Từ thôn nhỏ đến căn cứ Hoành Tinh không cần đến một ngày, sáng sớm đoàn xe đã khởi hành, giữa buổi chiều là có thể đến.
Ở thôn nhỏ nhiệt độ khá mát mẻ, càng tới gần đại bản doanh ở kinh đô, giống như thay đổi một mảnh thiên địa khác, độ nóng tăng lên rất nhiều.
Dịch Đường Đường nghiêng người nhìn lên mặt trời chói lọi phía trên, héo héo dịch trán ra khỏi cửa xe, giật nhẹ góc áo Dịch Kiêu, mang theo điểm làm nũng mà đề nghị: “Ca, trở về em muốn đi nhà ăn ăn mấy ly kem, mấy ly luôn!”
Ánh mắt cô dừng lại ở hàng ghế phía trước.
Nhà ăn, dựa vào dị năng “băng” và “đông lạnh” tạo ra kem đủ màu, có thể nói là món tránh nóng giải nhiệt mùa hè bán chạy nhất lúc này!
Dịch Kiêu sờ sờ đầu Dịch Đường Đường đang dựa vào mình, đáy mắt nhu hòa.
Anh há miệng, thanh âm vừa đến cổ họng, còn chưa xuống ra đã bị chặn ngang bởi thanh âm vui vẻ của Lâm Thanh Hành.
“A, Đường Đường muốn ăn kem sao? Chút nữa tôi cũng muốn đi mua, cô thích ăn vị gì, tôi thuận tiện mang cho cô?” Lâm Thanh Hành vừa vặn ngồi ở ghế sau hai người.
Vừa hỏi, anh vừa thuận tay vuốt vuốt Đậu Tương đang ngủ đến chảy nước miếng ở bên cạnh.
Đậu Tương bị sờ soạng mông, lười nhác đứng lên, đôi mắt đậu đen nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hành, phẫn hận mà quét đuôi vào người anh một chút.
Lâm Thanh Hành ha ha cười, lại tiếp tục sờ soạng mông nó, hào phóng nói: “Cho mày một cái chân heo, thế nào?”
Đậu Tương không cảm kích chút nào, vén lên chân sau ủi ủi vào người anh.
Ủi xong, nó xoay người nhảy dựng lên, chạy đi tìm chủ nhân Đường Đường và Kiêu ~
Dịch Đường Đường vuốt cái đầu đen của Đậu Tương vừa trờ tới, dịch người sang một bên cho nó lách vào, quay đầu nhìn Lâm Thanh Hành: “Tốt nha!”
Lâm Thanh Hành lần này trở về có điểm thảm……
Không chỉ trước khi lên xe bị Lục Trăn làm tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi, ngay cả quyền lời theo đuổi người trong lòng cũng bị cướp đoạt, hiện giờ anh chỉ có thể cách xe mà tương vọng đối phương… Mặc dù, tương vọng kia cũng chỉ là đơn phương.
Dịch Đường Đường đầy đồng tình với Lâm Thanh Hành, hơn nữa cảm kích anh hai ngày nay lại không phát ra quầng sáng đại sứ tình yêu, hai người bắt đầu hứng thú thảo luận vấn đề kem bánh với nhau.
Đậu Tương nghe được hai người kịch liệt đàm luận đồ ăn, miệng tự động chảy ra nước bọt, không bao lâu, chỗ lót đầu của nó đã tụ một bãi nước miếng ướt nhẹp.
Dịch Kiêu nhìn hướng Đậu Tương nước miếng sắp muốn chảy đến chỗ mình, mày nhíu chặt đến có thể kẹp chết muỗi.
“Đậu Tương, ngậm miệng!” Anh quăng tờ giấy ở bên cạnh đầu Đậu Tương, lạnh lùng chỉ đạo.
“Gâu ~” Đậu Tương miệng ngậm lại, ủy khuất mà chớp chớp đôi mắt đậu đen.
Kiêu lại hung dữ với người ta!
Cho đến khi ô tô dừng lại ở bãi đậu xe, Dịch Đường Đường mới chịu kết thúc đối thoại về các món kem.
Cô kéo tay Dịch Kiêu, gấp không chờ nổi mà dắt Đậu Tương cùng xuống xe, Lâm Thanh Hành tốc độ cũng rất mau, nhưng tốc độc của anh là để phóng theo đuổi Tô Oản.
Dịch Đường Đường đứng ở bên đường chờ đợi, trong lòng suy nghĩ đến kem bánh, kiễng chân cùng chờ mấy người Đặng Lâm Siêu ở xe bên kia.
Trong đầu còn cân nhắc chút nữa sẽ ăn món gì, chọn loại kem vị gì thì ngon, không ngờ phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam không xa lạ gì mấy.
“Xin chào, Đường Đường tiểu thư, Dịch Kiêu đại nhân.”
Dịch Đường Đường Dịch Kiêu đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy người hộ vệ tên Hứa Dũng mà cô đã nói chuyện được vài lần.
Hứa Dũng là một trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi, dị năng giả cấp bốn, tính tình hiền hoà, ngày thường có thể đĩnh đạc mà nói chuyện, hiện giờ đối mặt với Dịch Kiêu một thân khí lạnh, anh thật ra cẩn thận không ít.
“Hứa đại ca, có việc gì sao?” Dịch Đường Đường mỉm cười.
Hứa Dũng có chút khẩn trương mà gãi gãi đầu, cười mỉm một chút: “Tôi tới là nói cho các người một tiếng, trưa hôm các người rời khỏi căn cứ, có người ngoài tới tìm Dịch Kiêu đại nhân.”
Từ khi sự tình “con mắt gϊếŧ chóc” truyền bá ra, thanh danh địa vị Dịch Kiêu ở căn cứ tăng thật nhanh, tuy nói người ngoài tới tìm Dịch Kiêu đã cách mấy ngày, nhưng Hứa Dũng vẫn cảm thấy cần thiết nói cho bọn họ một tiếng.
Đặng Lâm Siêu xuống từ một chiếc xe khác, vừa vặn tới gần, nghe được lời nói vừa rồi của Hứa Dũng.
“Có người tới tìm Dịch ca? Nam hay nữ? Lợi hại không?” Đôi mắt Đặng Lâm Siêu tự giác cảnh giác nhíu lại, một bộ Hoàng Thượng không vội thái giám đã gấp, nhanh chóng ra tiếng dò hỏi.
Hứa Dũng nghe hỏi đột nhiên mà trì độn hai giây, đầu óc bay chuyển một lần mới trả lời: “Là một cô gái trẻ, dị năng… chuyện này tôi nhìn không ra.”
Mắt thấy ánh mắt mọi người vi diệu lên, Hứa Dũng không được tự nhiên mà ho khan một tiếng, lại nói thêm một câu: “Nhưng mà người nọ hỏi xong thì đi ngay, cũng không thấy trở lại, có lẽ là tìm lầm người……”
Tìm lầm người?
Dịch Đường Đường bên môi hơi hơi cong lên, một đôi con ngươi trong sáng lại cười như không cười mà nhìn về phía Dịch Kiêu.
Dịch Kiêu nào đoán không ra được điểm tâm tư này, khóe miệng anh nhẹ xả một chút.
Dịch Đường Đường: “Vậy được rồi Hứa Dũng đại ca, nếu người nọ lại đến tìm ca ca, phiền anh nói cho chúng tôi biết, nếu không tới thì thôi!”
Người đến có tìm ca ca Dịch Kiêu hay không, Dịch Đường Đường không thể hiểu hết. Nhưng mà nếu thật sự có chuyện sâu xa, cô ấy tất nhiên còn sẽ xuất hiện……
Dịch Kiêu xoa xoa tóc cô, thành công xoa đi vẻ thâm trầm trên mặt Dịch Đường Đường.
Đề tài về thân phận cô gái xa lạ bởi vì không có đối tượng, đương nhiên chỉ có thể vô tật mà chết.
Bảy người Dịch Đường Đường, thêm một vị bị “nhẫn tâm vứt bỏ” Lâm Thanh Hành, đi tới nhà ăn căn cứ, Lâm Thanh Hành tuân thủ lời hứa, mua một hơi hai mươi cái kem bánh chuẩn bị phân cho mọi người.
Kể từ lúc trở về căn cứ, cái nóng trên người Dịch Đường Đường đã giảm hơn phân nửa, cô chỉ chọn ra một cái kem vị dây tây, gỡ lớp giấy bên ngoài ra, cắn một ngụm.
Thấy Đậu Tương ở bên cạnh cầu chú ý mà cuồng cọ chân mình, Dịch Đường Đường cũng cho nó một phần vị đậu xanh.
“Lâm Thanh Hành, anh không nghĩ tới từ bỏ sao?” Dịch Đường Đường hút miếng kem, giương mắt nhìn Lâm Thanh Hành ngồi đối diện, nhịn không được mà hỏi một câu.
Mấy người Đặng Lâm Siêu nhất thời tìm được đúng kênh, mắt đồng thời sáng quắc nhìn về phía Lâm Thanh Hành.
Lâm Thanh Hành sửng sốt, lại có chút không hiểu được, hỏi câu: “Cô nói Oản Oản?”
Dịch Đường Đường bĩu môi, dùng biểu tình biểu lộ hết thảy.
Lâm Thanh Hành ăn ngụm kem cuối cùng trên tay, quay đi lấy một cái mới, lột vỏ bọc bên ngoài, nói rất hiển nhiên: “Đương nhiên không có, tôi và Oản Oản chính là trời sinh một đôi!”
Dịch Đường Đường khóe miệng kéo kéo, lại nghe anh nói: “Oản Oản hiện tại còn chưa hoàn toàn tiếp thu tôi, nhưng so với trước, cô ấy rõ ràng đối với tôi sinh ra hảo cảm, hiện tại không chỉ cười với tôi, còn chịu thu lễ vật tôi đưa cho cô ấy ~”
Lâm Thanh Hành vẻ mặt khát khao mà ngẩng đầu lên, nở nụ cười giống như một tiểu ngốc tử.
Dịch Đường Đường có chút không nỡ nhìn thẳng anh, cô nhìn sang một bên.
Mà bên kia Triệu Nghiêu và Đinh Dao liếc nhau một cái, cảm thấy cái mà Lâm Thanh Hành gọi là “lễ vật”, thực tế là miếng thịt bò đã đưa cho Đậu Tương ăn!
***
Ban đêm, Dịch Đường Đường rửa mặt xong, nghiêm túc ghé vào đầu giường —— đếm thẻ.
Đậu Tương cắn cái đệm mềm kéo tới giữa hai giường, nhìn thấy trên giường Dịch Đường Đường bày ra một đống lớn thẻ thì không quấy rối, an an phận phận mà gác đầu to ở mép giường, run run vẫy vẫy lỗ tai nhìn cô.
Dịch Đường Đường miệng lẩm bẩm, bày biện phân loại hơn một ngàn tấm thẻ xong, thuận tay sờ soạng đầu Đậu Tương, liền nghe được tiếng mở cửa phía sau lưng.
Cô quay đầu, tay cầm một tấm thẻ, vẫy vẫy: “Ca, mọi người đã nói chuyện nói xong?”
Dịch Kiêu gật gật đầu, đi tới cầm tấm thẻ trên tay cô.
Là thẻ dị năng “thủy” cấp ba.
Anh lại nhìn cô mở ra đống thẻ, hỏi: “Đường Đường đang làm gì?”
Dịch Đường Đường: “Đếm thẻ!”
Cô nói xong, nhanh chóng từ trên mặt giường chọn mấy xấp thẻ cao cao đưa tới trước mặt Dịch Kiêu.
Gục mặt xuống, ngữ khí uể oải khô cằn: “Ca, hiện tại thẻ trùng lặp chỉ còn lại có bao nhiêu đây tấm.”
Những thẻ này toàn là hàng trữ, kể từ khi tham gia vào tiểu đội Thanh Vũ, phúc lợi đãi ngộ tuy là tốt, nhưng phát ra chỉ là tiền dị năng, thẻ dị năng chỉ khi nào ra làm nhiệm vụ mới nhận được.
So với trước đây, số lượng tấm thẻ giảm mạnh.
Dịch Kiêu sờ sờ đầu cô, thanh âm bình thản: “Đường Đường không cần lo lắng, chuyện tấm thẻ anh sẽ giải quyết.”
Từ sau thực nghiệm, Dịch Đường Đường có thể tùy ý sử dụng tấm thẻ, nhưng loại “tùy ý” này chỉ thành lập trên căn bản là cấp bậc của bản thân tấm thẻ.
Tấm thẻ ở trên tay cô là vô pháp thăng cấp, siêu cường độ sử dụng sẽ tạo thành cực đại phụ tải cho thân thể cô.
Tấm thẻ “giấc ngủ” trong tay cô là thẻ cấp ba, cô muốn sử dụng liên tục mà không tạo thành phụ tải cho thân thể chỉ có thể dựa vào cắn nuốt tấm thẻ khác mà đạt được.
Đây cũng là nguyên nhân trước đây Dịch Kiêu bốn phía gϊếŧ người đoạt thẻ.
Dịch Đường Đường theo tay của Dịch Kiêu vuốt ve mà dựa vào lòng ngực anh, ngón tay khảy khảy cổ áo sơ mi, bẹp miệng nói: “Mỗi lần anh đều nói như vậy, em cũng muốn chia sẻ với anh, được không?”
Dịch Kiêu bắt lấy đầu ngón tay mấy phen lướt qua hầu kết mình, thanh âm trầm ổn: “Đường Đường chỉ cần bảo hộ chính mình để không bị thương là được, chuyện khác để anh phụ trách.”
Dịch Đường Đường bị ngữ khí cưng chiều của anh nháo đến đầy mặt.
Cô muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời xuống. Nhưng khuôn mặt nhỏ phồng lên như con cá nóc kia vẫn biểu lộ đủ u oán của cô.
Dịch Kiêu nhịn không được chọc chọc gương mặt Dịch Đường Đường, mắt thấy cô gái nhỏ trong lòng ngực trợn tròn đôi mắt muốn nổi xung, khóe miệng anh cong lên, cánh tay siết chặt, đem từng động tác nhỏ của cô bao vây trong lòng ngực mình.
“Bọn anh đã thương lượng tốt, về sau sáu người thay phiên lưu lại với em.” Dịch Kiêu đột nhiên nói.
Động tác giãy giụa của Dịch Đường Đường dừng lại.
Dịch Kiêu thấy cô muốn cãi lại, mở miệng trước cô một bước: “Một mình em lưu lại, anh không yên tâm, mặt khác, mấy người Đặng Lâm Siêu em cũng không cần quản nhiều, anh sẽ bồi thường họ ở những chuyện khác.”
Năm người Đặng Lâm Siêu có thể phát triển đến như hôm nay, bất kể là dị năng hay là chất lượng sinh hoạt, phần lớn là được ảnh hưởng từ hai người bọn họ.
Năm người đối với hai người, vô luận là cảm kích, hay là chậm rãi sinh ra tình cảm, Dịch Kiêu đều sẽ không thua thiệt họ.
Dịch Đường Đường nghe Dịch Kiêu đã kế hoạch xong hoàn toàn mọi thứ, đáy lòng mềm nhũn ra, nhịn không được cắn cắn môi, hít sâu một hơi, một lần nữa nâng tầm mắt lên nhìn anh.
Dịch Kiêu nhìn đến con ngươi long lanh nước, trái tim anh chợt nhảy lên, bàn tay nhẹ nâng cằm cô lên, nhịn không được cúi đầu hôn xuống.
Dựa vào mép giường nằm Đậu Tương nhìn thấy cảnh này, tầm mắt nhanh chóng chuyển về phía tường, tiếp theo đôi mắt đen nhắm lại.
Giống như đứa trẻ làm sai nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
Dịch Kiêu híp mắt nhìn đến bộ dáng Đậu Tương, tay đặt phía sau eo Dịch Đường Đường dùng sức lên, ôm cô đến trước mặt mình.
Dịch Đường Đường nhắm hai mắt lại, thừa nhận nụ hôn.
Nụ hôn này vừa ôn nhu lại triền miên, đầu lưỡi ướŧ áŧ nhẹ nhàng hoạt động trong khoang miệng cô, thong thả hấp thu từng giọt ẩm ướt trong miệng.
Cô vòng chặt tay vào sau cổ anh, cổ họng càng ngày càng mãnh liệt làm càng, ý thức giống như rơi vào đám mây mềm mại, không biết đâu là điểm dừng.
Nụ hôn kết thúc, Dịch Đường Đường dựa vào ngực anh, hô hấp hỗn loạn.
Mấy đầu ngón tay đan vào nhau, đôi mắt cô nửa mở nửa khép, thanh âm kéo dài ra, mềm mại: “Ca, em buồn ngủ quá.”
Dịch Kiêu nhìn thời gian, áp xuống thân thể rung động, hôn lên trán cô một chút, “ừ” một tiếng.
Dọn đống thẻ để sang một bên, anh tinh tế đặt cô xuống, sờ sờ khuôn mặt nhỏ: “Đường Đường ngủ đi, ngày mai anh sẽ ở nhà với em.”
Đặt đầu lên gối, ý thức Dịch Đường Đường đã tan rã, cô mơ mơ hồ hồ không biết chính mình trả lời cái gì.
Tỉnh lại giữa trưa ngày hôm sau, Dịch Đường Đường thấy trên giường có cái bàn nhỏ, trên để đồ ăn Dịch Kiêu mua từ nhà ăn mang về cho mình.
Đậu Tương ghé vào góc tường, đang ra sức gặm một khối xương thật to.
Nghe được cả hàm răng lộp cộp nhai miếng xương, Dịch Đường Đường cảm thấy có điểm ê răng.
“Buổi chiều em muốn đi đâu?” Dịch Kiêu hỏi cô.
Dịch Đường Đường nhai thịt kho tàu, thè lưỡi ra liếm liếm vết dầu mỡ ở mép, miệng hàm hồ đáp: “Muốn đi vườn trái cây hái trái cây.”
Dịch Kiêu nhìn cái lưỡi như ẩn như hiện của cô, cổ họng anh lăn lộn một chút, con ngươi nhìn cô như đang bốc cháy lên hai ngọn lửa, thanh âm anh rầu rĩ: “Được.”
Động tác cắn chiếc đũa của Dịch Đường Đường cứng đờ.
Sau đó cô nuốt xuống một ngụm nước bọt thật lớn.
***
Từ khi chế tạo được thuốc giải độc cải tạo đất, căn cứ đã chuyên biệt sáng lập ra một khu gieo trồng và khu nuôi dưỡng.
Vườn trái cây ở khu gieo trồng phía bắc.
Đồ ăn ở căn cứ bán được ở giá thấp, trái cây cũng là thực phẩm bình thường, thống nhất trong phạm vi giá cả bình thường.
Mùa này trái cây chín cũng không nhiều. Nhiều nhất là táo, quả đào còn nho nhỏ trên cây. Không có nông dược thúc dục sinh trưởng như trước mạt thế, trái cây vẫn duy trì được kích cỡ bình thường, dưới ánh mặt trời mà khỏe mạnh trưởng thành.
Dịch Đường Đường một tay lôi kéo Dịch Kiêu, một cái tay khác cầm cái rổ trống.
Đậu Tương loạng choạng đi theo phía sau, đôi mắt đậu đen nhìn nhìn tả nhìn nhìn hữu, đôi mắt sắt nhìn thấy một con bướm gần đó, lập tức vươn lưỡi ra phác tới.
Tất nhiên là bắt không được cái gì.
Dịch Đường Đường quay đầu lại thấy Đậu Tương ngậm một miệng đầy cỏ, cô ôm cánh tay Dịch Kiêu cười ha ha.
Dịch Kiêu ôm lấy bả vai cô, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của cô thì khóe miệng cũng nhếch nhếch lên.
Dịch Đường Đường ngồi xổm xuống nhìn trúng hai trái dưa hấu thật to.
Cô gõ gõ đầu ngón tay vài cái lên mặt trái dưa, nghe được tiếng dưa vang giòn, nghiêm túc gật gật đầu, nhổ dưa ra.
“Gâu gâu!” Nằm ở bên chân, Đậu Tương kêu lên.
Nó không hiểu cô rối rắm cái gì, muốn hỏi nó à, ăn có ngon hay không thì không phải chỉ cắn một ngụm là biết hay sao?
Dịch Đường Đường ôm dưa đến bên cạnh bờ ruộng, vuốt vuốt sau lưng nó: “Được rồi, chúng ta bây giờ đi xem ca ca!”
Vừa nghe được đi tìm Kiêu, Đậu Tương nhảy nhổm lên từ mặt đất, ném rớt đống đất trên lưng, chạy ra phía trước Dịch Đường Đường.
Kiêu leo cây, Đậu Tương cũng muốn leo cây!
Dịch Đường Đường cùng Đậu Tương chạy đến phía dưới, Dịch Kiêu đang cao cao leo trên cây.
Đậu Tương vừa thấy độ cao kia, hứng thú leo cây lập tức thấp xuống, nó bò tới bên chân Dịch Đường Đường.
Rổ nhỏ đặt dưới tàng cây đã tràn đầy một sọt lê chín sớm, vỏ trái cây ươm đủ ánh mặt trời hơi hơi ngả vàng, Dịch Đường Đường chọn một trái thật to, không cần rửa mà cắn ngay một ngụm.
Đậu Tương ngẩng đầu to, há há miệng, thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm cô.
Dịch Đường Đường chỉ cảm thấy trên chân nóng lên, cô cúi đầu, một cái mồm đầy nước miếng nhỏ nhỏ giọt lên chân…
“Đậu Tương ngốc!” Dịch Đường Đường dừng ăn lê lại, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói.
Đậu Tương cảm giác đến nguy hiểm, nó vùi lấp chứng cứ phạm tội mà chụp móng vuốt lên chân Dịch Đường Đường, thuận tiện… còn cọ cọ.
Dịch Đường Đường: “……” Muốn ăn thịt chó làm sao bây giờ?
Buổi chiều, Dịch Đường Đường Dịch Kiêu đi đến văn phòng Lục Trăn ôm riêng cho anh một trái dưa hấu thật to.
Nhìn thấy Dịch Kiêu đem trái dưa hấu trong lòng ngực để lên bàn làm việc, trái dưa tròn vo lăn đi một khoảng, ánh mắt Lục Trăn lóe loé lên.
“Thế nào? Hiện tại mới nghĩ đến muốn lấy lòng tôi?”
Những lời này của Lục Trăn không biết là muốn nói với Dịch Kiêu hay là với Dịch Đường Đường, nhưng nghe được ngữ khí tản mạn, Dịch Đường Đường vẫn nhịn không được cắn chặt răng.
Tâm niệm: lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú!
Ngữ khí cà lơ phất phơ của Lục Trăn bất quá chỉ là một câu vui đùa, ánh mắt anh như có thâm ý nhìn đến người Dịch Kiêu, tạm dừng hai giây lại không nói gì mà chuyển tầm mắt đi.
Mọi chuyện cứ như bình thường, Dịch Đường Đường tiếp tục sáng sớm ngủ say, được Dịch Kiêu đánh thức, ăn xong cơm sáng tiếp tục ngủ.
Giữa trưa ở ký túc xá dùng cơm, tiêu phí thời gian một buổi trưa, ở nhà ăn chờ đợi năm người khác trở về.
Cô rất ít đi đến sân huấn luyện tiểu đội Thanh Vũ, đi tìm Lục Trăn chữa bệnh đều là sau khi cơm chiều xong mới đến.
Mọi việc tựa hồ diễn ra rất bình thường nhưng không biết tại sao Dịch Đường Đường cảm thấy trong lòng không quá an ổn.
Lại một ngày ở chung với Dịch Kiêu, trước khi sắp ngủ, cô nhịn không được bắt lấy tay Dịch Kiêu đặt ở mép giường.
Tới lúc chạm được vào bàn tay to ấm áp của anh, Dịch Đường Đường thở hổn hển một hơi, lúc này mới cảm thấy bất an trong lòng kia chậm rãi hạ xuống.
“Ca, anh nói thân thể em thật sự có thể khôi phục bình thường sao?” Trong đầu ý niệm chợt lóe, cô thuận miệng hỏi ra tới.
Bàn tay nắm lấy cô chợt căng thẳng, Dịch Đường Đường nhìn thấy Dịch Kiêu nhăn chặt mi, con ngươi đen nhánh như vực sâu: “Sẽ, nhất định sẽ.”
Dịch Đường Đường bởi vì lời kiên định của anh mà cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, đôi môi mím chặt, cuối cùng vẫn đè xuống nội tâm chua xót.
Cô ôm lấy tay anh, chậm rãi cuộn tròn thân thể, gác gương mặt lên trên bàn tay Dịch Kiêu, thanh âm thong thả rõ ràng: “Ca, lúc tới kinh đô, em cho rằng anh sẽ không tiến vào căn cứ.”
Căn cứ Hoành tinh quản lý chế độ nghiêm ngặt, cô và Dịch Kiêu là người sống tự do bên ngoài nhiều năm, hơn nữa thể chất dị năng đặc thù, Dịch Đường Đường chưa bao giờ cảm thấy Dịch Kiêu sẽ lựa chọn đi vào căn cứ.
Nhưng anh đã vì cô mà trái với ý chí của mình.
Dịch Đường Đường nhìn Dịch Kiêu, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại xúc động muốn đánh vỡ vòng bảo bọc tốt đẹp nhất mà anh đã đúc ra cho cô, để nhìn thấy đến được tận cùng tàn khốc nhất, khả năng chân thật nhất có thể có…
Dịch Kiêu lại đột nhiên cắt đứt ý niệm của cô.
Anh cúi người ôm lấy Dịch Đường Đường, dùng sức siết chặt đến xương cốt toàn thân cô phát đau: “Đường Đường không cần nghĩ nhiều, em phải tin tưởng Lục Trăn, cũng nên tin tưởng anh.”
Dịch Đường Đường trong lòng ngực anh trì độn gật gật đầu, đột nhiên hôn mê giống như quái vật đánh úp lại, từng ngụm cắn nuốt sạch sẽ lý trí.
Dịch Đường Đường ngáp một cái, nghe được Dịch Kiêu bên tai ước định thời gian thức dậy, cô mê mê man man lên tiếng một cái, kéo tay anh nghiêng đầu ngủ say.
Dịch Kiêu nhìn khuôn mặt nhỏ đang bình yên ngủ, mặt mày từ từ giãn ra.
……
Từ khi trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có chuyện không an ổn, Dịch Đường Đường cảm thấy chuyện không an ổn này không những không trôi qua theo thời gian mà càng ngày càng bành trướng lợi hại hơn.
Dịch Đường Đường xao động, cho dù là thần kinh thô như Đặng Lâm Siêu cũng cảm giác được.
Anh đưa cho Dịch Đường Đường một miệng dưa hấu được ướp lạnh, cho Đậu Tương vẫy vẫy đuôi một miếng, hỏi ra: “Đường Đường suy nghĩ gì đó, ăn dưa hấu đi.”
Dịch Đường Đường cắn một ngụm nhỏ, lạnh căm căm làm xúc cảm trong đầu cô hơi nhoi nhói.
Cô lại cắn thêm một ngụm, lơ đãng nói: “Không biết ca ca bọn họ huấn luyện như thế nào?”
Đặng Lâm Siêu liếc cô một cái, xác định chỉ là một lời thuận miệng, gánh nặng trong lòng anh được giải khai đi, gặm gặm mấy mẩu dưa hấu, không bận tâm nước dưa hấu dính vào bên miệng, từ xa mà chụp mông ngựa: “Đại ca nhất định là vô địch thủ ở trong đội ngũ!”
Dịch Đường Đường không phải bản nhân, lại rất hưởng thụ loại vuốt mông ngựa này.
Khóe miệng cô cong lên, vui rạo rực mà ăn tiếp dưa hấu.
Đặng Lâm Siêu thấy cô nhanh như vậy mà từ bỏ đề tài này, giữa mày giãn ra, thấy Đậu Tương nhanh chóng ăn sạch một miếng dưa hấu, anh nhanh nhanh đưa đến một miếng khác.
Đưa dưa mới được nửa chừng, bên tai đột nhiên nghe đường thanh âm chợt biến đổi của Dịch Đường Đường.
“Không đúng!”
Đặng Lâm Siêu đột nhiên ngẩng đầu, có chút chột dạ mà hỏi nhanh: “Làm sao vậy?”
Dịch Đường Đường nhíu chặt mày, ý thức vừa động, trên tay đột nhiên hiện ra một tấm thẻ.
Đặng Lâm Siêu quay đầu lại nhìn tấm thẻ kia.
Tầm mắt chạm đến con ngươi màu lam phác họa trên tấm thẻ, anh đột nhiên cả kinh.
***
Dịch Đường Đường cầm trên tay bản “dị đồng” phục chế từ cấp bốn vừa nhảy lên cấp năm, sắc mặt ôn hòa rút đi.
“Anh tôi đâu?”
Cô bỗng nhiên lên tiếng, rõ ràng mượt mà từng chữ, thoát ra giữa môi răng của cô lại như đã trải qua một tầng luyện ngục băng giá.
Đặng Lâm Siêu không chịu khống chế mà cứng cổ lại, cảm thấy Dịch Đường Đường lúc này có chút xa lạ.
Anh cường chống cười một chút, thanh âm lại hơi lắp bắp: “Dịch ca, anh ấy, anh ấy đương nhiên ở sân huấn luyện, Đường Đường sao lại đột nhiên hỏi cái này?”
Dịch Đường Đường nghe vậy, con ngươi không mang theo chút tình cảm nào liếc nhìn anh một cái.
Đầu óc Đặng Lâm Siêu giống như bị đụng phải cái gì, đồng tử co chặt lại, môi mím chặt cả nửa ngày không mở ra được.
Dịch Đường Đường trước mặt, xa lạ, lại lạnh nhạt.
Mà anh lại cảm thấy, đây phảng phất mới chính là mặt chân thật của cô.
Dịch Đường Đường nhận thấy được biểu tình quỷ dị của Đặng Lâm Siêu, cô chậm rãi đứng lên, đưa lưng về phía anh, hít sâu một hơi, một lần nữa thả tấm thẻ trở lại không gian.
Hơn nửa ngày mới bình phục lại, thanh âm cô cuối cùng hòa hoãn xuống: “Lâm Siêu ca, tôi muốn đi sân huấn luyện.”
Trên đường đi tới sân huấn luyện tiểu đội Thanh Vũ, Đặng Lâm Siêu đi theo bên người cô, mấy phen muốn nói vài lời.
Dịch Đường Đường liếc anh một cái, trong giọng nói mang theo ý nổi giận: “Lâm Siêu ca, anh đừng khuyên tôi, tôi biết anh tôi làm chuyện nguy hiểm.”
Đặng Lâm Siêu vẫn không hiểu ra sao.
Anh không biết vì cái gì Dịch Đường Đường cầm tấm thẻ giống của Dịch Kiêu là biết được kế hoạch của bọn họ?
Rõ ràng anh trình diễn đến quá tuyệt đi nha?
Đi thẳng vào trong sân huấn luyện, Dịch Đường Đường tìm được Dịch Kiêu ở ghế nghỉ ngơi ở lầu hai.
Dịch Kiêu tựa hồ sớm đã dự đoán được cô sẽ đến, biểu tình cũng không kinh hoảng.
Nhìn thấy cô thẳng tắp đứng ở cửa thang lầu nhìn mình, anh thở dài một tiếng, lúc này mới đứng dậy.
Vừa mới đứng lên, Triệu Nghiêu ngồi bên cạnh thuận tay muốn đỡ lấy anh, Dịch Kiêu lại xua tay cự tuyệt.
Nện bước thong thả lại kiên định mà đi đến trước mặt cô, Dịch Kiêu duỗi tay, ôm cô gái yếu ớt vào trong lòng ngực.
“Đường Đường đến còn mau hơn anh tưởng tượng.” Anh xoa xoa tóc cô, không hề che dấu giọng nói mỏi mệt.
Dịch Đường Đường nắm chặt lấy quần áo anh, ép mặt thật chặt trên ngực Dịch Kiêu nước mắt thấm đẫm hai con mắt, thanh âm run rẩy kịch liệt: “Vì sao lại muốn… cưỡng chế thăng cấp?”
“Dị đồng” từ sau biến cố ở thành phố Khải Dương tăng từ cấp ba lên cấp bốn, sau khi thăng cấp lần đó đến bây giờ chưa đến hai tháng, theo quá trình thăng cấp bình thường, trong khoảng thời gian ngắn này là hoàn toàn không thể thực hiện.
Trừ phi, anh chọn dùng phương pháp đặc thù, cưỡng chế thăng cấp!
Dịch Đường Đường từ trong lòng ngực Dịch Kiêu ngẩng đầu, thấy được Chu Hiểu đứng lên, đang áy náy nhìn mình.
Dịch Kiêu động đậy, một lần nữa chặn đi tầm mắt của cô: “Đường Đường không nên trách ai cả. Là anh muốn bảo hộ em.”
Lợi dụng dị năng “Trí huyễn” của Chu Hiểu, lợi dụng hồi ức kích khởi cảm xúc của Dịch Kiêu, lần lượt mà thử, liên tục, ép buộc, cuối cùng đột phá.
Dịch Kiêu đã nhiều ngày cơ hồ cả ngày bị ảo giác trong quá khứ quấy nhiễu, cho dù chỉ là trong chớp mắt anh cũng bị chuyện quá khứ làm khống khổ vạn phần.
Sinh hoạt ở cô nhi viện, cha nuôi Dịch Thư Bình chết đi, không biết tình hình mà tự mình đưa Đường Đường vào lò luyện ngục, làm cô chịu ba năm bi ai thống khổ, sau này lại lần lượt để cô rơi vào nhiều tình huống nguy hiểm…
Dịch Kiêu chỉ có nhìn đến Đường Đường mới có thể tự tìm về thực tại.
Nhưng hiện giờ, những ảo cảnh đó đã có thể kết thúc.
“Ca ca, chúng ta rời đi đi.” Dịch Đường Đường cúi đầu nhìn nếp uốn trên quần áo anh, thanh âm thực nhẹ.
Vừa ra tiếng, ngay lập tức một giọt lệ không tiếng động rơi xuống.
“Dù sao Lục Trăn cũng đã nói qua, anh ấy không nhất định có thể chữa được bệnh của em, hiện tại em lựa chọn từ bỏ.”
Đây cũng không phải là tức giận nhất thời mà nói ra.
Khi biết được Dịch Kiêu cưỡng chế thăng cấp để bảo hộ mình, cô tuy thương tâm lại có phẫn nộ, nhưng sâu kín trong lòng lại là cân nhắc cho tương lai.
Đi vào căn cứ Hoành Tinh, bọn họ xác thật có được thu hoạch nhất định. Sinh hoạt trong căn cứ tương đối bình tĩnh, thật dễ dàng làm người bắt đầu sinh ra giả tưởng về tương lai tràn đầy hy vọng cùng tốt đẹp, nhưng sự thật là như thế nào?
Nơi này không đủ an ổn, cũng không nhất định là bình tĩnh. Làn sóng hắc ám đã bắt đầu chảy, bóng đen đã áp qua ánh sáng, đang hướng tới gần họ.
So với lưu lại một chỗ chờ đợi không biết bị hắc ám cắn nuốt lúc nào, không bằng lui một bước, đi ra bên ngoài vòng lẩn quẩn.
Dịch Đường Đường đột nhiên nở nụ cười, tươi cười tươi đẹp lại bởi vì gương mặt tái nhợt mà nhìn như thủy tinh dễ vỡ, cô nói: “Ca, chúng ta có thể đến một nơi người khác tìm không thấy, chỉ hai người chúng ta, được không?”
Dịch Kiêu cổ họng nghẹn ngào, khắc chế đi suy nghĩ muốn đồng ý với xúc động của cô, hai tay ôm chặt lấy Dịch Đường Đường.
Anh lắc đầu: “Đường Đường đừng sợ, anh biết đúng mực. Chuyện này đã kết thúc, lưu lại chỉ là duy trì trị liệu, hết thảy vẫn giống như trước.”
Dịch Đường Đường lại đẩy vòng tay ôm ấp ra, lui về phía góc thang lầu, ngón tay để trên tay vịn cầu thang, năm ngón tay căng chặt tựa hồ ngay sau đó cô sẽ thoát đi khỏi chỗ này.
Con ngươi Dịch Kiêu ám ám, môi mím chặt rốt cuộc thả ra, con ngươi đè thấp đi từng bước tới gần Dịch Đường Đường, đến khi bàn tay đè lên bàn tay Dịch Đường Đường, anh mới chậm rãi mở miệng, không hề có lập trường: “Được, vô luận là chuyện gì, anh đều sẽ thỏa hiệp, chỉ cần Đường Đường lưu lại.”
***
Sau khi chuyện này kết thúc, đám Đặng Lâm Siêu đi theo hai người Dịch Đường Đường, bảy người một loạt đi về ký túc xá.
Đầu óc Đặng Lâm Siêu từ khi ở sân huấn luyện đã trở thành một đoàn hồ nhão, hiện giờ rời đi sân huấn luyện, anh chỉ cảm thấy đám hồ nhão trong đầu càng đặc sệt, cơ hồ động đậy cũng khó khăn.
Cảm xúc Dịch Đường Đường đột biến như vậy, điệu cách băng lãnh kia, mỗi khi Đặng Lâm Siêu hồi tưởng lại đều cảm thấy như bị rót vào một chậu nước đá.
Mà Dịch Kiêu?
Thôi đi, đối mặt với Dịch Đường Đường, anh ấy vô điều kiện mà thỏa hiệp mọi thứ tựa hồ cũng là bình thường…
Đặng Lâm Siêu nghĩ đến đây, thở ra thật mạnh, tiếng thở dồn dập thô nặng chọc đến hai người Dịch Kiêu Dịch Đường Đường đi trước đều đồng thời quay đầu lại.
Đặng Lâm Siêu xấu hổ mà ngửa đầu nhìn trời: “Ha ha, không có gì, chúng ta tiếp tục đi ~”
Tranh chấp nhỏ giữa Dịch Đường Đường Dịch Kiêu cuối cùng lấy Dịch Kiêu nhận sai thỏa hiệp mà chấm dứt.
Nhưng mà Dịch Đường Đường nghẹn trong lòng, liên tục hai ngày không cho Dịch Kiêu chút sắc mặt tốt nào.
Dịch Kiêu khôi phục tinh thần lại, ban ngày đi sân huấn luyện làm “cu li nhỏ” cho Lục Trăn, buổi chiều về phòng còn phải xem sắc mặt Dịch Đường Đường mà sinh hoạt.
Ngay cả tâm tính bé nhỏ như Đậu Tương cũng phát giác Dịch Kiêu sinh hoạt thật “gian nan”, nó thường thường đến bên cạnh anh, đầu to củng củng vào chân, ủn ủn anh tới bên cạnh Dịch Đường Đường.
Dịch Đường Đường thấy thế, tất nhiên là một tiếng hừ lạnh khinh thường.
Ban đêm, Dịch Đường Đường ghé vào đuôi giường, cùng chơi đếm thẻ với Đậu Tương nằm trên đệm mềm trên mặt đất.
Dịch Kiêu ngồi một bên, nhịn không được đem đưa bản chính “con mắt gϊếŧ chóc” nhét vào chồng thẻ trong tay cô.
Đậu Tương: “Gâu!”
Công nhiên gian lận như vậy, nó lần đầu tiên thấy được!
Kiêu quá mức!
Dịch Đường Đường mở tay nhìn đến tấm thẻ với con mắt đỏ, oán khí mà nghiêm mặt: “Em mới không cần.”
Dịch Kiêu không tiếp lại tấm thẻ cô trả, ngược lại cầm lấy tay cô, hôn một cái lên mu bàn tay, sắc mặt thật nhu hòa, anh nói: “Đường Đường tha thứ cho ca ca được không?”
Tim Dịch Đường Đường nhảy lên vài cái.
Khóe miệng không nhịn được xả nhẹ một chút.
Mắt Dịch Kiêu như có ánh sáng, trong nháy mắt bắt giữ được biến hóa của cô.
“Đường Đường không nói lời nào chính là tha thứ cho anh?” Thanh âm anh khó được mà nhảy lên.
Má Dịch Đường Đường đỏ ửng, nhưng cô vẫn rút tay về, ra vẻ làm lơ mà tiếp tục chơi thẻ, oán hận nói: “Mới không cần tha thứ cho anh!”
Dịch Kiêu nghe vậy cũng không tiếp tục đuổi theo đáp án, anh tiến thêm một bước ngồi xuống mép giường cô, nghiêm túc mà kiên nhẫn xem cô và Đậu Tương chơi thẻ.
Đậu Tương vươn móng vuốt ra khều một tấm trong chồng thẻ, đôi mắt đậu đen nhìn thấy ánh mắt sủng nịch Dịch Kiêu nhìn nó, nhịn không được mà dựng đứng lông lên, “gâu” một tiếng.
Hôm nay Kiêu là giả!
Nhất định là giả!
……
Ngày hôm sau, Đinh Dao ở lại cùng Dịch Đường Đường.
Dịch Kiêu dỗ Dịch Đường Đường ăn cơm sáng xong, rời khỏi căn cứ cùng với người trong đội ngũ.
Hôm nay địa điểm thực tiễn của tiểu đội Thanh Vũ là thành Lê Mộc.
Thành Lê Mộc là một trấn phía tây kinh đô. Trước mạt thế, nó là một trấn nhỏ phồn thịnh, kinh tế hậu cần thật phát đạt, trong nội thành lầu cao san sát, các hạng mục xây dựng hoàn bị thật tiên tiến.
Sau mạt thế, nơi này tự nhiên không thể dùng từ phồn thịnh để hình dung, nguyên nhân Lục Trăn chọn lựa nơi này là do nó tạm thời còn chưa thuộc về bất cứ khu vực nào.
Bốn căn cứ lớn ở kinh đô cùng tồn tại thật bình thản, nhưng khu vực được phân chia rất rõ ràng.
Sau khi thu phục được một khu vực, căn cứ sẽ tiến hành đánh dấu khu vực này, đồng thời cũng phái quân đội tuần tra canh gác bên ngoài, để phòng ngừa khu vực một lần nữa bị người biến dị xâm chiếm.
Như thường lệ đi ra ngoài huấn luyện, năm người Dịch Kiêu vừa vặn ngồi đủ một chiếc xe.
So với gương mặt âm trầm hai ngày trước, tựa như thiếu người khác cả vạn đồng, vừa bá vương lại âm lãnh, hôm nay Dịch Kiêu ngồi ở ghế phụ, sắc mặt không thể nói là nhu hòa, nhưng rõ ràng thư hoãn rất nhiều.
“Dịch ca đã dỗ dành được Đường Đường?” Lái xe Triệu Nghiêu đầy thâm ý hỏi một tiếng.
Vừa nghe hỏi chuyện này, ngồi ở phía sau Đặng Lâm Siêu lập tức thẳng eo, ra điều muốn nghe bát quái.
Dịch Kiêu từ kính chiếu hậu vừa lúc nhìn thấy Đặng Lâm Siêu gương mặt hứng thú bừng bừng, anh quay mặt đi, nhất quán ngắn gọn một chữ “ừ”.
Không có tiếp theo.
Đặng Lâm Siêu cào tâm cào phổi đợi vài phút, thấy Dịch Kiêu thật không có ý nói tiếp tục, sống lưng thả lỏng ra, dựa trở về ghế sau.
Dịch Kiêu đột nhiên mở miệng, mục tiêu chỉ thẳng một người nào đó đầy lòng muốn nghe bát quái: “Đặng Lâm Siêu, lát nữa anh làm nhiều việc một chút.”
Dịch Kiêu ý vị không rõ mà nói câu này, lại không có……
Đặng Lâm Siêu trố mắt.
Làm việc?
Vì sao mình lại nhớ tới ở thành phố Khải Dương, công việc thảm não khiêng thi thể chôn thi thể?
Dịch Kiêu đương nhiên không có tâm tình kêu Đặng Lâm Siêu đi chôn thi thể.
Thi thể người biến dị, động vật biến dị trong thành đều được thống nhất phân chia xử lý, hỏa táng, tiêu độc, tự mình chôn thi thể hiện giờ hoàn toàn là dành cho người nhàm chán nhàn rỗi.
Đoàn xe đến thành Lê Mộc, Lục Trăn an bài xong hết thảy, giao hẹn thời gian tập hợp, mọi người bắt đầu túa ra hành động.
Người biến dị trong thành không còn nhiều lắm, hơn nữa trên đường phố còn người của đội ngũ khác, giống như con cá bị nhiều người phân thực, từng đội ngũ nhỏ chia nhau chiếm lĩnh từng khu vực.
Dịch Kiêu lựa chọn một office building cao tầng.
Tòa nhà chừng hai mươi mấy tầng, bởi vì lúc trước đã giao cho Đặng Lâm Siêu làm nhiều việc một chút, Dịch Kiêu không bủn xỉn mà giao từ dưới lên đến tầng 5 có khả năng xuất hiện nhiều người biến dị nhất cho Đặng Lâm Siêu.
Đặng Lâm Siêu cường chống mà cười đồng ý, trong lòng lại khổ hề hề.
Còn lại Triệu Nghiêu Triệu Bồng Chu Hiểu ba người thay phiên nhau vỗ vỗ vai Đặng Lâm Siêu, cổ vũ cố gắng lên!
Đặng Lâm Siêu căng da đầu vào lầu một, thật mau đã truyền đến tiếng dị năng va chạm dày đặc.
Dịch Kiêu chờ đến khi thấy được Đặng Lâm Siêu có thể ứng đối mới sử dụng dị năng tốc độ hướng lên tầng cao phía trên.
Đến tầng 21, tốc độ anh giảm lại, tiến vào phòng đầu tiên.
Con ngươi huyết sắc đảo qua, không có gì nguy hiểm.
Nói chung, tầng lầu càng cao, khả năng tồn tại người biến dị càng thấp.
Bởi vì dù sao cũng không có chỉ số thông minh, người biến dị chỉ còn lại thể xác, cho dù thân thể còn có thể hoạt động, thời gian có thể chịu đựng duy nhất là ba ngày mà thôi.
Trong vòng ba ngày, bọn chúng mà không xuống lầu đầu nhập đại quân ăn thịt có nghĩa là đã bị chết ở trên lầu, khả năng ngoài ý muốn khác là cực nhỏ.
Dịch Kiêu thu hồi tầm mắt, chậm rãi rời khỏi phòng.
Dị năng “dị đồng” của anh hiện giờ bị cưỡng chế vượt lên tới cấp năm, đủ để trong nháy mắt hạ gục dị năng giả cấp tám. Cưỡng chế thăng cấp tuy có hiệu quả thật rõ ràng, nhưng Dịch Kiêu cũng biết đến hậu quả.
Một khi sử dụng phương pháp đặc thù này, tương lai có khả năng vĩnh viễn anh không có biện pháp tiếp tục thăng cấp.
Loại đả kích này thật quá hủy diệt, nhưng Dịch Kiêu không hối hận.
Dọn sạch lầu 21, Dịch Kiêu chuyển hướng đi lên lầu 22.
Ở mạt thế này, dị năng giả cấp sáu bảy đã thật là hi hữu, dị năng giả cấp tám càng chưa từng nghe thấy.
Nhưng, Dịch Kiêu đã từng thấy được một người.
Trong đầu mới vừa hiện lên bộ dạng người kia, cửa thang lầu đột nhiên xông tới một người biến dị gào rống, nhào hướng đến chỗ anh.
Mắt đỏ nhíu lại, trong nháy mắt hạ gục người biến dị này.
Hai tấm thẻ hiện lên từ người đối phương, Dịch Kiêu duỗi tay bắt lấy, đều là cấp ba, không cao.
Anh thu hồi tấm thẻ, lại nhíu nhíu mày.
Người biến dị đột nhiên xuất hiện giống như đánh vỡ bình yên, người biến dị khác liên tiếp tràn tới.
Tấm thẻ đoạt được đều là cấp ba cấp bốn, theo ăn mặc của đám này, tựa hồ là thuộc về cùng một đội ngũ.
Dịch Kiêu thu tới tay gần trăm tấm thẻ, không có tâm tình vui sướng gì mà hưởng thụ thành quả này, nhanh chóng hạ gục đám người biến dị đang rít gào mà nhào tới hướng mình, sau đó nện bước nhanh hơn, dùng dị năng tốc độ từ đất bằng như gió cuốn đi.
Tại chỗ chỉ còn tàn ảnh của anh.
Thẳng cho đến tầng hai đếm ngược, bốn phía đột nhiên tĩnh lại.
Một chùm tia sáng mặt trời xuyên qua cửa kính dừng lại trên một khối thủy tinh, ánh sáng phản xạ chiếu lên trên mặt Dịch Kiêu, anh hơi hơi nghiêng đầu, thấy được hài cốt đầy đất.
Có người đã tử vong từ sớm, trở thành xương khô, cũng có người chết đi không lâu, thân thể còn hư thối tản ra mùi tanh tưởi, đồng thời còn có mới vừa tử vong, máu tươi đầy thi thể.
“Phanh!” Trọng vật ngã xuống đất gây lên một giống vang lớn kéo ý thức Dịch Kiêu quay trở lại.
Gần tay phải anh có một căn phòng cửa mở rộng, một người phụ nữ mặc đồ đen cùng 2 người đàn ông đứng đưa lưng về phía Dịch Kiêu.
Mà vật ngã xuống đất, phủ phục bên chân người phụ nữ.
Dịch Kiêu cảnh giác căng thẳng cả người, dùng “dị đồng” nhìn đến cự vật hình người kia, không có giá trị tội ác.
Khi tầm mắt anh dừng ở trên ba người mặc đồ đen, ngoài dự kiến của anh, trên người bọn họ cũng không có giá trị tội ác?
Người phụ nữ đứng trước vật ngã xuống khom người nhặt tấm thẻ trồi lên, theo động tác của cô, tóc đen buộc sau đầu hất sang một bên, mà hai người đứng phía sau vẫn duy trì nguyên trạng thái, lẳng lặng đứng lặng đó.
Tựa hồ phát hiện được ánh mắt Dịch Kiêu, người phụ nữ đang cong lưng chợt chựng lại.
Cô cũng không đứng dậy quay đầu lại, tiếp tục đưa tay ra lấy đi tấm thẻ, ngược lại hai người đứng phía sau cô, cứng còng mà lay động thân thể, đồng thời nhìn về phía Dịch Kiêu.
Họ vừa quay đầu lại, sau lưng Dịch Kiêu bỗng dưng sinh ra một cổ lạnh lẽo.
Đôi mắt trống trơn, trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, giống như làn da được căng ra.
Bọn họ, căn bản không phải người.