“Lục tổng, cái này! ! ” Ông chủ quán bar không biết làm thế nào đau khổ nói.
Ánh mắt Lục Đình Kiêu liếc qua nữ quản lí kia một cái, lại liếc cái thang nằm trên mặt đất và cái khung cửa sổ chỉ đủ một đứa nhỏ chui qua ở mái nhà, liền đoán đại khái được mọi chuyện.
Anh ta ra hiệu cho mọi người giải tán, rồi tiến lên tự mình bế người phụ nữ kia lên.
Mùi hương man mát nhè nhẹ kia càng thêm rõ ràng.
Thấy Lục Đình Kiêu tự mình bế, Tiểu Bảo mới không ngăn cản như lúc nãy nữa, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại đầy vẻ không tình nguyện, một bộ nếu không phải là do nó quá nhỏ thì người ôm người phụ nữ kia sẽ là nó.
! ! ! ! ! ! !
Bệnh viện nhân dân số một thành phố B.
Lúc Ninh Tịch tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa sổ đối diện.
Đôi chân thon dài vắt chéo ẩn dấu sau lớp âu phục được cắt may tỉ mỉ, từng chiếc cúc áo trên sơ mi được cài một cách cẩn thận.
Ánh sáng của mặt trời buổi sớm dường như không thể hòa tan được hàn băng tỏa ra từ người anh ta, lạnh lùng cao ngạo như một vị Quốc vương của thời Trung cổ!
Người đàn ông đó dường như cảm giác được ánh mắt của cô, đột nhiên nâng ánh mắt sâu thẳm như lòng đại dương của anh ta lên, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô.
Ánh mắt đó có tính xâm lược cực kì mạnh, sắc bén giống như một con dao giải phẫu, từng chút từng chút một cắt người cô ra thành từng mảnh nhỏ.
Ninh Tịch rùng mình một cái, cũng bất chấp sự không thoải mái do người đàn ông xa lạ ở trước mặt đem tới, thần sắc lo lắng hỏi han: “Vị tiên sinh này, xin hỏi một chút, tôi đến đây như thế nào vậy? Ngài có nhìn thấy một đứa bé trai không? Tầm bốn năm tuổi, không thích nói chuyện, cũng trắng trẻo mũm mĩm, nhìn có vẻ ngu ngu!”
Ngu ngu!.
Người đàn ông kia nhướng mày, đưa mắt nhìn sang phía bên phải của cô, giọng anh ta cũng lạnh y như con người của anh ta vậy: “Ý cô là Tiểu Bảo?”
Ninh Tịch nhìn theo ánh mắt của anh ta liền nhanh chóng nhìn thấy một cái bánh bao nhỏ đang nằm say ngủ ở chiếc giường nhỏ bên cạnh, trên mu bàn tay có chút nước!
“Đúng rồi, là nó! Nó tên là Tiểu Bảo à?”
Ninh Tịch cuối cùng cũng thở phào nhẽ nhõm, đưa tay sờ cái trán của đứa bé, đã hạ sốt.
Lúc cô đưa đứa bé ra ngoài lại có chút hối hận, dù sao đứa bé này vẫn còn nhỏ, lại đang phát sốt, cái nơi hỗn loạn như quán bar sao có thể để nó chạy lung tung một mình được, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
Ninh Tịch quay lại nhìn người đàn ông siêu cấp đáng sợ phía đối diện: “Đứa bé này con của ngài! ?”
Vừa mới nói ra, Ninh Tịch liền phát hiện ra có hỏi cũng bằng thừa.
Một lớn một nhỏ giống nhau như đúc, tuyệt đối chỉ có thể là cha con.
Quả nhiên, Tảng Băng kia trả lời: “Cha ruột.
“
“Ây, mỹ nhân, cô tỉnh rồi à, tôi là chú Hai của Tiểu Bảo!”
Người vừa tiến vào sáp lại gần, Ninh Tịch theo bản năng lùi lại phía sau một chút, đến khi nhìn rõ mặt người này liền ngây người: “Lục!.
Lục Cảnh Lễ?”
Nhị công tử của tập đoàn Lục thị – ông chủ của công ty giải trí Thịnh Thế, bởi vì có bề ngoài xuất sắc và tính tình phong lưu nên còn được giới truyền thông chào đón hơn cả nghệ sĩ.
Khuôn mặt này cô tuyệt đối không nhận lầm.
Tảng Băng là cha của Tiểu Bảo, Lục Cảnh Lễ là chú Hai của Tiểu Bảo!.
Thế chẳng phải Tảng Băng là anh trai của Lục Cảnh Lễ – Lục Đình Kiêu? Lục Đình Kiêu – Ông thần tài của Kinh Thành – Hoàng đế không ngai của cả Đế Đô.
Ngàn lần không nghĩ tới, người cô cứu là con trai tư sinh trong truyền thuyết của Lục Đình Kiêu – Tiểu thái tử gia kim quang lấp lánh!.
.