Cảm giác này đến khi thượng triều càng thêm mãnh liệt, một cổ buồn bực dâng lên, trực giác được tôi luyện hằng năm trên chiến trường nói cho hắn biết, đã xảy ra chuyện!
Thái giám rốt cuộc cũng tuyên bố các quần thần có thể ra khỏi điện, Kiều Vũ Mặc không nhịn được nữa, hướng về cửa cung lao ra, không nói một lời, lập tức lên ngựa chạy ra ngoài.
Hầu phủ cách hoàng cung cũng không xa, nhưng hiện giờ Kiều Vũ Mặc cảm thấy, khoảng cách thật xa như vạn dặm, cho dù ra roi thúc ngựa như thế nào, tuấn mã chạy băng băng trên đường vẫn tính là quá chậm.
Trên đường phố có không ít người đang dọn hàng quán, người mua đi tới đi lui đột nhiên băng ra đường, Kiều Vũ Mặc cả kinh liền hãm chặt dây cương. Hắn tức giận nhưng cũng không thèm quát lớn, bỏ ngựa tại trận, nhảy lên mái hiên, một đường chạy về phủ như bay.
Tới Hầu phủ, hộ vệ cảnh giác, không đợi hắn lộ diện, mấy chục mũi tên hướng hắn bay đến, bị hai chân Kiều Vũ Mặc đá văng ra, một tay tóm lấy tên, bẻ gãy trong nháy mắt.
“Cút ngay!” Kiều Vũ Mặc đè nén tức giận, quá lớn một tiếng, hộ vệ nghe ra là thanh âm của Hầu gia, cuống quít chạy đi.
Kiều Vũ Mặc vẫn còn mặc triều phục, một chân điểm ở ngọn cây, xẹt qua cửa sổ, xông vào Mai Uyển.
Gió mạnh thổi qua hành lang, mới vừa vào cửa, liền thấy ánh sáng lóe lên, một búng máu phun ở trên mặt, nhiễm hồng hai mắt hắn. Khóe mắt Kiều Vũ Mặc như muốn vỡ ra, bước nhanh lên phía trước, một chưởng đánh vào người Thanh Yên, nàng không chịu nổi, chủy thủy rơi thẳng xuống đất, xương cốt chỗ bị đánh như muốn đứt gãy, cả người ngã ngồi trên mặt đất, đau đến chảy nước mắt.
Kiều Vũ Mặc xoay người đi xem Hứa Diệc Hàm, chỉ thấy tay phải nàng che ở trên mặt, mu bàn tay có một vết máu dài, nhiễm đỏ cả tay, không ngừng chảy xuống.
Hai hàng lông mày gắt gao nhíu chặt, trong mắt tràn đầy thống khổ, trên trán chảy đầy mồ hôi, đôi môi không ngừng run rẩy.
Hứa Diệc Hàm chưa bao giờ chịu qua công kích như thế, một đao kia đâm thật sâu vào trong cánh tay, cơ hồ đụng đến xương, đau đến suýt mất đi tri giác.
Hai mắt Kiều Vũ Mặc đỏ lên, lập tức xé xuống vạt áo, đau lòng mà cầm cánh tay nàng lên, băng bó cẩn thận, mặt khác hét lớn: “Người đâu, mau truyền thái y!”
Mới vừa rồi hắn hồi phủ đã gây ra động tĩnh quá lớn, lại chạy về phía Mai Uyển bên này, dẫn tới bọn hạ nhân vây xem, Bích Hoa cũng đã có mặt, vừa đến cửa, thấy một màn này, cực kì kinh sợ, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Kiều Vũ Mặc tức giận đến thanh âm đều run rẩy: “Ngây ngốc cái gì? Mau đi gọi thái y!”
“Dạ… Vâng! Vâng!” Bích Hoa như tỉnh lại trong mộng, nước mắt lăn dài, chạy vội đi.
Kiều Vũ Mặc vừa băng lại tay phải, lại xem xét nàng kĩ lưỡng, e sợ nàng còn bị thương chỗ khác.
May mà hắn đã tới kịp lúc, Thanh Yên mới đâm một đao, đã bị hắn ngăn cản, nếu không, hắn không dám nghĩ đến hậu quả.
Trên tay vẫn còn dính máu tươi ấm nóng, Kiều Vũ Mặc chưa bao giờ hốt hoảng như vậy, tâm đau như đao cắt, đau đến không thể hô hấp.
Hắn đã từng chinh chiến nơi sa trường, giết chết không biết bao nhiêu người, trên tay đã sớm thấm đẫm máu tươi, lại chưa từng sợ hãi giống hôm nay.
Thì ra yêu một người, là loại cảm giác này.
Sợ hãi mất đi một người, là loại cảm giác này.
Nếu là tới chậm một chút… Hắn thật không dám nghĩ.
Phẫn nộ, áy náy, đau lòng, hối hận, đủ loại cảm xúc đan xen, làm hắn tâm phiền ý loạn.
Hứa Diêc Hàm lẳng lặng mà nhìn hắn, mặt mũi tên này xưa nay lạnh nhạt kiêu ngạo, lúc này lại mây đen mịt mù, vặn vẹo như là muốn phát điên.
Kiều Vũ Mặc xoay người nhìn qua Thanh Yên, nói gằn từng chữ một: “Ta sẽ cho ngươi, sống không bằng chết!”