Yêu Chậm

Chương 36


Editor: Saki

Không khí dường như ngưng đọng trong một khoảnh khắc.

Minh Phù há to miệng, nhanh chóng tìm lý do: “Sau đầu anh dính cái gì đó.”

“Thật sao.” Trần Tự Chu đứng dậy, định dùng tay phủi đi, nhưng sau đó lại thôi, “Thôi, tay không sạch.”

Anh cúi người tiến lại gần Minh Phù: “Cô giúp tôi làm đi.”

Người đàn ông vốn cao hơn cô một cái đầu, lúc này đang nhìn thẳng vào mắt cô. Minh Phù thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt đen láy của Trần Tự Chu.

Rõ ràng và sáng tỏ.

Ngoài cô ra, không còn gì khác.

Tim Minh Phù chợt lỡ một nhịp, hàng mi khẽ rung lên, cô ngả người sang một bên, giả vờ phủi vài cái lên sau đầu anh: “Xong rồi.”

“Đó là gì?” anh hỏi.

Minh Phù tròn mắt nhìn anh: “Không nhìn rõ.”

“Vậy à.” Trần Tự Chu đứng thẳng dậy: “Cô không phải là muốn lợi dụng tôi nên bịa ra cớ đó chứ?”

Mặt Minh Phù không đổi sắc: “Tôi là luật sư.”

Ý ngầm là, một người biết luật, tuân thủ pháp luật, sống nhờ vào luật pháp, trên người khắc chữ “chính trực” như tôi, sao có thể làm chuyện không đáng tôn trọng đó.

Trần Tự Chu gật đầu: “Vậy thì tốt, không thì tôi cũng lo cho an toàn của mình lắm.”

Minh Phù: “…”

Cô không phục, tự biện hộ cho mình: “Rõ ràng là anh nhờ tôi giúp, anh lại còn trả đũa.”

Hồi đi học cũng vậy, chuyện là do anh khơi mào, kết quả cô lại phải chịu trách nhiệm, qua bao năm kỹ năng này của anh càng nhuần nhuyễn hơn.

“Chắc không phải cô là người ra tay trước chứ?” Trần Tự Chu ước lượng trong lòng xem cô còn bao lâu nữa mới nổi cáu, giọng anh chậm rãi: “Rốt cuộc bây giờ ai đang trả đũa ai?”

Minh Phù định phản bác, nhưng khi mở miệng lại nhớ ra dường như cô đúng là người ra tay trước, liền ngậm miệng lại.

Khi cô quay người định mang rau đến chỗ thùng rác, nhìn thấy có người đứng ở cửa bếp, cô nghiêng đầu, thấy Đào Lộ đang sững sờ.

Đào Lộ đứng đó đã một lúc, những lời họ nói vừa rồi cô ấy đều nghe thấy.

Từ khi Minh Phù tốt nghiệp đại học đến giờ, Đào Lộ đã biết cô được bốn năm.

Thật ra, khi mới biết Minh Phù và biết nghề nghiệp của cô, Đào Lộ đã ngạc nhiên một thời gian dài.

Vẻ ngoài dịu dàng ngoan ngoãn, trông có vẻ rất trầm lặng, sao lại đi làm nghề luật sư, một nghề cần nói năng lưu loát như vậy.

Cho đến một lần Minh Phù ra tòa, lúc đó Đào Lộ đang viết một cuốn tiểu thuyết có liên quan đến pháp luật, với ý định thu thập tài liệu, cô đã đi theo để quan sát.

Minh Phù mặc bộ vest đen, tóc buộc đuôi ngựa thấp thả sau lưng, khuôn mặt trang điểm nhẹ vẫn còn non nớt, trông rất dễ bị bắt nạt.

Đào Lộ không khỏi lo lắng vì Minh Phù, bởi vì bên Minh Phù là bị cáo, trong mắt người ngoài nghề như cô rất không chiếm ưu thế, nhưng rất nhanh cô ấy liền cảm thấy việc lo lắng của mình hoàn toàn không cần thiết.

Người phụ nữ đứng trên ghế bị cáo mặt không đổi sắc trước sự hung hăng của luật sư đối phương, đến lượt cô biện hộ, giọng nói vẫn bình tĩnh điềm đạm như thường ngày, từng điều luật kết hợp với sự thật được thốt ra từ miệng cô, giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng lại lộ rõ sự sắc bén.

Trong cuộc sống hàng ngày, Minh Phù rất dễ làm Đào Lộ phải cứng họng.

Hơn nữa, cô ấy chưa từng thấy Minh Phù có cảm xúc lớn nào, đôi khi cô còn nghi ngờ người này có phải không có thất tình lục dục.

Sống cùng nhau lâu, Đào Lộ cảm thấy Minh Phù có chút mưu mô trong người.

Như việc vừa rồi chơi game, Minh Phù nói rằng không rành game, khi Tống Tử Phong lật lọng sử dụng kỹ năng trước với cô, cô không phản ứng gì, sau đó liên tiếp lấy mạng Tống Tử Phong ba lần.

Lần đầu tiên cô thấy Minh Phù bị người khác ép đến mức không thốt nên lời, những biểu cảm nhỏ nhắn lộ ra một cách vô thức mà cô chưa từng thấy trước đây.

Có những việc lúc đó không cảm nhận được, nhưng sau này nghĩ lại kỹ càng thì có nhiều điểm kỳ lạ. 

Cô ấy nghĩ, sao Minh Phù lại đột nhiên nhiệt tình mời hàng xóm đến nhà ăn cơm, mà còn là bạn học cấp ba đã tám năm không gặp. 

Bây giờ nghĩ lại, mọi thứ đều có lý do.

Tỉnh táo lại sau sự ngạc nhiên ban đầu, Đào Lộ nhanh chóng sắp xếp lại biểu cảm, giơ tay phải lên: “Họ nói hết nước uống rồi, mình đến lấy.”

“…”

Trần Tự Chu lấy một lốc coca từ tủ lạnh ra đưa cho cô ấy.

Đào Lộ nhận lấy: “Xin lỗi đã làm phiền, hai người tiếp tục đi, tiếp tục nhé.”

Minh Phù: “…”

Tiếp tục gì chứ. 

Tiếp tục bị Trần Tự Chu châm chọc à.

Cô quay lại ngồi xổm xuống bên cạnh thùng rác lần nữa, bắt đầu nhặt rau. 

Những lá rau hỏng bị cô ném vào thùng rác với chút lực.

Trần Tự Chu nhìn cô, thấy cô không dám tức giận, chỉ có thể trút giận lên lá rau, trông rất tội nghiệp, nhếch môi cười rộ lên.

Cô có vẻ cởi mở hơn so với hồi cấp ba, vẻ mặt vô tình toát ra càng thêm phong phú so với trước kia, cô cũng có thể hòa nhập tốt với những người mà cô không quen biết.

Có vẻ như mấy năm qua, cô thật sự sống tốt, từng bước tiến về phía trước. 

Có vẻ như, có hay không có anh cũng chẳng khác gì.

Trần Tự Chu cụp mắt, xoay người lại.

Người nhạy cảm luôn dễ dàng nhận ra sự thay đổi trong môi trường xung quanh, huống hồ là khi còn quan tâm đ ến người đối diện. 

Minh Phù đang nhặt rau bỗng nhiên nhận thấy điều gì đó không ổn, nghiêng đầu nhìn.

Bóng lưng của người đàn ông cao lớn vững chãi, mặc một bộ đồ đen.

Trong ấn tượng của cô, anh rất ít khi mặc màu tối thế này, anh thường mặc màu sáng, thậm chí có chút sặc sỡ, nhưng bất kể là trang phục gì, anh luôn mặc rất đẹp, toát lên khí chất của mình.

Da Trần Tự Chu trắng, mặc đồ đen càng nổi bật, cúi đầu trông càng có vẻ buồn bã, khóe miệng kéo dài trông không vui.

Minh Phù cảm thấy kỳ lạ.

Vừa rồi chẳng phải anh còn đang tố cáo cô đó sao.

Cô cắn môi, do dự một lúc, cuối cùng cũng không hỏi gì.

Một lát sau, Trần Tự Chu gọi cô: “Lại đây nếm thử xem.”

Minh Phù vừa lúc nhặt xong rau, khi đứng lên thì đột nhiên tối sầm mặt, không nhìn thấy gì, đầu óc choáng váng. 

Cô vịn vào một bên theo bản năng, tay rơi vào một lòng bàn tay rộng lớn, vững vàng chống đỡ cô.

Cảm giác chóng mặt dần tan biến, Minh Phù mơ hồ thấy sự lo lắng trong mắt Trần Tự Chu.

Một bàn tay khác mang cảm giác mát lạnh đặt lên mắt cô, xoa nhẹ hai cái.

“Đỡ hơn chưa?” Anh hỏi.

Nhiệt độ mát lạnh k1ch thích làm cô nhíu mày, nắm chặt tay Trần Tự Chu theo bản năng, sau đó rút tay ra, chớp mắt vài cái, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, “Đỡ rồi.”

“Sao thế? Tôi không nghi ngờ cô muốn chiếm hời tôi nữa, cô cũng không cần để tự chứng minh mà biểu diễn cảnh giả vờ bị ngã đâu.”

“Không có.” Minh Phù giải thích: “Chỉ là đứng lên quá nhanh thôi.”

“Đồ ngay đó, cô không nếm cũng không chạy mất, không thể đứng dậy từ từ à.”

Minh Phù cúi đầu không nói gì.

Búi tóc lỏng lẻo trên đầu cũng theo đó mà cụp xuống phía trước.

Ngón tay Trần Tự Chu khẽ nhúc nhích, “Làm gì vậy, cô không nói gì làm tôi tưởng mình bắt nạt cô đấy.”

Minh Phù lẩm bẩm nhỏ: “Dù tôi nói gì anh cũng có lý.”

Cô chỉ biết im lặng.

Thời gian tám năm đã trôi qua giữa họ. Gặp lại nhau lần nữa, nói rằng hoàn toàn xa lạ thì không đúng, nhưng từ “nửa quen nửa lạ” có thể mô tả rất chính xác tình trạng hiện tại của họ. 

Tuy nhiên, giữa họ đã từng thực sự ở bên nhau gần hai năm, khiến Minh Phù rất khó giữ bình tĩnh khi đối diện với anh, trở lại như lúc họ mới quen biết.

Vì vậy, có những lời chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra. 

Nói xong, cô mới nhận ra câu vừa rồi có phần thân mật quá mức.

Trần Tự Chu lại chẳng hề để ý, “Đó là vì tôi đúng.” 

Anh nhận lấy rau từ tay cô đặt lên bàn, rồi lấy một chiếc muỗng sạch từ nồi súp ra, đưa đến miệng Minh Phù: “Tự thổi đi, hơi nóng đấy.” 

May mà là nấu súp, nếu không thì vài câu vừa rồi đã khiến món ăn bị cháy.

Minh Phù nhìn xuống: “Đây là súp gì vậy?” 

Chiếc muỗng sứ trắng đựng đầy nước súp màu cam, trên mặt nổi một lớp dầu mỏng, tỏa ra mùi hương thơm lừng, k1ch thích vị giác của cô.

“Súp bồ câu với củ từ và phục linh, một loại súp hầm lâu.” Thần sắc Trần Tự Chu thản nhiên: “Yên tâm uống đi, không có thuốc đâu.”

Minh Phù: “…” 

Cô chỉ hỏi vậy thôi, có nói gì đâu.

Minh Phù li3m môi, bắt đầu thổi nhẹ vào muỗng súp.

Trần Tự Chu không hối thúc, chỉ kiên nhẫn cầm muỗng đợi cô.

Cô phồng má thổi, đôi mắt rũ xuống, hai tay đan vào nhau trước ngực, trông giống như chú mèo con ngoan ngoãn chờ được chủ cho ăn.

Trần Tự Chu cảm thấy thật kỳ lạ, người này sao không khác gì hồi cấp ba, không lạ khi Tống Tử Phong coi cô như em gái, nếu cô mặc đồng phục học sinh, thực sự chẳng khác gì học sinh trung học.

Cơn giận trong lòng anh chợt tan đi hơn nửa.

Khi cảm thấy súp đã nguội, Minh Phù thử chạm nhẹ vào mép muỗng bằng môi, sau đó ngậm vào miệng. 

Hương vị đậm đà và phong phú lập tức tràn ngập vị giác, Minh Phù không khỏi gật đầu: “Ngon lắm.”

Trần Tự Chu lấy bát ra và múc cho cô hơn nửa bát: “Đặc biệt dành cho cô.”

Minh Phù “A” một tiếng, nhìn ra phòng khách qua quầy bar, “Không nên đâu, đợi lúc ăn cơm rồi uống cũng được.”

“Múc ra rồi, chẳng lẽ đổ lại?” Trần Tự Chu nói: “Cô thấy không tiện thì uống tại đây, đừng ra ngoài.”

Minh Phù bận rộn cả ngày, bữa trưa chưa kịp ăn, nhưng từ khi đi làm giờ giấc ăn uống của cô không bao giờ đều đặn, cũng không cảm thấy đói, vừa rồi nếm một miếng súp, cảm giác đói bụng liền trỗi dậy, không nhịn được.

Nghĩ vậy, bụng cô đúng lúc kêu lên hai tiếng. 

Minh Phù: “…”

Trần Tự Chu nhướng mày: “Đói rồi à?”

Minh Phù không nói gì, lặng lẽ cầm lấy bát, di chuyển sang bên cạnh, tránh xa khỏi tầm nhìn từ phòng khách, yên tâm uống từng thìa súp.

Trần Tự Chu bật cười vì hành động của cô, mặt mày giãn ra: “Sao lại như kẻ trộm vậy.”

Minh Phù nhìn nụ cười của anh, có chút ph óng đãng, là kiểu cô quen thuộc. 

Trong lúc nhất thời không biết nói gì, cô chỉ cúi đầu tiếp tục uống súp.

Hai người không nói thêm gì, không khí trở nên yên tĩnh.

Từng thìa súp trôi vào dạ dày, cảm giác đói dần tan đi, động tác múc súp của Minh Phù chậm lại. 

Cô tựa vào tường, nhìn quanh phòng một cách buồn chán, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người đàn ông đứng ở bệ bếp.

Đôi tay dài và đẹp đang cầm dao, thành thạo cắt rau.

Cô không nhịn được hỏi: “Anh luôn biết nấu ăn sao?”

Trước khi tận mắt chứng kiến, cô khó mà liên tưởng giữa bếp núc và Trần Tự Chu. Dù sao thì nhìn anh lúc nào cũng như một công tử bột, không bao giờ phải đụng tay vào việc nhà, luôn có người phục vụ tận nơi.

“Không, học từ khi ra nước ngoài.” Trần Tự Chu đặt ớt chuông đã cắt vào đ ĩa: “Không quen ăn đồ Tây, đồ Trung Quốc ở đó lại không ngon, cuối cùng tự mình nấu.”

Anh kén ăn, điều này Minh Phù biết, cũng rất hợp với tính cách của anh. 

Cô gật đầu: “Thì ra là vậy.”

Không còn gì để giúp, Minh Phù cũng không rời đi.

Nhà bếp được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng ấm áp, tiếng máy hút khói phát ra âm thanh nhẹ nhàng, rau dính nước bỏ vào chảo phát ra âm thanh lách tách.

Mọi thứ đều tràn đầy hơi thở của cuộc sống.

Minh Phù rất yêu thích cảm giác này, càng yêu thích người mang lại cảm giác này cho cô.

“Lại đây nếm thử.” 

Vẫn là câu nói quen thuộc, Minh Phù rời khỏi trạng thái mơ màng, bước tới.

Trần Tự Chu gắp một miếng tôm cho cô, Minh Phù thổi nhẹ hai lần, há miệng ăn.

“Ngon quá.”

Vẫn là đánh giá đó.

“Vẫn chỉ là hai từ này thôi à, từ vựng của một luật sư như cô mà ít ỏi vậy sao?”

Giọng điệu kéo dài, trêu chọc, là kiểu anh hay dùng khi đùa cô.

Minh Phù thoáng sững sờ.

Người đàn ông trước mắt dần chồng lên hình ảnh cậu thiếu niên trong ký ức.

Một chút nghịch ngợm, một chút không đứng đắn.

Cô rõ ràng cảm nhận được thái độ của Trần Tự Chu đã thay đổi so với trước, nhưng lại không hiểu vì sao, rõ ràng chỉ qua vài phút.

Cô luôn không thể đoán được tâm tư của anh.

Minh Phù nuốt miếng tôm trong miệng, “Dùng quá nhiều từ tân trang sẽ trở nên giả tạo, luật sư thường chú trọng vào sự đơn giản, trực tiếp vào trọng tâm.”

“Được.” Trần Tự Chu có vẻ bị thuyết phục, cười nhẹ: “Lần này cô có lý, cô định đoạt.”

Minh Phù chớp mắt, cảm giác quen thuộc càng thêm rõ ràng.

Toàn bộ bữa tối đều do Trần Tự Chu nấu, Minh Phù đứng bên cạnh làm người thử món. 

Anh nấu xong một món thì gắp một ít cho cô ăn, chưa kịp đến bữa chính mà cô đã thấy no.

Chiếc bàn trà trong phòng khách khá lớn, mọi người ngồi lâu một chỗ lười di chuyển, nên họ mang thức ăn vào phòng khách, ngồi trên thảm để ăn. 

Giống như khi chơi game, Trần Tự Chu ngồi cạnh Minh Phù.

Lotus ngửi thấy mùi thơm cũng chạy đến, nhưng không lên bàn, ngồi xổm bên cạnh Minh Phù, đuôi quét trên sàn.

Tống Tử Phong thấy vậy liền ngạc nhiên: “Trần Tự Chu, con chó này của cậu còn gần gũi với em luật sư Minh hơn cả với cậu đấy.”

Trần Tự Chu mở chai nước trái cây: “Phải thế chứ.”

Anh ngừng lại một giây, bổ sung: “Mỗi ngày nó nhìn tôi mãi, cũng chán rồi.”

Rồi như nhận ra mở nhầm chai, anh đặt nước trái cây trước mặt Minh Phù: “Mở nhầm rồi, cô uống đi.” 

Sau đó lấy một chai cola, mở nắp và uống một ngụm.

“Chúng tôi có nhiều gương mặt mới như vậy, sao nó không bám lấy ai trong chúng tôi chứ?”

“Nó thích những người đẹp.” Trần Tự Chu liếc nhìn anh ta: “Cậu không đạt tiêu chuẩn thẩm mỹ của nó.”

Mặt Tống Tử Phong không thay đổi, đặt đũa xuống: “Chia tay thôi, anh em này không chơi được nữa.”

Trần Tự Chu điềm nhiên: “Cửa ở đó, đi thong thả không tiễn.”

Tống Tử Phong im lặng vài giây, rồi cầm đũa lại: “Thế thì đợi ăn xong bữa này đã, không vội, không thì đồ ăn cậu nấu chẳng phải uổng phí sao.”

Trần Tự Chu nháy mắt về phía Lotus: “Không phí đâu, không thấy nó đang chờ sao, cậu đi rồi nó sẽ thay chỗ của cậu.”

Tống Tử Phong nhìn theo lời anh, thấy Lotus đứng lên, như sẵn sàng thay thế anh ta.

“Tôi không đi!” Tống Tử Phong hừ mạnh: “Tôi tuyệt đối không để một con chó thay thế mình!”

Mọi người cười rộ lên.

Tống Tử Phong luôn thích thách thức Trần Tự Chu, nhưng luôn thất bại, lần nào cũng không rút kinh nghiệm.

Minh Phù cũng cười tươi.

Trần Tự Chu luôn biết cách xử lý quan hệ với mọi người, không lấy lòng, không nịnh bợ, có nguyên tắc riêng trong cách đối nhân xử thế, giao tiếp tự nhiên, thỉnh thoảng đùa vài câu để làm không khí thêm sôi nổi, vì thế ở đâu cũng có người đáp lại anh.

Đây là điều Minh Phù thấy anh hấp dẫn nhất.

Cô rất thích dáng vẻ tự nhiên và phóng khoáng của Trần Tự Chu khi đứng giữa đám đông.

Cảm nhận được người bên cạnh nhìn mình chăm chú, Minh Phù quay đầu, dùng ánh mắt hỏi anh có chuyện gì.

“Không có gì.”

Anh rời mắt, cúi đầu cười.

Để phòng khi bệnh viện gọi lại, họ đều không uống rượu, chỉ uống nước ngọt, một nhóm người cùng tuổi vừa ăn vừa cười nói, cho đến khi trời tối hẳn mới kết thúc bữa tiệc.

Mọi người ăn uống no nê chuẩn bị ra về, Minh Phù và Đào Lộ chỉ ở căn hộ bên cạnh, đi vài bước là tới.

Khi chuẩn bị đi, Trần Tự Chu giữ tay Minh Phù: “Chờ chút, xuống dưới tiễn họ với tôi, tiện thể tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Những người khác nghe vậy, đồng loạt nhìn họ.

Dù có lý do “có chuyện” nhưng cùng nhau tiễn xuống nhà có phần mập mờ và thân mật.

Minh Phù không biết phải trả lời sao, trước mặt nhiều người thế này không tiện từ chối, cô ngập ngừng một lát, rồi gật đầu: “Được.”

Đào Lộ chỉ vào căn hộ đối diện: “Vậy mình về trước nhé.”

Những người còn lại cùng nhau đi thang máy xuống tầng. 

Ra khỏi tòa nhà, Minh Phù và Trần Tự Chu không tiễn xa hơn, chỉ đứng ở lối vào tòa nhà chào tạm biệt họ.

Khu chung cư không có chỗ đỗ xe thừa, Tống Tử Phong và những người khác đã đỗ xe ở bãi đỗ xe ngầm của siêu thị bên ngoài, phải đi bộ một đoạn.

Họ chia thành ba nhóm, chậm rãi đi về phía đó.

Tống Tử Phong cảm thán: “Trần Tự Chu thật sự có phúc. Hồi đại học đã có nhiều người đẹp theo đuổi, giờ lại còn có một người hàng xóm xinh đẹp, lại là bạn học cấp ba nữa. Sao hồi cấp ba của tôi không gặp được cô gái nào xinh đẹp như vậy nhỉ?”

Nói xong, anh ta bất ngờ hỏi: “Này, nếu tôi theo đuổi em luật sư Minh, thì có bao nhiêu phần trăm thành công?”

Triệu Thần nghĩ ngợi: “Không phải vấn đề phần trăm, mà là liệu cậu có muốn sống nữa không.”

Tống Tử Phong không hiểu: “Ý cậu là gì?”

“Cậu không thấy Trần Tự Chu đối xử với Minh Phù thế nào à? Cậu cướp của cậu ta chẳng phải là tự tìm chết sao.”

Tống Tử Phong ngạc nhiên mở to mắt: “Cậu muốn nói cậu ta —”

Triệu Thần khinh thường liếc nhìn anh ta: “Chỉ có cậu mới không nhận ra thôi, cậu bị đày sang nam khoa cũng có lý do cả.”

“Biến đi.” Tống Tử Phong chửi một câu, rồi ra hiệu về phía sau: “Thế thì chị Hân hết cơ hội rồi à?”

Triệu Thần thở dài: “Nếu có cơ hội thì đã không kéo dài đến bây giờ.”

Ra khỏi thang máy, Minh Phù định hỏi Trần Tự Chu có chuyện gì, nhưng bị anh ngắt lời bằng hai chữ “lại đây.”

Đi theo anh về phía căn hộ của mình, Minh Phù hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Thay thuốc.”

Minh Phù lúc này mới nhớ đến cánh tay của mình.

Vào trong, Trần Tự Chu lấy hộp thuốc từ tủ dưới TV trong phòng khách, chỉ vào ghế sô pha: “Ngồi đó.”

Minh Phù đi đến ngồi xuống, vén tay áo lên và đưa cánh tay ra.

Trần Tự Chu tháo băng, động tác thành thạo và nhanh chóng, nhìn kỹ còn có vài phần cẩn trọng.

“Trời nóng thế này sao còn mặc áo dài tay?”

Minh Phù thuận miệng giải thích: “Tôi khá sợ lạnh.”

Trần Tự Chu khẽ nhíu mày.

Anh nhớ lúc học cấp ba cô rất sợ nóng.

Cánh tay cô ít thịt, lại gầy, vết thương hồi phục hơi chậm, nhưng không sưng như hôm qua.

Trần Tự Chu bôi thuốc mới và băng lại bằng lớp băng mới.

“Xong rồi, vẫn đừng để dính nước.” Khi Trần Tự Chu cất hộp thuốc, anh chợt nhớ ra điều gì, gõ vào thành hộp và hỏi cô: “Ở chỗ cô có mấy thứ này không?”

Minh Phù đang nghịch nơ con bướm trên cánh tay, không phản ứng kịp: “Cái gì cơ?”

“Ngày mai tôi phải đi công tác, đến Thượng Hải hai ngày.” Anh liếc nhìn cánh tay cô: “Cô tự làm được không?”

“Được mà.”

“Tốt.”

Minh Phù nhìn sự bừa bộn trên bàn trà, hơi ngại: “Để tôi giúp anh dọn dẹp.”

“Không cần.” Trần Tự Chu thản nhên nói: “Người học y thích sạch sẽ.”

“… A.”

Khi tiễn Minh Phù ra cửa, Trần Tự Chu nắm tay cô để đăng ký dấu vân tay vào khóa cửa.

“Làm gì vậy?”

“Lotus ở nhà một mình, dù sao nó cũng thích cô, chắc cô không nỡ để nó chết đói chứ.”

Khi âm thanh xác nhận dấu vân tay vang lên, anh buông tay: “Thử xem có mở được không.”

Minh Phù còn chưa kịp phản ứng, chỉ làm theo chỉ dẫn của anh một cách vô thức.

Cửa nhà Trần Tự Chu được mở bằng dấu vân tay của cô.

Một cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong lòng, khó có thể diễn tả bằng lời.

Minh Phù muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Trần Tự Chu như nhớ ra điều gì, chậm rãi “A” một tiếng: “Biết cô quý, sẽ không để cô chăm sóc miễn phí đâu.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Dạo này mỗi chương đều năm nghìn chữ nên thời gian cập nhật muộn hơn chút, từ giờ sẽ đẩy lùi đến mười giờ nhé!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận