Tôi bị điên mất rồi!!
So với việc ở cùng con bé Thiên Ngân đến khi nó đủ 18 tuổi thì tôi thà để cho Nguỵ Tà đánh tôi mọi lúc còn hơn.
Đầu tiên là việc Nguỵ Tà bắt tôi đưa nó đến cửa hàng quần áo mà ngày trước tôi từng làm để mua đồ, nó ngang nhiên ôm cả đống vào phòng thử rồi vứt lung tung ra đấy.
– Lấy cho tôi size nhỏ hơn đi, mặc size này nhìn tôi như con mập đần vậy.
Do không muốn phiền đến mọi người trong cửa hàng nên tôi đành phải làm nhân viên riêng cho Thiên Ngân.
– Chị đưa cho tôi cái thứ gì vậy? Nhìn có khác gì cái rẻ rách không?
Nếu không vì giữ thể diện cho chị chủ quán kiêm bạn thân của tôi thì chắc tôi đá nó ra khỏi đây từ lâu rồi.
– Đẹp mà, em cứ thử đi.
– Tôi không muốn!! Chị đúng là vô dụng!!
Thật sự chính bản thân tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao con bé có thể thảo mai đến như vậy trong ngày đầu tiên gặp mặt.
– Lấy cho tôi cái kia đi, cái oversize màu đen kia kìa.
– Tự ra mà lấy đi nhé, chị không phải osin của em.
Tôi nhịn nó như vậy là quá đủ rồi.
Và chẳng hiểu con bé loay hoay thế nào mà làm rách toạc mất cái áo, và tôi là người phải đứng ra xin lỗi và đền tiền thay, chẳng lẽ Nguỵ Tà không thể dạy nổi nó cách làm người một chút được sao?
Tiếp theo là khi tôi đưa nó đi ăn, cũng là quán quen.
– A lâu lắm mới thấy Nguỵ Mai đến đây nha, em ăn gì?
Tôi chỉ cười rồi gật đầu nhưng ai ngờ Thiên Ngân lại bắn ra một tràng.
– Anh chủ quán quen bà chị nửa mùa này ạ? Không thể ngờ là cái đồ nhà quê này lại có tiền để vào những chỗ như thế này.
Rồi nó cười mỉa mai hết sức.
Nó nói vậy là ý gì? Ừ đúng là tôi chẳng khá giả gì, nhưng ít ra nó cũng nên nghĩ đến đống tài sản kếch sù của “thằng chồng sắp cưới” chứ, tôi là em gái của anh ấy cơ mà, chẳng lẽ lại không có tiền để đến mấy nơi thế này? Coi như tôi ăn bám đi, nhưng nó cũng nên nghĩ đến thể diện của Nguỵ Tà một tí.
Cuối cùng là đi xem phim, tôi với Thiên Ngân có thoả thuận với nhau là sẽ tập trung ở trước cổng rạp vì tôi xem phim kinh dị còn nó thì xem phim hài.
– Thời gian hết phim của mình khá khớp nên nếu ra trước thì em đừng đi đâu đấy nhé.
Tôi nói rồi bỏ đi ngay vì không muốn nghe nó càu nhàu thêm bất cứ câu gì nữa.
– Ê từ từ đã!! Nghe tôi nói đã chứ!!
Biết ngay mà, chạy mưa còn dễ hơn chạy khỏi nó.
– Thời gian kết thúc phim của chị hơn tôi tận 3 phút liền, làm sao chị đảm bảo được rằng chị sẽ đợi tôi?
Ừ đúng là tôi có ý định đợi nó đấy, nhưng với điều kiện là nó đừng nói nốt cái câu kia, vì vậy nên tôi sẽ về trước, 3 phút cũng là cả một vấn đề rồi.
***
Hết cách thật sự.
Tôi đã chắc mẩm là mình đã bỏ con bé lại một mình ở rạp chiếu phim, ai ngờ về đến nhà đã thấy nó ôm eo anh trai tôi trong phòng khách rồi.
– Em về kiểu gì mà nhanh vậy?
– Vì tôi không tin nổi chị nên xem được một nửa phim tôi bỏ về.
Nói rồi tôi thấy Nguỵ Tà tiến tới.
“Bốp!!”
Tôi lãnh đủ một cái tát đau đớn từ anh.
– Sao anh lại đánh em?
– Thiên Ngân nói tao nghe hết rồi, mày thử đồ làm rách rồi đổ cho con bé, lại còn làm nó xấu mặt ngay giữa quán quen nữa, và cuối cùng tại sao mày không cho nó xem phim kinh dị cùng mà bắt nó xem phim hài?
Tôi bàng hoàng vô cùng, nhìn ra phía sau thấy Thiên Ngân mỉm cười hiên ngang, một nụ cười mà có lẽ cả đời chẳng bao giờ tôi có thể quên được.