Tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng lại biến thành một trận tình ái điên cuồng.
Sau một hồi ra vào trong phòng tắm, Giang Ngộ ngại chỗ này quá nhỏ, không tiện di chuyển, sau một lần bắn liền ôm cô lên giường tiếp tục.
Sau một giờ chiều, ánh nắng chiếu vào, rọi lên trên thân thể trắng nõn của Phương Niên, làm cho nửa người cô óng ánh long lanh, nửa bên trơn bóng như tơ.
Cô bị Giang Ngộ đặt dưới thân, hai chân bị tách ra, vật lớn đặt giữa hai chân cô tùy tiện ra vào.
“A… Giang Ngộ… A…”
Động tác kịch liệt kèm theo nhũ hoa trước ngực cô không ngừng nhảy lên, hai núʍ ѵú nhảy một cái lại nhảy một cái, chọc tiếng lòng của người.
Tình cảm nhất là vẻ mặt của cô, đôi mắt to ướt đẫm ẩn chứa nước mắt, miệng nhỏ hơi vểnh lên, mang theo sự điềm đạm đáng yêu khi bị bắt nạt.
Mà anh, chính là kẻ xấu đang bắt nạt cô.
Mặc dù côn ŧɦịŧ đã xâm nhập trong huyệt nhỏ của cô, nhưng Giang Ngộ vẫn bị ánh mắt của cô chọc cho điên cuồng.
Anh đưa tay quẹt dâʍ ɖịƈɦ giữa hai chân cô một cái, sau đó bàn tay trơn nhẵn nắm chặt lấy viên nhũ hoa của cô, dùng sức xoa nắn.
“A… anh trai… ưʍ… nhẹ chút…”
Phương Niên như đứa bé ngây thơ hồn nhiên, y y a a rêи ɾỉ gọi.
“Em gái, sao em chảy nhiều nước vậy?”
Anh khàn giọng hỏi, giọt nước trên tóc chảy xuống bầu vú cô, còn bắn lên ga giường theo động tác mạnh của hai nguời.
“A… đều bị cây gậy của anh trai cắm…”
Tiểu yêu nữ này!
Giang Ngộ lập tức khí huyết dâng trào, bỗng dưng tăng nhanh tốc độ.
Côn ŧɦịŧ nhanh chóng đâm vào, lại rút ra, lại thừa dịp lúc cửa huyệt chưa kịp đóng chặt lại xâm nhập…
“A… ưʍ…”
Phương Niên bị cắm toàn thân lắc lư, miệng yêu kiều rêи ɾỉ mãi.
Cứ ra vào như vậy nửa giờ, thấy tiếng kêu của cô càng lúc càng gấp, lại sắp đến rồi, Giang Ngộ gầm nhẹ một tiếng, cũng bắn ra theo cô.
Hai lần liên tiếp, Giang Ngộ nằm bên cạnh cô, bàn tay đặt lên trên bầu vú, vỗ về chơi đùa không nặng không nhẹ.
“Chỗ này có thể gọi đồ ăn ngoài không?”
“Hả?”
“Không muốn ra ngoài, muốn làm em ba ngày ba đêm trên giường.”
Vừa rồi đề nghị ra ngoài ăn cơm là anh, bây giờ bị trêu chọc dục hỏa đốt người muốn ngừng mà không được cũng là anh.
Ba ngày ba đêm sao… Phương Niên chỉ nghĩ tới cảnh tượng đó đã không khỏi sợ run cả người.
Nếu thật sự như vậy cô sẽ hư mất đấy?
“… Không có đồ ăn ngoài, chúng ta ra ngoài ăn đi.”
“Được.”
Giang Ngộ nói xong lại giở trò vân vê rồi lại gặm cô hồi lâu mới rời giường mặc quần áo.
Mặc xong, thấy cô vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường, đôi mắt vô tội nhìn anh, nhất thời trong lòng tràn ngập nhu tình, sờ mặt cô hỏi: “Không muốn động đậy?”
Đêm qua đến giờ, cô rêи ɾỉ hét lên liên tục, bây giờ cuống họng hơi khàn.
Giang Ngộ đau lòng xoa môi cô, dịu dàng nói: “Vậy em ngủ tiếp đi, anh ra ngoài mua về.”
“Không muốn, không muốn tách khỏi anh dù chỉ một giây.”
Cô diễn lại anh, làm cho hai người đều nở nụ cười.
Giang Ngộ cũng không muốn, thế là anh ôm cô đến bên giường, giúp cô mặc quần áo như là một đứa trẻ.
Đầu tiên là đồ lót, tiếp theo là áo hoodie màu hồng, quần jean rách màu đen, rồi đi tất cho cô.
Trong toàn bộ quá trình, Phương Niên ngay cả đầu ngón tay cũng không cần di chuyển, chỉ cần chờ trong lòng anh lắc lư theo anh là được.
“Được, luồn chân vào đi, đi giày.” Giang Ngộ ngồi xổm trên mặt đất, giữ chặt mắt cá chân của cô nói.
Giọng nói của anh trầm thấp dịu dàng, đôi mắt đẹp mang theo ý cười, sợi tóc trên đỉnh đầu đen nhánh mềm mại, một màn này khiến Phương Niên đột nhiên có chút muốn khóc.
Cô hít vào một cái, cười nói: “Nếu để cho fans của anh nhìn thấy anh đi giày cho em, em đoán sẽ bị nước miếng của họ nhấn chìm chết đuối.”
Anh là Giang Ngộ đấy.
Là siêu sao cấp cao nhất, thần tượng vô số người theo đuổi.
Giờ phút này lại ngồi xổm dưới chân cô, nghiêm túc buộc dây giày cho cô.
Giang Ngộ không lên tiếng, chờ thắt xong mới đứng dậy niết mặt cô, cười khẽ: “Cho nên em phải giữ anh thật chặt, đừng có ném đi tùy tiện nữa.”
Năm năm xa cách, năm năm ngăn cách, năm năm chua xót, dường như cũng vì một câu hời hợt này của anh mà tan thành mây khói.
“Ừ.” Phương Niên khẽ đáp lời, càng muốn khóc hơn.
Đi giày xong, Giang Ngộ cầm máy sấy sấy tóc cho cô đến khi khô hơn nửa, sau đó nói: “Đi thôi.”
“Chờ một chút.”
“Sao vậy?”
“Em còn chưa trang điểm.”
Tuổi tác lớn hơn, làn da cũng không còn tốt như trước, không chịu nhận mình già cũng không được.
Bây giờ cô không trang điểm thì căn bản không dám đi ra ngoài.
Giang Ngộ quay đầu, nhìn dáng vẻ rõ ràng kiều diễm như hoa lại không tự biết mình của cô, nhíu mày nói: “Bây giờ em thoạt nhìn cũng chỉ 18 tuổi, trang điểm nữa người khác lại cho là anh bắt cóc thiếu nữ vị thành niên.”
Anh thật là… miệng ngọt quá!
“Không trang điểm nữa, đi thôi.” Phương Niên ngọt ngào kéo anh lại.
Chỉ cần Giang Ngộ thấy cô đẹp là được, những người khác thấy thế nào cô không quan tâm đâu.
Đi xuống lầu, dì chủ nhà hơn sáu mươi tuổi nhìn thấy hai người, cười híp mắt hỏi: “Ra ngoài à?”
“Vâng.”
Phương Niên gật đầu, trên mặt là hạnh phúc không che giấu được.
Đang chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến một mảng hỗn độn trên giường, mặt lại đỏ lại: “À… dì ơi, dì có ga giường vỏ chăn thừa không? Cái đó cháu…”
Ai da, lúc làm không quan tâm, bây giờ phải mở miệng thế nào?
Nếu là dì cả thì thôi, nhưng mà lại là…
Dáng vẻ xấu hổ đó của cô, cộng thêm dấu hôn trên cổ, bất cứ người trưởng thành nào mà không hiểu?
Huống chi, Giang Ngộ còn ở bên cạnh bình tĩnh tiếp lời: “Tụi cháu không cẩn thận làm bẩn ga giường, làm phiền dì cho bộ mới, chờ lúc về sẽ tự mình thay.”
Gương mặt đẹp trai và giọng nói trầm ấm của anh đủ để “gϊếŧ gọn” tất cả những người khác phái từ mười tám đến tám mươi tuổi trong nháy mắt.
Nhất thời, ý cười của dì chủ nhà càng sâu hơn, ra vẻ người từng trải nói: “Ôi, không có gì không có gì, đợi lát nữa dì đổi cho hai đứa. Hai cháu muốn đi ăn cơm sao? Đi ra ngoài rẽ trái, sau khi băng qua đường phía trước có một cái hẻm cũ, bên trong có quán ăn và cửa hàng nhỏ, hai đứa có thể đi dạo chơi.”
“Vâng, cảm ơn dì.” Phương Niên vội vàng gửi lời cảm ơn, sau đó kéo Giang Ngộ nhanh chóng đi ra ngoài.
Ra ngoài cửa, Giang Ngộ dừng bước, cười khẽ: “Vừa rồi quên nói, có lẽ chúng ta mỗi ngày đều phải đổi, nếu không… thêm tiền cho dì ấy mỗi ngày đổi năm lần?”
–
Dì chủ nhà: Bạn trai cô gái nhỏ nhìn có chút quen mặt, dáng dấp đẹp trai, thể lực cũng rất tốt.
Phương Niên: Dì… cái đó… không phải như dì nghĩ…
Giang Ngộ: Cảm ơn dì.