Hai người nhanh chóng băng qua con phố nhỏ đi đến trước cửa hiệu thuốc. Tiệm thuốc vô cùng hỗn loạn, từng ngăn tủ kính bị đẩy ra, hộp thuốc và kim tiêm vương vãi đầy đất, máy tính tiền rơi xuống đất vỡ tan tành, trên mặt đất còn có cả một ít tiền xu.
Một bóng đèn trong hiệu thuốc vẫn còn sáng, cái còn lại đã bị hỏng. Thuốc trên kệ gần như đã bị lấy hết, một số hộp thuốc trống không bị lật úp trên kệ.
Hạng Thần nhanh chóng quan sát một lượt, xác định hiệu thuốc an toàn liền ra dấu tay.
Văn Xuyên đi vào theo hắn, vừa thấy cảnh này lòng liền trầm xuống: “Thời buổi này, siêu thị, nhà thuốc,… là những khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất, ở đó gần như chẳng còn lại gì.”
Hạng Thần cũng nghĩ vậy, tuy nhiên hắn vẫn không bỏ cuộc. Hạng Thần đảo qua một lượt các kệ, quả nhiên nhìn thấy miếng dán chất cách trở, ngăn kéo dán nhãn chất cách trở đã rỗng tuếch. Hắn lấy vài cái chìa khóa ở ngăn kéo bên dưới, con ngươi khẽ chuyển động, quay người đi đến phòng nhỏ ở phía sau.
“Anh làm gì vậy?” Văn Xuyên vừa thì thào vừa bước vài bước theo sau.
“Ngoài này không có nên tôi định vào kho hàng xem thử.” Hạng Thần bước đến phía sau gian hàng liền phát hiện nơi đó có một dãy cầu thang sắt, thiết kế trần cao ngăn cách một phòng ở trên tầng hai.
Văn Xuyên thấy trong lòng bồn chồn, kéo kéo góc áo hắn: “Chờ chút đã, đề phòng trên đó có…”
Cậu còn chưa nói xong đã ngậm miệng vì Hạng Thần đang vừa nhìn cậu vừa cười tủm tỉm, vẻ mặt kia trông rất gợi đòn.
“Cứ nắm như vậy đi, ngoan.” Hạng Thần cười nói.
Văn Xuyên sốt ruột túm lấy góc áo hắn, vô thức tiến về phía Hạng Thần nhưng mặt cậu lại vẫn cứ không có biểu cảm gì cả, nhìn có vẻ vô cùng bình tĩnh. Sự tương phản này làm cho Hạng Thần buồn cười không chịu được. Hắn thích thú nhìn Văn Xuyên: “Hóa ra cũng có lúc cậu sợ hãi à?”
Văn Xuyên không muốn nói chuyện với hắn, khẽ cắn môi liều mạng, kéo người kia về phía sau rồi tự mình bước lên phía trước: “Tôi dò đường giúp anh.”
“Này!” Hạng Thần vội vàng kéo cậu lại: “Ai cho cậu đi trước?”
Văn Xuyên quay lưng về phía hắn, nói: “Tôi không chắc mình có thể mang tài liệu đến chỗ cần đến, nhưng anh thì có thể.”
Hạng Thần sửng sốt một chút, lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời đối phương, nhất thời nheo mắt, nét mặt phức tạp.
Văn Xuyên không quay đầu lại, sống lưng căng thẳng thẳng tắp, bả vai cứng đờ. Cậu cố gắng không gây ra tiếng động khi bước lên cầu thang sắt, lặng lẽ mò tới cửa
Đó là một cánh cửa bằng sắt màu xanh lá, bên trên còn một ổ khóa kiểu cũ. Văn Xuyên đưa tay ra, Hạng Thần chần chừ một chút rồi đưa chìa khóa cho cậu, sau đó chĩa súng nhắm về phía cửa, cẩn thận đề phòng.
Văn Xuyên dán người vào cửa nghe ngóng một lúc, không thấy có động tĩnh gì mới cẩn thận mở khóa. Cậu cầm chặt ổ khóa trong lòng bàn tay, thận trọng dừng lại một chút rồi chậm rãi mở ra một khe hở nhỏ.
Một mùi tanh tưởi quen thuộc từ bên trong bay ra.
Đồng tử Hạng Thần co lại: “Tránh ra!”
Văn Xuyên phản ứng cực nhanh, nghiến răng đẩy cửa về chỗ cũ, từ khe hở xuất hiện một bàn tay máu thịt lẫn lộn có móng sắc nhọn không còn giống tay người, nhanh như chớp thò ra ngoài sờ soạng xung quanh.
Nó dùng lực nắm lấy vạt áo của Văn Xuyên, móng tay sắc nhọn móc vào cúc áo trên áo cậu. Văn Xuyên biết rõ nếu giờ phút này cậu tránh đi thì cửa sẽ bị mở ra, bên trong có gì còn chưa rõ, không thể thả bọn chúng ra ngoài!
Trong khoảnh khắc cậu mạnh mẽ đẩy cửa trở về, sau lưng đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cái tay bị cửa chèn kia đập vào cửa tạo ra tiếng rầm rầm chấn động.
Mặt mũi Văn Xuyên trắng bệch nhưng vẫn nghiến răng không chịu buông tay, mặt cậu suýt nữa đã đụng phải bàn tay đó, liều mạng đóng cửa lại.
Hạng Thần vọt đến đá một cước vào cánh cửa sắt. Tai Văn Xuyên nghe thấy tiếng âm thanh xương vỡ đầy đáng sợ, sau đó bàn tay kia rơi khỏi khe cửa, cửa bị đóng lại, Hạng Thần cầm ổ khóa móc lại như cũ.
Cái tay kia nằm trên đất vẫn còn giật giật, máu đen chậm rãi chảy ra ngoài.
Toàn thân Văn Xuyên cảm thấy không được khỏe lắm, giơ tay lên liều mạng xoa xoa mặt, cậu đang buộc mình dời tầm mắt thì động tác lại đột nhiên dừng một chút.
Cậu ngồi xổm xuống, lấy điện thoại ra, bật chế độ đèn pin rồi nhìn kĩ bàn tay kia, nhịn thở dùng ống tay áo bọc lấy ngón tay sau đó lật lật nó lên, xem xét nó.
Vẻ mặt Hạng Thần không thể tưởng tượng nổi: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Anh nhìn này!” Văn Xuyên ngạc nhiên nói, giờ phút này sự tò mò đã chiến thắng sự ghê tởm, trong mắt cậu lóe tia sáng, thì thào nói: “Anh lại đây nhìn cái này này!”
Yết hầu Hạng Thần giật giật, chịu đựng dạ dày đang cuồn cuộn như dời sông lấp biển mà ngồi xổm xuống.
Nhưng hắn nhanh chóng đã hiểu Văn Xuyên ngạc nhiên điều gì.
Bàn tay bị đứt kia, phần tiếp xúc giữa mạch máu và thịt có gì đó kì lạ, như là… đang mọc thêm xương, trong các kẽ xương xuất hiện thứ gì đó nhìn như một cái “chồi” nhỏ, vì màu gần giống với màu thịt nên rất khó phát hiện.
Hạng Thần thấy tởm không chịu được, quay đầu nhìn nhìn Văn Xuyên để tẩy rửa con mắt: “Thế là sao?”
Văn Xuyên chụp vài tấm ảnh, trầm ngâm nói: “Còn phải tìm thêm mấy cái để so sánh xem đã, ở vị trí này mà có gai xương thì rất không bình thường.”
Hạng Thần suy đoán: “Sinh vật ngoài hành tinh?”
Văn Xuyên lắc lắc đầu: “Tôi cảm thấy không phải.”
Điện thoại của Hạng Thần chợt rung lên, đồng hồ báo thức đã đến giờ.
“Đi ra ngoài trước đã.” Hắn đứng lên, nói: “Đi ra ngoài rồi nói sau.”
Hạng Thần bảo vệ Văn Xuyên rời khỏi hiệu thuốc. Đào Phi lái chiếc SUV đến đón họ.
Đào Phi thò đầu ra khỏi cửa kính xe, thì thào: “Nhanh lên! Nhanh lên! Hai người làm ồn quá!”
Hạng Thần giúp Văn Xuyên lên xe xong, khóe mắt liền thấy những tang thi ở các cửa hàng xung quanh đã bị tiếng động bên này hấp dẫn sự chú ý đang tiến về phía này.
Ánh mắt chúng không hề có tiêu điểm, chỉ thuần một màu trắng đục, đồng tử như bị thứ gì đó bịt kín khiến nó trông như đang lạc vào sương mù.
Hạng Thần nhớ đến cái gai xương biến dị kỳ quái kia liền không nhịn được mà nổi da gà, vội vàng ngồi vào xe.
Ngay khi cửa xe đóng lại, Đào Phi liền lái xe đi. La Tử Tùng lái xe có rèm che đi ở phía sau, nháy đèn.
Đào Phi nói: “Hay là dùng xe của tôi đi, lái hai cái thì rắc rối quá.”
“Chất liệu của cái xe đó khác.” Văn Xuyên vẫn đang nhìn chằm chằm vào di động, nói: “Chống cháy chống đạn…”
Cậu còn chưa dứt lời Hạng Thần đã kinh ngạc nói: “Chống đạn? Một quả đấm của La Tử Tùng cũng đã đập vỡ được cửa sổ bằng kính ở phía sau, cậu nói xe đó chống đạn ý hả?”
Văn Xuyên: “…”
Văn Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Xe đậu ở viện nghiên cứu sau khi trải qua cơn nổ mạnh ấy thì cửa kính vốn đã không ổn rồi, còn có cả vết nứt, anh không thấy hả?”
Hạng Thần nghĩ ngợi, hình như đúng là có chuyện này nhưng lúc ấy hắn chỉ lo chạy trối chết nên cũng không quá để ý.
“Có thể thoát ra khỏi vụ nổ mạnh đã không dễ dàng rồi.” Đào Phi đột nhiên cảm thấy hai chiếc SUV của mình không an toàn như vậy, nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi sang đi cùng xe với các cậu nhé?”
Hạng Thần liếc mắt nhìn hắn ta một cái: “Phần lớn lương khô và vũ khí đều để ở chỗ anh, bên kia chúng tôi cũng không có để nhiều đồ. Anh bảo phải làm sao bây giờ?”
Đào Phi khịt mũi, đảo đảo tròng mắt, nói với vẻ uyển chuyển của một doanh nhân: “Hay là chúng ta đi lấy một cái xe quân sự đi? Xe đấy có thể khẳng định là vô cùng rắn chắc luôn đấy.”
“Ý tưởng hay đấy.” Hạng Thần không khách sáo nói: “Bây giờ xe quân sự có thể sử dụng tốt nhất định là đang ở điểm sơ tán, anh dám đi không?”
Đào Phi: “…”
Đào Phi rít lên một tiếng: “Anh Hạng à, tôi nhận ra lúc cậu không nói chuyện với Văn Xuyên thì rất nhanh mồm nhanh miệng đấy. Sao mỗi khi gặp Văn Xuyên là cậu lại chỉ có thể nghe người ta nói móc vậy?”
Văn Xuyên ngẩng đầu lên khỏi lịch trình bận rộn của mình, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Hạng Thần tách chân ra, dựa lưng vào ghế, để súng ở giữa hai chân khiến cái ghế nhìn qua trông giống như “long ỷ”, nghe vậy thì rất đắc ý nhíu mày, để lộ ra răng nanh trắng trắng sắc nhọn, nói: “Đấy là tôi nhường cậu ấy.”
Văn Xuyên trợn mắt xem thường, Đào Phi thì cười nhạo thành tiếng.
Mấy người bọn họ lại đi sang hai hiệu thuốc khác nhưng cũng không thu hoạch được gì. Họ còn ghé qua một số phòng khám công cộng ở gần đó, nhưng kết quả vẫn là không tìm thấy bất kỳ chất cách trở hay thuốc ức chế nào. Nghĩ cũng biết hai loại thuốc này quả thực là một trong những món đồ quý hiếm nhất vào thời điểm này.
Tìm càng nhiều hiệu thuốc, vẻ mặt của Hạng Thần và La Tử Tùng càng trở nên nghiêm trọng.
Văn Xuyên thế mà lại không có phản ứng gì, vẫn là bộ dạng đạm mạc xa cách lại kìm nén kia. Cậu ngồi trong xe, dùng laptop phóng to rồi phân tích bức ảnh vừa nãy: “Cơ sở dữ liệu không kiểm tra được thứ sinh vật gì tương ứng với ảnh chụp gai xương. Nó không giống với chứng tăng sản xương thông thường.”
La Tử Tùng đã nghe bọn cậu nói về cái tay đứt kia, liên tưởng đến chuyện thiên thạch được phát hiện trước đấy liền nhíu mày nói: “Có khi nào nó là sinh vật ngoài hành tinh không?”
“Không chắc nữa.” Văn Xuyên nói: “Trước mắt chúng ta vẫn chưa có nhiều phát hiện về bệnh độc, bao gồm những thứ nằm trong lớp băng vĩnh cửu.”
“Lớp băng vĩnh cửu?” La Tử Tùng nghĩ ngợi, liền nhớ lại một việc cũ: “Tôi đã từng đọc được một báo cáo rằng xác động vật hàng nghìn năm trước được tìm thấy trong một lớp băng vĩnh cửu đã được bảo quản rất tốt, vì nhiệt độ ở đó thấp, xương, lông, thậm chí cả vi khuẩn và máu cũng đều có thể chiết ra. Bọn họ còn muốn nhân bản và hồi sinh con vật kia nữa.”
“Đúng vậy.” Văn xuyên khép laptop lại, ngón tay gõ gõ lên nắp máy, đây là thói quen khi cậu phải suy nghĩ gì đó: “Rất nhiều năm về trước, do Trái Đất nóng lên nên một phần của lớp băng vĩnh cửu đã bị tan chảy, băng tan đã thả ra một loạt vi rút. Tại thời điểm đó, nó đã gây ra sự lây nhiễm với quy mô lớn cho cả con người và động vật, chẳng qua nó đã nhanh chóng bị khống chế. Tôi nhớ rõ khi ấy CDC (*) đã đặt tên cho virus này là “cương thi”.”
(*) CDC, viết tắt từ cụm từ Centers for Disease Control and Prevention: Trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh.
“Con người luôn nghĩ rằng mình là đứng ở đỉnh chuỗi sinh vật, cái gì cũng có thể khống chế. Nhưng mà các lớp băng vĩnh cửu và một số khu vực không xác định được nơi biển sâu đều là những thứ chúng ta chẳng biết gì cả.” Mặt Văn Xuyên vô cùng nghiêm túc, đôi mắt trắng đen rõ ràng mang theo sự kính sợ đối với khoa học: “Nếu chúng ta không có sự kính nể đối với tự nhiên, sinh mạng, sự tiến hóa sinh học thì cuối cùng loài người cũng sẽ nhóm lửa tự thiêu.”
“Thiên nhiên mới là một nhà khoa học chân chính.” La Tử Tùng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hạng Thần không kiên nhẫn nghe mấy chuyện này, hắn ngậm điếu thuốc, mở cửa kính xe, thở ra một làn khói, nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Đi kiếm hai con tang thi đến để mở mang tầm mắt cho thầy Văn à?”
Văn Xuyên vô cùng tự nhiên trả lời: “Một đường đi này có rất nhiều vật mẫu, không cần phải vội.”
Hạng Thần: “…”
Hạng Thần quay đầu từ ghế phó lái, tặng cho cậu một ngón tay cái.
Bọn họ không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa, nếu có thể thuận lợi hội hợp với 811, trong quân đội chắc chắn có dự trữ một lượng chất cách trở và thuốc ức chế.
Hạng Thần nhanh chóng đưa ra quyết định, hai chiếc xe chạy hướng về phía ngoại thành.
Đường cao tốc đã bị phủ kín bởi dòng người, rất nhiều xe không đi được chỉ có thể chọn cách sửa lại tuyến đường đi.
Tang thi trên đường này cũng không ít hơn mấy so với bọn ở trên đường cao tốc.
Ngàn dặm không mây, ngay cả chim cũng không có nổi một con, bốn phía im lặng vô cùng quỷ dị.
Xe chạy được nửa đường thì dừng lại, vô số xe ô tô đã bị bỏ lại như một con rắn khổng lồ kéo thành một đoạn dài ngăn lại con đường ở phía trước.
Hạng Thần nghiêng người qua cửa kính xe, nhìn ra bên ngoài thăm dò tình hình, miệng chửi một tiếng.
Hắn búng tay một cái rồi chỉ về phía xa xa đằng trước, Văn Xuyên nhìn hắn như nhìn đồ thần kinh
Hạng Thần phả khói vào không khí vô lại nói: “Đã xem Avenger 4 chưa? Đó là một bộ phim kể về siêu anh hùng từ mấy thế kỉ trước, bây giờ xem ra Thanos vẫn khá là công bằng và vị tha đấy, cách thức thực hiện của hắn cũng đều được đoán trước.
Văn Xuyên không xem thể loại phim này, cậu nghe hắn nói mà như lọt vào sương mù.
La Tử Tùng đã từng xem phim này rồi, anh cười nói: “Tôi còn có cả một bộ sưu tập có chữ ký đấy, giá khởi điểm bắt đầu từ tám con số.”
Hạng Thần uầy một tiếng, lại cho La Tử Tùng một ngón tay cái.
La Tử Tùng cười khổ, nói: “Nhưng hiện tại tiền cũng vô dụng rồi còn gì?”
Văn Xuyên cúi đầu gõ laptop, người đàn ông vốn mười ngón tay đều chưa từng chạm nước, ăn uống cũng đều là ở viện nghiên cứu, làm công việc ổn định chẳng biết nhân gian khó khăn nói: “Vốn dĩ chúng cũng chỉ là một đống phế phẩm thôi, sống không thể mang đến, chết cũng không thể cầm đi.”
Hạng Thần vui vẻ cười khúc khích.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Đào Phi đi đằng sau nháy đèn ba lần, đây là tín hiệu liên lạc mà bọn họ đã bàn bạc tốt, ý là “Tiếp theo phải làm gì đây?”
Kẹp điếu thuốc giữa mấy đầu ngón tay, Hạng Thần trải bản đồ ra, nhìn lướt qua hai tuyến đường rồi nói: “Đường đi từ tỉnh đến quận sẽ không chỉ có duy nhất một con đường, những con đường khác nhất định cũng sẽ bị chặn. Thật ra điều này cũng có lợi cho chúng ta, anh nhìn này, phương pháp loại trừ, ít nhất thì khả năng chúng ta có thể gặp 811 cũng đã tăng lên.”
La Tử Tùng cũng nghĩ thế, vì vậy mà chẳng hề có chút bối rối nào. Anh đưa tay về hướng Đào Phi ở đằng sau, ra dấu hiệu đổi đường, lại ra dấu tay ý bảo “theo sau”.
Hai chiếc ô tô lần lượt lùi lại, quay đầu, tránh xa đoàn xe âm u vô hồn kia.