hữu hơn sinh đôi quá nhiều. Cách xa nhau vô số thời không, có được mệnh cách, dung mạo, thân thể tương đồng, nói một tiếng kỳ tích đều không quá.
Nếu là người quen cũ của cô giáo Giang, đám người Dương Thần Lộ đưa hai người Giang Ngư đến một quán trà yên tĩnh, gọi chủ quán pha trà.
Giang Ngư phát hiện, trong quán trà này, từ chủ quán đến nhân viên, lại đến khách ra vào, tất cả đều là tu sĩ có tu vi.
Trong lòng nàng có đầy câu hỏi, nhớ đến lần đó gặp mặt, Giang cô nương nói linh khí ở hành tinh xanh phục hồi, hiện tại cô ấy đã là nhân viên công chức.
Xem ra cô ấy cũng có cuộc sống cực kỳ xuất sắc ở trái đất.
Đám người Dương Thần Lộ không rời đi. Qua thời gian ngắn ngủi vừa rồi, bọn họ đã phát hiện, trong toàn bộ cơ sở dữ liệu của trái đất không có bất kỳ tin tức gì của hai người xa lạ kia cả. Bọn họ quả thực như đột nhiên xuất hiện.
Còn nữa, lần đầu gặp gỡ, hai người bày ra lực lượng mạnh mẽ, cùng với hơi thở sâu không lường được, đều làm bọn họ không dám lơi lỏng.
Bọn họ vừa trò chuyện với hai người vừa muốn nói bóng nói gió, hỏi thăm lai lịch hai người.
Giang Ngư cực kỳ phối hợp, cười tủm tỉm nói nàng và Giang Ngư là chị em ruột, cũng là sư tỷ muội đồng môn. Bên cạnh đây là sư huynh của nàng, cũng là đạo lữ của nàng.
Hai người bọn họ đi theo sư phụ tu hành trong núi sâu từ nhỏ, đây là lần đầu tiên ra ngoài.
Dọa cho mọi người sửng sốt.