“Bác dâu con nhắc đến chuyện này cũng vì muốn tốt cho chúng ta thôi.” Trương Hiểu Dung nói chuyện nhưng tốc độ làm việc vẫn thoăn thoắt.
Nói xong một tràng này, Trương Hiểu Dung cũng rửa xong bát đ ĩa, sau đó để Mộc Dương theo bà ra ngoài cắt rau lợn.
Mảnh ruộng rau rất lớn, dường như có thể nuốt chửng cả người Trương Hiểu Dung.
Mộc Dương im lặng đi theo phía sau, đột nhiên hỏi: “Vậy rốt cuộc bọn họ đã nói gì với mẹ?”
Trương Hiểu Dung ném rau lợn vào giỏ, sau đó dẫn Mộc Dương ra ngoài, lúc này bà mới nói rõ ràng với cô: “Tình hình nhà mình con cũng biết, mới phân phát tài sản cho từng hộ, nhà ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để nộp học phí? Tính bà nội con con cũng hiểu, có của cũng không nỡ giao ra.”
“Nhưng anh trai con nói đúng, nếu không học đời đời kiếp kiếp cũng chỉ ở đất này làm nông mà thôi. Con ở nhà mình cũng không sung sướиɠ gì, bà nội con trọng nam khinh nữ, không coi con ra gì, hơn nữa còn thiên vị bác trai con hơn bố con, đến. Anh con cũng không được coi trọng nhiều. Đợi con lớn thêm chút nữa làm mai cho con cũng không biết sẽ cưới phải người thế nào. Gia đình kia nghe nói điều kiện không tệ, nghe nói hai vợ chồng đều làm giáo viên đại học.”
“Mẹ nghĩ con trai họ có kém cỏi thì gia cảnh cũng rất tốt, bọn họ cũng nói đồng ý sẽ cho anh con đi học. Nếu con muốn đi học cũng cho con đi. Thậm chí sau này có thể giúp con tìm việc.”
Giọng Trương Hiểu Dung càng ngày càng nhỏ, “Là mẹ vô dụng, không thể cho hai con cuộc sống tốt hơn. Nhưng nếu có cơ hội cho con sống tốt hơn, mẹ làm sao không nguyện ý chứ? Mẹ nghĩ để người ta giúp anh con, là chúng ta đang được lợi thôi. Đợi gia đình ta khá giả hơn nhất định sẽ trả lại. Quan trọng hơn là con cũng được đi học nữa. Dương Dương, mẹ vẫn nhớ khi đó con học xong tiểu học, thành tích luôn đứng nhất, còn giỏi hơn anh con. Nhưng nhà ta không có tiền cho con đi học, mỗi lần mẹ nghĩ đến việc này đều rất đau lòng.”
Mộc Dương chưa từng thấy người khác nói chuyện với mình như vậy. Cô có thể dễ dàng nhận ra đâu là lời nói thật lòng, đâu là những lời dối trá.
Nhưng những lời này của Trương Hiểu Dung không có chút giả dối nào.
Mộc Dương đột nhiên không biết phản ứng ra sao.
Có lẽ Trương Hiểu Dung không đủ thông minh, cũng có thể thể bà suy nghĩ chưa chu toàn, nhưng lúc Mộc Dương nhìn dáng vẻ của Trương Hiểu Dung, một suy nghĩ bỗng nảy ra trước mắt cô: Trương Hiểu Dung có lẽ thực sự muốn tốt cho cô.
Một người mẹ đơn thuần muốn tốt cho con mình.
Có lẽ mong ước này có chút ích kỷ, lo lắng cho Mộc Hồng Tinh nhiều hơn, nhưng ít nhất tâm tư này xuất phát từ ý tốt.
Mộc Dương đột nhiên cảm thấy không nỡ.
Đôi mắt Trương Hiểu Dung đỏ hoe.
“Nhưng con không muốn.” Mộc Dương thở dài, giọng điệu vẫn có chút khéo léo.
Mộc Dương thấy hơi ngượng ngùng khi nói những lời quan tâm đ ến người khác.
Nhưng Mộc Dương vẫn là thực sự quan tâm đ ến gia đình này.
Trương Hiểu Dung rơi nước mắt, giọng điệu càng thêm phần bất lực cùng đau khổ: “Dương Dương, con nghe lời mẹ, đừng lúc nào cũng so bì với anh trai con. Bà nội con dù thế nào cũng không đồng ý đâu. Hơn nữa chi bằng hiện tại ngoan ngoãn nghe lời chút, sau này sẽ bớt khổ hơn.”
“Trên đời này con gái sinh ra đã phải mang số khổ rồi. Chúng ta nghèo như vậy mà còn có cơm ăn đã là tốt lắm rồi. Bà nội con vẫn luôn như vậy, bố con trong nhà không có chỗ đứng, ông nội con cũng coi như không thiên vị ai. Nhưng nhà chúng ta đông con, làm sao quan tâm đ ến con được nữa?”
“Con ở nhà mình chỉ có chịu khổ thôi. Sau này lớn hơn chút nữa không biết sẽ gả vào nhà ai, lại khổ tiếp thôi con.”
“Sợ là sau này con sẽ càng đáng thương.”
Những lời này khiến Mộc Dương trầm mặc.