Chăn mềm mại chống đỡ hàn khí xâm nhập, Dung Khanh ngủ thật sự thích ý, sau nửa đêm không có tỉnh lại.
Chúc Vưu thấy nàng ngủ ngon như thế, hẳn là cũng sẽ không chạy đi tẩy thân mình, liền thu hồi cái đuôi, nằm bò ở bên cạnh người nàng.
Một người một rồng cùng nằm bên nhau, hài hòa ngủ tới hừng đông.
Khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào trong động, người đầu tiên thanh tỉnh chính là Chúc Vưu.
Hắn cảm giác chính mình bị một đoàn thịt mum múp quấn lấy, vật kia cuốn chặt lấy, còn thỉnh thoảng cọ vài cái lên long thân thô tráng của hắn.
Chúc Vưu chậm rãi xốc lên đôi mắt, ánh vào mi mắt chính là khuôn mặt nhỏ của Dung Khanh, nàng tứ chi cùng sử dụng, giống như dây leo chặt chẽ quấn lấy hắn long thân thô tráng.
Trong lồng ngực cái miệng nhỏ của nữ nhân dán sát, môi đỏ hơi dẩu, lúc đóng lúc mở, không biết lẩm bẩm cái gì.
Đại khái là lại mơ thấy gì đó đi.
Đêm qua, khi đi vào giấc ngủ, khoảng cách giữa hai người ước chừng cách hai nắm tay.
Nữ nhân này tư thế ngủ không tốt, cũng không biết khi nào lăn đến trong lòng ngực hắn, còn không an phận cọ tới cọ lui.
Chúc Vưu đẩy vài lần trán Dung Khanh, người nàng cuốn lấy thực chặt, hắn đẩy không ra, đơn giản từ bỏ.
Hắn rũ mắt đánh giá nữ nhân dưới thân, phát hiện, nàng trên cổ miệng vết thương đã khép lại, mặt khác vết bầm trên người đã đỡ đến bảy tám phần, chỉ còn một tầng dấu vết nhợt nhạt.
Chúc Vưu thi pháp cho chính mình súc miệng, lại thi pháp đem long tiên khô cạn trên người Dung Khanh tẩy sạch.
Hắn cúi xuống thân mình, vươn đầu lưỡi liếm liếm dấu vết nhợt nhạt trên vú nàng, lưu lại tinh lượng long tiên.
Nhũ thịt tuyết trắng vị thực ngon, mềm như bông, thủy nộn nộn, giống đậu hũ mềm mại, câu đến hắn nhịn không được cắn mấy cái.
“Ngô… Đau…” Dung Khanh nhíu mày, cảm giác trên đầu v* truyền đến một cỗ đau đớn rất nhỏ, vừa mở mắt liền nhìn đến yêu long ở trên nhũ thịt tuyết trắng gặm cắn nàng, sợ tới mức nàng thân mình giật mình, đánh cái rùng mình.
Này yêu long hôm qua cắn cổ nàng, hôm nay liền muốn ăn thân thể của nàng sao?
Dung Khanh buông ra tứ chi đang bám ở trên người Chúc Vưu, xoay người liền trốn, lại vì quá mức kinh hoảng, dưới chân vừa trợt, nhắm thẳng đài cao ngã lăn xuống.
“A…” Dung Khanh sợ tới mức hét lên một tiếng.
Chúc Vưu cự đuôi đảo qua, cuốn lấy eo nàng, đem nàng cuốn trở về dưới thân.
Hắn nhướng mày, ánh mắt hàm chứa vài phần khinh bỉ.
Thật là cái nữ nhân ngốc, đi đường thôi mà cũng có thể quăng ngã, nếu không phải hắn đến cứu kịp thời, nàng khuôn mặt nhỏ kia chắc chắn rơi đến mặt mũi bầm dập.
Trên eo cự đuôi cuốn lấy thực chặt, Dung Khanh tránh không thoát, nàng nhắm mắt lại, run bần bật, trầm mặc chờ đợi kế tiếp “Tử vong”.
Chúc Vưu đem một bên vú khác liếm xong, lại đi liếm vết bầm trên đùi Dung Khanh, liếm đến nàng toàn thân dính hồ hồ.
Hắn tách ra hai chân nàng, cúi thấp người, đẩy ra hai mảnh hoa môi, cẩn thận quan sát đến thịt mềm bên trong mấp máy co rút lại.
Huyệt thịt hồng nhạt, thực sạch sẽ xinh đẹp.
Long tiên trị liệu hiệu quả đích xác thực tốt, lúc này mới một đêm, nàng nơi riêng tư liền khôi phục như lúc ban đầu.
Chúc Vưu hầu kết lăn lộn, nuốt ngụm nước miếng, cảm thấy thân mình có chút khô nóng.
Nàng khôi phục đến tốt như vậy, có lẽ không cần chờ ngày mai.
Hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm hai mảnh trai thịt no đủ, mềm mại, hoa môi thịt mum múp, xúc cảm thực tuyệt.
Đầu lưỡi từ trên đi xuống liếm qua, gai ngược che kín mặt lưỡi cọ xát âm hạch giấu ở giữa hai mảnh trai thịt, vừa nghiền lại ngứa, chọc đến Dung Khanh than nhẹ một tiếng.
“Ân…” Nàng cắn môi dưới, khép lại hai chân muốn đem đầu Chúc Vưu bài trừ ra.
Chúc Vưu dùng long trảo đè lại hai chân nàng vung loạn, hắn vươn đầu lưỡi tham nhập khe thịt hồng nhạt, nhẹ nhàng câu liếm thịt mềm bên trong.
Long lưỡi càng đâm càng sâu, đường đi nhỏ hẹp bị căng ra, gai ngược nhô lên cọ xát nếp gấp non mềm, ẩn ẩn hơi hơi đau đớn, ngoài ra tựa hồ còn có một cỗ ngứa ngáy khó nhịn.
Dung Khanh thân mình nhỏ xinh nhẹ nhàng phát run, nàng run run, yêu kiều rên rỉ: “Ngô… Không cần… Đừng liếm bên trong…”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~