Đang là giữa trưa, nhưng Lý Kỳ vẫn còn nằm trên giường. Hai tay gối đầu, gác chân, thẫn thờ nhìn lên nóc nhà, một bộ không có việc gì làm.
Hắn đi tới Bắc Tống đã nhanh nửa tháng. Trừ không khí ở thời này khá trong lành ra, cảm xúc lớn nhất chính là nhàm chán. Không có TV, không có máy tính. Ngay cả một tờ báo cũng không có. Mà mấy trò ngâm thi tác đối, hắn lại không có hứng thú. Đi dạo thanh lâu thì lại không có tiền. Hơn nữa cho dù có tiền, hắn cũng không dám đi. Ở cái niên đại mà các biện pháp phòng ngừa kém như vậy. Nếu như nhiễm phải bệnh kín, có thể chữa khỏi hay không là một dấu hỏi lớn.
Con mẹ nó, mấy ngày trôi qua sống thật lãng phí.
Trong lòng Lý Kỳ hung ác mắng một câu. Liền ngồi dậy, liếc nhìn ra ngoài. Nghĩ bụng, dù sao ngồi cũng là ngồi, không bằng đi xem bên kia Ngô đại thúc có việc gì cần mình giúp đỡ không. Cứ như vậy, thật chán muốn chết.
Lý Kỳ khẽ hát đi vào Túy Tiên Các. Bên trong vẫn là tình cảnh tiêu điều. Lầu một chỉ có một mình Ngô Tiểu Lục ngồi trên băng ghế. Hơn nữa có vẻ còn nhàm chán hơn cả mình.
Đúng là một đứa trẻ đáng thương! Lý Kỳ thở dài, nhìn xung quanh một chút, không thấy thân ảnh của Ngô Phúc Vinh. Trong lòng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Hắn liền đi tới trước mặt Ngô Tiểu Lục, hỏi:
– Tiểu Lục Tử, Ngô đại thúc đâu?
Trong ấn tượng của Lý Kỳ, Ngô Phúc Vinh tuyệt đối là một người nhân viên tận tụy, chưa bao giờ đi muộn về sớm. Lúc làm việc càng không phải nói. Hôm nay không thấy ông ta ở vị trí của mình, trong lòng rất hiếu kỳ.
Ngô Tiểu Lục ỉu xìu đáp:
– Sáng sớm hôm nay, phu nhân đã gọi chú và Chu sư phó tới quý phủ thương nghị rồi.
Phu nhân mà Ngô Tiểu Lục nhắc tới, mới chính là lão bản lớn nhất của quán ăn này. Ngô Phúc Vinh thực ra chỉ là một người làm công. Về điểm này, Lý Kỳ biết được qua miệng của Ngô Tiểu Lục.
Không họp ở công ty, mà lại chạy tới nhà họp? Lẽ nào trong việc này có gì miêu nị? Lý Kỳ không khỏi nghĩ ra một vài hình ảnh tà ác. Ở thời của hắn, những việc như vậy nhiều lắm, nhìn đã quen rồi.
Ngô Tiểu Lục thuận miệng hỏi:
– Lý công tử, hôm nay không đi ra ngoài à?
Một tiếng Lý công tử có vẻ châm chọc.
Trong lòng Ngô Tiểu Lục xem thường Lý Kỳ, điều này Lý Kỳ đã sớm biết. Tuy nhiên hắn không thèm để ý. Bình thường bất chấp Ngô Tiểu Lục mỉa mai hắn như thế nào, hắn vẫn luôn biểu lộ vui cười. Sinh khí với một tiểu tử còn đang tuổi thành niên, Lý Kỳ còn không dỗi hơi như vậy.
– Không đi, bên ngoài nguy hiểm lắm, ở trong này vẫn an toàn hơn.
Lý Kỳ lắc đầu, cười nói. Từ lần trước bị Triệu Tĩnh đe dọa, liên tục mấy ngày nay hắn đã không ra khỏi cửa rồi. Trời biết cô nàng kia có đi khắp nơi tìm hắn hay không. Mình không thể trêu vào, chẳng lẽ không trốn được?
Ngô Tiểu Lục sững sờ, cũng không hỏi. Chỉ cho rằng Lý Kỳ uống nhiều rượu, nên đầu óc có vấn đề. Cậu ta cười nói:
– Như vậy cũng tốt. Dù sao ngươi ở đây cũng không được vài ngày nữa.
– Vì sao? Có phải là ta tạo phiền toái cho các ngươi không?
Lý Kỳ biến sắc, vội vàng hỏi. Việc này nhưng mà có liên quan tới việc sinh tồn của hắn. Làm sao có thể không khẩn trương.
– Cũng không phải. Thêm ngươi hay thiếu ngươi cũng khác gì nhau.
Ngô Tiểu Lục lắc đầu, thở dài:
– Chỉ là, ài, đợi cho chú của ta trở lại, chính người đi hỏi chú ấy.
– Ờ!
Lý Kỳ chép chép miệng, trong lòng cũng có chút bất an. Ở nơi này, ngoại trừ chú cháu Ngô đại thúc và Chu sư phó ra, hắn không còn người quen. Nếu Túy Tiên Các đều không chứa chấp hắn, chỉ sợ hắn lại phải đi ngủ ngoài đường.
“Sớm biết như vậy, lúc trước nên tìm một công việc mới đúng. Ài, đều là do con mụ sư tử Hà Đông kia. Làm hại lão tử ngay cả cửa cũng không dám ra ngoài. Nếu lão tử thực sự chết đói ở đầu đường. Cho dù lão tử biến thành quỷ cũng không bỏ qua cho ả”. Lý Kỳ càng nghĩ càng ảo não.
– Túy Tiên Các, ừ, cái tên rất hay.
Lúc này ở bên ngoài chợt đi tới hai vị khách nhân. Người vừa lên tiếng là một vị công tử ca tuổi chừng hai mươi. Đầu đội khăn, mặc một bộ áo lụa màu tím, tay cầm quạt trắng. Thân thể cao gầy, mặt như quan ngọc, phong độ nhẹ nhàng. Chưa nói đã mỉm cười, khí chất cao nhã, đầy quý khí. Vừa nhìn là biết người này nhất định không phải là dân chúng tầm thường. Đi theo sau y là một tùy tùng tuổi chừng Ngô Tiểu Lục. Môi hồng răng trắng, nhìn có vẻ nhu thuận cơ linh.
Ngô Tiểu Lục thấy khách đến, lập tức đi lên đón chào, cười xin lỗi:
– Hai vị khách quan, xin lỗi, hôm nay tiểu điếm không mở cửa.
Công tử áo tím có chút không vui, lông mày giương lên, hỏi:
– Vì sao hôm nay không mở?
Ngô Tiểu Lục cúi người, cười làm lành:
– Hôm nay chưởng quầy và đầu bếp của tiểu điếm có việc phải đi ra ngoài rồi. Trong tiệm chỉ còn một mình tiểu nhân trông tiệm. Mong khách quan thứ lỗi.
Lý Kỳ đứng một bên, nghe thấy vậy, trong lòng rất sốt ruột. Thầm mắng Ngô Tiểu Lục ngu xuẩn. Mở cửa buôn bán, có ai lại đuổi khách đi cơ chứ? Huống hồ vẫn là khách hàng tôn quý như vậy. Đầu bếp không tại, thì không thể đi tới các quán khác mua vài món thức ăn chống đỡ sao? Đúng là đần, khó trách sinh ý ở nơi này kém như vậy.
Công tử áo tím đưa mắt nhìn quanh. Thấy ngay cả một người khách cũng không có, khuôn mặt lộ vẻ nuối tiếc, thở dài:
– Thì ra là thế.
Liền hướng tùy tùng bên cạnh, nói:
– Ngươi biết gần đây còn có tiệm rượu nào không?
Tùy tùng gật đầu đáp:
– Thưa công tử, nghe nói phía đối diện có một tiệm rượu tên là Phỉ Thúy Hiên.
– Thế thì đi tới đó.
Công tử áo tím gật đầu nói.
– Hai vị khách quan xin dừng bước.
Hai vị chủ tớ này đang định rời đi, Lý Kỳ bỗng nhiên đứng dậy gọi.
Công tử áo tím xoay người, hiếu kỳ nhìn thoáng qua Lý Kỳ, hỏi:
– Vị tiểu ca này, còn có việc gì không?
Lý Kỳ khẽ cười nói:
– Hiện tại đang là lúc ăn cơm. Chắc hẳn những quán ăn khác cũng đã đầy khách. Cho dù có chỗ ngồi, chỉ sợ cũng phải chờ thêm một thời gian ngắn. Không bằng như vậy đi. Các hạ đã quang lâm tiểu điếm, đó chính là duyên phận. Nếu như các hạ không ngại, vậy thì do tại hạ xào vài món thức ăn cho các hạ nhắm rượu. Không biết các hạ thấy thế nào?
Ngô Tiểu Lục kinh hãi. Cậu ta đã sớm nhìn ra vị công tử áo tím này không phải là người bình thường. Nếu như không cẩn thận đắc tội y, ai mà đảm đương nổi. Liền nháy mắt ra hiệu cho Lý Kỳ. Nhưng Lý Kỳ lại làm như không thấy.
Công tử áo tím khẽ giật mình, hỏi:
– Ngươi là?
– Tôi cũng là khách ở trọ. Nhưng làm vài món ăn không phải là vấn đề.
Lý Kỳ tự tin, cười nói.
Công tử áo tím đánh giá Lý Kỳ một lúc, cảm giác hắn nói cũng có lý, mỉm cười, chắp tay nói:
– Vậy thì làm phiền tiểu ca rồi.
– Không có gì, không có gì!
Lý Kỳ chắp tay, sau đó thấp giọng nói với Ngô Tiểu Lục:
– Còn không mau đi chiêu đãi khách nhân.
Việc đã đến nước này, Ngô Tiểu Lục cũng chỉ có thể nhận mệnh, vội vàng đi lên phía trước, cười nói:
– Xin mời hai vị khách quan lên lầu.