Anh Biết Mình Sắp Mất Em

Chương 45: Chương 45



Uống thuốc xong Yến Khinh Nam cứ lờ đờ váng vất cả ngày, chỉ thấy buồn ngủ.
Thẩm Cảnh Viễn biết anh hơi cảm nên khó chịu nên không quấy nhiễu đến anh, hai người ôm ấp ngủ cạnh nhau đến lúc trời sập tối.
Không may là thuốc cũng vô dụng, Yến Khinh Nam vẫn bị cảm.
Đêm đến anh ho rất dữ dội, họng đau rát, khàn tới mức không nói ra tiếng.
Người chẳng bị ốm bao giờ lại bỗng đổ bệnh, Thẩm Cảnh Viễn đau lòng chết mất thôi.

Y kéo anh dậy cùng tắm nước ấm, lúc đi ngủ còn lấy thêm một cái chăn trong tủ ra.
Nhưng Yến Khinh Nam đứng dựa bên cửa tủ, áp lấy tay y nói: “Không cần.”
“Sao lại không cần?” Thẩm Cảnh Viễn không nhúc nhích, chỉ nhìn anh.
“Chút nữa anh lên phòng em ngủ.” Yến Khinh Nam đáp.
Nghe anh nói vậy, Thẩm Cảnh Viễn đơ ra mấy mấy giây: “Tại sao?”
Yến Khinh Nam vân vê vành tai y: “Lây bệnh cho em thì biết làm sao bây giờ?”
Thẩm Cảnh Viễn nhăn mày, nhưng không nói được gì hơn.
Y mà đổ bệnh sẽ rắc rối hơn Yến Khinh Nam.

Anh bị cảm làm cả hai không thể ở bên nhau, anh khó chịu còn không bằng y.
Yến Khinh Nam muốn ho bèn quay đầu sang bên kia, ho dứt mới nói chuyện với y: “Em đi ngủ sớm, anh lên lầu.”
Thẩm Cảnh Viễn kéo giữ anh khư khư: “Hôn em được không?”
Yến Khinh Nam lắc đầu, ra chiều tiếc nuối hơn cả Thẩm Cảnh Viễn: “Ôm một cái.”
Y nghe lời bước tới, vòng lấy eo ôm anh: “Phải chóng khỏe biết chưa.”
“Anh biết.” Yến Khinh Nam không nhịn được, rốt cuộc vẫn dán cánh môi mình lên vành tai y: “Không ngủ được thì gọi điện thoại cho anh.”
Thẩm Cảnh Viễn đồng ý, nhưng không nghĩ mình sẽ mất ngủ.
Một mình y nằm trên giường, bỗng chợt cảm thấy xung quanh mình trống trải, lò sưởi cỡ lớn kề sát bên cũng đã chẳng còn đây.

Y lăn qua lộn lại, không thể ngủ được.
Thẩm Cảnh Viễn mở điện thoại lên xem, đã rạng sáng.

Y thử gửi tin nhắn Wechat cho Yến Khinh Nam: [ Anh ngủ chưa? ]
Yến Khinh Nam lập tức trả lời, nói mình chưa ngủ.
Sau đó cuộc gọi video từ bên kia gửi đến.

Thẩm Cảnh Viễn nghe máy, chỗ Yến Khinh Nam vẫn bật đèn phòng sáng trưng mà bên y lại đen thui, chỉ có chút xíu ánh sáng còn đâu đều tối sầm sì.
“Chưa ngủ thật à?” Yến Khinh Nam cười.
Thẩm Cảnh Viễn nép nửa gương mặt trong chăn, tay chỉ thò một xíu ra ngoài, ừm một tiếng như câu trả lời.
“Anh ngủ với em.

Mở camera lên, đặt thiện thoại sang một bên, anh không thấy em cũng không sao.” Yến Khinh Nam nói.
Thẩm Cảnh Viễn cầm điện thoại lên tìm chỗ để, cuối cùng đặt xuống cạnh gối đầu, sau đó nghiêng người nhắm mắt lại.
Bên Yến Khinh Nam chỉ có tiếng hít thở ổn định của anh, thỉnh thoảng xen vào vài tiếng lật chăn mền nghe sột soạt.

Thẩm Cảnh Viễn như cảm giác được bên mình có người, an lòng hơn rất nhiều.
Trước khi nhắm mắt y nghĩ đến một chuyện.

Bao nhiêu năm trước đây quanh đi quẩn lại chỉ có một mình, cớ gì hiện tại cứ phải quấn lấy bên cạnh Yến Khinh Nam?
Trước khi chìm vào giấc ngủ Thẩm Cảnh Viễn nghĩ ra rồi, tất cả là tại Yến Khinh Nam tạo cho y thói quen, làm y từng chút trở nên dựa dẫm vào một người khác.

Khi tỉnh dậy màn hình chiếc điện thoại bên gối đã trở về màu đen xì.

Thẩm Cảnh Viễn mở lên xem, cuộc điện thoại đã kết thúc từ lâu.
Y ngồi trên giường một lát cho tỉnh táo.

Hôm qua đắp chăn dày quá, mới đầu lấy ra tính đắp cho Yến Khinh Nam ngủ nên cũng tự đắp lên mình.

Mới đầu không cảm thấy gì, thức dậy xong người ngợm đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Thẩm Cảnh Viễn nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm rửa, xong xuôi điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, y bèn lên lầu.
Thẻ dự phòng y lấy từ chỗ A Dịch, quẹt thẻ mở cửa bước vào căn phòng u ám tối om.

Thẩm Cảnh Viễn đoán anh vẫn chưa dậy, cố gắng nhẹ chân nhất có thể, gần như bước đi mà không phát ra tiếng động nào.
Màn cửa kéo kín, giường nhô lên một cục.

Thẩm Cảnh Viễn đi tới, nhìn thấy cái đầu Yến Khinh Nam ló ra ngoài chăn thì mỉm cười, vói tay vào.
Y giật mình hoảng sợ, trán Yến Khinh Nam nóng rẫy tới độ phỏng tay.

Thẩm Cảnh Viễn chẳng cười nổi nữa, lay lay vai gọi anh dậy anh mới chậm chạp mở mắt ra.
Hé mắt ra được một chút xíu trông thấy Thẩm Cảnh Viễn, Yến Khinh Nam nắm cổ tay y kéo lên người mình.

Y vừa nhào ập xuống anh lại nhớ ra mình đang bị cảm, sờ sờ tóc y nói để tự anh.
“Tự cái gì mà tự, anh xem coi, anh sốt rồi.” Thẩm Cảnh Viễn nắm lấy cánh tay ép anh ra khỏi giường đi bệnh viện.
Yến Khinh Nam ngồi dậy, không chút để tâm nói với y: “Đừng sốt ruột, không sao, anh thay quần áo ngay.”
Sự thật là Yến Khinh Nam đánh giá bản thân quá cao, đứng đánh răng mà gần như ngủ thiếp đi.

Thẩm Cảnh Viễn đứng ngoài không hiểu sao mãi mà anh chưa ra, vậy mà người này đứng ngây trước bồn rửa mặt lờ đờ mắt nhắm mắt mở.
Thẩm Cảnh Viễn đành phải bước vào, ôm lấy Yến Khinh Nam từ phía sau, nhẹ nhàng gọi: “Anh Nam…”
Nghe y gọi tên mình như thế, Yến Khinh Nam tỉnh táo.

Đã bao lâu y không gọi tiếng anh Nam yếu ớt nhường ấy, hoàn toàn khác với những tiếng gọi trên giường.
Yến Khinh Nam đặt tay mình lên mu bàn tay y, tay còn lại nhanh chóng đánh răng.
Hai người ăn chút gì đó rồi vội ra ngoài.

Thẩm Cảnh Viễn lái xe đến bệnh viện gần nhất.
Ban đầu Yến Khinh Nam cứ nói đùa suốt để y đỡ căng thẳng hơn, nhưng cũng chỉ gắng gượng được một lúc rồi nhanh chóng vùi vào ghế phụ thiếp đi.
Xuống xe, Thẩm Cảnh Viễn đánh thức anh vào thẳng khoa cấp cứu.

Điều dưỡng đến đo nhiệt độ cơ thể cơ thể, ba mươi chín độ hơn, Thẩm Cảnh Viễn vỗ vào tay Yến Khinh Nam, nhìn anh: “Đáng ra nên đi bệnh viện từ đầu.”
Yến Khinh Nam gật đầu, đáp: “Em nói đúng.”
Phương án chữa trị là nhập viện truyền nước.

Lúc đầu Thẩm Cảnh Viễn yêu cầu phòng bệnh đơn, nhưng Yến Khinh Nam bảo không cần thiết, đeo khẩu trang rồi ghé đầu vào vai y ngủ.
May mà hôm nay không có quá nhiều bệnh nhân, phòng truyền nước trừ họ ra chỉ có hai đứa bé, một học sinh trung học và một cụ lớn tuổi.
Yến Khinh Nam thiếp đi thật, Thẩm Cảnh Viễn không dám cựa quậy nhúc nhích, cứ nâng vai lên để anh ngủ, tay kia lướt điện thoại.


Vài ngày trước Giản Đông mới đi về, ban đầu còn nói muốn ăn một bữa với nhau, rốt cuộc không có thời gian.

Đang nhắn tin tám chuyện với Thẩm Cảnh Viễn, anh ta thấy y trả lời: [ Mấy ngày tới chắc không được đâu, Yến Khinh Nam bị cảm rồi.

]
[ Anh Nam? Bị cảm? ]
Thẩm Cảnh Viễn biết có lẽ Giản Đông cảm thấy khá tức cười.

Y cũng biết làm sao được đây, người mà bình thường chuyện gì cũng đủ khả năng giải quyết lại gục trước bệnh tật.
Bé con ngồi bên nói chuyện với mẹ, Yến Khinh Nam đang ngủ thoáng động đậy.

Thẩm Cảnh Viễn thấy cánh tay mình tê cứng, nhân lúc này buông lỏng, ôm đầu anh tựa vào ngựa mình, trấn an xoa xoa lên vầng trán anh.
Truyền nước suốt hai tiếng đồng hồ, giữa chừng điều dưỡng đến thay thuốc một lần Yến Khinh Nam cũng không tỉnh, ánh mắt lờ mờ đờ đẫn.

Thẩm Cảnh Viễn không sợ nhìn, điều dưỡng tới còn che tai chắn cho anh.
Xong xuôi điều dưỡng rút kim, Thẩm Cảnh Viễn giữ miếng bông gòn cầm máu, một lát sau thì Yến Khinh Nam tỉnh.
Xem chừng là ngủ tới lơ mơ rồi.

Vừa mở mắt dậy chuyện đầu tiên anh là ngửa lên hôn Thẩm Cảnh Viễn, y sợ người ta nhìn thấy bèn nghiêng người sang, rướn mặt để nụ hôn rơi xuống cằm mình.
Yến Khinh Nam đụng phải cằm y lập tức tỉnh táo, cười giữ miếng bông gòn, nói với y: “Anh ngủ thoải mái lắm.”
“Ừm.” Thẩm Cảnh Viễn xoa tóc anh, “Vậy là tốt rồi.”
Yến Khinh Nam ngẩng khỏi bả vai Thẩm Cảnh Viễn.

Anh ngồi thẳng dậy, lấy bông gòn ra, thấy máu không chảy nữa bèn vứt đi.

Y chầm chậm cử động cánh tay, Yến Khinh Nam ngồi bên xoa bóp cho y, được một lát đã gần như khỏi tê hẳn.
“Uống trước một lần thuốc rồi đi thôi, mà chưa có nước.” Thẩm Cảnh Viễn nói.
“Được.” Yến Khinh Nam nói rồi đứng lên, Thẩm Cảnh Viễn muốn giúp anh lại bị anh ấn vai ép ngồi trở xuống: “Ở đây đợi anh.”
Yến Khinh Nam quay người ra ngoài.

Thẩm Cảnh Viễn chợt nhớ ra mình vẫn đang cầm thuốc, lúc đứng chân y bỗng lảo đảo, trước mắt thình lình tối sầm.
Y vẫn tỉnh táo, không thấy mệt cũng không thấy chóng mặt, nhưng hoàn toàn không thể nhìn được gì.

Thẩm Cảnh Viễn đơ ra vài giây, chỉ cảm nhận trái tim trong lồ ng ngực đập nhanh một cách dữ dội.

Y chớp mắt liên tục, chớp đến khi mắt khô khốc, đến chừng nửa phút sau tầm nhìn mới có ánh sáng.
Không biết cậu bé ngồi ngay bên tới đây từ khi nào.

Bé có cái đầu củ cải, chỉ cao ngang hông Thẩm Cảnh Viễn.

Cậu bé đụng vào cánh tay buông thõng của y, hỏi: “Anh ơi, mẹ bảo em tới hỏi anh bị làm sao ạ?”
Thẩm Cảnh Viễn hoảng hốt cúi đầu nhìn cậu bé, mãi lâu sau mới quay về phía mẹ bé mỉm cười: “Em không sao.”
Rồi y ngồi xổm xuống cho bằng với cậu bé: “Anh không sao hết.”

Cậu bé gật nhẹ đầu rồi lon ton chạy về ngồi cạnh mẹ.
Thẩm Cảnh Viễn chống tay từ từ đứng dậy, lần từng bước từng bước ra ngoài tìm anh.
Yến Khinh Nam đang ở khu lấy nước sôi.

Thẩm Cảnh Viễn mở cửa, trong phòng chỉ có mỗi mình anh, cầm chiếc ly giấy đưa lưng về phía y uống thuốc.
Nghe tiếng động Yến Khinh Nam ngoái đầu nhìn, anh phát hiện người đó là Thẩm Cảnh Viễn, vẫy vẫy tay với y.
Y trở tay đóng cửa, đi tới ôm lấy Yến Khinh Nam từ phía sau.
Thẩm Cảnh Viễn rất thích tư thế này.

Mỗi lần Yến Khinh Nam làm gì đó y cũng sẽ tiến đến ôm anh hệt như bây giờ.

Thẩm Cảnh Viễn áp trái tim mình vào sống lưng anh, cảm giác đầy tràn nơi lồ ng ngực cũng làm y thêm an lòng.
“Em sao vậy?” Yến Khinh Nam cho rằng Thẩm Cảnh Viễn muốn ôm mình, “Anh không sao thật mà.

Chỉ bị cảm thôi, lúc cảm sẽ nghiêm trọng nhưng qua rồi thì không sao.”
Yến Khinh Nam vuốt v3 mu bàn tay y.
Thẩm Cảnh Viễn mau chóng buông anh ra.

Dù bây giờ phòng không có ai, nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể có người đến lấy nước, hai người đều không thích thân mật quá mức chốn công cộng.
“Em biết anh không sao.” Thẩm Cảnh Viễn cầm ly giấy đã rỗng không trong tay anh quăng vào thùng rác, “Chúng ta đi được chưa? Em không muốn ở bệnh viện.”
Thẩm Cảnh Viễn còn muốn rời khỏi đây nhanh hơn cả Yến Khinh Nam.

Đứng dưới bãi đỗ xe, y như quên mất mà mở cửa ghế phụ ra trước.

Yến Khinh Nam cười, kéo lưng y xuống còn mình bước sang cửa ghế lái.”
“Anh lái được.” Yến Khinh Nam thắt dây an toàn, đóng cửa, “Đã khỏe rồi.”
Thẩm Cảnh Viễn ừm một tiếng không mấy an tâm.
Trên đường về Thẩm Cảnh Viễn im lặng không nói lời nào.

Đến khách sạn, Yến Khinh Nam đậu xe vào gara, không vội xuống xe ngay mà xòe lòng bàn tay ra đặt trên bàn điều khiển.
Bấy giờ Thẩm Cảnh Viễn mới khẽ mỉm cười, đặt tay mình lên, năm ngón tay chen vào giữa các kẽ ngón tay anh.
Y không muốn nói Yến Khinh nam sẽ không hỏi, nếu muốn bộc bạch y sẽ chủ động mở lời.
Hai người cứ nằm tay nhau thật chặt như thế trong chốc lát.

Thẩm Cảnh Viễn biết anh đang vỗ về an ủi mình, nhẹ nhàng nói: “Em không sao mà.”
“Không sao là tốt rồi.” Yến Khinh Nam nghiêng đầu nhìn y, “Bị cảm đúng là không ổn chút nào.”
“Anh còn biết thế hả? Hồi trước dặn anh mặc nhiều một tí sao anh không nghe?” Thẩm Cảnh Viễn sờ sờ tóc anh.
Yến Khinh Nam kéo tay ôm y vào lòng: “Không được hôn em, thật chẳng ổn chút nào.”
Thẩm Cảnh Viễn cười khẽ: “Anh sẽ ổn ngay thôi.”
Đêm nay Yến Khinh Nam vẫn định lên lầu ngủ.

Vốn đã chuẩn bị đi, Thẩm Cảnh Viễn lại giật giật tay anh lại, cúi đầu miết lên hình xăm trên ngón tay anh: “Anh đừng đi.”
“Lỡ vẫn chưa khỏe hẳn thì phải làm sao?” Yến Khinh Nam cũng không hề muốn.
Một lát sau khi ngón tay Yến Khinh Nam đã bị miết đỏ lên, y mới đưa mắt nhìn anh: “Vậy anh với em tắm ch ung đi.”
Yến Khinh Nam cười, xoa gáy y hỏi sao em quấn anh thế cơ.

Thẩm Cảnh Viễn chỉ cong môi cười rất nhạt.
Tắm rửa xong xuôi, Yến Khinh Nam không đề cập đến chuyện lên trên ngủ nữa, vòng vèo như thế không phải Thẩm Cảnh Viễn chỉ muốn anh đừng đi à.

Truyền nước uống thuốc rồi, cơn sốt cũng hạ, Yến Khinh Nam thấy mình chắc sẽ không sao, nên cuối cùng vẫn ở lại ngủ với Thẩm Cảnh Viễn.
Trước khi đi ngủ hai người vẫn theo thói quen bật đèn sàn, đến khi nào ngủ mới tắt.
Tối nay Yến Khinh Nam còn bận bịu vài chuyện công việc.


Vì bị bệnh nên ban nãy có người đến tìm bàn bạc chuyện khách sạn mới anh vẫn chưa kịp giải quyết.
Yến Khinh Nam bảo Thẩm Cảnh Viễn ngủ trước, đang chuẩn bị tắt đèn thì Thẩm Cảnh Viễn nói đừng.

Anh tựa lên đầu giường, y nép vào cạnh anh, vùi đầu vào hông anh chầm chậm nhắm mắt lại, hình như vào giấc rất nhanh.
Giải quyết công việc xong Yến Khinh Nam gập máy tính, nhẹ nhàng nằm xuống, với tay tắt đèn rồi chỉnh lại chăn mền.

Thẩm Cảnh Viễn thoáng cựa quậy, Yến Khinh Nam bèn dỗ dành vỗ vỗ vào vai, không ngờ lại đánh thức y.

Trong tối anh không thấy được ánh mắt Thẩm Cảnh Viễn, nhưng vẫn nhận ra cơ thể y cứng đờ.
“Em sao vậy? Giật mình à?” Yến Khinh Nam vuốt xuôi lưng y.

Thẩm Cảnh Viễn vẫn im lìm không nói, hồi sau mới bổ nhào vào người anh.
Thẩm Cảnh Viễn hỏi: “Anh tắt đèn rồi hả anh?”
Giọng nói y rất kỳ lạ, cảm giác như hơi run rẩy.

Nhưng Yến Khinh Nam chỉ nghĩ y giật mình tỉnh nên giọng mới thành như thế.
“Anh tắt rồi, sao vậy?” Yến Khinh Nam ôm y chặt hơn một chút.
Thẩm Cảnh Viễn dụi đầu mình vào, nhẹ nhàng hít thở, đáp: “Không sao, em không nhìn thấy anh nên hơi hoảng.”
Yến Khinh Nam nhận ra tâm trạng bất an của Thẩm Cảnh Viễn, lòng thấy sốt sắng không yên một cách khó hiểu, tay vô thức hạ trên vai y vỗ về.
Khoảng lặng kéo dài một quãng rất lâu sau, Thẩm Cảnh Viễn đưa tay ôm lấy cổ anh, rướn đến hôn lên môi anh.
Nụ hôn thô bạo vô cùng.

Yến Khinh Nam không thể động đậy mặc y ôm cứng mình, g ặm cắn dữ dội.

Anh chậm rãi sờ vào tấm lưng y, lòng bàn chân dán lấy lòng bàn chân y, dời khoảng trống để cánh môi anh chạm khẽ.
“Anh Nam.” Thẩm Cảnh Viễn gọi tên anh, hơi thở yếu ớt tràn qua xoang mũi, “Lúc anh đi lấy nước ở bệnh viện, sau đó em đi tìm anh, lúc em đứng dậy chắc khoảng tầm mười giây…”
“Em, em không nhìn thấy gì cả anh ơi…”
Đầu Yến Khinh Nam ù ù, thái dương giật lên.
“Bác sĩ Hà nói nếu lượng máu đến tim không đủ sẽ xảy ra tình huống này, hoặc cũng có thể do nguyên nhân khác, sáng mai em sẽ tới bệnh viện kiểm tra ngay, em hơi…” Thẩm Cảnh Viễn đã sắp nói không thành tiếng, tay siết vai Yến Khinh Nam rất chặt, “Em hơi sợ, liệu có phải tình trạng trở nên nghiêm trọng hơn nhiều rồi không.”
Tối muộn Thẩm Cảnh Viễn mới nhắn tin cho Hà Cẩn, trong tâm lý với y mà nói là vô cùng xa lạ.

Y sợ phải nghe câu trả lời của Hà Cẩn, sợ nghe bác sĩ nói y lại chuyển biến xấu, bệnh không chữa được, y sợ đến mức không dám hỏi cũng chẳng dám nói.
Thật ra, đã là người ai cũng sẽ sợ.
Bờ môi Yến Khinh Nam nhè nhẹ đặt trên thái dương Thẩm Cảnh Viễn, cứ mãi như thế hồi lâu sau mới lên tiếng: “Không sao đâu, ngày mai anh đi với em.”
“Ừm.” Thẩm Cảnh Viễn gật gật, bật cười ra vẻ thoải mái, “Hình như bác sĩ Hà không ngạc nhiên lắm, mà em cũng chỉ không nhìn thấy gì một tí xíu thôi.”
“Ừ.” Yến Khinh Nam ôm eo y, để bụng y áp vào cơ thể mình, “Lần sau nói với anh sớm hơn một chút, đừng làm anh lo.”
“Em sợ anh biết còn lo hơn ấy…!Lỡ như chẳng có gì hết thì sao?” Thẩm Cảnh Viễn ngước đầu ngả lên vai anh, “Không muốn anh phải lo lắng chuyện vớ vẩn.”
“Sao lại lo lắng vớ vẩn?” Bây giờ Yến Khinh Nam mới chịu cười, vỗ lưng y, “Ngủ nào cục cưng.”
“Em biết rồi cục cưng.” Thầm Cảnh Viễn thấy không thể cứ để anh gọi mình thành em bé như thế được.
Nói ra xong sự lo lắng trong bụng cũng lắng xuống.

Yến Khinh Nam không phải bác sĩ độ nhân cứu thế gì, chỉ là có đủ khả năng chữa lành vết thương lòng bên trong Thẩm Cảnh Viễn.
An tâm, bàn tay siết chặt bả vai dần buông lỏng.

Thẩm Cảnh Viễn đang lúc chìm vào mộng mị còn nghĩ có phải mình làm anh đau mất rồi không, tay vô thức đưa lên xoa xoa.
Yến Khinh Nam phát giác hành động mơ màng của y, nghiêng đầu áp lấy, nắm tay y.
Thẩm Cảnh Viễn ngủ cả đêm dài, Yến Khinh Nam thao thức nhìn Thẩm Cảnh Viễn suốt đêm thâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Các chị em ơi, đừng sợ!
Edit: tokyo2soul.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận