Xuyên Vào Nữ Chính Ngu Ngốc

Chương 39: 39: Nói Bậy Một Câu Cũng Không Được



Phục vụ nhanh chóng mang menu đến, Anh cẩn thận hỏi cô thích ăn gì, thậm chí cô gọi món nào, anh cũng gọi một phần giống như vậy.
Cô không thích nơi này.

Cô hơi nhíu mày, nhắc nhở anh: “Lần sau đừng đến những nơi như thế này nữa, em không thích mùi vị ở đây, môi trường cũng không thích.”
“Được, lần này là do anh sơ suất, anh ghi nhớ lời của bạn gái, lần sau tuyệt đối sẽ không vậy nữa.” Anh gật đầu sau đó đề nghị: “Nếu không bây giờ chúng ta rời khỏi đây, anh đưa em đến nơi em thích ăn.”
“Không được, nếu đã vào rồi thì phải ăn chút gì đó chứ, không ăn mà bỏ đi rất kỳ cục.” Cô không bằng lòng, chớp mắt nhìn anh: “Anh sẽ không thích em thế này chứ? Sở thích của em và anh không giống nhau.”
“Điều này rất bình thường, anh không có lý do gì phải ghét cả, anh thích em còn hơn thế nữa mà.” Anh cầm tay cô, vẻ mặt hạnh phúc.
Cô xấu hổ rút tay lại, mày rũ xuống, khẽ cười.
Đúng lúc này, một giọng nam lạnh đột ngột vang lên: “Ồ, đây là bạn trai của cô sao? Tiết Lạc, từ khi nào cô biết gần gũi với đàn ông như vậy rồi?”
Giọng nói này nghe rất quen và rất đáng ghét.

Cô quay phắt đầu lại, quả nhiên trông thấy cái tên Lương Dật Phàm kia.
Anh ta không thấy phiền sao, nghĩ mình là nam chính thì muốn xuất hiện lúc nào cũng được à? Không dễ dàng gì cô mới đi ăn cùng nam phụ được một bữa cơm, anh ta lại xuất hiện ở đây làm gì? Tiết Lạc thầm mắng trong lòng, ngoài mặt vẫn làm như không có chuyện gì, cô không muốn để ý tới anh ta.
Chu Hạo Nhiên đứng lên, bắn ánh nhìn lạnh lẽo về phía Lương Dật Phàm: “Đúng vậy, tôi là bạn trai của Tiết Lạc, anh là ai? Anh đến làm phiền chúng tôi dùng cơm thế này, hình như rất không lịch sự.”
Hiển nhiên anh không biết Lương Dật Phàm, mà cũng chẳng vì cớ gì anh phải biết hắn ta cả, loại người vô sỉ thế này vốn không cần biết tới.
Bấy giờ Lương Dật Phàm mới nhìn đến người bạn trai này của Tiết Lạc, không ngờ anh ta lại cao hơn hắn một chút, khí thế cũng tuyệt đối không thua gì mình.


Hắn lùi về phía sau vài bước, môi bỗng nở nụ cười, giọng điệu cực kỳ đáng đánh: “Thế nào? Anh xem trọng người phụ nữ hư hỏng này? Trước kia cô ta không biết xấu hổ mặt dày theo đuổi tôi, đã làm không biết bao nhiêu chuyện kinh tởm, người phụ nữ thấp hèn như vậy, anh vẫn coi trọng được?”
Hắn nhất định không để cô được sống yên ổn.

Cô người yêu bé nhỏ của hắn đang ngồi tù, hiện tại không có phụ nữ bên cạnh, Tiết Lạc vẫn luôn bị hắn vứt bỏ lại có thể quen với một người đàn ông ưu tú như thế khiến hắn càng không thích.

Nói những lời này sẽ giúp Lương Dật Phàm bớt khó chịu về chuyện cô có bạn trai.
Thế nhưng, hắn không ngờ rằng, lúc vừa nói xong những lời này, bạn trai cô đang đứng trước mặt đột nhiên như một con mãnh thú nổi điên, tay cuộn lại thành nắm dùng sức đánh vào người hắn.
Lương Dật không kịp đề phòng đã bị anh đánh một đấm té lăn xuống đất.
Anh vẫn tiếp tục không buông, anh đè Lương Dật Phàm dưới nền nhà, hung hăng đấm một đấm lại một đấm đánh xuống.

Anh không nói một lời, sắc mặt tối sầm, xem ra không đánh chết Lương Dật Phàm sẽ không bỏ qua.
Thấy hai người họ đánh nhau, ban đầu cô sợ ngây người, nhưng khi nhìn thấy anh đánh Lương Dật Phàm rất kịch liệt, cô cũng dần dần bình tĩnh lại.

Có người ra mặt vì mình thật tốt, sau khi trở về cô phải thưởng cho anh thật xứng đáng mới được, có bạn trai như anh thật tuyệt.

Vừa rồi nghe Lương Dật Phàm nói những lời đó, cô cũng rất muốn xông lên đánh hắn ta một trận, giờ đã có anh ra tay giúp, cô cảm thấy rất thoải mái.
Chu Hạo Nhiên đè Lương Dật Phàm nằm dưới sàn nhà, không ngừng đánh hắn ta, lúc đầu Lương Dật Phàm còn lớn tiếng mắng chửi, sau đó chỉ rên khẽ.


Cô liếc mắt phát hiện mặt Lương Dật Phàm sưng lên, khóe miệng chảy đầy máu, da mặt cũng bị rách, cô bỗng hoảng hốt vội kéo anh ra, lo lắng kêu lớn: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, như vậy được rồi, anh đánh nữa anh ta mà chết sẽ phải ngồi tù đó.”
Chu Hạo Nhiên được cô kéo ra, nắm tay anh toàn là máu, khuôn mặt đầy mồ hôi.

Vẻ mặt anh vẫn còn mù mịt, ánh mắt tối đen u ám mà trước giờ cô chưa từng nhìn thấy.

Anh hé môi, lạnh giọng hỏi cô: “Anh đánh hắn, em đau lòng à?”
“Không, không phải thế, em sợ anh đánh chết anh ta, anh phải vào tù thì sẽ không còn ai ra mặt vì em nữa.” Cô lấy khăn giấy lau tay và mồ hôi cho anh, nói nhỏ nhẹ.
Anh vốn nghĩ rằng cô vẫn còn yêu Lương Dật Phàm nên sẽ đau lòng vì hắn, không ngờ cô lại đau lòng vì anh.

Vẻ mặt anh từ từ trầm tĩnh lại, đột nhiên đưa tay ôm thật chặt cô vào trong ngực, cam kết bên tai cô: “Sau này chỉ cần có anh ở đây, ai cũng đừng hòng nghĩ đến việc ức hiếp em, nói bậy một câu cũng không được.”
“Cho nên, em đồng ý quen với anh, thật tốt.” Giọng nói buồn bã của cô từ trong ngực anh vang lên.
Gương mặt đang căng thẳng của anh lập tức nở nụ cười: “Em biết là tốt rồi.”
Lương Dật Phàm đau đớn nằm dưới sàn nhà, nghe hai người nói chuyện ngọt ngào, hắn ta càng khó chịu hơn.

Hắn hét lên: “Giỏi lắm, cái tên chết tiệt mày hôm nay dám đánh tao, tao nhất định phải bát mày vào tù.”
Chu Hạo Nhiên và Tiết Lạc nghe thấy tiếng hắn nói mới nhớ ra bên cạnh họ còn có tên hèn hạ này.
Anh buông cô ra, ôm lấy thắt lưng cô, lạnh lẽo chống lại ánh mắt đầy thù hận của Lương Dật Phàm, cười nhạt: “Muốn bắt giam tôi? Tôi thấy, anh vẫn nên nghĩ xem phải giúp em trai anh thế nào trước đi.


Cậu ta dính vào vụ án giết người còn chưa xong, lại bao che cho hung thủ thật sự, đấy cũng là có tội.”
“Ồ, sao tao lại phải quản chuyện của nó? Nó tự làm thì tự chịu hậu quả, tao không có lý gì phải giúp nó cả, nó bị dính vào vụ án giết người, là tại nó ngu ngốc.

Còn giờ, dù có làm thế nào tao cũng phải cho mày vào tù, những người khác, tao không quan tâm.” Không ngờ trước kia Lương Dật Phàm vẫn luôn đặc biệt quan tâm tới em trai, giờ phút này lại nói ra những lời tuyệt tình như thế.

Nếu lúc này Lương Gia Vỹ có mặt ở đây, nhất định anh ta sẽ rất sốc, vì sao anh trai lại đột nhiên không muốn can thiệp vào chuyện của anh ta nữa, lại còn nói những lời tuyệt tình đến như vậy.
Mà vừa khéo, vì Lương Gia Vỹ bị mấy người Tiết Lạc quay video nên hai ngày nay anh ta vẫn luôn theo dõi họ, muốn đoạt lại đoạn video đó nhưng vẫn chưa có cơ hội.

Đến tận buổi tối ngày hôm nay, anh ta âm thầm theo tới nhà hàng cao cấp này, rồi trong quá trình theo dõi lại phát hiện anh trai mình cũng đang theo dõi họ.

Anh ta cảm thấy hành động của anh trai rất kỳ lạ, nhưng anh ta không dám làm phiền đến Lương Dật Phàm, sợ làm xáo trộn kế hoạch nào đó của anh trai, vì anh ta rất kính trọng anh mình.
Nhưng không ngờ, sau khi anh trai bị đánh lại nói với họ những lời như vậy.

Anh trai thậm chí còn không muốn quan tâm đ ến sự sống chết của anh ta sao? Nghĩ tới lần đi ra đảo đó cũng là do anh trai bảo anh ta đi, không chỉ có việc cô gái kia bỗng nhiên nói thích anh, mà còn yêu đến hết thuốc chữa nói rằng nếu anh không chấp nhận thì cô ta sẽ tự tử, điều này có cái gì đó hơi khác thường, Lương Gia Vỹ không thể không bắt đầu nghi ngờ anh trai mình, chẳng lẽ những chuyện này là do anh ấy làm?
Lương Gia Vỹ từ bàn bên cạnh bước qua, kinh ngạc nhìn người anh trai ruột thịt đang nằm dưới sàn nhà, đau đớn hỏi: “Anh, những gì anh vừa nói là thật sao?”
“Gia Vỹ, sao em lại ở đây? Mau đỡ anh lên đưa anh đến bệnh viện, cái tên chết tiệt kia đánh anh muốn gãy xương rồi.” Nhìn thấy em trai xuất hiện, Lương Dật Phàm rất vui mừng.

Hắn tự động xem nhẹ câu hỏi của Lương Gia Vỹ, chỉ lạnh lùng ra lệnh.
“Anh, cô gái kia thổ lộ với em nhưng không thành công, lại lập tức đi tự tử, là do anh sắp đặt sao?” Lương Gia Vỹ đứng bất động, tiếp tục hỏi.
“Gia Vỹ, em hẳn phải biết anh sẽ không làm như vậy.” Lương Dật Phàm lạnh lùng nhìn Lương Gia Vỹ, giọng nói không cho phép em trai được nghi ngờ mình.

“Nhưng chuyện này xảy ra rất quái lạ, anh để cho em đi chơi, chưa được mấy ngày đã xảy ra án mạng.” Lương Gia Vỹ vẫn không tin.
“Em biết rất rõ ai mới là kẻ giết người, nếu do anh sắp đặt muốn hại em thì đã trực tiếp giết em rồi.” Thấy Lương Gia Vỹ cứ nhất quyết không tin nhìn mình, Lương Dật Phàm lập tức nổi giận, tự mình chống người đứng lên, lạnh lùng nhìn em trai “Em nhớ cho kỹ, hôm nay là em không giúp anh, sau này đừng hy vọng anh sẽ giúp em.” Nói xong, hắn ta liếc nhìn Tiết Lạc và Chu Hạo Nhiên cười mỉa mai: “Hai người cũng vậy, nhớ cho rõ hôm nay đã làm gì tôi, tôi sẽ trả lại thật xứng đáng.”
Sau khi nói xong, hắn ta đi chậm từng bước ra ngoài, vừa đi vừa lấy tay lau máu trên mặt.
Lương Gia Vỹ nhìn thấy vậy mới nhớ ra, vội chạy đuổi theo muốn dìu anh trai.
Đáng tiếc, Lương Dật Phàm không còn muốn quan tâm đ ến Lương Gia Vỹ nữa, hắn hung hăng đẩy Lương Gia Vỹ ra, lạnh giọng cảnh cáo: “Cút!”
Sau đó, hắn bước đi trước, còn Lương Gia Vỹ thì đã suy nghĩ thông suốt trở lại nên cũng lặng lẽ đi theo sau hắn ta, hai người họ dần dần ra khỏi nhà hàng.
Chu Hạo Nhiên và Tiết Lạc đứng yên tại chỗ, cô hơi thất thần, còn Chu Hạo Nhiên thì đang quan sát nét mặt của cô, muốn nhìn xem có phải cô đang lo lắng cho Lương Dật Phàm hay không.
Nhưng vừa khiến anh thất vọng vừa vui mừng là cô không hề lo lắng cho Lương Dật Phàm.

Cô chợt bừng tỉnh, lập tức không yên tâm hỏi anh: “Vừa rồi Lương Dật Phàm nói muốn bắt anh vào tù, làm sao bây giờ? Trong nhà anh có ai có quan hệ với người phía trên không, ở Lương gia thì có đó, nếu làm không tốt anh ta thật sự có thể khiến anh phải ngồi tù.”
“Em đang lo lắng cho anh sao?” Anh khẽ nở nụ cười, nắm tay cô, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
“Tất nhiên rồi, anh bị bắt vào tù, em cũng không biết phải làm thế nào giúp anh ra được.” Cô nhíu mày, rất buồn bực.

Bởi vì Lương Dật Phàm bị đánh rất thảm, nên anh ta nhất định sẽ kiếm chuyện với anh, vậy thì xong rồi.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy chiếc cằm xinh đẹp của cô, khiến cô phải ngẩng mặt lên nhìn anh.

Anh nghiêm túc nhìn vào mắt cô, bình tĩnh nói: “Yên tâm, anh ta sẽ không động đến anh được đâu.

Muốn động được vào anh, cũng chỉ có em thôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận