Truyền thông nếu mà có mặt tại hiện trường, thì ánh đèn từ máy ảnh chắc đã chớp nháy đến mù cả mắt của Lục Ẩm Băng luôn rồi, đến cả mấy nhân viên xung quanh cũng bị mù theo.
Hạ Dĩ Đồng to gan lấy điện thoại ra, lén quay lại khoảnh khắc kinh điển này, rồi lập tức đưa lên Icloud.
Ba giây sau, Lục Ẩm Băng điểu chỉnh lại tâm trạng, mặt điềm tĩnh, giống như chuyện xảy ra lúc nãy là ở trên người khác vậy, cô ra hiệu với Tần Hàn Lâm rồi đứng yên đó.
Tần Hàn Lâm nháy mắt với thư ký trường quay một cái, thư ký liền dập clapboard.
“Phá Tuyết màn 14 cảnh 10, Action!”
Lục Ẩm Băng hai tay chắp sau lưng, hai nhân vật phụ theo sau, từ hành lang chậm rãi bước vào ống kính.
Một nhân vật phụ mặc quan phục, hơi khom người xuống, cung kính nói: “Điện hạ, sứ thần của Nhu Nhiên đã đến lâu rồi, nhiều lần phái người đến hỏi, khi nào thì điện hạ triệu kiến.”
Khóe miệng Lục Ẩm Băng lộ ra một nụ cười chế giễu: “Cứ để bọn họ chờ.
Muốn đánh thì đánh, muốn hòa thì hòa, mấy chuyện lợi lộc trong thiên hạ không phải đều bị bọn Nhu Nhiên chiếm gần hết rồi hả, Đại Sở ta còn lâu mới ăn quả lừa này.” Cô phủi ống tay áo ra phía sau một cái, không quan tâm nói, “Cứ nhử thêm mấy ngày nữa.”
“Điện hạ,” nhân vật phụ khuyên can, “Thần cho rằng sớm triệu kiến vẫn là tốt hơn, thần nghe nói thủ lĩnh Nhu Nhiên bệnh tình nguy kịch, triều cương bất ổn, bọn họ nhanh chóng muốn kết thúc chiến sự, đây là thời cơ tốt để giảng hòa.”
Lục Ẩm Băng không cho là vậy, đi lên trước hai bước, trợ lý quay phim lập tức theo sau.
“Nếu đã là vậy, tại sao lại không nhân cơ hội này chiếm lấy luôn?” Lục Ẩm Băng liếc nhìn nhân vật phụ, “Chuyện thủ lĩnh Nhu Nhiên bệnh nặng, bổn điện hạ còn không biết, tin tức của ái khanh ngược lại cũng linh thông thật.”
Nhân vật phụ cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng sự hoảng loạn trong ánh mắt đã bán đứng hắn: “Điện hạ, thần, thần chủ quản quân sự, chắc bẩm báo vẫn chưa truyền đến được chỗ điện hạ.”
Lục Ẩm Băng mặt vẫn giữ nụ cười nhìn hắn, chỉ sau một lát, đột nhiên một tiếng hét uy nghiêm vang lên: “Tả Tư Xiển, ngươi thật là to gan!”
Tất cả những người có mặt bị tiếng hét làm cho giật hết cả mình, Phương Hồi đang cầm chai nước ngủ gật cũng giật mình tỉnh giấc, giờ mới phát hiện mình đang đại nghịch bất đạo kê đầu lên vai Hạ Dĩ Đồng, cô tính động đậy, thì bị Hạ Dĩ Đồng vỗ nhẹ vào tai: “Ngủ, không sao hết.”
Cô tập trung hết sự chú ý vào giữa phim trường, một phân cảnh quay đi quay lại hết một tiếng đồng hồ mà vẫn xem rất phấn khích.
Phương Hồi dựa vào vai cô ấy mơ hồ nghĩ: Sức mạnh của tình yêu đúng là vĩ đại thật.
Trong ống kính, nhân vật phụ quỳ sụp xuống, cực kỳ tự nhiên, đầu đập mạnh xuống sàn gạch, đạo cụ nhắm chuẩn thời cơ, lập tức phối âm theo, cộp cộp vài tiếng.
Tần Hàn Lâm không chớp mắt nhìn vào màn hình, hai tay dùng lực vò mặt mình, sợ sẽ xảy ra sai sót gì nữa.
Nhân vật phụ nước mắt như mưa, cố gắng dùng hết sức hét lên một tiếng: “Thần oan ức quá!……”
Còn chân thật hơn khóc tang nữa.
Đến Tần Hàn Lâm cũng nhịn không nổi giơ ngón tay cái lên.
Hạ Dĩ Đồng đột nhiên suy nghĩ vu vơ: Lúc nãy cũng đâu có hét lớn đến vậy đâu, không lẽ bị tôm hùm đất kích thích rồi hả? Người vì tham tiền mà chết, người cũng vì miếng ăn mà bỏ mạng.
Cô lắc lắc đầu, nghĩ bụng là không được suy nghĩ nữa, trong đầu toàn là tôm hùm đất, lỡ như một lát nói chuyện với Lục Ẩm Băng lại lỡ lời làm cho cô ấy giận nữa là mệt.
Lục Ẩm Băng không phải là hoàn toàn thờ ơ trước lời tự thuật của hắn, cô kiên nhẫn nghe xong lời giải thích của vị quan văn này, mặt lộ vẻ thương tiếc, đích thân qua đỡ hắn dậy, thân mật vỗ vào tay hắn: “Là bổn điện hạ trách sai ái khanh rồi.”
Nhân vật phụ khi đứng dậy không có đứng vững, mượn lực cách tay của cô, cho dù đã đứng vững được nhưng sau khi sống sót qua kiếp nạn vẫn làm hai chân hắn không ngừng run rẩy: “Tạ, tạ điện hạ minh giám.”
Lục Ẩm Băng cười, nhưng ý cười không có đến được tận mắt.
Cô quay đầu qua hỏi người còn lại: “Tuân ái khanh?”
Nhân vật đó bắt đầu đọc lời thoại của mình.
Trợ lý quay phim đẩy máy quay từ đầu này sang đầu kia, lại đi về hành lang, trong lúc đó đã đổi hai máy quay, phần diễn của ba người cuối cùng cũng quay xong.
Tần Hàn Lâm cho mặt mình giải thoát ra khỏi hai bàn tay, trên mặt còn hai vết hằn đỏ, mãn nguyện hô: “Cut, qua.”
Hiện giờ đã 10h40 rồi.
Sức mạnh của tình yêu cho dù có vĩ đại đến cỡ nào thì Hạ Dĩ Đồng cũng không nhịn nổi ngáp một cái.
Vẫn còn hai cảnh nữa, làm gì cũng phải quay qua 12h cho xem.
Hạ Dĩ Đồng nhìn sang Tần Hàn Lâm, ông đang cau mày nói chuyện về kế hoạch.
Xong cảnh này, mọi người đều nghỉ ngơi, ai uống nước thì uống nước, ai thổi quạt thì thổi quạt, cũng có người nhân cơ hội này chợp mắt một cái.
Hạ Dĩ Đồng tìm bóng dáng của Lục Ẩm Băng trong phim trường, phát hiện cô ấy đang được các trợ lý vây quanh, Tiểu Tây đứng ở ngoài cùng làm thần giữ cửa, ai muốn qua đó cũng phải có được sự đồng ý của cô ấy.
Hai cảnh tiếp theo đều có phần của Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng từ bỏ suy nghĩ việc đi quấy rầy cô ấy, lấy điện thoại trong túi ra, mở wechat tìm một người đã add mười mấy ngày nay nhưng vẫn chưa nhắn tin qua lần nào.
Túi quần rung lên một cái, Tiểu Tây vừa nhìn người gửi tin nhắn là như sắp ngừng thở, lập tức cúi đầu lén lút nhìn sang Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng bị ánh đèn chiếu lâu quá nên thấy không khỏe, nhỏ thuốc mắt rồi nghỉ ngơi.
Ai-đồ-đồ (Yêu Đậu Đậu): [Lục lão sư đang làm gì?]
Tiểu Tây lần nữa quay đầu qua nhìn, cảm thấy đây chắc cũng không phải là bí mật gì, dù sao cô ấy cũng nhìn thấy được, đánh chữ trả lời: [Cay mắt, đang nghỉ ngơi.
]
[Tâm trạng cô ấy sao hả?]
[Nhìn không ra.
]
[So với ban ngày thì sao?]
[Chắc đỡ hơn chút.
]
Khóe miệng Hạ Dĩ Đồng bất giác cong lên, trả lời: [Thuốc nhỏ mắt XX rất tốt, cô có thể cho Lục lão sư dùng thử, tôi có một chai chưa sử dụng, buổi tối tôi đưa qua cho cô.
]
Tiểu Tây mở to mắt ra: Tối nay cô ấy lại đến gõ cửa nữa à?! Vậy mình có phải là không cần như đồng hồ báo thức báo giờ nữa? Đợi đã, idol của cô hình như quên mất một chuyện.
[Nhưng bây giờ đã là 10h hơn rồi……!buổi tối cô đưa qua……!vậy là mấy giờ?]
[Nóng vội quá nên quên mất thời gian, sáng mai khi quay phim tôi sẽ đem theo.
]
Nóng vội quá là ý gì? Có phải là cái suy nghĩ giống cô nghĩ không? Thiếu nữ, tôi biết ngay là cô đối với chị gái nhỏ của chúng tôi đã đói khát từ sớm rồi! Tiểu – Trùm fan CP Hạ Xoạc Băng – Tây đang chìm vào thế giới “Bản chính ép chết đồng nhân” (Ý chỉ bản chính có luôn những cảnh mà đáng lẽ chỉ có đồng nhân mới có), tất cả những truyện đồng nhân có H cũng không bằng một viên kẹo to như hạt gạo ở ngoài hiện thực.
Tiểu Tây nhiệt huyết dâng trào, đánh chữ: [Sau này cô có đến tìm Lục lão sư vào mỗi đêm nữa không?]
[Có.
]
AAAAAA.
Tiểu Tây cầm điện thoại hét lên trong im lặng, vô tình nhìn sang bên cạnh, thấy trợ lý A đang hoảng sợ nhìn ra phía sau cô, trợ lý B thì co giật khóe miệng, trợ lý C thì không dám nhìn thẳng mà bịt mắt mình lại.
……Tiểu Tây phản ứng chậm chạp giờ mới cảm nhận được bên cổ mình có hơi thở của ai đó, dường như đã dừng lại ở đó rất lâu rồi.
Tiểu Tây nhấn giữ điện thoại trước ngực, mặt nịnh hót quay đầu qua, cười nói: “Chị gái nhỏ.”
“Yêu Đậu Đậu là ai?” (Yêu đậu có âm là Ai dou: dịch theo âm đó là idol)
Tiểu Tây mặt không biến sắc: “Đậu Đậu là con chó nhà em nuôi, Yêu Đậu Đậu là mẹ em, mẹ em yêu chó còn hơn em nữa.”
“Ồ? Vậy hả?”
“Đúng đó đúng đó.” Mặt Tiểu Tây thành khẩn.
Lục Ẩm Băng phối hợp nói: “Vậy cho tôi trò chuyện với mẹ em chút.
Tôi thấy quan tâm gia đình của nhân viên cũng là chức trách của người làm sếp.”
Tiểu Tây miễn cưỡng cười nói: “Cái này…!Chị gái nhỏ, mẹ em ngủ rồi, em vừa mới chúc ngủ ngon xong.”
“Ồ? Vậy à?”
“Dạ đúng vậy, đúng vậy.”
“Vậy cho tôi coi hình của Đậu Đậu chút đi? Tôi cũng rất thích chó đó.”
“Thật không may là em không có lưu trong điện thoại.”
Lục Ẩm Băng dùng hết sự kiên nhẫn, cứ như thế nhìn Tiểu Tây, trang phục đóng phim vẫn chưa cởi bỏ, đang dùng ánh mắt uy nghiêm của Kinh Tú.
Tiểu Tây lúc đó như sắp quỳ xuống luôn rồi, hai tay cung kính như cung nữ dâng điện thoại lên: “Điện hạ, mời ngài xem.”
Lục Ẩm Băng mặt không biểu cảm xem xong lịch sử chat, nhấn vào avatar của Hạ Dĩ Đồng, avatar là một cái bình ước nguyện đặt bên cửa sổ, giống mấy cái hình avatar mặc định trong hệ thống mười mấy năm trước, tiện tay mở album ra, đa phần đều là chia sẻ, do nick này của Tiểu Tây không có add nhiều minh tinh, nhìn không ra được có bao nhiêu người like.
Cuối cùng là liếc qua wechat, ngừng lại hai giây, Lục Ẩm Băng nhấn vào giao diện chat, đi khỏi vài bước, đánh vài chữ, send.
Điện thoại trong không trung bay thành hình vòng cung, hoàn mỹ rơi vào tay Tiểu Tây.
Cách nhau 7 phút, màn hình mới nhảy ra một tin chat mới.
Tiểu Tây: [Không mở cửa.
]
Hạ Dĩ Đồng ngớ người một lát, rồi nhìn đoạn chat trên dưới mới hiểu ra, là Lục Ẩm Băng nói khi cô đến tìm cô ấy thì sẽ không mở cửa.
Là không mở cửa, chứ không phải là không cho cô đi gõ cửa, Hạ Dĩ Đồng tìm ra được cách cứu vãn tình thế trong đó, ôm điện thoại cười.
Lục Ẩm Băng ngồi dựa vào ghế, giả bộ không có chuyện gì hỏi Tiểu Tây: “Nữ nghệ sĩ họ Hạ nào đó đang làm gì?”
Tiểu Tây nhìn qua bên kia, nói: “Đang cười.”
Lục Ẩm Băng hơi nhướng mí mắt lên, nhưng không có mở mắt ra, nói: “Có bệnh.”
“Đúng, có bệnh thật đó.” Tiểu Tây nói.
Hai người đều có bệnh, cô ấy là không có gì tự nhiên lên cơn, còn chị là ngạo kiều cấp tính cần chữa gấp.
Nhưng mấy lời này cô chẳng dám nói trước mặt Lục Ẩm Băng.
Tiểu Tây phụ hoạ theo, Lục Ẩm Băng ngược lại cảm thấy không vui nói: “Tôi nói cô ấy không sao, tôi là tiền bối.
Còn em, em nói cô ấy như vậy là không được, cô ấy dù sao cũng là hoa đán đang nổi, em nói vậy không sợ bị fan cô ấy xé xác ra hả.”
Lý do có thể nói là cực kỳ chính đáng.
Lục Ẩm Băng lại nói: “Sau này lịch sử chat của em với cô ấy đều phải cho tôi xem qua.”
“Được thôi, chị gái nhỏ.”
“Không được tiết lộ hành tung và riêng tư của tôi.”
“Cái này tất nhiên.”
“Nghệ sĩ họ Hạ đang làm gì?”
“Dạ……!vẫn đang cười.”
“Có bệnh.”
Tiểu Tây: “……”
Được được được, do chị trả lương nên chị nói gì cũng đúng hết!