Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 46: C46: Bệnh thần kinh


Sau khi tan làm, Diêu Chấn Hải đưa Ninh Chiết đến biệt thự không dùng của Diệp Khinh Hậu.

Đây là biệt thự tự xây, không giống như những khu biệt thự khác, có nhân viên bảo vệ chuyên dụng.

Hơn nữa, Diệp Khinh Hậu rất ít khi sống ở đây, cho nên mới cần người trông coi, miễn cho việc đồ vật bên trong bị người lấy sạch cũng không biết.

Lúc trước Diệp Khinh Hậu đã phái hai người canh giữ biệt thự.

Thậm chí còn có người chịu trách nhiệm chăm sóc, dọn dẹp sân trước và sân sau.

Tuy nhiên, bây giờ đã có Ninh Chiết nên những người đó đã bị Diệp Khinh Hậu điều đi nơi khác.

Mọi thứ ở đây đều tốt chỉ có điều vị trí hơi lệch một chút, muốn ra ngoài mua mì tôm cũng phải đi bộ hai mươi phút.

Cũng không khó lý giải tại sao Diêu Chấn Hải lại cho anh một tài xế.

Ở đây, không có xe thật đúng là bất tiện.

Sau khi tiễn Diêu Chấn Hải đi, Ninh Chiết đi vòng quanh biệt thự từ trong ra ngoài.

Biệt thự vốn đã rất rộng, cộng thêm sân trước và sân sau, Ninh Chiết mất gần hai mươi phút mới dạo xong.

“Đúng là mẹ nó thật xa xi!”


Ninh Chiết ngồi trong sân, nhìn căn biệt thự sang trọng này, trong lòng không khỏi cảm thấy bùi ngủi không nguôi

Biệt thự sang trọng như vậy mà Diệp Khinh Hậu lại hiếm khi đến sinh sống.

Thực sự không cách nào tưởng tượng bây giờ được Diệp Khinh Hậu sống xa hoa như thế nào.

Ngay lúc Ninh Chiết còn đang bùi ngùi, TriệuThục Viện đột nhiên gọi đến.

“Tên vô dụng kia, cậu đã nói gì với Diêu tổng vậy hả? Có phải cậu muốn hại chết nhà tôi mới cam tâm đúng không? Bà đây cảnh cáo cậu, nếu cậu…”

Điện thoại vừa kết nối, bên trong liền truyền đến tiếng mắng chửi của Triệu Thục Viện.

Ninh Chiết khế cau mày, thẳng tay cúp điện thoại.

Bệnh thần kinh!

Nếu không phải vì nể mặt của cha vợ và ông lão nhà họ Tô, anh thật sự muốn mắng lại Triệu Thục Viện!

Anh đang chờ lấy chứng nhận ly hôn với Tô Lan Nhược mà Triệu Thục Viện còn bày đặt ra vẻ mẹ vợ cái gì!

Không hiểu sao lại bị mắng, Ninh Chiết vô cùng khó chịu, lái xe điện rời khỏi biệt thự, định ra ngoài ăn gì đó, nhân tiện mua một ít mì gói, bánh mì và những thứ khác.

“Trong tủ lạnh có đầy đủ nguyên liệu để nấu ăn nhưng tay nghề nấu nướng của anh thật sự không tốt lắm.


Hơn nữa, chỉ có một mình, anh cũng lười nấu nướng

Ra ngoài ăn cơm, sau đó đi mua sắm, thời điểm Ninh Chiết trở về thì đã gần chín giờ tối.

Khi đến gần biệt thự, đèn đường ở phía xa đã không còn sáng, chỉ còn đèn pha của chiếc xe điện chiếu sáng con đường phía trước.

Đột nhiên, tiếng đánh nhau kịch liệt đột nhiên vang lên bên tai Ninh Chiết.

Âm thanh đó hình như phát ra từ biệt thự?

Mẹ nó!

Không thể nào?

Anh vừa mới đi một chút mà đã có người tới trộm đồ rồi?

Tuy nhiên, cho dù có người đến trộm đồ thì tiếng đánh nhau này là sao?

Chẳng lẽ mấy tên trộm nội chiến sao?

Trong lòng gấp gáp, Ninh Chiết không nghĩ nhiều, vội vàng lái xe điện đi tới biệt thự.

Khi còn cách biệt thự ba, bốn trăm mét, cuối cùng Ninh Chiết cũng nhìn thấy tình hình phía trước.

Một chiếc xe đậu chéo bên đường, đèn xe vẫn còn sáng.

Ngoài ra còn có một người đàn ông nằm trên mặt đất, không biết đã chết hay còn sống.

Bên cạnh chiếc xe, hai người đàn ông đang bao vây một người phụ nữ.

Nhưng người phụ nữ kia hiển nhiên không phải là đối thủ của hai người đàn ông, dù cho người phụ nữ liều mạng phản kháng thì dưới sức mạnh khổng lồ của hai người đàn ông, người phụ nữ không có nhiều sức để chống trả, bị một tên đá bay, cơ thể đập mạnh vào xe.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận