Cô vẫn bị Lương Dật Phàm bắt về Lương gia, Lâm Bích Nguyệt phải ở lại bệnh viện chăm sóc chồng là Lương Sâm vẫn đang mê man, bên cạnh bà có mấy tay vệ sĩ giám sát. Còn Tưởng Nguyệt, Lương Dật Phàm sợ Tưởng Nguyệt sẽ báo với Chu Hạo Nhiên nên cũng bắt cô về Lương gia, nhốt lại.
Trước khi nhốt Tiết Lạc, hắn sai người tới ép cô uống một ly sữa đã bị bỏ thuốc.
Đầu óc cô không tỉnh táo, mơ mơ màng màng thấy vài người phụ nữ đang tắm rửa cho mình.
Cô cảm thấy sợ và mơ hồ đoán được việc hắn ta cho cô uống thuốc, còn sai người tắm rửa cho cô là có ý gì. Có lẽ Lương Dật Phàm muốn c88ng bức cô.
Sau khi tắm xong, cô được thay một chiếc váy ngủ sạch sẽ thoải mái, sau đó được một đôi tay mạnh mẽ nhẹ nhàng bế lên.
Cô mở to mắt, mơ màng nhìn thấy gương mặt đang cười nhạt của Lương Dật Phàm.
Hắn cúi đầu nhìn cô: “Tiết Lạc, anh không nghĩ có một ngày mình lại thích em đến thế, điên cuồng vì em như vậy. Em nhìn xem, em bây giờ thật đẹp, đẹp đến nỗi anh muốn xơi tái em.”
Cô muốn mở miệng mắng anh ta không thể đối xử với cô như vậy, nhưng cả người đều vô lực, cử động khó khăn.
Giờ khắc này cô chỉ hy vọng anh lập tức xuất hiện cứu cô ra ngoài, cô thật sự không muốn bị hắn ta làm nhục. Tuy cô biết rằng vì bị tình tiết trong tiểu thuyết thúc đẩy nên Lương Dật Phàm mới đột nhiên thích cô, và vì cô đang ở trong thân thể của nữ chính nên mới được hắn ta coi trọng như vậy.
Nhưng cô thân là nữ chính có thể không yêu nam chính được không?
Tên Lương Dật Phàm được gọi là nam chính này khiến cô ghê tởm sợ hãi, chỉ cần nhìn thấy hắn là đã bực mình rồi, làm sao có thể thích hắn đây.
Càng so sánh, cô càng thấy thích nam phụ Chu Hạo Nhiên hơn.
Lương Dật không biết những suy nghĩ trong đầu Tiết Lạc, hắn ôm cô đi vào phòng ngủ của mình, nhẹ nhàng đặt xuống giường, miệng cười nói: “Tiết Lạc, hôm nay anh sẽ hoàn toàn có được em. Em đang sợ anh sao? Có gì phải sợ chứ? Anh sẽ rất nhẹ nhàng với em. Hay là em đang sợ chuyện khác? Có phải thân thể em đã bị cái tên họ Chu kia chạm qua rồi hay không? Nếu đúng vậy, anh sẽ trừng phạt em thật nghiêm khắc.”
Hắn mặc kệ cô có nghe được hay không, hắn từ từ cúi đầu, muốn hôn môi cô.
Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng đập dồn dập, bên ngoài truyền đến tiếng hét to của quản gia và người giúp việc.
“Thiếu gia, trong nhà cháy rồi, lửa rất lớn.”
“Thiếu gia, mau chạy đi, dưới lầu toàn là lửa rồi…”
Hắn sửng sốt, vốn hắn định tối nay sẽ chiếm đoạt thân thể của Tiết Lạc, tại sao đến thời khắc quan trọng này dưới lầu lại đột nhiên bốc cháy?
Hắn đứng dậy, mở cửa ra định nhìn xem tình hình thế nào.
Cửa vừa mở, một trận khói dày đặc ngay lập tức xông vào phòng, đám quản gia và người giúp việc đứng trước cửa đều đã bị khói hun đen xì.
Hắn mau chóng xoay người đi vào giường, dùng chăn bọc lấy cô rồi phân phó quản gia: “Mau tìm nước đến đây, lấy vải che mũi lại chạy ra ngoài mau.”
Hắn cũng không kịp nghĩ tới việc dập tắt đám cháy như thế nào, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là phải chạy mau.
Lương Dật Phàm tìm thấy một chỗ không có lửa nhưng ở cầu thang lại có khói, bèn ôm cô chạy nhanh xuống. Do khói quá mù mịt, hắn ta nhìn mọi thứ đều không rõ, cũng không biết phải chạy theo đường nào, nhưng hắn không buông cô mà bỏ chạy một mình vẫn ôm chặt lấy cô.
Cô bị khói làm ngạt thở ho không ngừng, cô đẩy tấm chăn đang cuộn lấy mình ra, cảm thấy như sắp không thở nổi. Đầu óc cô mơ màng, không biết tình trạng hiện tại đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi mở chăn ra, khói quá dày đặc khiến cô bị sặc và giúp đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.
Cô nhìn thấy xung quanh đều là màu đen của khói, cách đó không xa, sô pha và những thứ khác đều đang cháy đỏ rực. Cô ngẩng đầu nhìn thấy người ôm mình vẫn là Lương Dật Phàm, nhất thời đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Xem ra trong nhà hắn đang bị cháy và hắn đang ôm cô chạy thoát thân.
Lý trí của cô đã khôi phục lại vài phần, cơ thể cũng có thể động đậy được.
Cô lấy tay che miệng và mũi lại, liều mạng giãy dụa thoát khỏi vòng tay của Lương Dật Phàm, cô muốn tự mình chạy ra ngoài. Nếu bị Lương Mạc Sâm ôm chạy ra ngoài, sau khi thoát khỏi đây cô vẫn sẽ bị hắn khống chế, cô không muốn như thế.
Lương Dật Phàm không ngờ cô đột ngột tỉnh lại, còn có sức lực tự mình nhảy xuống đất. Hắn hoảng sợ, đưa tay bắt cô lại: “Lại đây, nơi này đang cháy, rất nguy hiểm, em chạy đi sẽ xảy ra chuyện.”
Cô không để ý đến hắn, cô dùng hết sức chạy ngay vào trong đám khói dày đặc. Sau đó cô bình tĩnh chạy ngược trở lại, chắc chắn hắn sẽ không nhìn thấy cô, và bắt cô lại.
Đúng như cô suy nghĩ, sau khi cô chạy vào trong đám khói, Lương Dật Phàm lập tức lạc mất cô. Hắn ta nóng ruột chạy theo hướng cô vừa biến mất, định bắt cô về.
Nhưng hắn không nghĩ đến, cô chạy vào bên trong đám khói lại đột nhiên vòng trở về, chạy qua nơi có ánh sáng gần đó.
Cô vừa chạy vừa kéo váy lên che mũi và miệng, dù bị sặc khói cũng không dám ho ra tiếng, sợ hắn ta nghe thấy.
Cuối cùng cô cũng chạy được đến nơi có ánh sáng, cô phát hiện hướng này là một cánh cửa đang mở bung, có rất nhiều người đứng trước cửa, dường như đang định chạy vào cứu người.
Trong đó có một người liều mạng muốn chạy vào bên trong nhưng bị người ta giữ lại, hình bóng kia rất quen thuộc.
Cô buông váy, cười tươi, cất cao giọng gọi anh: “Hạo Nhiên, em ở đây.”
Sau đó, cô lập tức cảm thấy toàn thân mình không thể cầm cự được nữa, mí mắt xụp xuống, cô ngã trên đất.
Trước khi ngất đi, cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cô mừng rỡ khi nghe thấy tiếng nói và nhìn thấy cô.
Cô mơ hồ cảm thấy có một người ra sức chạy đến bên mình. Ngoài đó có người đang chờ cô, cô cảm thấy bản mình rất hạnh phúc .
Vừa mở mắt ra, cô hoàn toàn ngây người.
Cô phát hiện mình đang nằm trong căn phòng của chính mình, bên cạnh là cuốn tiểu thuyết đang nằm lăn lóc.(cuốn tiểu thuyết tên gì thì mình hok nhớ?)
Cô ngây người.
Cô không thể tin được rằng mình đã trở về với thế giới hiện tại, không còn ở trong thân thể của nữ chính trong tiểu thuyết kia nữa, cô đã thật sự trở về với cuộc sống của mình.
Nhìn xung quanh, đây là phòng của cô trước kia. Cô gõ mạnh đầu, rất đau, không phải cô đang nằm mơ.
Đột nhiên cô thực sự muốn khóc.
Nhưng cô vẫn cố gắng không để nước mắt chảy ra, cô cầm cuốn tiểu thuyết lên, lật đến phần cuối để xem kết thúc của câu truyện sẽ thế nào. Lẽ nào toàn bộ mọi chuyện đều chỉ là giấc mơ thôi sao.
Trong sách viết, Tiết Lạc vẫn luôn thích Lương Dật Phàm, chưa bao giờ thay đổi suy nghĩ. Vì thế, Chu Hạo Nhiên đối với Tiết Lạc tồn tại một tình cảm, nhưng lại không ở bên Tiết Lạc.
Sau đó, khi Lương Dật Phàm thích Tiết Lạc, họ đã sống hạnh phúc bên nhau. Trong tiểu thuyết không hề phát sinh những tình tiết như anh ta bỏ thuốc cô, muốn chiếm đoạt thân thể cô, rồi đột nhiên đã xảy ra trận cháy lớn đó.
Cô xem hết quyển sách, kết cục là Tiết Lạc và Lương Dật Phàm ở bên nhau, hơn nữa trong đó có rất nhiều nội dung và những chuyện cô đã trải qua hoàn toàn không giống như trong truyện.
Cô đau khổ ôm lấy đầu, chẳng lẽ bởi vì cô không thích Lương Dật Phàm, lại thay đổi nhiều nội dung trong truyện nên cuối cùng mới gặp phải trận hỏa hoạn, sau đó xuyên về thế giới của mình.
Hay có lẽ tất cả những chuyện này đều do cô nằm mơ?
Cô bật dậy, muốn kiểm tra lịch thời gian hiện tại.
Trong lòng cô lo lắng sợ hãi, từ từ mở điện thoại di động ra.
Thời gian hiển thị trên điện thoại làm cô sợ hãi đến mức tay chân đều run rẩy. Không sai, cô thật sự đã xuyên vào trong tiểu thuyết. Bởi vì, cô vẫn còn sống, điện thoại cũng không bị hỏng, nhưng lịch trên điện thoại báo cho cô biết cô đã không ở thế giới này một tháng rồi. Vì cô không đi làm nên công ty liên tục gọi điện thoại cho cô, cuối cùng thấy cô không liên lạc lại, họ đã cho cô thôi việc, tất cả cuộc gọi và tin nhắn đều chưa mở ra xem.(thời gian thế giới của cô khác với thế giới trong sách)
Cũng may tiền thuê nhà nửa năm đóng một lần, nếu không chủ cho thuê qua thu tiền mỗi tháng gọi không thấy cô ra mở cửa, nhất định sẽ xông vào và chứng kiến cô nằm ngủ dưới đất.
Cô tin mình thật sự xuyên qua, nhưng giờ đây cô đã quay về thế giới hiện thức của mình, vậy nội dung trong tiểu thuyết sẽ tiếp tục diễn ra như thế nào? Có phải sau khi cô đi rồi, mọi người sẽ phải chấp nhận tàn cuộc của vụ hỏa hoạn đó không?
Trước khi rời đi, cô nhìn thấy ánh mắt mừng rỡ của anh khi nhìn thấy cô bước ra, giờ nhớ lại khiến cô cảm thấy đau lòng.
Nếu anh phát hiện cô đã chết, anh sẽ thế nào?
Lúc này cô vô cùng hối hận, sớm biết sẽ có ngày này thì cô sẽ không đồng ý sống cùng anh, giờ cô không biết làm cách nào để quay trở lại bên cạnh anh nữa. Cô không biết ở nơi ấy anh có đau đớn nhiều không, nhưng hiện giờ cô vô cùng đau khổ. Trong lòng buồn bã, nước mắt không khống chế được tuôn như mưa.
…———————–…
Sau khi nhìn thấy cô đi ra từ trong đám khói, anh gần như không nghe thấy tiếng của mọi người xung quanh nữa. Anh điên cuồng đẩy người đang ôm mình ra, chạy nhanh vào trong và bế cô đang ngất xỉu ra ngoài.
Anh rẽ qua đám người đứng bên ngoài, lên xe và chạy ngay đến bệnh viện.
Quần áo trên người Chu Hạo Nhiên dính đầy tro bụi, Tưởng Nguyệt khuyên anh đi tắm rửa thay quần áo trước, nhưng anh không chịu.
Anh vẫn chờ, chờ cho đến khi bác sĩ nói mọi chuyện đã ổn, người nhà có thể vào thăm, anh ngay lập tức xông vào, trông chừng bên cạnh cô, tiếp tục chờ đợi cho đến nửa đêm, đột nhiên cô tỉnh lại, mở miệng muốn uống nước.
Anh vẫn không ngủ không nghỉ ngơi, nghe thấy cô nói muốn uống nước liền vội vàng rót một ly nước đưa qua.
Nhưng Tiết Lạc lại nhíu mày, nhìn anh với ánh mắt xa lạ: “Anh là ai?”