Yêu Vì Tính Phúc

Quyển 2 - Chương 11: Thù oán nhân - Yêu


côn th*t thô to rời khỏi tiểu huyệt ướt đẫm, mật nước theo đó mà chảy ra, hỗn hợp tinh dịch cùng với một chút ít tơ máu, hương vị tình dục tràn ngập trong không khí.

Lâm Thư Ẩn dịu dàng ôm tiểu yêu đến phòng tắm rửa sạch sẽ, trong lúc đó lại không tránh được việc ăn đậu hủ, cứ sờ tới sờ lui trên thân thể mềm mại trắng nõn, nhưng cuối cùng vẫn là cảm thấy tiểu yêu vừa mới phá thân, hai cánh môi hoa huy*t vẫn còn chưa thể khép lại, hơi hơi hé ra, hồng nhuận đỏ thẫm, làm cho dục hỏa Lâm Thư Ẩn lại nổi lên, nhưng hắn cũng phải nhịn.

Hai người ở trong bồn tắm, tình chàng ý thiếp cả nửa ngày mới xong. Lâm Thư Ẩn lúc này lại cảm thấy đói bụng, nhớ tới “bàn ăn hắc ám” trong phòng bếp, nhìn đến là sợ, vì thế tự mình xuống bếp, làm mấy món tiểu yêu thích, ân cần mà nhìn tiểu yêu ăn hết hai dĩa cà rốt mới yên tâm.

Một đêm này tiểu yêu ngủ cực kì tốt trong lòng ngực Lâm Thư Ẩn.

Trải qua sự việc này, hai người đã chính thức ở bên nhau. Qua nhiều ngày dạy dỗ, tiểu yêu đã hoàn toàn quen thuộc với cuộc sống con người, tuy còn có chút sợ người lạ, không dám ra cửa một mình, nhưng chuyện này không phải vấn đề của Lâm Thư Ẩn – bởi vì hắn đi đâu cũng sẽ đều mang theo tiểu yêu đi cùng.

Đóng cửa phòng khám, cũng là lúc mặt trời chiều ngã về tây, Lâm Thư ẨN hít sâu một hơi, giải phóng một ngày áp lực, quay đầu lại nhìn tiểu yêu đang ngoan ngoãn ôm cánh tay chính mình, tâm tình lại tốt lên, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn đầy ý cười.

Đang muốn hỏi tiểu yêu hôm nay muốn ăn cái gì, lại nghe thấy một thanh âm trào phúng truyền tới: “A, đây không phải Lâm tiên sinh vang danh xa gần đây ư? Đường đường là đệ tử trong gia đình bắt yêu sư, thế nhưng lại cùng yêu quái chung đụng với nhau, nếu việc này truyền ra ngoài, chỉ sợ cũng không ai tin. A, không đúng, ta đã quên, đệ tử bắt yêu sư sẽ không như vậy, Lâm tiên sinh này đây, chỉ sợ là nửa yêu nửa người pha trộn lại mà thôi.”

Lâm Thư Ẩn vừa nhìn thấy người này liền lộ vẻ khó chịu, hiển nhiên là không ưa gì hắn. Tiểu yêu đi theo hắn, thấy hắn bình thường đối với ai cũng đều cười ấm áp như gió xuân, đây là lần đầu tiên hắn tỏ ra biểu tình như này, lập tức cũng thay đổi thần sắc, con ngươi trong suốt thuần khiết cứ thế mà nhìn thẳng trừng trừng đối phương.

Cách đó không xa là một nam nhân, tóc húi cua, trang phục thoải mái, ngũ quan bình thường, lại có một cổ khí chất tàn nhẫn mạnh mẽ. Cổ áo sơ mi mở rộng ra, lộ ra da thịt màu đồng, cơ bắp căng chặt mà bóng loáng. Hai tay ôm trước ngực, tay áo vén một nửa lên, trên cánh tay có một vài vết chém thật dài, mới cũ đan xen nhau, nhìn đến thật hãi hùng khiếp vía.

Lâm Thư Ẩn không muốn cùng hắn nói chuyện, cầm lấy tay tiểu yêu kéo đi, mang nàng rời khỏi đó, “Không chung chí hướng khó lòng hợp tác, không mong gặp lại.”

Vừa đi hai bước, lại bị hắn ngăn lại, hắn cười tà khí, tuy là nói với Lâm Thư Ẩn, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm tiểu yêu: “Ngươi muốn đi là đi?”

Đôi mắt hắn như nhìn sâu đến trong linh hồn nàng, chuông cảnh báo trong lòng Hứa Diệc Hàm vang lên, biết tên này không phải là dạng dễ đối phó, trên mặt lại vờ như trấn định, rồi lại như có như không lộ ra chút ít nhút nhát.

Vương Tử hừ lạnh một tiếng, lại nói với tiểu yêu: “Yêu quái thì nên an phận ở trên núi, phồn hoa của nhân gian này không phải ngươi có thể hưởng thụ. Xem ngươi chỉ là một con thỏ yêu cố hết sức mới tu luyện được thành người, ta có thể cho ngươi một cơ hội, lập tức rời đi nơi này, ta sẽ cho ngươi một con đường sống. Nếu không… Cho dù là Lâm Thư Ẩn, hắn cũng không thể cứu được ngươi.”

Lâm Thư Ẩn thấy hắn lộ ra sát khí, không giống như chỉ nói suông, vội đem tiểu yêu che ở sau lưng, cả giận nói: “VƯơng Tử, ngươi cho rằng ta sợ ngươi?”

Vương Tử nghe vậy thì cười cười, thu liễm ác ý lại, sau đó ý vị thâm trường mà nhìn hắn: “A, Lâm Thư Ẩn, ngươi cho rằng ta vẫn còn là ta của mười năm trước sao?”

Hắn nói xong lời này liền xoay người mà đi, trước khi đi còn để lại một câu: “Thù oán nhân – yêu, tự giải quyết cho tốt.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận