ABO Thú Tính - Thanh Tiểu Vũ

Chương 26


Lại một ngày mới đã tới.
Sáng sớm, mấy người Hạng Thần chia lương khô cho nhau, dùng nước trong balo lau mặt, súc miệng, coi như đã sửa soạng qua.
Mấy người đàn ông to lớn với bộ râu chưa cạo, quầng thâm xanh đen dưới mắt, trông hơi phờ phạc vì đã mấy ngày không nghỉ ngơi.
Mấy người Hạng Khôn thay phiên nhau lái xe. Đến buổi chiều, họ đến một ngôi làng nhỏ hẻo lánh.
Hạng Thần nhìn xung quanh, hỏi: “Đây là đâu? Đây là “Căn cứ bí mật” mà cha nói sao?”
Hạng Khôn “ừ” một tiếng, quay đầu chỉ vào người đàn ông nhỏ bé ở hàng ghế sau. Đó là một Alpha còn rất trẻ, cậu ta mới ngoài hai mươi tuổi, không lớn hơn An Tĩnh bao nhiêu, cậu ta cũng là người duy nhất còn sống của đội cứu hộ.
Alpha trẻ tuổi tên là Kỳ Thâm, biệt danh là Kỳ Thập Nhất, bởi vì cậu ta quanh năm xếp hạng mười một toàn trường, cho dù có cố như thế nào cũng không vượt qua được người xếp thứ mười. Lúc đầu mọi người gọi cho vui, sau đó lại trở thành một thói quen.
Kỳ Thập Nhất là một sinh viên chưa tốt nghiệp, học ở Học viện Quân sự, chuyên ngành của cậu ta là cứu hộ hậu cần, vóc dáng không cao, gen Alpha của cậu ta tương đối thấp. Khuôn mặt anh tuấn, thân hình gầy gò, nói cậu ta là Beta thì cũng có người tin. Thật ra thì so với Dương Khánh, một Beta có gen tốt thì anh ta càng giống Alpha hơn.
Kỳ Thập Nhất tuy còn trẻ nhưng là người nói nhiều. Trong những ngày qua, cậu ta rất buồn phiền vì mất đi các đàn anh trong đội cứu hộ, tuy nhiên cậu ta đã hồi phục nhanh chóng. Cậu ta được đánh giá là người có nội tâm mạnh mẽ. Ở loại hoàn cảnh này, hầu hết tất cả sinh viên Học viện Quân sự đều bị gọi đi, rất nhiều sinh viên giỏi hơn Kỳ Thập Nhất đã hy sinh, cậu ta không dễ gì mà cầm cự được tới tận bây giờ.
Ngay khi Kỳ Thập Nhất nhìn thấy Hạng Khôn chỉ vào mình, cậu ta lập tức vung tay lên nói: “”Căn cứ bí mật” này là điểm cứu hộ tạm thời do từng khu vực thiết lập, nhưng việc này không liên quan gì đến virus, nó đã tồn tại cách đây mấy chục năm, nó được xây dựng để mọi người trú ẩn.”
“Hiện tại, các điểm cứu hộ tạm thời hoàn thiện nhất là ở thành phố M, thành phố C và thành phố F. Trong số đó, các thành phố M và C đã bị chiếm dụng, những điểm cứu hộ khác không được xây dựng tử tế. Nó liên quan đến vốn và các vấn đề về cơ sở hạ tầng. Do sự khác biệt về chính trị, các điểm cứu hộ tạm thời chưa được công bố cho công chúng và việc xây dựng các điểm cứu hộ ở một số khu vực đã bị chậm lại. “
Hạng Thần nhướn mày: “Xem ra không công bố lại là một chuyện tốt.”
Nếu mọi người biết vị trí của điểm cứu hộ, mọi người sẽ đổ xô đến điểm cứu hộ trong trường hợp xảy ra tai nạn, vậy thì coi như xong đời.
La Tử Tùng và Dương Khánh cũng tưởng tượng ra sự xuất hiện của một nhóm người bị nhốt trong điểm cứu hộ và bị lây nhiễm thành tang thi, họ đột nhiên nổi da gà.
Kỳ Thập Nhất nói rõ ràng: “Vị trí của điểm cứu hộ đã được thông báo trong quân đội sau khi virus bùng phát, chủ yếu là để chúng tôi có thể thích nghi với mọi tình huống trong quá trình giải cứu. Nếu tôi nhớ không nhầm thì có một điểm ở đây.”
Hạng Thần tò mò: “Bên trong điểm cứu hộ có gì? Diện tích lớn như thế nào? Tại sao lại chọn nơi hẻo lánh như vậy?”
Kỳ Thập Nhất ngồi thẳng dậy, đặt hai tay lên đầu gối, nghiêm túc trả lời câu hỏi: “Thẩm quyền khu vực xây dựng được giao cho chính quyền địa phương, khó nói lắm, nhưng nó có thể chứa ít nhất một nghìn người, chưa kể còn có thể dự trữ thêm vật tư và vũ khí, vì để tránh nguy hiểm như chiến tranh, động đất, phóng xạ… Nên không xây dựng ở các thành phố có mật độ dân cư cao mà ở ngoại ô, chọn những nơi gần nguồn nước.”
Hạng Thần gật đầu, trong khi hai người nói chuyện, Hạng Khôn đã tìm thấy lối vào và dừng xe lại.
Vài người xuống xe nhìn xung quanh, quả nhiên cạnh một con kênh không xa là một mảnh đất rộng lớn hoang vắng, ở đây hầu như không có người, cũng không nhìn thấy tang thi, là một nơi rất an toàn.
Trời xám xịt như sắp mưa, Hạng Khôn dẫn mọi người đi về phía lối vào, băng qua một khu rừng trúc, băng qua hai cái giếng, cái giếng không có nắp đậy nên nếu đi không cẩn thận, có thể sẽ rơi xuống giếng.
Khi Dương Khánh đi qua giếng, cậu ta lập tức lùi lại hai bước, va vào người La Tử Tùng.
La Tử Tùng nhìn xuống dưới, cau mày.
Bên dưới giếng có một vài tang thi đang ngâm mình trong giếng, chúng ngóc đầu nổi trên mặt nước không nhúc nhích, đôi mắt xám của chúng nhìn lên miệng giếng, không biết là sống hay chết.
Phía sau rừng trúc, lộ ra một cái mái nhà, chỉ có một nửa mái lộ ra trên mặt đất, nửa còn lại chôn dưới đất, mái được làm bằng kính chống đạn, chống nổ, Hạng Thần nhìn xuống có thể nhìn thấy một cầu thang sắt mơ hồ.
Phần lớn mái bị lá trúc che lấp, chỉ lộ ra một cánh cửa sắt hình tròn, trông như một lối vào.
Hạng Thần đẩy cửa ra, cánh cửa vừa dày vừa nặng, sờ vào cũng thấy lạnh, có vẻ như không dễ dàng đẩy ra được.
Hạng Khôn đẩy gạt hắn sang một bên, lấy từ trong túi ra một mảnh kim loại, chạm vào một cái khóa cảm biến dưới cánh cửa sắt. Vị trí tay nắm cửa bật đèn xanh, sau đó cửa tự động mở ra, để lộ cầu thang sắt phía sau
“Không có quyền hạn thì không mở được.” Hạng Khôn nói xong, đi xuống trước.
Bọn Hạng Thần theo sát phía sau.
Cánh cửa hình tròn từ từ đóng lại, phát ra một âm thanh nặng nề, cầu thang này khá dốc, bọn họ chậm rãi đi xuống, rẽ hai góc, phát hiện trên tường có một tấm bảng khắc nội quy, quy định dày đặc, bên ngoài còn có kính che bảo vệ.
La Tử Tùng chậm rãi nhìn, nói: “Đây là sơ đồ của lối ra an toàn.”
“Tất nhiên là không chỉ có một lối ra.” Hạng Khôn nói: “Nếu không, sẽ càng nguy hiểm hơn nếu có quá nhiều người”.
Dương Khánh nhìn chung quanh, khen: “Nơi này được xây dựng rất tốt.”
Bốn mặt ở đây được bịt kín bằng những tấm sắt đặc biệt kín gió, phía trên có các lỗ thông gió cách nhau, được đánh dấu bằng các thiết bị lọc đặc biệt để ngăn chất ô nhiễm xâm nhập.
Khi họ xuống đến tầng chót, đèn bật sáng.
“Nguồn cung cấp điện ở đây được xây dựng theo tiêu chuẩn tiết kiệm điện cấp S. Người ở đâu, đèn ở đấy. Nó không thắp sáng cả một khu vực lớn.” Mấy người Hạng Khôn đi một đường về phía trước, quả nhiên, đèn phía sau lần lượt tắt, đèn phía trước lần lượt bật sáng.
Hạng Khôn nói: “Nguồn điện dự trữ có tuổi thọ ba mươi năm, nếu có ít người hơn, thời gian cũng có thể được kéo dài.”
Đi qua một hành lang và vào đại sảnh, xung quanh bốn phía đều có đường hầm, giống như một mê cung, có những cầu thang xoắn ốc dọc theo các bức tường, dẫn đến các khu vực và phòng khác nhau.
“Ghi lại vị trí của các lối vào và lối ra an toàn.” Hạng Khôn vừa nói vừa đẩy cửa từng phòng một để kiểm tra.
La Tử Tùng và Dương Khánh một nhóm, Hạng Thần và Kỳ Thập Nhất một nhóm, mỗi người cầm súng lên cẩn thận đi kiểm tra. Sau khi xác nhận không có ai khác ở đây, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
La Tử Tùng tìm thấy một chiếc tủ đông khổng lồ cao từ mặt đất lên đến trần nhà trong phòng bếp, bên trong chứa rất nhiều thực phẩm khô, thậm chí có cả hạt giống.
Kỳ Thập Nhất tìm thấy một phòng trồng trọt, các giá chứa đất được xếp dày đặc trên cao, còn có tủ giữ ấm, nhiệt kế và vòi phun nước nhỏ trên mỗi kệ.
Hạng Thần đi lên cầu thang, đẩy cánh cửa của các phòng, bên trong là phòng tầng dành cho bốn đến tám người, phòng lớn nhất là phòng dành cho mười người, căn phòng trông rất tối nhưng cũng rất sạch sẽ.
Nó được bao bọc hoàn toàn nên âm thanh từ bên ngoài khó lọt vào và âm thanh từ bên trong sẽ không phát ra được, nếu không phải có máy lọc bên trong thì chắc đã khiến người ta chết ngạt trong này rồi.
Khu vực có thể chứa một nghìn người đương nhiên là rất lớn. Một lúc sau mấy người kia quay lại, họ cũng không tiếp tục xem, sau khi tìm được nhà tắm công cộng, họ quyết định đi tắm trước.
“Nước ở đây là từ con kênh bên trên à?” Dương Khánh hỏi: “Nguồn nước liệu có bị nhiễm khuẩn không?”
“Đã có một thiết bị khử trùng nguồn nước rồi nên đừng lo lắng.” Kỳ Thập Nhất nói.
Dương Khánh luôn cảm thấy hơi khó chịu khi nghĩ đến cảnh tang thi ngâm mình trong giếng.
Nước nóng trong khoang nhanh chóng tuôn ra, dòng nước nhẹ nhàng lướt qua cơ thể của bọn họ, mang đi sự mệt mỏi và căng thẳng.
Hạng Thần lau mặt, tóc ướt sũng nước, một tay dựa vào tường, ngây ngốc nhìn vòng xoáy nhỏ dưới mặt đất.
Dương Khánh nói chuyện phiếm với La Tử Tùng ở phòng bên cạnh, nhà tắm công cộng trống trải khiến cho tiếng nói của mọi người phát ra tiếng vang.
“Điểm cứu hộ ở thành phố F chắc là tốt hơn ở đây nhiều nhỉ?” Dương Khánh nhắm mắt gội đầu.
La Tử Tùng trả lời rằng anh không biết.
Hạng Thần không chú ý đến những gì họ đang nói, đột nhiên La Tử Tùng ngạc nhiên hỏi: “Có phải cậu là tổng giám đốc của Khải Minh không? Công ty thiết bị gia dụng thông minh lớn nhất ấy?”
Dương Khánh lau nước trên mặt, khách sáo nói: “Cũng không thể nói là lớn nhất, nhưng sản phẩm của chúng tôi chất lượng tốt. Anh đã dùng thử chưa?”
La Tử Tùng nghĩ có chút hiếm lạ: “Tôi đã mua một chiếc máy nấu ăn thông minh. Vì tính chất công việc nên tôi thường xuyên bận rộn nên lười nấu ăn. Tôi thấy nó rất hữu ích, chỉ là tôi muốn đưa ra một kiến nghị.”
Dương Khánh ngỏ ý mời anh nói.
La Tử Tùng nói: “Nếu nó có thể rửa và cắt các loại rau cùng nhau thì sẽ rất hoàn hảo.”
Dương Khánh: “…”
Hạng Thần đứng bên cạnh cười thành tiếng, hắn nhớ Văn Xuyên từng mua thứ đó làm quà để tặng ông Trương. Ông Trương cũng nói y hệt La Tử Tùng, nghe nói lúc đó Văn Xuyên mang gương mặt không cảm xúc, nói: “Vậy để em mua cho thầy một cái máy đút cơm nhé, không cần làm gì cả, chỉ cần nằm trên giường thôi là được, thầy thấy có được không?”
Sở dĩ Hạng Thần biết được là do lúc đó hắn được các giáo viên trong khoa mời tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường. Khi đó, hắn đã nghỉ học rồi, nhưng các thầy cô trong khoa vẫn cảm thấy luyến tiếc một nhân tài nên luôn muốn giúp hắn, vì vậy liền lấy cớ là lễ kỷ niệm của trường để tạo cơ hội cho hắn.
Lúc đó hắn, Văn Xuyên và một vài giáo viên đang ngồi cùng nhau. Khi ông Trương kể chuyện này, các giáo viên nói đùa rằng ông Trương cưng chiều Văn Xuyên quá, Văn Xuyên đúng là vô lễ, dám nói chuyện với giáo viên như thế.
Hai tai của Văn Xuyên lúc ấy đỏ bừng, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, phản bác lại: “Em không có nói như vậy, giáo sư Trương, thầy tung tin đồn sai sự thật rồi.”
Mọi người lập tức phá lên cười, ông Trương nâng ly rượu lên, sắc mặt đỏ bừng, vui vẻ nói: “Nhưng ý của em là như vậy!”
Ngày đó hắn và Văn Xuyên không nói chuyện với nhau nhiều. Sau khi ăn xong thì tách ra, nhưng đến khi ra đến cổng trường thì lại gặp nhau.
Hạng Thần nghĩ đến chuyện cũ, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, Dương Khánh cách một cách cửa gọi Hạng Thần: “Hạng Thần! Anh và Văn Xuyên có mối quan hệ như thế nào?”
Hạng Thần lau tóc, lộ ra cái trán đầy đặn nhẵn nhụi, hơi nước khiến cho hình dáng của hắn thêm phần nhẹ nhàng, hắn lười biếng nói: “Cậu quan tâm chuyện này làm gì?”
Dọc đường đi, Dương Khánh cũng đã quen với tính cách này của hắn, hắn ăn nói không kiêng nể gì ai, nhưng không phải người xấu, cũng không có ác ý.
Cậu ta cười nói: “Anh thích cậu ấy à?”
Hạng Thần không nói gì.
La Tử Tùng nghĩ đến việc hai người này tối ngày cãi nhau, thì cảm thấy hơi buồn cười, nói: “Cậu ta và Văn Xuyên là bạn cùng lớp.”
Dương Khánh nói: “Là bạn học, cùng trải qua chặng đường sinh tử. Thật tuyệt khi được ở bên nhau.”
Hạng Thần ậm ừ: “Cậu ấy không nghĩ như vậy.”
Khi bọn họ nói chuyện phiếm trong lúc tắm rửa, Kỳ Thập Nhất im lặng không nói gì, La Tử Tùng mở cửa nhìn ra bên ngoài, thấy Kỳ Thập Nhất ngồi trên thành bồn tắm, trên người quấn khăn, cứ như vậy mà ngủ ngon lành.
Hạng Khôn chưa vội vàng đi tắm sớm, ông dựa vào bản đồ tìm được phòng liên lạc, kết nối với đài phát thanh, bắt đầu dò tìm tín hiệu lân cận.
Một lúc sau, ông mới tìm được đài phát thanh địa phương, ông liền bật nó lên. Sau khi nghe chương trình phát sóng trên đài, ông duỗi eo đi vào phòng tắm. Đúng lúc nhìn thấy cảnh Hạng Thần đang lén lút kéo Kỳ Thập Nhất xuống nước, và Dương Khánh đang quấn khăn tắm, đưa tay lên, tạt nước vào mặt đứa nhỏ.
Kỳ Thập Nhất mơ mơ hồ hồ lau mặt, trong miệng hừ mấy tiếng. Hạng Khôn nói không nên lời: “Mấy đứa rảnh quá hay sao mà đi bắt nạt trẻ con!”
Mấy người bật cười haha, lúc nói chuyện ngẫu nhiên nhắc đến tên Hạng Thần và Văn Xuyên, Hạng Khôn ậm ừ: “Văn Xuyên là một đứa nhỏ rất ngoan, người gặp người khen, nếu thằng bé đi theo Hạng Thần sẽ rất uổng phí tài năng.”
Hạng Thần: “…”
Hạng Thần cứng họng: “Cha nói như vậy mà nghe được à? Nếu cha không có việc gì để nói thì đừng nói.”
“Nhìn xem!” Hạng Khôn nói: “Tính cách như này mà còn muốn tìm Omega cơ à.”
Hạng Khôn như nhớ ra điều gì đó, nhìn Dương Khánh: “Này chàng trai trẻ, tôi thấy cậu khá tốt đấy…”
Dương Khánh: “…”
Dương Khánh chỉ cảm thấy ớn lạnh, lập tức giật nảy mình: “Đừng! Chú! Tha cho cháu!”
Mọi người phá lên cười.
Kỳ Thập Nhất bị tiếng cười đánh thức, hoảng sợ bật dậy, ngơ ngác ngồi dậy nhìn xung quanh rồi lại ngủ thiếp đi.
Bọn họ đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên nghe thấy tiếng “cạch” phát ra từ cửa phòng tắm.
Bọn họ lập tức đứng lên, Kỳ Thập Nhất cũng lập tức tỉnh lại, vẻ buồn ngủ trong mắt biến mất không thấy tăm hơi, thuận tay cầm súng trên mặt đất.
Hạng Khôn giơ tay ra hiệu im lặng, vài người vẫn còn dính đầy bong bóng trên người, quấn tạm bằng khăn tắm. Hạng Khôn chân trần bước đến dựa vào cửa, cẩn thận nghe ngóng, nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, ông cảm thấy hơi kỳ quái: Có nhiều phòng trên tầng hai bọn họ vẫn chưa kiểm tra kỹ càng, chẳng lẽ còn có người khác?
Hạng Thần và Hạng Khôn trao đổi qua ánh mắt, Hạng Khôn làm một động tác phòng thủ, Hạng Thần và Kỳ Thập Nhất men theo bức tường đi về phía cửa.
Trên cửa phòng tắm có một lớp kính mờ, nhưng đã bị hơi nóng làm cho nhòe đi nên càng khó nhìn hơn.
La Tử Tùng và Dương Khánh đứng đằng xa. Vào lúc này, một bóng người vụt qua tấm kính, đồng tử của họ đột nhiên co rút lại, cả người Hạng Thần và Kỳ Thập Nhất dựa sát vách tường, nhanh chóng đi về phía góc chết.
La Tử Tùng và Dương Khánh cũng trốn trong một điểm mù, Hạng Khôn nói: “Này! Có ai không?!”
Bên ngoài không có ai trả lời. Hạng Thần và Kỳ Thập Nhất ôm súng dán sát tường, cả hai gần như nín thở. Sau khi Hạng Khôn hét lên một lần nữa mà vẫn không có ai đáp lại. Hạng Thần đá lên cửa, nhấc súng lên, trên cơ ngực rắn rỏi vẫn còn những giọt nước đang nhỏ giọt, men theo đường nét trên khuôn mặt tuấn tú trượt xuống, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo.
Hắn ngồi xổm xuống, chiếc khăn đang quấn ngang hông ngay lập tức rơi xuống đất, nhưng lúc này không ai quan tâm chuyện này.
Người ngoài cửa cũng cầm súng, chỉ cởi áo, vẫn mặc quần, ánh mắt đối phương nhìn chằm chằm vào đám người Hạng Thần.
Ánh mắt cảnh giác của đối phương trong nháy mắt liền thay đổi. Tầm mắt nhìn từ trên xuống dưới vẻ thăm dò. Đặc biệt dừng lại giữa hai chân Hạng Thần một lúc, hơi nhướng mày, đầy vẻ giễu cợt.
Hạng Thần: “…”
Hạng Thần không ngờ lại gặp được người quen, hắn vô cùng kinh ngạc: “Là anh à?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận