Cuộc hoan ái này kéo dài tới hơn hai giờ mới kết thúc.
Đến cuối cùng, hai người mệt mỏi đến mức ngay cả tắm cũng lười.
Trước khi đi ngủ, Phương Niên vẫn không quên nhắc nhở anh: “Không được phép lấy “tiểu Giang Ngộ” ra, đã nói rồi đấy.”
Giang Ngộ bật cười, cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Ừm.”
Thế là, hai người cứ trần như nhộng như thế ôm nhau ngủ.
Nhũ hoa của cô dán lên lồng ngực anh, bắp đùi anh quấn lấy chân cô, vật lớn mềm xuống vẫn cắm trong huyệt cô.
Một đêm vô cùng ngon giấc.
Bọn họ đã nhiều năm từng ngủ một giấc đến trời sáng như thế này, lần trước khi cô say rượu, Giang Ngộ cũng muốn nhưng lại lo lắng bị người khác phát hiện truyền ra tin tức gì bất lợi cho cô, thế là đặt đồng hồ báo thức bốn giờ sáng, thừa dịp thời điểm hành lang khách sạn ít người nhất lén về phòng.
Một giờ chiều lúc nắng ấm chiếu vào, Phương Niên rốt cuộc cũng ngủ đủ giấc.
“Giang Ngộ.”
Mắt còn chưa mở ra, cô đã bắt đầu gọi người.
Hơi thở của người đàn ông truyền đến từ đỉnh đầu, đồng thời động tác ôm cô lại chặt hơn chút.
“Chào buổi sáng.”
Năm năm qua, cô vẫn muốn nằm trong lòng anh nói một câu như thế.
“Chào buổi sáng.”
Vừa dứt lời, nụ hôn của Giang Ngộ cũng rơi xuống.
Nụ hôn này vô cùng dịu dàng, như là chú bướm hôn lên đóa hoa, mang theo lưu luyến triền miên.
Hôn rồi hôn, giữa hai chân đột nhiên có một cây gậy thịt dần trở nên cứng rắn từng chút một, đâm vào bên trong huyệt nhỏ của cô.
“A…!” Phương Niên hét lên một tiếng, cô mở to đôi mắt ngơ ngác hỏi anh: “Anh đi vào lúc nào?”
“Tối qua em bảo anh đút vào, quên rồi sao?”
Phương Niên nhớ lại.
Cô kinh ngạc nhìn anh, dáng vẻ bị dọa sợ đáng yêu giống như con thỏ nhỏ.
“Anh thật sự nhét suốt đêm ư?”
Trong đêm thật ra cũng trượt ra mấy lần nhưng anh lại nhanh chóng đút về.
“Bảo sao trướng như vậy.” Cô lẩm bẩm.
Sau đó nhẹ nhàng đẩy lồng ngực anh: “Anh ra ngoài trước đã, em muốn đi tiểu.”
Sau khi chia tay, cô thường nằm mơ.
Có giấc mơ thấy anh kết hôn, cũng có hai người làm hòa, nhưng mỗi lần tỉnh mộng đều vì khó chịu mà không ngủ được.
Một đêm ngủ say đến bình minh như vậy thật sự là đã lâu chưa từng có.
Giang Ngộ nghe vậy, ôm cô đi xuống giường, côn ŧɦịŧ vẫn cắm chặt trong hoa huyệt của cô như cũ.
Lúc đi lại, nhục huyệt bị ma sát ê ẩm, khiến Phương Niên không khỏi bật ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.
“A… anh mau thả em xuống đi.”
Khi còn bé cô được cưng chiều mà trưởng thành, từ trước đến nay giọng điệu nói chuyện luôn mềm mại.
Khoảng thời gian đó sau khi tin tức tiêu cực phát tán, rất nhiều người không thích cô lấy chuyện khẩu âm của cô ra mà nói, về sau cô cố gắng sửa lại.
Cho dù trước đó gặp lại Giang Ngộ, cô cũng khống chế rất tốt.
Bây giờ vừa mới làm lành, lại không kìm lòng nổi để lộ dáng vẻ ngày xưa trước mặt anh.
Đối với chuyện này, bản thân cô không phát hiện ra, Giang Ngộ lại có tâm trạng rất tốt, khóe miệng hơi nhếch lên.
Anh ôm cô vừa ra vào vừa đi vào phòng tắm, hai cánh tay nâng bắp đùi cô, mặt hướng về bồn cầu, cười nói: “Tiểu đi.”
Mặt Phương Niên lập tức đỏ lên.
Trước kia có mấy lần, anh cũng ôm để cô đi tiểu như thế, nhưng đã nhiều năm như vậy, không nghĩ tới anh còn…
“Anh… đi ra ngoài trước, tự em làm được.” Cô nhỏ giọng thương lượng với anh.
“Không được, anh không muốn tách ra với em dù chỉ một giây.” Người sau lưng bá đạo kiên trì.
Lời âu yếm này thật sự ngọt đến mức chán ngấy.
Nhưng mà cho dù một trăm lần, Phương Niên cũng không chê nhiều.
Giang Ngộ của cô chính là như vậy, trước mặt người khác lạnh lùng, chỉ có trước mặt cô mới có thể ngạo kiều thế này.
Thế là cô cũng gạt bỏ ngượng ngùng, nhắm mắt lại thả lỏng đi tiểu.
Sau khi kết thúc, Giang Ngộ trực tiếp ôm cô đi vào chỗ tắm rửa.
“Tắm rửa xong chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Phương Niên đặt khách sạn bình thường, phòng không lớn, phòng tắm đương nhiên cũng nhỏ hẹp.
Nhưng mà đường đường ảnh đế lại tuyệt đối không ghét bỏ, sau khi anh chỉnh nước ấm xong, liền dính chặt lấy Phương Niên nghiêm túc tắm cho cô.
Tắm nửa người trên xong, anh ra hiệu cho cô: “Tách chân ra.”
Phương Niên ngoan ngoãn làm theo, ngay sau đó, ngón tay anh tiến vào hoa huyệt của cô, nhẹ nhàng móc lấy.
Nước nóng ấm áp ập tới khiến toàn thân khoan khoái dễ chịu, động tác dưới tay anh cũng vô cùng dịu dàng, thời gian dần trôi qua, Phương Niên lại bắt đầu kẹp chặt chân ma sát.
“Ừm… anh trai… em muốn…”
Cô cắn môi, mị nhãn như tơ nhìn anh.
Giang Ngộ nhìn thấy trong lòng bốc lửa, anh nhéo mạnh cặp vú nhô cao của cô một cái, giọng nói khàn khàn: “Đi ra ngoài ăn cơm trước, em không đói bụng sao?”
“Đói… muốn ăn côn ŧɦịŧ lớn…”
Điên rồi!
Hai con ngươi Giang Ngộ đỏ tươi, anh ấn đầu cô để cô ngồi xuống, nhét côn ŧɦịŧ vào miệng: “Ăn đi.”
“Ưʍ…”
Miệng nhỏ vừa rồi còn khẽ nhếch trong nháy mắt bị lấp đầy, Phương Niên duỗi lưỡi ra, kiều mị liếʍ ɭáρ vật cứng của anh, vừa liếm, vừa xoa nhũ hoa to lớn của mình, rêи ɾỉ khe khẽ.
“Ừm… a…”
Cô ngửa đầu nhìn Giang Ngộ đứng nghiêm, dùng hết khả năng có thể lấy lòng anh. Đầu lưỡi cuốn lấy qυყ đầυ to lớn, ăn vừa thành kính vừa nghiêm túc.
Miệng cố gắng mở lớn nhất, mút lấy từng tấc một côn ŧɦịŧ vào trong cổ họng.
“Ừm…”
Giang Ngộ bị cô mút run cả eo, anh giữ lấy đầu cô, tập trung suy nghĩ nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô giờ phút này.
Tóc của cô đã sớm bị vòi nước phun ướt sũng dính trên đầu vai, vô cùng gợi cảm.
Giọt nước bắt đầu ào ào trượt từ nhũ hoa xuống dưới.
Giữa hai chân cô chắc hẳn cũng đang chảy nước, bởi vì rõ ràng cô càng ngày càng uốn éo mạnh hơn, động tác mút côn ŧɦịŧ cũng càng lúc càng nhanh.
“Niên Niên giỏi lắm.”
“Côn ŧɦịŧ lớn của anh trai thích miệng nhỏ của Niên Niên nhất.”
Anh dịu dàng cổ vũ cô.
—Như những năm kia, anh nói trong thư: “Niên Niên giỏi quá, anh trai thích xem Niên Niên múa nhất.”
“Ưʍ… a…”
Bầu vú to bị Phương Niên xoa lung tung, côn ŧɦịŧ lớn trong miệng cô đã cương cứng đến mức lớn nhất, hơi thở Giang Ngộ ngày càng gấp gáp, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
Bỗng dưng, trong lúc cô đang mút lấy, Giang Ngộ đưa tay kéo cô lên, ngay sau đó, anh xoay người cô, côn ŧɦịŧ mạnh mẽ cắm vào từ phía sau.
“A…” Phương Niên bị anh cắm vào hưng phấn hét lên.
Phòng tắm quá chật, hai cái vú to lớn của cô bị ép thành một cục, thân thể trần trụi bị kẹp giữa vật thô lớn của Giang Ngộ và thủy tinh, mặc cho anh làm gì thì làm.
“Càng ngày càng dâm, tắm rửa cũng có thể hưng phấn thành thế này.”
Anh giữ eo cô, ra sức cắm vào rút ra, cơ bụng dính chặt lấy tấm lưng đẹp trắng như tuyết, xương chậu đâm vào khe mông ngạo nghễ ưỡn lên của cô vang dội.
“A… anh trai tuyệt quá… Niên Niên thích được anh trai làm…”
Anh càng dùng sức, cô càng hưng phấn.