Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 12: Không ngờ tin đồn lại là thật!


 “Vũ Cảnh?” 

 Sở Nguyên nghẹn lời. 

 Bể khổ tứ cảnh. 

 Vũ xưng tôn. 

 Tu giả ở trình độ này xương cốt xếp hàng chỉnh tề, tim đập như sấm, huyết khí thịnh vượng sinh ra nội tức, có thể tự do rong ruổi trong vùng đất rộng lớn ngàn quận của Đại Hạ. 

 Ông ta khổ luyện nhiều năm, mặc dù huyết thống Thần Linh cũng không tệ lắm, nhưng chỉ mới đạt đến Địa Vũ Cảnh tầng năm, Vũ Vô Vọng. 

 Sau khi cánh tay bị gãy, huyết khí bị hao hụt, cho dù có thể điều dưỡng thì tu vi của cả người cũng biến mất hơn phân nửa. 

 Hiện tại. 

 Sở Ninh có thể giúp ông ta bước vào Vũ Cảnh? 

 Trước khi Sở Nguyên kịp đặt câu hỏi. 

 Ngón tay Sở Ninh nhập lại như đao, lấy cốt hỏa vượn ra. 

 Ồ ồ! 

 Bên trong xương cốt, tủy dịch như hổ phách phát ra ánh sáng rực rỡ, khiến từng đợt nhiệt cuồn cuộn trong phòng. 

 Sở Ninh ngưng tụ tủy dịch, ép vào cánh tay phải của xác thú, sau đó chặt bỏ cánh tay kia và ghép vào cánh tay bị gãy của Sở Nguyên. 

 Hắn trải qua bao thăng trầm ở Bắc Cảnh, tuy không biết luyện đan nhưng vẫn hình thành được y thuật siêu phàm. 

 Hắn không dám bất cẩn, nín thở để khôi phục lại xương cốt cho phụ thân mình. 

 Trong quá trình này, Sở Ninh liên tục lấy ra mấy viên sinh cơ đan, giúp Sở Nguyên hòa tan chúng, vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng đạt được sự hoàn mỹ. 

 Hai giờ sau. 

 Trên trán Sở Ninh đổ mồ hôi, thành công đổi cánh tay mới. 

 Sở Nguyên rên lên một tiếng, da thịt nóng bừng, lông mày giãn ra, một luồng sức mạnh từ trong tay của hỏa vượn tuôn ra, giống như mở ra một con đập lớn, hướng về phía tứ chi và xương cốt. 

 Kinh mạch tan vỡ của ông ta đã được đan dược định hình lại, giờ phút này trở nên ngày càng cứng cỏi hơn, mỗi một đốt xương đều rung chuyển. 

 “Ta, ta thật sự đột phá sao?” 

 Giọng nói của Sở Nguyên run rẩy. 

 Địa Vũ Cảnh, máu nuôi cơ thể, làm dịu khí lực. 

 Vào lúc này. 

 Huyết khí chảy trong cơ thể ông ta như thủy triều, xuyên qua thân thể, thậm chí tu vi còn mạnh hơn thời kỳ đỉnh cao, đã bước vào Địa Vũ Cảnh tầng sáu. 

 Và đây chỉ là mới bắt đầu. 

 “Phụ thân, chờ khi người quen rồi thì chúng ta có thể cùng nhau đi đến Liệt Dương Tông, cùng giải quyết hết thù mới hận cũ một lượt”, Sở Ninh cười nói. 

 “Đi đến Liệt Dương Tông?” 

 Sở Nguyên trông có vẻ đờ đẫn. 

 Đây chính là một trong đại giáo của Đại Hạ Vũ Triều, nếu thế gia muốn khiêu khích thì chẳng khác nào con ruồi rung cây. 

 Kết cục của ông ta chính là chứng minh cho điều này. 

 Nhưng xem xét biểu hiện hôm nay của Sở Ninh, ông ta cũng không cảm thấy đây là hy vọng xa vời. 

 “Không hổ danh là con trai của ta!” 

 “Được, tốt lắm!” 

 Sở Nguyên mỉm cười toe toét, nước mắt rưng rưng. 

 Có bậc phụ mẫu nào trên thế gian này lại không mong muốn con mình thành công chứ? 

 Nhi tử của ông ta dường như đã vượt xa sự mong đợi của ông ta. 

 Sở Nguyên không có thời gian hỏi cặn kẽ, bởi vì tinh hoa xương cốt quá mạnh mẽ, vẫn còn đang dâng trào, không cho phép ông ta phân tâm. 

 Thấy phụ thân của mình không sao, Sở Ninh mới rời khỏi phòng. 

 Đang là đêm khuya. 

 Mộc Trạch đã rời đi. 

 Mọi người trong Sở gia đều sợ hãi, sau khi được Nhân Đồ thuyết phục, mỗi người đều giải tán đi nghỉ ngơi. 

 Sở Ninh cũng không buồn ngủ, lững thững đi vào từ đường của Sở gia. 

 Đây là nơi cung phụng các thành viên trong gia tộc đã qua đời. 

 Chính giữa từ đường có một bức tượng đá sừng sững. 

 Khuôn mặt của tượng đá mơ hồ không rõ ràng, loáng thoáng có thể nhận ra đó là một nam nhân trung niên rất nho nhã, dáng vẻ oai hùng, đang nhìn ra vùng đất mênh mông rộng lớn. 

 Đây là bức tượng tổ tiên của Sở gia. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận