Kiều Vũ Mặc thì không nói gì, nhưng ngược lại Thanh Yên lại đứng ngồi không yên, chạng vạng tối ra lệnh cho Lan Hương đưa tới một ít trái cây, thuận tin thông báo rằng buổi tối sẽ đến bái phỏng.
Đối với nữ nhân thiếp thất được Hầu gia sủng ái, Hứa Diệc Hàm cũng đã sớm muốn gặp.
Trang điểm chải chuốt, lệnh cho Bích Hóa tìm một bộ trang phục hồng y diễm lệ, thượng ám kim nam biên*, tinh xảo đẹp đẽ quý giá. Chỉ thấy trong gương đồng là một mỹ nhân đường cong uốn lượn, ngực đại eo thon, mông vểnh chân dài, uyến rũ đến không gì sánh được. Bộ xiêm y này là trang phục trước giờ “Hứa Diệc Hàm” thích nhất, từ khi gả vào Hầu phủ, biết được Hầu gia không thích bộ dáng này, liền không mặc qua nữa.
*thượng ám kim nam biên: được đính nhiều ngọc lên, kiểu lấp lánh chíu chíu (mình để vầy nghe cho hay)
Hiện giờ xem ra, Hứa Diệc Hàm cảm thấy nguyên chủ thật sự đã lãng phí khuôn mặt xinh đẹp cùng đáng người chuẩn của mình.
Khi Thanh Yên tới bên người mang theo bốn cái nha hoàn, cực kì phô trương.
Hứa Diệc Hàm nhàn nhạt liếc nhìn một cái, chỉ thấy Thanh Yên thân mang một bộ vái dài màu xanh nhạt, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh lệ, trên đầu đeo một chuỗi châu ngọc màu thủy quang cực kì bắt mắt. Yểu điệu lượn lờ, chầm chậm mà bước, tạo cho người ta có cảm giác tiểu mỹ nhân động lòng người.
Đây là loại hình Kiều Vũ Mặc thích? Hứa Diệc Hàm cười cười, chờ nàng vào cửa, cũng chằng buồn đứng dậy.
Lan Hương đứng ở phía sau thanh yên, sắc mặt đã sớm khó chịu, đối với người chính thê không được sủng ái này, đã sớm nhìn không thuận mắt, trước đây còn biết an phận, hiện giờ thế nhưng không biết lấy đâu ra can đảm, dám cho nàng một cái tát làm lệch cả mặt mũi mình. Thù này, nàng nhất định phải trả.
Bởi vậy nhìn bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười của Hứa Diệc Hàm, nàng nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh chờ xem Hứa Diệc Hàm bị chỉnh.
Thanh yến nghe nói người vợ cả trước nay không có cảm giác tồn tại đối với người của mình gấy khó dễ, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại uất ức mấy năm nay nghẹn trong lòng, cũng vừa hay mượn cơ hội này, đem nàng từ vị trí vợ cả chính thất đá ra.
Vị trí Hầu phủ nữ chủ nhân này, vốn nên là của nàng. Huống chi nhìn cái bộ dáng hồ ly tinh này của nàng ta, biết ngay không phải là thứ gì tốt! Khó trách Hầu gia không ưa nàng.
Nghĩ đến đây, Thanh Yên cong khóe miệng, nói: “tỷ tỷ, vài ngày trước, Lan Hương đối với ngươi vô lễ, hầu gia đã giáo huấn nàng ta, nay ta mang nàng đến tạ lỗi với ngươi. Mong rằng tỷ tỷ đại nhân rộng lượng, không để ở trong lòng.”
Lan Hương tiến lên hành lễ một cách không tình nguyện: “Phu nhân vạn phúc, nô tỳ vô lễ va chạm phu nhân, mong phu nhân tha tội.”
Hứa Diệc Hàm không nhanh không chậm đứng lên, trước sau không liế mắt nhìn Lan Hương: “Không có gì, chỉ là một cái tiện tì miệng bẩn, cũng đáng để ta tức giận? Nhưng ta nói muội muội phải cẩn thận, lưu giữ một cái hạ nhân không biết quy cũ như thế bên người, sớm muộn gì cũng gây họa, lúc đó lại khổ*.”
*nguyên văn “cần phải trăm triệu tiểu tâm mới là”, mình cũng không rõ lắm.
Lời nói này làm Lan Hương mặt đỏ lên, tức giận mà không dám nói gì, Thanh yên trong lòng cũng không vui, cũng cười nói: “Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở, trở về muội muội nhất định quản lí càng thêm nghiêm ngặt.”
Hai người không mặn không nhạt nói chuyện một hồi, Hứa Diệc Hàm liền ra lệnh Bích Hoa tiễn khách, nói là muốn luyện chữ. Thanh Yên cười nhẹ, cáo từ.
Mắt thấy đám người Thanh Yên rời đi, Bích Hoa có chút ngây thơ mà nhìn Hứa Diệc Hàm: “Phu nhân, nhị phu nhân tới đây là muốn làm cái gì nha…”
“Chỉ là nói chuyện phiếm thôi.” Hứa Diệc Hàm cười cười, không để trong lòng, cho nàng lui ra.
“Phu nhân vừa nói muốn chuyện chữ?”
“Ta nói vậy, ngươi cũng thật sự tin? Đi xuống đi.”
Bích Hoa lui ra, Hứa Diệc Hàm lại từ trong phòng đi ra, đứng ở chỗ lối rẽ hành lang nhìn vị trí đại môn (cửa) Mai Uyển xa xa. Một thân trang phục áo tím đẹp đẽ quý giá lộ ra, lát sau, Kiều Vũ Mặc từ ngoài cửa đi vào.
Chương sau thịt nhẹ nhé.