Người mới đến có một đôi mắt rất giống Văn Xuyên, khuôn mặt thì vô cùng đẹp trai, hút mắt. Con người anh toát lên phong thái vừa phóng khoáng, ung dung, tự tại, lại vừa có vẻ mạnh mẽ, nam tính. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, nụ cười có pha lẫn sự kinh ngạc. Đôi mắt đẹp hơi nheo lại, thong thả nói: “Nhóc con họ Hạng? Ồ, chú Hạng! Chú cũng ở đây ạ?”
Anh buông súng xuống, ánh mắt đảo qua mấy người trong nhà tắm, lại nhìn về phía thân dưới trần trụi của Hạng Thần, cười nói: “Đứng lên đi! Còn muốn ngây ra đó làm gì? Khoe khoang cậu nhỏ của mình lớn hơn người khác sao? Nào, so với anh trai đi! Của anh trai cũng không kém của cậu đâu.”
Hạng Thần: “…”
Từ trước đến nay, Hạng Thần cứ gặp người này đều thấy rất đau đầu. Nhưng lúc này gặp lại anh, trong lòng hắn ngoại trừ hơi bất đắc dĩ, còn có vài phần mừng rỡ.
Hắn vội vàng nhặt khăn rơi trên mặt đất và quấn lên người, hạ súng xuống, nói: “Anh Văn, sao anh lại ở đây? Khi thảm họa xảy ra, tôi và Văn Xuyên đã đi tìm anh, nhưng họ nói câu lạc bộ là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề, đã bị phong tỏa. Anh…”
Người vừa tới chính là người anh trai lúc trước còn không rõ sống chết của Văn Xuyên, Văn Hạ.
Năm nay Văn Hạ vừa tròn ba mươi tuổi, là thời điểm phong độ đạt đỉnh cao nhất. Anh cao một mét tám mươi tư, tay dài, chân dài. Từ đầu đến chân đều toát ra phong thái của một người đàn ông đẹp trai, lịch lãm lại nho nhã, đi tới đâu thu hút ánh nhìn tới đó. Tính cách của anh và Văn Xuyên hoàn toàn trái ngược, trông anh nhẹ nhàng, trầm ổn nhưng thực tế lại có vẻ vừa phóng khoáng, vừa hơi kiêu ngạo. Giọng nói của anh hòa nhã, mang theo cả tiếng cười. Anh cũng là người có tính thích sạch sẽ. Trước kia Hạng Thần thường âm thầm nói đối phương là “đồ khó tính”.
Nhà họ Văn làm kinh doanh. Từ thế hệ cha mẹ của hai người đã rất giàu có. Họ khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, đương nhiên bản lĩnh không nhỏ. Nghe nói câu chuyện tình yêu của cha mẹ họ cũng là một giai thoại, thường khiến các quý bà, quý cô nhà giàu hâm mộ ghen tị.
Đáng tiếc, ngày tháng huy hoàng không kéo dài. Nhà họ Văn ở trên cao đã đắc tội không ít người. Con trai út Văn Xuyên chưa tròn ba tuổi, cha mẹ họ đã ngoài ý muốn qua đời vì tai nạn giao thông. Lúc đó Văn Hạ còn chưa đầy mười tuổi, nhưng cậu nhóc lại kế thừa gen tốt của cha mẹ, sinh ra đã vô cùng thông minh. Cậu nhóc biết việc này không phải là ngoài ý muốn, nhưng không có chứng cớ, sức lực trẻ con càng có hạn, đành phải nhẫn nhịn ôm nỗi đau trong lòng. Sau khi gia sản nhà họ Văn bị người thân nghĩ cách phân tán cướp sạch, Văn Hạ dẫn theo em trai đi ở nhờ nhà họ hàng. Hai người cũng không có chỗ ở cố định, bởi vậy từ nhỏ Văn Xuyên thường xuyên chuyển nhà, đổi trường học, thế cho nên cậu không có bạn bè thân thiết nào. Văn Hạ vừa là chỗ dựa, là người thân, cũng là người bạn của Văn Xuyên, nên cậu rất ỷ lại vào anh.
Từ nhỏ Văn Xuyên đã quen với sự ấm lạnh của lòng người, nên tính tình của cậu vô cùng lạnh nhạt, không muốn thân thiết với ai.
Khi còn thiếu niên, Văn Hạ hành xử như một đứa trẻ hư, một kẻ vô dụng. Cậu nhóc thường xuyên trốn học, lại kết bạn với với một vài kẻ đầu gấu, vô công rồi nghề, mọi người đều cho rằng cậu nhóc sẽ không làm nên tiền đồ gì. Nhưng nào ngờ, đó là anh đang nhẫn nhịn ẩn mình, khiến kẻ thù mất cảnh giác, thực tế đã có tính toán, sắp đặt mọi chuyện. Đầu tiên, anh khiến cho những kẻ họ hàng lúc trước “thừa nước đục thả câu”, giờ cũng vì gia sản mà đấu đá lẫn nhau. Cuối cùng, anh mới là ngư ông đắc lợi, mười tám tuổi đã lấy lại được toàn bộ gia sản và phí bảo hiểm của cha mẹ để lại, hai mươi tuổi vào thực tập trong công ty nhà họ Văn. Lúc đó, người thân nắm cổ phần của anh, nhưng đương nhiên anh đã không còn là “quả hồng mềm” dễ bị nắn bóp. Anh dùng năm năm để thu phục lại hết tầng lớp cổ đông, lãnh đạo lúc trước theo cha mẹ anh xây dựng cơ nghiệp. Cũng phải mất thêm ba năm để ổn định lại công ty từ những xáo trộn lớn đó, cuối cùng, anh đã hoàn toàn thừa kế công ty của cha mẹ, lấy lại cổ phần của họ. Sau khi ổn định việc kinh doanh, Văn Hạ đã lật lại hồ sơ vụ tai nạn của cha mẹ mình năm đó, điều tra truy bắt được kẻ giết người, cũng thuận tiện trừ bỏ luôn một số đối thủ cạnh tranh.
Dưới sự che chở của anh trai, Văn Xuyên hầu như không liên quan đến những cuộc đấu đá này. Từ nhỏ cậu chỉ thích đi học, ở một mình cũng không cảm thấy nhàm chán. Văn Hạ bảo vệ cậu rất tốt, vì vậy cậu hoàn toàn không có trở ngại gì, không phải lo lắng gì, cứ vậy mà theo đuổi đam mê sách vở của mình. Ngoại trừ khoảng thời gian khổ sở lúc nhỏ khi cha mẹ mới mất, sau đó Văn Hạ bồi thường cho cậu gấp bội. Chỉ cần là thứ cậu muốn, anh sẽ cho cậu, cậu cũng chưa từng gặp khó khăn hay thất bại gì.
So với Văn Hạ, tâm tư Văn Xuyên đơn giản hơn nhiều. Văn Hạ thì hoàn toàn khác, từ nhỏ anh đã phải đấu tranh gay gắt với những người họ hàng thân thích mưu mô, thâm hiểm. Vì vậy mà anh luyện được bản lĩnh “gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ”. Cho đến bây giờ, không ai có thể nắm bắt được tâm tư của anh, không biết là thật lòng hay giả ý. Biểu hiện qua loa, phóng khoáng khiến cho nhiều người lầm tưởng anh là người dễ đối phó, nhưng thật ra là lại bị “ấn tượng đầu tiên” đánh lừa, mà rơi vào bẫy của anh.
Nếu nói Văn Xuyên là con công trắng lạnh lùng, nhút nhát, thì Văn Hạ là con hổ đội lốt cừu, hay chính là loại ăn thịt không nhả xương.
Văn Hạ buông lỏng cảnh giác, cởi quần bỏ ở cửa, quấn khăn vào nhà tắm đầy hơi nước, cười tủm tỉm nói: “Sao mọi người lại ở đây?”
Văn Hạ lại nhìn Hạng Thần một cái, nói: “Cậu nói cậu đi cùng Tiểu Xuyên? Người đâu rồi?”
Nhắc tới em trai yêu quý, biểu cảm của anh mới có vẻ chân thật một chút. Mặc dù vẫn là dáng vẻ hừ hờ hững, không để ý, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hạng Thần. Giống như kiểu nếu hắn dám nói một câu không tốt, lập tức anh có thể vẫn duy trì nụ cười này, mà tay không xé nát người khác.
Hạng Thần đưa mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, nói sơ qua Văn Xuyên đi đâu. Văn Hạ nghe được chuyện em trai đã an toàn đi nơi trú ẩn ở thành phố J, không hề có vẻ thở phào nhẹ nhõm, mà lại nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
Hạng Thần hỏi: “Sao anh lại ở đây? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Nếu anh không có việc gì, tại sao anh không nghĩ biện pháp liên lạc với Văn Xuyên? Anh có biết cậu ấy lo lắng cho anh đến mức nào không?”
Văn Hạ kinh ngạc nhìn Hạng Thần một cái, đi vào gian bên cạnh mở nước ra, vừa tắm rửa vừa nói: “Không phải cậu không có liên quan gì với nó à? Sao tự nhiên bây giờ cậu lại lo lắng thay nó thế?”
Hạng Khôn, La Tử Tùng và mấy người đã tắm rửa xong rồi, sau đó đi vào hồ nước ngâm mình, cánh tay khoác lên gạch men. Kỳ Thập Nhất nhìn qua nhìn lại, thấy hai người dường như đều quen biết nhau, thì cũng trở lại bên cạnh hồ nước, nhắm mắt như ngủ.
Nhà tắm này rất lớn, dọc theo tường là phòng tắm đơn, ở giữa được chia thành những bể nước khác nhau, sâu và nông, có một bệ dài bên cạnh hồ bơi, có thể ngồi và nghỉ ngơi.
Văn Hạ chỉ tắm sơ qua, sau đó anh tháo khăn ngồi xuống hồ bơi, giơ chân lên ý bảo Hạng Thần nhìn, đắc ý nói: “Sao, anh trai mạnh hơn cậu đúng không?”
Hạng Thần: “…”
Hạng Khôn cười ha ha, hỏi: “Văn Hạ có đi cùng bạn không?”
Văn Hạ lắc đầu, Hạng Khôn thuận tay giới thiệu cho anh mấy người xung quanh. Khi nói đến Kỳ Thập Nhất, Văn Hạ nhướng mày, nhìn thân thể gầy gò của cậu ta, nói: “Hậu cần cứu viện? Với thân thể như của cậu ta? Cũng đừng để bị mệt mỏi quá sức.”
“Tạm thời triệu tập, bất chấp.” Hạng Khôn lau nước trên mặt, dựa vào phía sau, vui mừng nói, “Không ngờ cậu còn sống. Tốt quá rồi! Văn Xuyên biết nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Nhắc tới em trai, mặt mày Văn Hạ nhu hòa hơn rất nhiều, nói: “Cháu biết em ấy sẽ không xảy ra chuyện gì. Dù sao, viện nghiên cứu cũng là một nơi đặc biệt, biện pháp phòng ngừa chắc chắn nghiêm ngặt hơn, đội cứu hộ cũng sẽ ưu tiên đưa bọn họ sơ tán trước. Nhưng mà… Vì sao lại đi thành phố J?”
Hạng Thần nhất thời không nói nên lời, vẻ mặt phức tạp nhìn anh.
Văn Hạ ngẩn người: “Sao vậy? Tôi nói không đúng à?”
“Theo lý mà nói, đúng là như vậy.” Hạng Thần không chịu thua mà tháo khăn xuống, ngồi ở mép hồ, bỏ chân vào nước nóng, gợn sóng tầng tầng lớp lớp lan ra, kể lại: “Nếu không phải tôi giúp ba tôi chạy việc đi viện nghiên cứu một chuyến, chỉ sợ em trai anh không sống nổi.”
Lúc này Văn Hạ mới giật mình, ngồi thẳng dậy: “Gì cơ?”
Bây giờ, Hạng Thần mới hiểu được, không trách Văn Hạ không hề sốt ruột, thì ra là hiểu lầm, là anh tưởng rằng Văn Xuyên đã sớm rút lui.
Hạng Khôn gật đầu nói: “Lúc ấy tôi bảo Hạng Thần đến viện nghiên cứu lấy tư liệu, cũng mang theo tâm tư như vậy. Mấy viện nghiên cứu này đều có nhiệm vụ nghiên cứu vaccine, bất kể là biện pháp phòng ngừa hay là ưu tiên rút lui, khẳng định cũng không thành vấn đề. Nếu không làm sao tôi có thể để Hạng Thần đặc biệt đi một chuyến?”
Ông vốn tưởng rằng làm như vậy là bảo vệ con trai. Ai ngờ ông cũng đoán sai giống như Văn Hạ, trên thực tế viện nghiên cứu lại là nơi nguy hiểm nhất.
Hạng Thần kể lại chuyện lúc trước mình phát hiện viện nghiên cứu xảy ra chuyện, cũng không rõ Văn Xuyên còn sống hay không. Hắn chỉ có thể bò từ lỗ thông gió vào tìm tư liệu, kết quả đánh bậy đánh bạ lại cứu được người. Sau đó cùng nhau chạy trốn, cho đến khoảng thời gian trước mới buộc phải tách ra.
Tay Văn Hạ nắm chặt thành quyền, sợ hãi vỗ vỗ vai Hạng Thần, nói: “Nhờ có cậu! Ơn này tôi nhớ kỹ.”
Văn Hạ ngừng một lát, rồi anh mới nói đến chuyện mình gặp phải lúc trước.
Thì ra ngày đó anh đi câu lạc bộ xã giao với mấy cậu chủ của các gia tộc lớn. Ban đầu dự định sẽ cùng nhau đầu tư vào một chi nhánh, dựa vào các mối quan hệ của các gia tộc để bắt được một phi vụ kinh doanh béo bở. Kết quả, anh đi đến nơi mới phát hiện người không đông đủ, trong đó có hai người điện thoại không liên lạc được. Bọn họ đành phải tạm hoãn việc bàn bạc, ngồi uống rượu tán gẫu.
Văn Hạ còn đang suy nghĩ chuyện chuẩn bị quà cho em trai, chúc mừng cậu tiếp nhận một dự án lớn. Thực ra, anh cũng không biết là Văn Xuyên nhận được nhiệm vụ nghiên cứu và phát triển vaccine, chỉ biết việc này nhà nước rất coi trọng. Anh lại nghe em trai nói tiến độ nghiên cứu và phát triển sắp hoàn thành. Vì thế anh đang nghĩ đến buổi tối đặt ăn ở nhà hàng, hai anh em cùng uống một ly để chúc mừng.
Anh lấy lý do đi vệ sinh, ra ngoài gọi cho nhà hàng đặt phòng riêng. Theo kế hoạch lúc trước, hôm đó anh sẽ uống rượu xã giao và bàn chuyện kinh doanh với mấy cậu chủ của gia tộc lớn, nên sẽ đặt ăn vào ngày hôm sau. Nhưng nếu hôm nay việc đàm phán đã bị trì hoãn, thế thì chọn ngày không bằng gặp ngày, anh quyết định làm luôn tối hôm đó.
Nhưng anh gọi điện liên lạc với nhà hàng không được, điện thoại của thư ký cũng tắt. Khi ấy, anh đã cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Lúc đó tôi đang ở trong phòng vệ sinh.” Văn Hạ nhớ tới chuyện ngày đó, vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi: “Đột nhiên tôi nghe thấy ở ngoài cửa có người la hét. Sau đó là âm thanh hỗn loạn, lúc đầu tôi nghĩ là người trong phòng nào đánh nhau, còn định báo cảnh sát.”
Văn Hạ lắc đầu: “Tôi vừa đẩy cửa ra, bên ngoài là những người chảy máu đen. Một người giương nanh múa vuốt lao về phía tôi. Theo bản năng, tôi giơ chân đạp văng hắn, đóng cửa nhà vệ sinh lại. Nhưng sức lực của những người đó rất lớn, nhanh chóng đập cửa đến biến dạng. Đây rõ ràng không phải là sức mạnh mà người bình thường nên có, tôi cảm thấy sự việc không đúng, lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ phía sau nhà vệ sinh.”
Ngay sau khi ra ngoài, anh gọi cho những người vẫn còn trong phòng, để họ không mở cửa, cũng đừng lên tiếng.
Mấy cậu chủ kia nghe không rõ anh nói cái gì, chỉ cảm thấy bên ngoài ồn ào, nên đã mở cửa hô to với bên ngoài: “Câm miệng!” Kết quả có thể tưởng tượng được.
Dương Khánh không khỏi run rẩy, nói: “Tình hình của tôi cũng tương tự, còn đang họp, bên ngoài đột nhiên hỗn loạn. Điều này là quá đột ngột, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng và không thể hiểu được những gì đã xảy ra.”
Văn Hạ gật đầu. Lúc ấy anh nghe từ trong điện thoại truyền đến tiếng kêu thảm thiết, cũng biết sự tình không tốt. Anh lập tức gọi điện thoại cho Văn Xuyên, nào ngờ điện thoại Văn Xuyên cũng không liên lạc được. Anh đành phải vội vàng để lại lời nhắn, phát ra định vị, sau đó điện thoại di động không có tín hiệu nữa.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, vượt ngoài sự dự đoán của anh, Văn Hạ chạy ra ngoài theo con đường nhỏ ở cửa sau câu lạc bộ. Nửa đường, anh may mắn gặp được quân đội đến cứu viện, chưa kịp nói câu nào đã bị kéo thẳng vào trong xe mang đi.
“Tôi bảo bọn họ đi viện nghiên cứu tìm Văn Xuyên, đối phương vừa nghe Văn Xuyên ở viện nghiên cứu, lập tức nói cho tôi biết ở đó sẽ không có việc gì.” Văn Hạ nói: “Lúc này tôi mới biết Văn Xuyên nhận được hạng mục gì. Tôi nghĩ quốc gia tất nhiên sẽ coi trọng. Cho dù chỗ nào xảy ra chuyện, thì viện nghiên cứu cũng sẽ không xảy ra chuyện, lúc này mới yên tâm.”
Văn Hạ càng nói càng sợ, vừa nghĩ đến chuyện Văn Xuyên suýt nữa đã mất mạng. Trong khi rõ ràng anh có thể đi cứu, lại nghe lời quân đội mà không đến. Anh liền cảm thấy ngực từng đợt co lại, rõ ràng ngâm mình trong nước nóng, lại cảm giác cả người đều lạnh lẽo.
Hạng Thần nói: “Cho nên sau đó anh rút lui luôn?”
“Tôi được bọn họ đưa đến điểm sơ tán, lên thẳng máy bay trực thăng cứu viện.” Văn Hạ nói: “Đầu tiên đi đến thành phố C, nhưng thành phố C nhanh chóng thất thủ, điểm sơ tán bị phá hủy, chúng tôi suýt chút nữa không thể ra ngoài.”
Quá trình chạy trốn của Văn Hạ cũng trải qua nhiều trở ngại, anh theo mấy nhân viên quân đội chạy trốn. Cuối cùng, đến điểm cứu viện tạm thời này, họ đã trốn ở đây nửa tháng.
Văn Hạ nói: “Họ nói với tôi rằng tất cả mọi người trong viện nghiên cứu đã rút lui đến thành phố F.”
Hạng Thần hiểu rồi, Văn Hạ cho rằng Văn Xuyên đã sớm được sơ tán đến thành phố F, an toàn hơn anh rất nhiều. Tất nhiên, anh sẽ không sốt ruột, hơn nữa nói thật thì, cho dù sốt ruột cũng không có cách nào.
Hạng Khôn nghe vậy nhướng mày: “Nơi này còn có những người khác của quân đội?”
“Có, là lực lượng 811.” Văn Hạ nói: “Họ đến từ thành phố A, khi dừng lại ở thành phố C thì gần như toàn quân bị diệt, tôi với một số đội viên may mắn còn sống sót chạy ra được.”
Anh chỉ là một doanh nhân, mặc dù đã học được một số chiêu thức võ thuật cơ bản để phòng thân, nhưng anh cũng không thể làm gì được đám tang thi đó. Nếu không đi theo quân đội, không biết anh đã sớm chết ở nơi nào.
Hạng Khôn sửng sốt: “Cậu nói gì cơ? Là ai? Người của lực lượng 811?”
Văn Hạ không biết vì sao Hạng Khôn lại kinh ngạc như vậy, nói: “Vâng, bọn họ thương vong nghiêm trọng, chỉ còn lại không đến mười người.”
Sắc mặt Hạng Khôn trắng bệch, đứng bật dậy, không màng đến chuyện còn đang tắm rửa.
Giọt nước từ trên người ông rơi xuống, Hạng Khôn tái mặt, nói: “Làm sao có thể? Họ đã được giao nhiệm vụ từ rất sớm! Cũng biết sẽ phải đối mặt với cái gì, vũ khí và thuốc men trên xe là đầy đủ nhất! Sao lại có thể như thế được?… Làm sao có thể?”
Hạng Thần nhíu mày, nhìn về phía cha: “Rốt cuộc lực lượng 811 đi thành phố A làm gì? Nhiệm vụ của bọn họ là gì?”
Hạng Khôn không trả lời, chỉ vội vàng lau nước trên người, đi ra ngoài. Ông đi được một nửa lại dừng lại, nhìn về phía Văn Hạ: “Ý cậu là cậu gặp bọn họ ở thành phố C? Bọn họ bị mắc kẹt ở thành phố C ư?”
“Vâng.” Văn Hạ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nói: “Chúng cháu gặp nhau ở điểm rút lui. Lúc ấy, bọn họ cũng đã không còn bao nhiêu người, vì chạy trốn lại hy sinh không ít.”
“Không đúng, cái này không đúng!” Ánh mắt Hạng Khôn nguy hiểm nheo lại, cả người tản ra sát khí: “Bọn họ không nên đi thành phố C.”
Hạng Khôn nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài, còn gọi Văn Hạ dẫn đường cho ông.
Những người còn lại đương nhiên cũng không còn tâm tư nhàn nhã ngâm mình, vội vàng mặc quần áo đi theo.
Đoàn người bọn họ đi theo Văn Hạ ra ngoài khu vực tắm, qua một khu vắng vẻ không người, đi thẳng lên tầng hai của khu nhà, sau đó liên tiếp rẽ phải hai lần, vòng qua một bên khác. Lúc này, họ mới phát hiện bên kia còn không ít người sống sót, có lẽ đều là những người được lực lượng 811 cứu được trên đường chạy trốn.
Văn Hạ nói: “Mấy ngày trước tôi phát hiện bên này có một nhà tắm lớn, ngày thường không có người đến. Tôi còn muốn chiếm tiện nghi, một mình hưởng thụ.” Văn Hạ cười cười, thở dài: “Vốn định giấu thứ tốt, nào ngờ lại gặp mọi người, tôi mới ngâm được hai lần.”
Hạng Thần: “…”
Hạng Thần biết người này có bệnh sạch sẽ, đương nhiên việc được sử dụng một mình riêng một nhà tắm sẽ làm anh hài lòng.
Hạng Thần nhịn không được nói: “Đã đến mức này rồi, mà bệnh sạch sẽ của anh vẫn chưa chữa khỏi à?”
Văn Hạ mỉm cười nhìn hắn một cái, vẻ mặt mang theo chút gian xảo, phong lưu, rất là cợt nhả.
Hạng Thần giật mình đem mặt mày của anh liên tưởng đến Văn Xuyên. Hắn hơi sửng sốt một chút, chột dạ sờ sờ mũi.
Hai anh em họ Văn, tính cách, thái độ hoàn toàn khác nhau, nhưng hắn lại nhịn không được nghĩ, nếu Văn Xuyên nhìn mình như vậy, phỏng chừng mình nhịn không được, trong nháy mắt có thể cứng lên.
Tự nhiên, trong đầu hắn lại nảy ra suy nghĩ bậy bạ, không tự nhiên ngắm Văn Hạ. Văn Hạ chú ý tới tầm mắt của hắn, không hiểu sao lại liếc mắt nhìn hắn một cái.
Hạng Thần bị bắt gặp, cười gượng quay đầu lại.
Văn Hạ dẫn theo mấy người Hạng Khôn, rất nhanh đã đến phòng ở của mấy người thuộc lực lượng 811.
Mấy người này, hơi thở cả người đều mang vẻ anh dũng. Mỗi người đều cao to, cường tráng, dáng người rắn chắc, vừa nhìn đã biết là gien Alpha rất ưu tú.
Một người trong số họ nhận ra Hạng Khôn, lập tức nói: “Thiếu tướng Hạng!”
Mấy người trong phòng đồng loạt đứng dậy, giơ tay chào hỏi, đứng thẳng tắp, khó nén vẻ kích động trên mặt: “Sao ngài lại ở đây?”
Hạng Khôn xua tay, đi thẳng vào vấn đề nói: “Ai bảo các cậu đến thành phố C?”
Mấy người liếc nhau một cái, vẻ mặt nghiêm túc trùng xuống. Một người trong số đó da rám nắng, ngăm đen, chỉ có răng trắng như tuyết, đứng thẳng nói: “Báo cáo! Nhiệm vụ của chúng tôi đến thành phố A không thể hoàn thành, nửa đường nhận được lệnh chuyển đến thành phố C để tìm nguồn lây nhiễm, nhưng không thể tìm thấy.”
Hạng Khôn thoáng nổi giận, gân xanh nổi lên, căng thẳng: “Vớ vẩn! Ai là người ra lệnh cho các cậu?”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân – Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Người đàn ông nói: “Thưa thiếu tướng! Là mệnh lệnh cấp trên trực tiếp đưa ra, nói là giáo sư Nhan phân phó, người phát hành mệnh lệnh là thiếu tướng Chu!”
Trong lòng Hạng Khôn dâng lên dự cảm không lành, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong căn phòng không lớn, nói: “Không đúng, cái này không đúng! Sao lại là Chu… Cậu nói Chu Trì?”
Người đàn ông gật đầu: “Vâng!”
Hạng Khôn nói: “Vớ vẩn! Đúng là vớ vẩn! Chu Trì có quyền gì để ra lệnh này? Ai là người thực hiện mệnh lệnh? Chương Tuấn đâu rồi?”
Sắc mặt người đàn ông ảm đạm, nói: “Thưa thiếu tướng! Đội trưởng Chương… Đội trưởng Chương đã hy sinh rồi.”
Mấy người Hạng Thần nghe không hiểu chuyện gì, nhưng cũng biết quá trình xảy ra vấn đề.
Hạng Thần nói: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chu Trì là ai? Giáo sư Nhan là ai nữa?”
Hạng Khôn vò đầu, không để ý tới Hạng Thần, vẫn còn đang tự hỏi.
Hạng Thần tức giận nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không thể nói rõ ràng?”
Người đàn ông có làn da ngăm đen nghiêm túc nói: “Đây là cơ mật…”
Lời còn chưa dứt, Hạng Thần cười lạnh: “Lại là cơ mật. Con mẹ nó! Mấy người các anh chỉ thích đem từ “cơ mật” treo lên miệng. Tôi hỏi anh, tình huống bây giờ, giữ “cơ mật” còn có ý nghĩa gì à?”
“Anh là ai?” Người đàn ông tỏ ra không hài lòng: “Bí mật nội bộ không có quyền tiết lộ cho người ngoài, đây không phải là chuyện anh có thể quyết định! Tuân theo mệnh lệnh là nghĩa vụ của chúng ta…”
Hạng Thần ngắt lời, chỉ chỉ người đó: “Anh câm miệng đi. Thiếu tướng Hạng! Ông có muốn giải thích rõ ràng không? Nhiều hơn một người, tốt xấu gì cũng có thêm một ý kiến. Ông xem đi, mọi người ở đây đều giống như ruồi không đầu giãy loạn, cứ giữ khư khư cái “cơ mật” có giải quyết được vấn đề không?”
“Anh làm càn!” Mấy người trong lực lượng 811 đứng ra nói: “Ai cho phép anh nói chuyện với thiếu tướng như vậy!”
“Anh là ai?”
“Người ngoài không có quyền can thiệp vào cơ mật quân đội!”
“Mời các người đi ra ngoài!”
Mấy người trong phòng mỗi người một câu, đang muốn xông lên đánh người. Văn Hạ nở nụ cười, giọng điệu hòa nhã, vẫn dáng vẻ “không có gì phải vội”, giống như đang tham gia đấu giá từ thiện gì đó, chậm rãi nói: “Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh một chút. Để tôi giới thiệu, đây là Hạng Thần, con trai của thiếu tướng Hạng nhà các anh đấy, là con ruột.”
Mấy người: “…”