Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện

Chương 11: Hộp mồi lửa (11)


Một ngày mới bắt đầu trong tiếng gà gáy lảnh lót, những ngày xuân chuyển hè, lúc Hứa Nguyện tỉnh dậy thì bên ngoài đã sáng, có không ít người bắt đầu kéo nhau ra khỏi phòng.

Những gia súc trong chuồng cũng tỉnh dậy, thỉnh thoảng vang lên tiếng bò kêu.

Bữa sáng rất đơn giản, nhưng chủ nhân của tòa trang viên này có vẻ không hề bủn xỉn, cho phép những người lao động ở đây uống sữa bò, nên ngoài mùi bánh mì, khu vực dùng bữa sáng còn thoang thoảng mùi sữa.

Thời gian ăn sáng trôi qua rất nhanh, rất nhiều người khiêng công cụ đi vào đồng ruộng, có người nhổ cỏ dại, bỏ vào trong chuồng ngựa và chuồng bò, dĩ nhiên, trong đó cũng không thiếu vỏ trứng và cây đậu.

Hứa Nguyện ăn sáng xong vào phòng, dùng nước trong hũ gốm rửa tay rồi nhìn lên giường, meo meo cuộn tròn thành một vòng, cái bụng mềm mại phập phồng, không biết đêm qua nó mơ thấy cái gì, chốc chốc lại bật dậy, lúc này không ngủ đến giữa trưa có lẽ không dậy nổi.

Hắn lau tay, ra ngoài khép cửa lại, buổi sáng rất mát mẻ, công nhân vắt sữa thuần thục xách xô sữa ra ngoài, có người chạy từng bước nhỏ đề phòng ngỗng lớn quấy rối.

Sương đọng trên cỏ dính ướt giày bó, đi thẳng đến vườn hoa hồng cách đó không xa, Hứa Nguyện mới dừng chân.

Đoá hoa kiều diễm dính giọt sương mai, màu sắc xinh đẹp phản chiếu lên giọt sương thành màu đỏ tươi như máu, mỹ miều ướt át.

Ong mật cũng bắt đầu làm việc, người làm vườn cầm cây kéo xuyên qua tán cây, thỉnh thoảng cắt bỏ những nhánh hoa khô héo.

Hứa Nguyện đến gần, người đó ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười: “Khách nhân tôn quý, ngài định xem tổ ong sao?”

Ngày hôm qua Gru dẫn hắn theo, hầu như mọi người trong trang viên đều biết được vị khách anh tuấn này đến chọn mua mật ong trân quý, cần phải cẩn thận tiếp đãi.

“Không, hoa hồng ở đây có bán không?” Hứa Nguyện hỏi.

Người làm vườn áy náy nói: “Xin lỗi, chủ nhân rất thích hoa nơi này, nên không bán ra ngoài, hơn nữa hoa tươi cắt xuống luôn héo rất nhanh.”

“Vậy anh có thể cho tôi những đoá hoa mà anh vừa cắt xuống không?” Hứa Nguyện nhìn nhánh hoa trên tay hắn, “Tôi có thể đưa một ít tiền.”

“Nhưng nó sẽ không nở nữa, ngài có lấy cũng không có tác dụng gì.” Người làm vườn có hơi do dự nói.

“Vẫn có chỗ dùng, có thể ngâm chúng trong nước, súc miệng sẽ thơm mát, lúc nói chuyện với chủ nhân sẽ khiến ngài ấy vui vẻ.” Hứa Nguyện cười nói.

“A, đây đúng là một biện pháp tốt.” Người làm vườn đi qua bụi hoa, đưa nhánh hoa trên tay cho hắn, “Hy vọng có thể giúp được ngài.”

Vị tiên sinh này nhất định thường xuyên đi bên cạnh quý tộc, mới có thể tinh ý như vậy.

“Cảm ơn.” Hứa Nguyện duỗi tay cầm lấy, sau đó bỏ hai mươi đồng vào tay người làm vườn.

Người làm vườn sung sướng nhận lấy, nhét vào túi tiền của mình, so với mồm miệng thơm tho, hắn càng thích tiền đồng có thể mua được bánh mì hơn.

Còn cánh hoa, hắn có thể hái bất kỳ lúc nào.

“Nếu ngài còn cần, ngày mai hãy tiếp tục đến.” Người làm vườn nhặt bụi hoa vừa ném xuống đất lên, từ bên trong chọn ra vài đóa còn nhìn được, cắt tỉa rồi đưa qua.

“Được, cảm ơn.” Hứa Nguyện ôm bó hoa mỉm cười, “Xin hỏi trang viên có còn thừa hạt lanh không?”

“Ngài cần những thứ đó làm gì?” Người làm vườn hỏi.

“Tôi muốn bỏ chúng vào bao gối, buổi tối ngủ sẽ thoải mái hơn.” Hứa Nguyện cười nói.

“Ồ, đây quả là một sáng kiến thiên tài!” Người làm vườn ngạc nhiên cảm thán, cũng nói cho hắn đáp án, “Hẳn là còn dư không ít, trong tay những nông nô đều có hạt dư, ngài chỉ cần trả một hai đồng là có thể mua được, còn nữa, đừng quên mời Gru uống rượu.”

“Uống rượu? Gru có thích rượu nho không?” Hứa Nguyện hỏi.

“Ôi Thượng Đế, chủ nhân của ngài thật là giàu có và thiện lương, vậy mà có thể cho ngài rượu nho ư?” Người làm vườn hâm mộ hỏi.

Hứa Nguyện gật đầu: “Ngài ấy sẽ ban cho chúng tôi phần còn thừa lại.”

“Vậy lần sau ngài có thể chia cho tôi một ít không?” Người làm vườn chà xát hai tay, “Tôi vẫn chưa được hưởng qua hương vị của nó.”

Khác với bia và rượu lúa mạch thường có trong các quán rượu, người giàu có và các quý tộc càng thích rượu nho, dĩ nhiên cũng có những loại rượu nho kém chất lượng, nhưng các quý tộc rất chú trọng chuyện này, mà giá cả của rượu nho thường thường cực kỳ sang quý, không thể dễ dàng uống được.

Hứa Nguyện cười nói: “Được, nếu chuyện lần này hoàn thành đúng ý của chủ nhân, có lẽ sẽ đồng ý thưởng một ít cho tôi.”

“Hy vọng công việc lần này của ngài thuận lợi.” Người làm vườn thiệt tình chúc phúc.

Hứa Nguyện ôm bó hoa hồng trở về, lúc đầu làm Gru ngạc nhiên, sau khi nhìn thấy những bông hoa đã có dấu hiệu héo khô thì mới yên tâm, nghe thấy có thể làm mồm miệng thơm tho thì ông ta không nhịn được nắm một cánh hoa nhai nhai, vị đắng sáp hòa cùng bị bia thường trực trong miệng, làm Gru nhăn mặt lại.

Tuy ông ta không hiểu được sở thích của quý tộc, nhưng cũng không ngăn cản Hứa Nguyện làm những chuyện này, dù sao những đóa hoa héo đó cũng vứt bỏ, đã không còn giá trị, không ai để ý nó sẽ đi đâu.

Ông ta càng để ý chuyện Hứa Nguyện hứa lần sau đến sẽ mang một ít rượu nho mà các quý tộc thường uống cho ông ta.

Cái loại chất lỏng màu hồng xinh đẹp này, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến ông ta cười tỉnh ngủ.

Gru rất vừa lòng, Hứa Nguyện cũng thu được một túi đầy hạt lanh và một ít tổ ong.

……

Nguyên liệu đã đủ, ngoài trừ mỗi buổi sáng Hứa Nguyện sẽ đi đến vườn hoa hồng ôm về một bó hoa, thời gian còn lại đều không ra khỏi phòng.

Những công cụ cần thiết đã được chạm trổ ra từ khúc gỗ thô sơ, hoa hồng được lựa chọn tỉ mỉ từng cánh, rửa sạch phơi khô, hạt lanh dùng đá cuội giã nhuyễn, sau đó vắt ra nước.

Tách sáp ong, nấu chảy bằng ngọn nến.

Ép dầu, tinh luyện, ngâm cánh hoa, đun nóng, mỗi một bước đều yêu cầu kiên nhẫn và tỉ mỉ trong hoàn cảnh thiếu hụt dụng cụ này.

Meo meo vốn có chút lo lắng, nhưng theo từng ngày ký chủ dần dần hoàn thành công việc thì chậm rãi yên lòng, bò lên cửa sổ phơi nắng ngáp một cái, cái đuôi rũ xuống lướt trên đầu con ngỗng lạch bạch đắc ý đi ngang qua.

Tin tưởng ký chủ, tin vào cái bánh mà ký chủ vẽ ra…… Không phải, ký chủ đã hứa thì sẽ làm!

Cho đến khi mở nắp bình bị đóng kín mấy ngày nay, hương hoa hồng nồng nàn bay ra, nồng đến gắt mũi, Hứa Nguyện lại lọc lấy chất lỏng thuần khiết nhất, sau đó bỏ thêm sáp ong đã được sơ chế, rồi rót vào từng hộp gỗ nhỏ đã chuẩn bị sẵn trên bàn, chờ chất lỏng đông lại.

Meo meo nhanh chóng bò lên nóc nhà theo dõi, xác định Gru bị bia hạ gục phải ngủ ít nhất đến sáng mai, nó tuyệt đối không phải bị mùi hoa làm sặc nên phải chạy lên thông khí.

Có sáp ong thêm vào, chất lỏng trong hộp đông lại rất nhanh, đóng kín nắp hộp, sau đó mở cửa sổ thông gió, cho dù có người ngửi được, cũng chỉ tưởng là mùi từ vườn hoa hồng truyền đến.

……

“Thế nào?” Gru tự hào và mong đợi nhìn chằm chằm mặt Hứa Nguyện.

“Quả nhiên rất tuyệt, tràn ngập mùi hương hoa hồng.” Hứa Nguyện nhấm nháp chút mật ong trên đ ĩa gỗ, không keo kiệt nói những lời có cánh, “Nhưng tôi không xác định chủ nhân có vừa lòng với hương vị của nó không.”

“A……” Gru nghe hai chữ hoa hồng thì nhéo sống mũi, cảm thấy có chút đau đầu, không biết có phải vì mãi nhớ thương chuyện này hay không, tối hôm trước ông ta mơ thấy mình lăn lộn trong vườn hoa hồng, cả người đều nhiễm mùi hoa, nên tạm thời ông ta không muốn tới gần hoa viên kia, “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Tôi muốn mang một ít về để chủ nhân nhấm nháp, hoặc là mời chủ nhân tự mình lại đây.” Hứa Nguyện hơi trầm ngâm, nhìn về phía người đối diện cười nói, “Ngài cảm thấy cách nào tốt hơn?”

“Tôi nghĩ ngài ấy tự tới để nếm được mật ong mới mẻ sẽ càng tốt, nhưng tốt hơn là ngài nên mang một ít về, như vậy chủ nhân của ngài mới có thể đồng ý đến đây.” Gru nói.

“Tôi cảm thấy ngài nói rất đúng.” Hứa Nguyện đưa một cái hộp nhỏ cho ông ta rồi cười nói, “Phiền ông bỏ mật ong vào nơi này.”

Gru sửng sốt một lát, duỗi tay cầm lấy hộp gỗ nhỏ tinh xảo có thể nhét vừa miệng, do dự một chút mới gật đầu: “Thôi được.”

Mật hoa hồng rót vào, chỉ một chút cũng đã đầy, Hứa Nguyện đóng lại nắp hộp, sau đó rút túi tiền bên hông xuống đưa qua: “Đây không phải tiền đặt cọc, đây là thành ý tôi nhất định sẽ quay lại.”

Đôi mắt hắn mang ý cười, Gru cầm lấy túi tiền nặng trĩu, liếc mắt nhìn vào trong, tuy rằng đều là đồng xu, nhưng ít nhất có ba bốn trăm đồng, mà đây không phải tiền đặt cọc, là cho ông ta.

Nếu không tính doanh thu từ đồng ruộng của mình, số tiền này đã gần bằng một tháng tiền lương của ông ta.

“Brande tiên sinh, tôi tin tưởng thành ý của ngài.” Gru cất túi tiền, cười lớn ôm bả vai hắn, “Tôi đưa ngài ra ngoài, đoạn đường ngài trở về có lẽ sẽ rất dài.”

“Đúng vậy, tôi nên xuất phát rồi.” Hứa Nguyện vỗ vỗ vai của ông ta.

“Đi theo tôi.” Gru giúp hắn mở cửa.

Hứa Nguyện cầm lấy hộp gỗ đi theo, lúc đội mũ thì thuận tiện xách meo meo vừa bị giật mình mà nhảy lên đầu hắn xuống: [Mèo, ngồi trên đỉnh đầu rất dễ bị người khác phát hiện.]

[Meo~……] Mèo trắng nhỏ bò theo cánh tay hắn xuống bả vai, không đáp lời.

Dường như sau đêm hôm đó nó trở nên hơi kỳ lạ, Hứa Nguyện nghiêng mắt nhìn meo meo đang nhìn chằm chằm tóc Gru, ngẫm nghĩ rồi nói: [Mi suýt đụng trúng tóc của ông ta sao?]

Cũng giống như những người khác ở đây, Gru không thích tắm rửa, ngay cả sợi tóc cũng vương mùi rượu, thảo nào meo meo không thích.

[Tui làm gì có tư cách ghét bỏ người khác dơ chứ……] Meo meo nhỏ giọng nói thầm, có chút ảm đạm.

Dù có sợ bẩn, meo meo cũng không thể thích nước cùng tắm rửa.

Hứa Nguyện ngẩn ra, sau đó hiểu được vấn đề, hắn sờ sờ lỗ tai cụp xuống của meo meo, cười nói: [Mèo, mi quên mi là số liệu rồi sao? Chỉ cần thay đổi thì đã sạch rồi, dính nước sẽ xảy ra trục trặc.]

Meo meo ngạc nhiên, meo meo tỉnh ngộ! Meo meo dựng tai lên: [Meo! Tui quên!]

Nó quên mất mình là một chuỗi số liệu! Hơn nữa giờ nó là số liệu mới nhất! Cực kỳ sạch sẽ!

Hứa Nguyện đi ra rào chắn mà Gru mở sẵn, phất tay cười nói: “Mau trở về đi, bạn của tôi, tôi sẽ nhanh chóng quay lại.”

“Chờ mong ngài trở về, Brande tiên sinh!” Gru nhìn bóng dáng hắn rời đi, nhịn không được cầm túi tiền ước lượng, ông ta lấy túi rượu treo bên hông xuống, vừa uống vừa ngâm nga đi về.

Sẽ nhanh thôi, ông ta có thể nhấm nháp rượu nho mỹ vị, đó chính là thứ chỉ dành cho các quý tộc.

Thỉnh thoảng Gru cũng nghĩ về Brande với túi tiền đồng đầy ắp, nếu hắn không phải hầu cận của quý tộc, sao có thể đưa toàn bộ cho ông ta được, có lẽ chủ nhân của hắn cũng không yên tâm hắn mang nhiều đồng vàng hoặc đồng bạc ra ngoài.

Những suy nghĩ này mau chóng bị rượu nhấn chìm, dù sao nếu Brande là kẻ lừa đảo thì trang viên cũng không hề tổn thất cái gì.

*****


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận