Người đàn ông kia vốn còn định làm ầm lên nhưng nhìn lại thì thấy là một người có dáng vẻ hết sức xuất sắc, trông không phải người dễ trêu chọc nên lập tức ngừng công kích.
Chẳng qua ngoài miệng anh ta vẫn không phục: “Người anh em này làm gì vậy hả? Chẳng lẽ anh là bạn trai của con bé kia?”
Trại Linh ném anh ta sang một bên rồi khinh thường phủi tay một cái.
Lúc này, cuối cùng Tiểu Mai cũng mở miệng.
Cô ta nói trong nước mắt: “Cái chú này, chú không cần tới làm phiền tôi nữa đâu. Lúc ông Giả còn sống, chú chưa từng tới trông nom ông ấy ngày nào. Bây giờ lại nói mình là người thân, chú không cảm thấy đã chậm rồi à?”
“Không có người nào là không mong có quan hệ huyết thống. Nếu như trước đây chú chưa từng tới nơi này thì bây giờ chú cũng không có tư cách đứng ở đây.”
Tiểu Mai nói với vẻ kiên định: “Nhà của ông Giả để lại cho tôi, còn những tài sản khác tôi đều đưa đi quyên góp cả rồi. Chú không cần phải mất công phí sức trên người tôi nữa đâu.”
Có một điều Tiểu Mai chưa nói, đó là sau này cô ta định sẽ trả căn nhà của ông Giả lại cho khu phố.
Căn nhà này vốn là nhà mà khu phố cấp cho ông Giả để ông dưỡng lão, thế nên trên thực tế thì quyền sở hữu nó thuộc về khu phố. Hơn nữa căn nhà này còn nằm trong khu bảo tồn nhà cổ nữa. Cô ta không hề tham đồ ông Giả để lại mà là thật lòng hy vọng kiếp sau ông Giả có thể có một cuộc đời ngọt ngào hơn một chút.
Người đàn ông kia bị một cô gái nói toạc ý đồ nên bây giờ cũng bắt đầu lật mặt không ngó ngàng gì tới Tiểu Mai nữa.
“Cho cô thể diện thì cô không muốn. Vốn dĩ tôi còn nhớ tới việc cô chăm sóc chú tôi một thời gian nên cảm ơn cô đôi câu cũng là lẽ phải. Nhưng cô là người nhà ai chứ, dựa vào đâu mà lấy nhà của người nhà chúng tôi? Còn quyên góp tài sản nữa, cô đã bàn bạc với chúng tôi chưa? Căn nhà này vốn dĩ không nên là của cô, cô dựa vào đâu mà đòi có quyền xử lý nó?”
Lời nói này vừa không biết xấu hổ vừa cây ngay không sợ chết đứng.
Thời Nhiễm nghe xong cũng tức giận thay cho Tiểu Mai.
Nhưng Tiểu Mai cũng không còn là cô gái nhỏ bảo sao làm vậy như trước kia nữa. Cô ta nghe thấy lời càn quấy của người đàn ông kia nhưng cũng không quá tức giận mà là lấy giấy chứng nhận được ông Giả khi còn sống tìm người công chứng ra để chứng minh rồi nói với người đàn ông kia: “Tôi thì có thể không cần cái nhà này, còn chú thì không có tư cách có được nó.”
Nhắc đến điều này, Tiểu Mai cực kỳ kiên định: “Chú không có tư cách đứng chỉ tay năm ngón ở chỗ này!”
Một người tốt như ông Giả, đối xử với cô ta rất tốt, với người khác cũng rất tốt, sao người này lại không đến thăm ông ấy chứ?
Rõ ràng là họ hàng gần thế mà còn chẳng bằng hàng xóm láng giềng trong con hẻm này nữa.
Người đàn ông tức giận chỉ tay vào Tiểu Mai: “Cô!”
Dì Vương cũng rất khinh bỉ anh ta nên đứng ra nói: “Người ta nói cũng có sai đâu. Tôi vẫn còn chút ấn tượng về cậu khi còn bé đấy. Khi đó chú của cậu bao giờ cũng đối xử tốt với cậu. Mấy năm trước ngay cả đứa nhỏ nhà cậu cũng thường xuyên chạy tới đây cơ mà. Nếu cậu còn chút lương tâm thì mấy ngày trước chú cậu bệnh nặng sao cậu không đến? Bây giờ mới tới đòi làm tròn đạo hiếu, vì tiền chứ gì? Thật đúng là đáng ghét.”
Theo số tuổi càng ngày càng tăng, dì Vương khinh thường nhất là mấy người thân không có lợi là không qua lại như thế này.
Nhất là ông Giả. Nếu không phải ông cưu mang Tiểu Mai thì những tháng ngày cuối đời rất có thể là ông sẽ phải một mình im lặng trải qua giai đoạn cuối cùng của đời người.
Lời của dì Vương được rất nhiều hàng xóm xung quanh đồng ý. Vẻ mặt mọi người cũng tràn ngập sự bất thiện nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Mọi người bắt đầu vây quanh gia đình anh ta để chỉ trích.
“Cậu mà cũng xứng mà cháu người ta à? Coi như là không muốn chăm sóc thì tốt xấu gì cũng phải tới liếc nhìn một cái chứ. Mà nếu đã không đến thăm rồi thì bây giờ cũng đừng tới tranh đồ.”
“Cái gì cũng muốn, sao mặt cậu dày quá vậy!”
“Một là cậu trốn xa ra một chút, đừng có tới nữa. Hai là cậu đừng có trách bọn tôi trách móc cậu. Chưa thấy kẻ nào như cậu hết á. Có chuyện tốt lành thì xông về phía trước mà đụng phải chuyện xấu cái là rúc ra đằng sau liền.”