ABO Thú Tính - Thanh Tiểu Vũ

Chương 34


Khi Đào Phi bước vào cửa, bác sĩ đang kiểm tra chai dịch của Văn Xuyên, rồi lại cầm bệnh án ở đầu giường, vừa thấp giọng hỏi vừa viết gì đó.
Thấy có động tĩnh, Văn Xuyên quay đầu lại, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Đào Phi, ánh mắt dò hỏi mục đích của đối phương.
Đào Phi đứng ở cửa có chút xấu hổ nhìn bác sĩ, sau đó nhìn Văn Xuyên nói: “Xin lỗi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Bác sĩ cau mày, Văn Xuyên xua tay ra hiệu không có chuyện gì, bác sĩ đành đặt bệnh án xuống rồi rời đi.
Cánh cửa bị đóng lại. Sau mấy lần vật lộn bên bờ vực sinh tử, bây giờ trông Đào Phi gầy hơn rất nhiều. Lần đầu cậu nhìn thấy hắn ta thì bây giờ khuôn mặt tròn trũng xuống, ánh mắt có chút bối rối, cơ thể cường tráng của lúc trước cũng giảm rất nhiều.
Hắn ta chào hỏi nói: “Cậu không sao chứ? Vết thương của cậu có nghiêm trọng không?”
Văn Xuyên nói: “Tôi chỉ thấy đói bụng thôi, còn lại không có gì nghiêm trọng.”
Đào Phi bất đắc dĩ cười cười, liếm liếm môi, nói: “Tôi biết trước đây… Tôi chỉ biết quan tâm đến bản thân, không hay lắm, ừm, tôi muốn xin lỗi cậu.”
Văn Xuyên không muốn dây dưa với tên này nữa, cậu nói: “Không cần xin lỗi tôi, mọi người cố gắng sống sót được tới bây giờ cũng không dễ dàng gì.”
Đào Phi vội gật đầu: “Đúng vậy, ai nói không phải, tôi… Tôi cũng phản ứng theo bản năng, mong cậu có thể hiểu được.”
Văn Xuyên lười biếng không muốn cùng hắn ta nói chuyện, nói: “Có chuyện gì nữa không?”
Đào Phi hít sâu một hơi, nhìn Văn Xuyên rồi xoa xoa tay, nói: “Trên đường tới đây tôi nghe nói cậu đang nghiên cứu phát triển vaccine phòng bệnh hả?”
Văn Xuyên cau mày: “Anh nghe ai nói?”
Đào Phi tưởng cậu đã thừa nhận, trong lòng có chút gấp gáp nhưng không muốn lộ ra ngoài, lắp bắp nói: “Mọi người bên ngoài đều nói như vậy, trước kia cậu ngăn cản tang thi, cũng dùng thuốc đúng không?”
Văn Xuyên giải thích: “Đó không phải là vaccine, ai đã tung tin đồn này? Tôi sẽ nhờ người giải thích sau.”
Đào Phi nhíu mày, nhưng sau đó lại nở nụ cười, kéo ghế qua rồi ngồi xuống, nói nhỏ: “Tôi biết chuyện này không thích hợp, nhưng có phải vì lượng thuốc không đủ hay là có bí mật khác?”
Văn Xuyên nhớ lại, lạnh lùng nhìn người trước mặt, nói: “Rốt cuộc anh tới đây làm cái quái gì? Tôi nhắc lại, tôi không có vaccine phòng bệnh, hiện tại cũng không có. Nếu có, quân đội sẽ lập tức phân phát cho mọi người. “
Đào Phi quan sát sắc mặt của cậu, nói: “Có rất nhiều người lúc đó đã nghe thấy khi cậu cãi nhau với Chung Hạo Sinh, Chu thiếu tướng và những người khác, có nhắc tới vaccine đúng không? Có chuyện này đúng không?”
Văn Xuyên đã hết kiên nhẫn, từ trước tới nay cậu là người không bao giờ nói bất cứ lời nào với những người cậu không muốn nói chuyện. Thậm chí cậu còn không buồn giải thích bất cứ điều gì, ai thích nghĩ gì cũng được, liên quan gì đến cậu?
Văn Xuyên quay người đi, nói: “Tôi đã nói xong những gì cần nói, anh đi đi.”
Đào Phi đột nhiên lo lắng, thấp giọng nói: “Văn Xuyên, cậu không thể như vậy được, cậu…”
Trái cổ của hắn ta nhúc nhích lên xuống, lấy lại bình tĩnh, cẩn thận dỗ dành: “Trong tay cậu có vaccine, tôi biết chuyện này, nếu không thì sao cậu không phản bác lại lời nói của tôi? Bởi vì tôi nói đúng, đúng không? Cậu…”
Đào Phi dựa vào giường nói: “Chia cho tôi một phần đi, tôi hứa sẽ không nói cho ai biết, tôi đã từng cứu cậu mà, nhớ không? Khi chúng ta trốn khỏi chung cư, tôi đã bảo vệ cậu, còn ngăn cản tang thi giúp cậu, tôi còn trả lại vật tư cho các cậu.”
Đào Phi hiển nhiên là phải đem chuyện vật tư này ra nói, đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất, hắn ta không thể buông được, thấy Văn Xuyên dầu muối không tiến, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cứ đưa cho tôi một ít thì có làm sao đâu? Cậu, Hạng Thần, La Tử Tùng đều có đúng không? Còn có những người trong quân đội, những bác sĩ, phải không? Các người không thể làm như vậy được!”
Giọng nói của Đào Phi càng lúc càng lớn, Văn Xuyên đột ngột xoay người ngồi dậy, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng,
Đào Phi bị cậu nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy xấu hổ, cố gắng kiềm chế ý muốn xoay người bỏ chạy, cố hết sức nói: “Nể tình chúng ta từng là chiến hữu, chia một phần cho tôi có được không? Cầu xin cậu.”
Văn Xuyên lạnh lùng nói: “Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau anh giới thiệu bản thân như thế nào không?”
Đào Phi sửng sốt, sau đó nhận ra điều gì đó, sắc mặt rất mất tự nhiên, tức giận nói: “Bây giờ nói chuyện này làm gì?”
Văn Xuyên không chút nể nang nói: “Anh nói anh tên là Đào Phi, cư cao thanh tự viễn, phi thị tịch thu phong.” (*)
(*) Vì ở trên cao nên tiếng kêu vang xa, không phải là nhờ gió thu đưa hộ: có nghĩa là người có chí khí thì không cần sự nâng đỡ bên ngoài (như địa vị, thế lực giúp đỡ) cũng có thể tự mình vươn lên. (Câu thơ của nhà thơ Ngu Thế Nam)
Sắc mặt Đào Phi xanh tím một hồi, không nói nên lời.
Giọng nói của Văn Xuyên rất nhẹ nhàng, nhưng từng lời nói như mang dao, từng nhát một đâm vào trái tim của Đào Phi, khiến hắn vừa cảm thấy xấu hổ, vừa không cam lòng mà giãy dụa vì khát vọng sống sót.
Văn Xuyên nói: “Cư cao thanh tự viễn, phi thị tịch thu phong. Anh có biết nó có ý nghĩa gì không?”
Văn Xuyên luôn không tiếc công sức khiến cho người ta tức giận, nói: “Lúc anh tự giới thiệu bản thân như vậy không cảm thấy ngại à? Hay đơn giản là không biết ý nghĩa của câu thơ này? Chỉ dùng vì nghe hay? Vậy thì tôi khuyên anh không nên dùng nữa, kẻo bị người ta chê cười là tên giả vờ hiểu. “
Văn Xuyên lại nói: “Anh có thật sự là từng đọc quyển sách này? Ai đã viết câu thơ này? Anh có biết người đó tên là gì không?”
Sau đó Văn Xuyên nói: “Sau này tốt nhất anh nên tìm một câu thơ phù hợp với mình thì hay hơn” Vẻ mặt Đào Phi từ xanh trắng chuyển sang đỏ ửng, sặc sỡ như mở phòng nhuộm.
Văn Xuyên chỉ chỉ hướng bên ngoài: “Tôi muốn nghỉ ngơi, không tiễn.”
Đào Phi bị mất mặt, hắn ta bị chế nhạo hồi lâu, lúc này mới rời đi thì hơi lỗ, cho nên hắn ta liền nói: “Nếu như cậu không đưa thuốc cho tôi, sau khi tôi ra khỏi đây tôi sẽ nói với mọi người rằng, cậu có thuốc nhưng không đưa cho mọi người, thậm chí còn giấu đi. “
Văn Xuyên gật đầu: “Ừ, đi nói đi.”
Đào Phi: “…”
Văn Xuyên ra hiệu cho hắn ta đi đi rồi cậu không thèm nói lời nào, xoay người nằm xuống.
Đào Phi lại bối rối, ngập ngừng hỏi: “Thật sự không có thuốc à?”
Văn Xuyên nghĩ trong lòng nếu nói không thì có khác gì không? Cậu vốn không muốn nói thêm nữa, bỗng cậu nảy ra một ý tưởng, cậu hỏi ngược hắn ta: “Anh đoán xem?”
Đào Phi: “…”
Phía bên kia, mấy người Hạng Thần bị mấy trang bị vây quanh, Hạng Thần không hiểu bọn họ đang làm cái gì, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên xem thời gian, có vẻ không yên lòng chuyện gì đó.
Một lát sau, An Tĩnh và những người khác thốt lên, quay lại và chỉ vào màn hình, nói: “Nhìn xem! Văn Xuyên nói không sai!”
Những người bên cạnh cũng gật đầu, hưng phấn nói: “Đây là một bước đột phá lớn, tuy rằng không thể so với vaccine, nhưng lần theo manh mối này chúng ta có thể tìm ra cách giải quyết!”
La Tử Tùng nhíu mày: “Có thể thực sự khiến lũ tang thi phớt lờ những người khỏe mạnh?”
“Nguyên lý của nó là như thế này,” An Tĩnh cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, sau khi cân nhắc thì nói: “Chủng virus này đã được sửa đổi trình tự gen của nó, sau khi phản ứng trong cơ thể của những người khác nhau. Nó đã từ từ tạo ra sự tự biến dị, đồng thời cũng có những khiếm khuyết tồn tại. Sự hoàn mỹ chỉ là tương đối thôi, ý em là, sau khi thứ này tự biến dị, nó sẽ phóng đại lỗ hổng ban đầu. “
An Tĩnh nhìn vào mắt mọi người, nói: “Em không ngờ mọi thứ lại đơn giản như vậy. Chính những định kiến ​​ban đầu của bọn em đã khiến bọn em nghĩ về những thứ phức tạp như ảnh hưởng của virus này lên não bộ và thần kinh. Mục đích duy nhất là lây truyền. Con đường lây truyền là do cào và cắn, virus mới tách ra sẽ nhanh chóng lây lan khắp cơ thể qua đường máu vì các cá thể khác nhau nên sẽ gây ra sự khác biệt về biến dị, điều này thể hiện trực tiếp ở tốc độ biến dị.”
An Tĩnh chỉ vào chấm đỏ trên màn hình và chỉ vào một dòng dữ liệu dao động bên cạnh, nói: “Bên này là sự thay đổi máu của người bình thường sau khi bị nhiễm bệnh, còn bên kia là của Chung Hạo Sinh. Anh thấy đấy, bọn em nhỏ virus lây nhiễm vào trong máu của gã, virus liền ngưng hoạt động. Nếu tang thi nhận biết bằng mùi hoặc bằng cách khác rằng người này có kháng thể, chúng đương nhiên sẽ không chọn gã.”
Kỳ Thập Nhất đột nhiên hưng phấn: “Kháng thể? Đây không phải là vaccine sao!”
An Tĩnh lắc đầu: “Chỉ là kháng thể mà thôi, báo cáo cho thấy máu của Chung Hạo Sinh có gì đó không ổn, chúng tôi vẫn chưa thể tìm ra nó là gì. Anh biết đấy, để nghiên cứu ra một loại vaccine chống virus trên diện rộng sẽ phải mất ít nhất một năm. Ngay cả khi gã thực sự có vaccine trong người, chúng tôi không biết thứ này sẽ gây ra tác dụng phụ gì cho cơ thể gã, nó không thể so sánh với vắc xin thực sự. “
Hạng Khôn suy nghĩ, khoanh tay nói: “Chúng ta sắp hết thời gian rồi, thứ trong cơ thể Chung Hạo Sinh là hy vọng duy nhất của chúng ta lúc này.”
An Tĩnh bất lực gật đầu.
Hạng Khôn chắp tay sau lưng đi tới đi lui, hỏi: “Có thể làm ra mẻ thuốc này không?”
“Có thể.” An Tĩnh vẻ mặt nghiêm túc, trên tay cầm nắp bút và kẹp giấy nhiều màu sắc được kẹp trên cuộn mềm mại tự nhiên, nhìn rất đáng yêu: “Thuốc trong điểm cứu viện đã đủ, nhưng tác dụng phụ còn chưa rõ ràng…”
Hạng Khôn nhắm mắt lại, hạ quyết tâm: “Tuyển tình nguyện viên từ lực lượng 811 và đội cứu hộ đi, nhớ giải thích về tác dụng phụ không rõ. Muốn thử thì cứ thử. Tính tôi vào.”
Hạng Thần do dự một chút, sau đó chủ động nói: “Tôi là một trong số đó.”
Hạng Khôn quay đầu nhìn hắn, La Tử Tùng cũng nói: “Tôi cũng tham gia.”
Dương Khánh không nói chuyện, chỉ cau mày suy nghĩ,
Bọn họ đang nói chuyện thì Văn Hạ từ bên ngoài đi vào, nói: “Tôi có tin xấu và tin tốt, mọi người muốn nghe cái nào trước?”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cậu, Hạng Khôn xua tay: “Nói đi.”
Văn Hạ nói: “Tin xấu là mấy người bên ngoài đồn ầm ĩ lên, nói rằng chúng ta giấu vaccine, không bọn họ dùng mà cung cấp cho quân đội trước.”
Mọi người: “!”
Hạng Khôn lập tức nổi giận: “Ai lại tung tin đồn lung tung vào thời điểm này vậy?”
An Tĩnh cau mày nói: “Vaccine? Làm sao có người cố ý tung tin đồn như vậy? Mục đích là gì? Nếu bọn họ không tin, mời bọn họ đến phòng thí nghiệm, tôi sẽ tự mình giải thích cho bọn họ. Nhân tiện thì tuyển tình nguyện viên luôn. “
Mọi người: “…”
La Tử Tùng nhìn cậu ta: “Cậu muốn làm thí nghiệm trên cơ thể dân thường à?”
“Em sẽ giải thích rõ với họ, dù muốn hay không đều là sự lựa chọn của chính họ.” An Tĩnh nói: “Thế này thì sẽ không có ai làm phiền nữa, đúng không?
Hạng Khôn vẫy tay, ra hiệu An Tĩnh đừng làm loạn nữa, hỏi: “Tin tốt thì sao?”
Văn Hạ dù bận vẫn nhàn (*), quần áo chỉnh tề, gọn gàng như vừa mới trở về từ một kỳ nghỉ, trái ngược hoàn toàn với những người đầu bù tóc rối trong phòng thí nghiệm, cậu nói: “Được rồi. Tin tốt là tôi đã thành công trong việc lấy được lòng tin của Chu Trì, cô ấy đã nói với tôi một số chuyện nội bộ.”
(*) Dù bận vẫn nhàn: tuy vô cùng bận rộn, vẫn biết cách sắp đặt để ung dung thực hiện.
Mọi người: “!”
La Tử Tùng, Dương Khánh và những người khác lập tức bội phục, không thể hiểu làm sao Văn Hạ có thể làm được trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Hạng Khôn nhìn cậu đầy ẩn ý nói: “Thật đáng tiếc nếu cậu không làm trong quân đội. Sao không thử xem xét việc vào làm trong cục tình báo?”
Văn Hạ cười lắc đầu, biểu thị mọi người vẫn muốn nghe tin tức tốt của cậu chứ? Mọi người vội vàng làm động tác mời.
Cha của Nhan Thư Ngọc là một chuyên gia nhân bản nổi tiếng, ông ấy đã có nhiều bước đột phá trong lĩnh vực nhân bản, đến mức trình độ y học của con người đạt bước tiến nhảy vọt về chất, nhưng bản thân ông ấy lại mắc bệnh nan y, dù đó là tế bào nhân bản hay là nhờ sự tái tạo của các cơ quan khác cũng không thể khắc phục được vấn đề này. Cuối cùng ông ấy đã chết ở tuổi năm mươi, trở thành một nỗi tiếc nuối vô cùng lớn đối với nhân loại.
“Chu Trì nói rằng cha của Nhan Thư Ngọc trước khi chết đã viết một luận văn nhưng chưa kịp phát biểu, trung úy Nhan đã tìm thấy nó khi cô ấy đang sắp xếp di vật.” Văn Xuyên ngồi trên ghế, bắt chéo chân, một tay đặt lên đầu gối, tay kia đặt trên lưng ghế, nói: “Đó là một bài luận văn về sự tiến hóa di truyền, viết rõ ràng về những gì đã xảy ra trong lịch sử loài người sau khi nhân loại can thiệp vào các thay đổi di truyền, cuối cùng kết luận rằng các gen có thể được can thiệp và chọn lọc một cách độc lập, nhưng tiền đề là bản thân phải trả được cái giá đó.”
“Ý của cậu là gì?” Hạng Thần nói: “Chờ đã, tại sao anh không đưa Văn Xuyên đến để cùng nhau thảo luận? Về phương diện này cậu ấy chuyên nghiệp hơn chúng ta.”
Văn Hạ liếc hắn một cái, Hạng Khôn nghĩ cũng có lý, liền phái người đi đón Văn Xuyên.
Văn Hạ tiếp tục: “Có nghĩa là con người đã làm thí nghiệm can thiệp vào gen, nhưng hầu hết mọi người đều không biết điều đó. Tôi không biết thí nghiệm diễn ra như thế nào, nhưng từ những trường hợp được đề cập trong bài luận văn, về cơ bản họ đã thất bại và rồi nhân loại đã phải trả một cái giá khủng khiếp cho điều đó.”
Mọi người chợt cảm thấy ớn lạnh, như thể họ bị một đôi mắt từ trong bóng tối nhìn chằm chằm, tạo hóa ở trên cao phát ra tiếng cười khinh miệt, chế nhạo nhân loại không biết tự lượng sức mình.
Dương Khánh khó hiểu: “Chẳng lẽ thiếu úy Nhan tự tay tạo ra thảm họa này để giúp cha cô ta hoàn thành tâm nguyện cuối cùng?”
“Không phải cô ta, cô ta là người trong cuộc và cô ta là người giúp đỡ một nửa.” Văn Hạ liếc mắt nhìn từng người một. Trong phòng thí nghiệm có bác sĩ, người của 811 và người của đội cứu hộ. Văn Hạ vẫn bình tĩnh. Nhìn vẻ mặt của những người này, anh nhẹ giọng nói: “Nghe nói cô ta lén đưa bài luận văn này cho cấp trên. Sau đó, cô ta bị cấp trên triệu tập họp mấy lần. Nội dung cuộc họp Chu Trì cũng không rõ, nhưng mấy năm sau, những người đó…”
Văn Hạ chỉ lên trời, ám chỉ mọi người, nói: “Bọn họ tuyên bố văn kiện mật, thành lập đội thí nghiệm, bắt đầu thí nghiệm theo bài luận văn của cha trung úy Nhan.”
An Tĩnh thở hắt ra, sắc mặt La Tử Tùng trông cũng rất khó coi.
Hạng Khôn nhanh chóng hiểu ra: “Cái gọi là “thiên thạch” ở thành phố A hoàn toàn không phải thiên thạch, còn có cái gọi là “cô lập”, chính là làm thí nghiệm trên cơ thể con người…” Ông nhìn mọi người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào những biểu cảm thay đổi nhỏ xíu trên khuôn mặt của mọi người, nói: “Chuyên gia ở thành phố F, người cho phép thử nghiệm sau khi đánh giá rủi ro từ lâu đã biết hết nội tình, tất cả những chuyện này đều được sắp xếp ổn thỏa từ trước.”
Văn Hạ gật đầu nói: “Tất cả chúng ta đều trở thành đối tượng thí nghiệm của bọn họ. Những người biết nội tình như Nhan Thư Ngọc, Chung Hạo Sinh và những người khác, đều là người quan sát cuộc thí nghiệm này.”
An Tĩnh đột nhiên nói: “Người quan sát? Vậy chuyện trong cơ thể Chung Hạo Sinh có kháng thể thì chắc hẳn Nhan Thư Ngọc cũng có mà đúng không?”
Hạng Khôn nặng nề thở ra, 811 và đội cứu hộ đứng dậy trong sự hoài nghi.
Họ nghĩ đến nhiệm vụ của mình, đặc biệt là vì đội 811 không còn mấy người, tổn thất rất nặng nề, nhưng tất cả chỉ là một cuộc thí nghiệm sao? Có bao nhiêu người vô tội đã hy sinh cho cuộc thí nghiệm này?
Những người đồng đội đã chết trong vòng tay của họ là gì? Rốt cuộc bọn họ đang bảo vệ cái gì?
“Nhiệm vụ đầu tiên chúng ta được giao là phải đến thành phố A để truy tìm nguồn lây nhiễm, sau đó chuyển hướng đến thành phố C, chuyện này…” Đôi mắt 201 đỏ bừng, anh ta nắm chặt tay lắc đầu: “Không, không đúng, nếu đó là một thí nghiệm vậy tại sao lại phái cho chúng tôi đi truy xuất nguồn lây nhiễm? Không cần thiết làm phải như vậy!”
Mọi người lại nhìn về phía Văn Hạ, chờ anh đưa ra đáp án, sắc mặt Hạng Khôn rất khó coi, hiển nhiên là ông đã nghĩ tới chuyện gì đó.
Văn Hạ thở dài: “Các viện nghiên cứu của các vùng đều bị thiệt hại nặng nề đúng không? Theo như những gì tôi biết, các sở nghiên cứu đều không an toàn.”
Hạng Khôn lau mặt, đột nhiên cắt ngang lời của Văn Hạ: “Chuyện này không phải chuyện tầm thường, mọi người đừng làm loạn nữa, các cậu ra ngoài trước đi.”
“Các cậu” là ám chỉ những người từ 811 và đội cứu hộ. Vẻ mặt mọi người đều đầy phẫn nộ và không muốn đi, Hạng Khôn nhướn mày, nghiêm nghị nói: “Tôi hứa, tôi sẽ cho các cậu và mọi người một lời giải thích thật thỏa đáng!”
Sau đó mọi người lần lượt rời đi, Hạng Khôn, La Tử Tùng và những người khác ở lại, họ chỉ nhìn Hạng Khôn mà không lên tiếng.
An Tĩnh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn trái nhìn phải nói: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tôi không hiểu gì hết.”
La Tử Tùng đã kịp phản ứng, nhìn về phía Dương Khánh và Hạng Thần, nghiêm nghị nói: “Đây là một cuộc thí nghiệm và cũng là một vụ giết người có chủ ý.”
An Tĩnh: “!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận