Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

Chương 20: Chương 20: Trùng Phùng - Hạ



CHƯƠNG 20: TRÙNG PHÙNG – HẠ


Dịch giả: Luna Wong


Một cổ hương vị quen thuộc thanh khổ trầm nhàn nhạt tiến vào xoang mũi, nàng chậm rãi mở mắt, phát hiện mình đang bị người từ sau đỡ vào trong ngực.


Dương Thanh Già nhanh chóng thẳng người, nhìn về phía sau.


Quả nhiên là hắn.


“Không có sao chứ?” Đoàn Duy hỏi.


Từ khi ở Phong thành từ biệt đã một quý có thừa, Dương Thanh Già không nghĩ tới lại ở nơi đây gặp lại, nàng từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu một cái: “Không có việc gì, đa tạ Đoàn đại nhân.”


“Đoàn ca, các ngươi quen nhau?” Một bên hoa y cô nương kia đột nhiên mở miệng hỏi.


“Vị này chính là Dương cô nương.” Đoàn Duy tựa hồ cũng không muốn nhiều lời với nàng.


“Đoàn đại nhân và vị cô nương này là bằng hữu?” Dương Thanh Già hỏi.


Đoàn Duy nói: “Vị này chính là thiên kim trong phủ đại học sĩ Văn Hoa điện Lý đại nhân, tại hạ cùng với tiểu thư gặp mặt một lần, không dám trèo cao.”

Cảm tình thật đúng là một tiểu thư khuê các xuất thân danh môn, Dương Thanh Già lễ phép nói: “Xin chào.”


Lý Dung Nguyệt khẽ gật đầu với Dương Thanh Già liền đi tới bên cạnh thân Đoàn Duy, mặt giãn ra xán tiếu nói: “Đoàn ca hà tất câu nệ, ngươi cùng Dung Nguyệt có ân cứu mạng, Dung Nguyệt là vẫn luôn xem Đoàn ca là hảo hữu.”


Lý Dung Nguyệt tha tha thiết thiết nhìn hắn, trong lúc nhất thời Đoàn Duy trả lời cũng không phải, không trả lời cũng không phải, chỉ có thể khô cằn nói một câu: “Lý tiểu thư nói quá lời.”


Dương Thanh Già nhìn thần sắc của hắn có chút quẫn táo, liền ngắt lời hỏi: “Đoàn đại nhân làm sao sẽ tới bên này?”


Đoàn Duy ngay tức khắc tiếp lời: “Ta ban sai đi ngang qua nơi này.”


Dương Thanh Già vốn chính là bởi vì bầu không khí mới vừa rồi có chút xấu hổ nên thuận miệng vừa hỏi, cũng không muốn miệt mài theo đuổi, chỉ nói: “Trong nhà còn có việc, ta và Tễ Hoa đi trước một bước.”


Giang Mãnh bị phơi ở một bên lấy lại tinh thần, hắn nghe Đoàn Duy nói nữ tử cẩm y kia là thiên kim nhà đại học sĩ, cũng không dám tiếp tục dây dưa nhiều.


Tục ngữ nói chọn hồng phải bóp mềm, dưới tương giao với Dương Thanh Già chính là một giới bạch y không bối cảnh gì, ngày hôm nay Giang Mãnh ở trên tay đối phương ngã một cũ đau đớn, đâu chịu từ bỏ ý đồ. Hắn chỉ vào Dương Thanh Già nhấc chân muốn đi quay Đoàn Duy cả giận nói: “Ngươi tới vừa lúc, tiểu nương tử này đụng phải bổn công tử, lại đả thương hai gia đinh của bổn công tử, ngươi vội vàng bắt nàng lại, bổn công tử phải giáo huấn nàng một chút.”


Đoàn Duy là quen biết Giang Mãnh này, hắn là cẩm y vệ chỉ huy sứ, cũng chính là chất tử của cẩm y vệ thủ lĩnh Giang Bân, trong ngày thường chơi bời lêu lổng, ỷ vào thúc thúc của bản thân chính được thánh cưng chìu làm xằng làm bậy.


“Giang công tử, ” Đoàn Duy nhìn Dương Thanh Già một chút: “Vị cô nương này vô ý mạo phạm, hiểu lầm một hồi.”


“Hiểu lầm?” Giang Mãnh cả giận: “Thì thế nào! Vừa nghe ý này, hai người các ngươi quen biết nhau sao? Ngươi muốn bao che nàng?”

“Nếu như Giang công tử cố ý muốn truy trách, vậy bổn quan liền giải quyết việc chung, mang nàng về tỉ mỉ thẩm vấn, bất quá Bắc Trấn phủ ti nhiều người nhiều miệng, nếu chuyện hôm nay tiết lộ ra ngoài, khiến cho mọi người đều biết, đến lúc đó còn thỉnh Giang công tử không nên chú ý.” Đoàn Duy không mặn không lạt chắp tay, làm bộ muốn đi.


Bookwaves.com.vn

Giang Mãnh là bao cỏ, bất tại hồ phong bình(tin vịt) trên phố thế nào, hắn sợ nhất chính là mất mặt, nếu như chuyện hôm nay bị một tiểu nha đầu diệt uy phong truyền đi, sau này hắn làm sao ở kinh thành lăn lộn nữa, nghĩ đến cái này, hắn vội la lên: “Chậm đã!”


Đoàn Duy dừng bước, quay người lại.


Giang Mãnh thập phần không cam lòng, nhưng đối với hắn mà nói mặt mũi lớn hơn trời, chỉ phải bất đắc dĩ nói: “Bổn công tử đại nhân có đại lượng, ngày hôm nay tạm tha ngươi một hồi! Lần sau đừng để cho ta gặp phải, không thôi nhất định phải có đồ cho ngươi xem!”


Dương Thanh Già liếc sắc mặt xấu xa tiểu nhân đắc chí của hắn, quả thực muốn phân phút nấu chảy hắn nặn lại.


Nhưng Đoàn Duy chỉ là một cẩm y vệ bách hộ, tam thúc thúc của đầu heo này là nhân vật số một của cẩm y vệ, nàng không muốn làm khó Đoàn Duy, tuy rằng cực kỳ khinh thường người như Giang Mãnh, vẫn là cho đối phương một bậc thang: “Hôm nay có nhiều đắc tội, Giang công tử thứ lỗi.” Nàng nói với sai vặt bây giờ còn nằm trên mặt đất không dạy nổi: “Lưỡi của ngươi tưa vàng dày, gan có vấn đề, trở về tìm một đại phu xem thật kỹ đi, rất xin lỗi, tình huống khẩn cấp chỉ có thể công kích chỗ đau của ngươi.”


Vậy sai vặt không nghĩ tới đối phương sẽ nói những thứ này, ngẩn người, há mỏ, không biết nên nói cái gì cho phải.


“Giang công tử, vọng ngươi không nên làm khó hai hạ nhân này, ta được huấn luyện quyền thuật chuyên nghiệp, bọn họ bất quá là người bình thường, một người trong đó còn là một ma ốm, bị ta tạm thời chế phục rất bình thường.”


Giang Mãnh không nói chuyện, chỉ hừ một tiếng, xoay người liền đi.


Nhưng nhìn nhãn thần của hắn trước khi đi phảng phất phun ra lửa, thù này sợ là kết rồi.

Vô luận như thế nào, bốn người rốt cục cũng thoát thân.


Bọn họ sóng vai đi một đoạn, bầu không khí rất kỳ quái.


Dương Thanh Già giằng co cho tới trưa, vừa đi dạo phố vừa động võ, tinh thần lúc này thật sự mệt mỏi, không muốn ứng phó những thứ này, nhân tiện nói: “Hôm nay đa tạ Đoàn đại nhân, ta và Tễ Hoa cáo từ từ đây.” Nàng lại nhìn Lý Dung Nguyệt nói câu “Tái kiến”, nhấc chân muốn đi.


“Chờ một chút.” Đoàn Duy gọi lại nàng.


Hắn móc bình nhỏ màu sữa trong lòng ra đưa cho đối phương: “Xương tay phải của ngươi có chút sưng đỏ.”


Dương Thanh Già nghe vậy giơ tay lên đánh giá, quả nhiên.


Nàng nhìn nhìn Đoàn Duy, đối phương vẫn là dáng dấp không gợn sóng không hứng thú, lãnh lãnh đạm đạm.


Dương Thanh Già nhận lấy bình thuốc, trong lòng hơi ấm, nói tiếng cám ơn.


“Sớm tối bôi thuốc một lần, tận lực không nên đụng nước.”


“Ân.” Nàng gật đầu, ngắn ngủi trầm mặc xong, lập tức cùng Tễ Hoa xoay người rời đi.

Lý Dung Nguyệt thấy người nên đi đều đi rồi, liền ôn nhu hỏi: “Đã lâu không gặp, gần đây khỏe chứ?”


Bookwaves.com.vn

Đoàn Duy nói: “Hoàn hảo, thân thể của Lý học sĩ an khang chứ?”


“Gia phụ càng già càng dẻo dai, mấy ngày trước đây còn nhắc tới ngươi nữa!” Khóe môi của Lý Dung Nguyệt hơi nhếch lên, mang theo ba phần tiếu ý, nàng vẽ cung nữ trang lưu hành nhất đương thời, nửa là tha thiết nửa là oán trách nhìn hắn nói: “Lão nhân gia hắn oán giận người thật lâu không tới thăm hắn, bồi hắn chơi cờ.”

Mắt của Đoàn Duy nhìn phía trước, đạm nói: “Gần đây công vụ bề bộn, hôm nào đăng môn hướng Lý đại nhân tạ tội.”


Lý Dung Nguyệt hơi thu liễm tiếu ý, nói: “Nói cái gì tạ với không cảm tạ tội, tốt xấu Đoàn ca cũng coi như môn sinh đắc ý của phụ thân, hà tất khách khí như vậy?”


Đoàn Duy không nói.


Lý Dung Nguyệt cũng bị loại thái độ lãnh đạm này của đối phương chọc cho có chút giận, nhưng nàng tự giữ thân phận không muốn thất thố, vì vậy hai người liền một đường không nói gì thẳng đến cửa Lý phủ.


Đoàn Duy xoay người muốn đi, Lý Dung Nguyệt gọi lại hắn: “Không tiến vào nghỉ chân sao?”


Hắn nói từ chối: “Công vụ trong người, không thể ngừng lại.”


Lý Dung Nguyệt tự cao tài mạo song toàn xuất thân danh môn, đối với những người khác từ trước đến nay mọi việc đều thuận lợi, duy chỉ có Đoàn Duy vẫn không mặn không nhạt với nàng, trong lòng nàng oán hận, rồi lại không có biện pháp nào.


“Làm phiền Đoàn ca.” Nàng buồn bã nói.


Đoàn Duy xem như không có nghe ra oán ý trong lời nói của nàng, gật đầu, nói cáo từ, liền xoay người đi.


Lý Dung Nguyệt trừng hai mắt nhìn bóng lưng thống khoái rời đi của đối phương, trong lòng buồn bực, vừa vặn sai vặt lúc này đến đây mở rộng cửa, nàng tiện tay liền tát đối phương một bạt tai: “Ngươi là người chết sao? Thời gian lâu như vậy mới mở cửa cho bổn tiểu thư!”


Sai vặt kia cũng không biết Lý đại tiểu thư ngày hôm nay ở nơi nào chạm rủi ro, tính tình lớn như vậy! Chỉ phải cứng rắn kéo ra khuôn mặt tươi cười vẫn cong lưng bồi tội.


“Hừ!” Nàng vung vân tụ, quay đầu vào phủ.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận