Nghe thấy tiếng khóc của đứa bé vọng ra từ trong phòng, Thời Nhiễm bê trên tay mì xào với canh đứng ngoài cửa cũng không biết nên vào hay không.
Nhưng dì Vương lại nhìn thấy cô trước, mau chóng mời cô vào trong ngồi. Nhìn sang đứa cháu vừa khóc vừa lén lút nhìn Thời Nhiễm, bà cũng không muốn để người ngoài thấy cảnh mình dạy dỗ cháu trai, liền nhanh chóng bảo Thời Nhiễm ngồi xuống.
“Tiểu Nhiễm đến rồi sao, ngồi đi con.”
Thời Nhiễm ngượng ngùng cười cười, đặt thức ăn trên tay xuống.
“Dì Vương, con đến thật không đúng lúc, chắc không làm phiền dì ăn cơm chứ ạ?”
Dì Vương quay sang đứa cháu đứng kế bên đảo trắng cả mắt.
“Có gì đâu chứ, con mà không đến dì đã bị thứ của nợ này làm tức chết mất rồi.”
Những lời này cũng là lời thật tâm của dì Vương, bà có một đứa con trai một đứa con gái, sau khi cả hai kết hôn đều đã chuyển ra ngoài ở. Lúc trước bị 2 bên cháu nội cháu ngoại thúc giục muốn bà sang ở chung, nhưng dì Vương không đồng ý, dì cảm thấy ở chung cư không thể sánh bằng sống ở quê nhà.
Dì ấy ở đây có những người hàng xóm đã sống chung với nhau mấy chục năm trời, với cả bận rộn với công việc của trưởng khu phố, không cần nói cũng biết cuộc sống có bao nhiêu tốt đẹp.
Chỉ có một điều thất vọng duy nhất đó chính là đứa cháu trai lớn này.
Dì Vương than thở: “Con xem nó ốm như thế này, có ai nuôi con nít mà lại nuôi thành như vậy không chứ! Mới có bốn tuổi mà ốm yếu như thế thì làm sao mà lớn nổi đây?”
Thời Nhiễm lại nhìn sang đứa bé tên Tráng Tráng này, thật sự là rất gầy, gầy đến nỗi hai má hình như hơi hóp lại, không hề có chút sức sống của một đứa trẻ bốn tuổi.
Chuyện của nhà dì Vương các hàng xóm láng giềng xung quanh đều biết, vì vậy cũng không hề che giấu mà kể khổ với Thời Nhiễm.
“Bên nhà sui của dì, tức là ông bà ngoại của thằng bé nói rằng sẽ nuôi thằng bé, nuôi có mấy năm mà đã biến thành bộ dạng này rồi rồi.”
“Dì lúc nào cũng theo sát thằng bé, bình thường nó sẽ xem ăn vặt như ăn cơm. Năm ngoái chỉ cảm cúm thôi đã phải nhập viện hết ba bốn lần rồi”
“Ngày nào cũng nấu những món ăn khác nhau cho thằng bé, nhưng bưng ra bàn món nào cũng không thèm liếc mắt một cái.”
“Không dễ dàng gì cha mẹ thằng bé mới chịu đưa nó đến đây, dì đã không cho nó ăn đồ ăn vặt nữa…”
Tráng Tráng ngồi trên chiếc ghế nhỏ tự mình nghịch ngón tay nghe bà nội than khổ với người khác.
Cậu nhóc thật sự không thích ăn cơm tí nào, thằng bé chỉ thích ăn những thứ như que phô mai, khoai tây chiên, socola, kẹo,…
Bà nội xấu xa, không giống ông bà ngoại một chút nào.
Tráng Tráng bĩu môi nhỏ, tự cảm thấy trong khắp thế gian này mình là đứa trẻ có số phận bi thảm nhất. Mỗi ngày đều phải ăn món mà bà nội nấu, không được ăn vặt, cũng không được uống nước ngọt.
Đang ủy khuất nhập tâm, Tráng Tráng đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thơm nức mũi.
À ha, không biết là đồ ăn vặt thơm ngon nào đây.
Thằng bé đung đưa hai chân rồi nhẹ nhàng bước xuống ghế, khịt cái mũi nhỏ lần theo mùi thơm đó. Kỳ lạ ở chỗ cứ đến gần cửa là sẽ không ngửi thấy nữa, thằng bé lại lặng lẽ quay về, ở chỗ bàn ăn sẽ ngửi thấy rõ ràng hơn.
A… hình như mùi thơm là từ cái bát của chị gái xinh đẹp này mang tới.
Lúc dì Vương vẫn đang kể khổ, Thời Nhiễm gần như không có cơ hội để hỏi câu nào, chỉ có thể nói ở nhà còn nấu gì trên bếp cần phải về ngay.
Dì Vương chê đứa cháu nhỏ cả nửa ngày, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn chút.
Nghĩ đến đứa cháu đến đây ở đã một tháng rồi mà vẫn cứng đầu cứng cổ như vậy, cũng chỉ có thể chán nản thở dài.
Nếu như thật sự không thể thay đổi thì chỉ còn cách đưa thằng bé trở về, không thể cứ để thằng bé nhịn đói mãi được.
Vậy mà vừa quay mặt lại, hai mắt dì Vương như muốn rớt ra ngoài.
Chỉ thấy đứa cháu nhỏ trước đó khóc sướt mướt, giờ lại đang tự mình cầm đũa bưng tô, không ngừng gắp đầy mì xào vào bát của mình, khóe miệng còn dính vệt nước xốt, miệng nhỏ không ngừng nhai đồ ăn
“Nội, nội ơi… con muốn ăn cái này!”