Cuối tuần.
Thiên Thu mang Đường Ngọc đi thu phí bảo hộ, bọn họ tới hộp đêm.
Mới bước vào cửa, Đường Ngọc cảm giác được không khí ở đây không thích hợp.
Nơi này tia sáng lờ mờ, ánh đèn lấp lóe, trong sàn nhảy một đám người giống như yêu ma quỷ quái, đang quần ma loạn vũ.
Đây là điều rất bình thường.
Bên trên ghế sô pha dài.
Lấy nữ nhân làm trung tâm, xung quanh như chúng tinh phủng nguyệt, không ít nam nhân ngồi đó, nguyên một đám ăn mặc đều là chế phục.
Hắn nhịn không được nhìn thêm mấy lần.
Nữ nhân cùng nam nhân mặc chế phục bên cạnh nói chuyện với nhau, một bên yêu kiều cười liên tục, một bên đưa tay sờ lấy tay nhỏ cùng ngực đối phương.
Chờ, chờ một chút.
Hình như phong cách của cái hộp đêm này có điểm không thích hợp!?
Đường Ngọc cuối cùng cũng phát hiện ra điểm không đúng.
Hắn không nhin được quay sang hỏi Thiên Thu: “Đến cùng thì mày mang tao tới đây làm gì?”
“Thu phí bảo hộ, kiếm tiền thôi.”
“Gì? Mày không phải nói đi kiếm việc làm à? Sao lại là thu phí bảo hộ?”
“Ngượng ngùng, nói sai rồi, không phải là thu phí bảo hộ, chúng ta là tới thu nợ.”
“?”
Đường Ngọc còn muốn hỏi thêm.
Thiên Thu duỗi ra một ngón tay, đè xuống cánh môi hắn.
“Xuỵt.”
Đường Ngọc trừng to mắt.
Hắn có thể cảm nhận được phiếm lạnh đến từ ngón tay Thiên Thu, bắt đầu từ cánh môi đến thân thể, cảm giác khó thể nói dâng lên.
Hắn nhìn thấy Thiên Thu hé miệng, đang nói gì đó.
Cảnh vật xung quanh quá ồn ào, lại thêm trong nháy mắt trước đó đầu hắn trống rỗng, không có nghe rõ.
“Mày. . . Mày nói cái gì?” Hắn khẽ hỏi, cánh môi ma sát với đầu ngón tay, cảm xúc mềm mại khiến Thiên Thu nheo mắt.
Cô lại gần, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Đợi lát nữa sẽ nói cho cậu biết sau, trước làm chính sự, được không?”
Cô thực sự cách hắn quá gần.
Trong một khắc Thiên Thu dán sát, hắn còn tưởng rằng mình sẽ bị cưỡng hôn, dọa đến toàn thân run rẩy một cái.
Mẹ kiếp!
Thiên Thu nói xong, một lần nữa đứng thẳng lên, kéo dài khoảng cách.
Nội tâm Đường Ngọc không biết là đang cảm thấy may mắn, hay là thất vọng.
Hắn mấp máy môi, không nói lời nào.
Thiên Thu giữ chặt cổ tay Đường Ngọc, tiếp tục đi vào trong.
Phong cách của hai người họ rất khác lạ.
Trên người Thiên Thu mặc một bộ quần áo hoodie đơn giản, khí chất toàn thân phát ra mang theo thờ ơ, tự phụ lười biếng.
Đóa mạn thù sa hoa trên cổ Đường Ngọc phá lệ dễ thất, tăng thêm ánh đèn xung quanh, thiếu niên giống như yêu tinh quỷ mị.
Bọn họ sóng vai đi cùng nhau, nhan sắc đẹp mắt, cực kỳ hài hòa, không ngừng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Cuối cùng.
Có nữ nhân ngồi không yên, từ ghế sô pha dài đứng lên, chặn đường bọn họ.
Dáng người nữ nhân nở nang, trước sau lồi lõm, phong tình vạn chủng, toàn thân tản ra khí chất tự tin, là loại dễ dàng câu hồn các thiếu niên ngây thơ non nớt.
“Cậu bạn nhỏ, hai em đang muốn đi chỗ nào?”
“Cản đường cái gì, cút ngay.” Đường Ngọc tức giận nói.
Thiếu phụ cười một tiếng, cũng không giận, “Bộ dáng tức giận của cậu bạn nhỏ này thật đáng yêu, nhưng mà hôm nay tỷ tỷ đây không phải tìm cậu.”
Cô nàng nhìn về Thiên Thu, nói: “Hôm nay là lần đầu tiên tới đây sao? Số hiệu là cái gì, về sau tỷ tỷ hàng ngày đều tới tìm đệ, coi như là đang cổ động cho cậu em nhỏ.”
Đường Ngọc cuối cùng cũng ý thức được, Thiên Thu dẫn hắn đến là địa phương nào.
Hộp đêm Ngưu Lang!
Hắn nhất thời bùng nổ, không đợi Thiên Thu trả lời, tiến lên một bước, đem Thiên Thu ngăn ở phía sau.
Hắn lạnh lùng nói: “Người của lão tử mà mụ cũng dám ngấp nghé tới! ?”
Thiếu phụ ồ lên một tiếng, “Các cậu là một đôi à?”
“Nếu không phải là một đôi, vậy tôi vẫn có cơ hội nha. . . Cậu cũng nên để cậu bạn kia nói một câu chứ?”
Bộ dáng Đường Ngọc như con mèo hoang, ngữ khí dữ dằn:
“Nói cái gì mà nói, đây là người của lão tử! Tao là bạn trai hắn, cô nghĩ cũng đừng nghĩ!”