Bán Cho Tướng Quân Cục Mịch Làm Nam Thê

Chương 10


Bị trêu ghẹo, bị đánh hộc máu ngất xỉu, không phải đoạn tụ mà chỉ thích Bùi Ngọc

Hôm nay Bùi Ngọc và quân y vừa từ trên núi trở về doanh trướng thì thấy mấy binh sĩ khiêng một thương binh tới.

“Quân y, quân y, chân hắn bị thương rồi, ngươi mau tới xem cho hắn đi.”

Quân y vội vàng đến xem, Bùi Ngọc cũng đi theo, cầm một cái ghế cho thương binh kia ngồi.

Quân y cắt bỏ ống quần, nhìn vết thương một lát rồi bảo Bùi Ngọc: “Ngươi đem rương thuốc của ta đến đây.”

“Vâng.” Bùi Ngọc vội vàng vào lều.

Y cầm rương thuốc vội vã quay người lại, nào ngờ đụng trúng ai đó.

Bùi Ngọc vô thức nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Y lùi lại rồi ngẩng đầu lên, trông thấy một sĩ quan râu quai nón đang mỉm cười nhìn mình.

Bùi Ngọc vừa liếc mắt đã nhận ra người này từng là thuộc hạ của cha mình, tên là Lưu Hổ Uy, nếu không phải hắn mật báo với triều đình thì nghĩa quân do phụ thân y lãnh đạo đã chẳng bị triều đình tiêu diệt dễ dàng như vậy.

Bùi Ngọc căm phẫn trừng hắn.

Lưu Hổ Uy không biết ý nghĩ của Bùi Ngọc mà chỉ hào hứng nhìn mặt y chằm chằm: “Vị tiểu ca này đẹp thật, vào quân doanh lúc nào thế? Sao ta không có ấn tượng gì hết vậy?”

Hắn vừa nói vừa đưa tay sờ mặt Bùi Ngọc, y lùi lại né tránh tay hắn.

Lưu Hổ Uy sờ hụt nên tiến lên một bước: “Chẳng hay tiểu ca tên gì? Lỡ ta bị đau đầu nóng sốt còn biết đường tìm ngươi lấy thuốc nữa chứ.”

“Hừ, ngươi không xứng biết tên ta.” Bùi Ngọc đẩy hắn ra rồi cầm rương thuốc đi, Lưu Hổ Uy cũng đi theo đứng cạnh y.

Trong lúc Bùi Ngọc phụ giúp quân y xử lý vết thương cho binh sĩ kia, thỉnh thoảng Lưu Hổ Uy lại đụng chạm vào người y.

Trong lòng Bùi Ngọc căm ghét tột độ nhưng không thể bộc lộ ra ngoài, đành phải yên lặng tránh xa Lưu Hổ Uy.

Xử lý xong vết thương cho binh sĩ kia, Bùi Ngọc ra bờ sông giặt băng gạc dính máu.

Y đang giặt thì nghe tiếng người tới sau lưng, Bùi Ngọc quay đầu lại, thấy Lưu Hổ Uy đi về phía mình thì vội vàng đứng lên.

“Ngươi……”

Bùi Ngọc vừa thốt ra một chữ thì Lưu Hổ Uy đột nhiên lao tới ôm chầm lấy y.

“Thả ta ra! Thả ta ra mau!” Bùi Ngọc ra sức giãy giụa, lảo đảo bước hụt xuống sông.

Lưu Hổ Uy cười dâm đãng, ôm y không chịu buông tay.

“Tiểu ca giặt đồ ở bờ sông một mình à, có cần ta ở chung với ngươi không?”

Hắn nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Bùi Ngọc: “Sao tay này lại mềm thế? Rốt cuộc ngươi là nam hay nữ vậy? Hay ngươi là nữ giả nam trà trộn vào quân doanh?”

“Ngươi thả ta ra, mau thả ta ra!” Bùi Ngọc ra sức vùng vẫy.

Nhưng y càng giãy giụa thì Lưu Hổ Uy càng ôm chặt hơn: “Ngươi giãy nữa đi, sức yếu thế này mà còn đòi ra chiến trường đánh trận à? Chi bằng ngã vào lòng gia đi, gia sẽ yêu thương ngươi, tuyệt đối không để ngươi thiếu ăn thiếu mặc, ngươi cũng khỏi cần làm việc vất vả trong quân doanh này nữa.”

“Cứu mạng! Cứu mạng!” Bùi Ngọc hét lên.

Lưu Hổ Uy lập tức bịt miệng y: “Bảo bối đừng có kêu, lỡ bị phát hiện thì không hay đâu.”

Bùi Ngọc há miệng cắn tay Lưu Hổ Uy.

“Á!” Lưu Hổ Uy rú lên thảm thiết, muốn hất Bùi Ngọc ra nhưng y cắn rất mạnh, trong miệng xuất hiện mùi máu tươi cũng không chịu nhả.

Hắn đánh mạnh vào vai Bùi Ngọc làm y ngã lăn ra đất.

“Dám cắn ta à! Để xem hôm nay ta có đánh chết ngươi không.”

Nói xong Lưu Hổ Uy túm cổ áo Bùi Ngọc rồi giơ nắm đấm lên.

Bùi Ngọc vô thức nhắm mắt lại, hai tay che trước mặt.

Nhưng nắm đấm không rơi xuống như dự liệu, Bùi Ngọc hé một mắt ra, trông thấy Hàn Phong đứng sau lưng Lưu Hổ Uy từ lúc nào, đang nắm cổ tay hắn.

Lưu Hổ Uy quay đầu trừng Hàn Phong: “Ngươi là ai, mau buông lão tử ra!”

Hàn Phong sầm mặt, bộ dạng lạnh lùng đáng sợ, giơ tay đấm vào mặt Lưu Hổ Uy một cú.

Lưu Hổ Uy sững sờ ngã xuống đất, thậm chí quên cả đánh trả.

Hàn Phong túm cổ áo hắn đấm tới tấp, Lưu Hổ Uy bị đánh không kịp đỡ, đưa tay mò lấy bội đao bên hông.

Bùi Ngọc thấy thế vội vàng đi tới đạp lên tay Lưu Hổ Uy, rút bội đao bên hông hắn ném vào bụi cỏ phía xa.

Thấy Lưu Hổ Uy bị Hàn Phong đánh cho mặt mũi bầm dập, Bùi Ngọc vội vàng nắm tay Hàn Phong: “Hàn Phong, đừng đánh nữa, lỡ đánh hắn chết thì nguy to.”

Hàn Phong đấm vào mắt Lưu Hổ Uy thêm một cú rồi mới đứng dậy.

“Chúng ta về thôi.” Hàn Phong dắt Bùi Ngọc đi.

Lưu Hổ Uy lồm cồm bò dậy từ dưới đất, ôm khuôn mặt đầy máu gào với theo: “Mẹ kiếp! Lão tử sẽ không tha cho các ngươi đâu!”

Hàn Phong nghe tiếng quay đầu lại, buông tay Bùi Ngọc ra định đi tới chỗ hắn, Lưu Hổ Uy lập tức hoảng sợ chạy mất.

Bùi Ngọc đuổi theo nắm chặt tay Hàn Phong: “Chúng ta đi thôi.”

Hàn Phong theo Bùi Ngọc về quân doanh, Bùi Ngọc lấy bông băng cẩn thận lau sạch vết máu trên tay hắn.

Cũng may máu kia là của Lưu Hổ Uy, Hàn Phong không bị thương mà tay chỉ hơi đỏ.

“Thể nào hắn cũng đi mách cho xem.” Bùi Ngọc nói.

“Ta không sợ, sau này gặp hắn lần nào thì ta đánh lần đó.”

Bùi Ngọc nắm chặt tay Hàn Phong: “Đừng nóng, người này cũng chẳng có kết cục tốt đâu.”

Hàn Phong sờ bả vai Bùi Ngọc, muốn kiểm tra thân thể y: “Ngươi sao rồi? Có bị thương không?”

Bùi Ngọc lắc đầu, nắm lấy bàn tay sờ lung tung của Hàn Phong: “Đừng lo, ta không sao hết.”

Hai người ngồi đó, chốc lát sau có hai binh sĩ tới nói Thang Bình gọi Hàn Phong đến lều chính tra hỏi.

Hai người đều biết nhất định là Lưu Hổ Uy đã chạy đi mách với Thang Bình.

Hàn Phong không hề do dự mà đứng dậy đi theo hai binh lính kia, Bùi Ngọc lập tức kéo tay hắn lại: “Ta đi với ngươi.”

Nói xong không đợi Hàn Phong đồng ý, y đi trước tới lều chính của Thang Bình.

Còn chưa vào lều Bùi Ngọc đã nghe thấy tiếng la thảm thiết như heo bị làm thịt vọng ra từ bên trong: “Thượng vị, ngài nhất định phải làm chủ cho ta, tên Hàn Phong kia chưa nói năng gì đã lao vào đánh ta, đúng là ngang ngược phách lối mà!”


“Rõ ràng hắn xem thường kỷ luật quân đội, chẳng thèm coi ngài ra gì.”

Nghe Lưu Hổ Uy nói xấu, Bùi Ngọc lập tức vén màn bước vào.

Trong doanh trướng, Thang Bình ngồi trên ghế cau mày nhìn Lưu Hổ Uy, thấy Bùi Ngọc vào, ánh mắt hai người lập tức chuyển sang y.

“Thượng vị, còn có y nữa, y đã giúp Hàn Phong, chính y ném đao của ta đi khiến ta không thể đánh trả.”

Bùi Ngọc tiến lên, đầu tiên là cung kính chào Thang Bình, sau đó quỳ xuống nói: “Tại sao Hàn Phong lại đánh ngươi, trước mặt Thang soái mà ngươi vẫn mồm loa mép giải, rõ ràng chính ngươi đã ức hiếp ta, Hàn Phong thấy chướng mắt nên mới ra tay thôi.”

“Ngươi nói ta ức hiếp ngươi, ngươi có chứng cứ gì không, rõ ràng là ngươi hợp sức với Hàn Phong đánh ta, thượng vị……”

Lưu Hổ Uy còn chưa nói hết thì Thang Bình đã ghét bỏ phất tay áo: “Thôi, ta còn không hiểu ngươi hay sao, đừng ở đây cãi chày cãi cối nữa.”

“Thượng vị, sao ngài có thể nói ta như vậy chứ,” Lưu Hổ Uy đầu tiên là kinh ngạc, sau đó bắt đầu khóc lóc om sòm, “Thượng vị, ta đã theo ngài biết bao lâu, không ngờ trong lòng ngài ta chính là kẻ như vậy, ngài…… ngài thật làm ta đau lòng quá đi.”

Thang Bình chỉ liếc Lưu Hổ Uy một cái chứ không nói gì.

Đúng lúc này, Hàn Phong tới.

Hắn quỳ xuống cạnh Bùi Ngọc rồi hành lễ với Thang Bình.

Trông thấy Hàn Phong, Lưu Hổ Uy lập tức chỉ vào hắn nói: “Thượng vị, chính hắn đã đánh ta đấy ạ.”

Hàn Phong vừa đến, vẻ mặt Thang Bình trở nên nghiêm nghị: “Ngươi đánh hắn à?”

“Vâng.” Hàn Phong thừa nhận chẳng chút do dự.

“Tại sao?”

“Hắn ức hiếp đệ đệ ta, tất nhiên ta phải đánh hắn rồi.”

Lưu Hổ Uy cãi lại: “Ngươi nói ta ức hiếp đệ đệ ngươi, ngươi có chứng cứ gì không? E là người này không phải đệ đệ ngươi mà là tình nhân của ngươi mới đúng.”

“Ngươi đừng nói bậy,” Bùi Ngọc lập tức ngắt lời Lưu Hổ Uy, “Ngươi có chứng cứ không?”

“Ồ, hoảng rồi chứ gì, xem ra ngươi và Hàn Phong thật sự có quan hệ mờ ám với nhau.”

Bùi Ngọc lười nói nhảm với Lưu Hổ Uy, quay sang nói với Thang Bình: “Thang soái……”

Bùi Ngọc còn chưa nói hết thì Hàn Phong bên cạnh đã ngắt lời y: “Bùi Ngọc đúng là người của ta, trước khi chúng ta đi lính đã ở bên nhau rồi.”

Bùi Ngọc sững sờ nhìn Hàn Phong, hai người còn lại cũng vậy.

Lưu Hổ Uy lập tức chỉ vào Hàn Phong nói: “Thượng vị, ngài thấy ta nói đúng chưa, quả nhiên tên này là đoạn tụ, trong quân doanh sao có thể chứa chấp người như hắn được chứ.”

“Ta không phải đoạn tụ, ta chỉ thích A Ngọc thôi.”

“Y là nam, ngươi thích y không phải đoạn tụ sao, ngươi còn giảo biện à!”

“Ta lặp lại lần nữa, ta không phải.”

“Thôi đừng ồn nữa!” Thang Bình dằn mạnh quyển sách xuống bàn, thở dài một hơi rồi lầm bầm, “Chuyện này là sao chứ!”

“Hàn Phong, ngươi vô cớ đánh tướng sĩ, theo kỷ luật quân đội phải chịu phạt ba mươi gậy, người đâu, dẫn hắn đi cho ta.”

Nghe Thang Bình đòi phạt Hàn Phong, Bùi Ngọc lập tức luống cuống: “Thang soái, chuyện không phải như Lưu Hổ Uy nói đâu……”

“Ngươi im đi, còn nói nữa ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi quân doanh đấy.”

Binh sĩ áp giải Hàn Phong ra ngoài, Bùi Ngọc lập tức đuổi theo.

Mấy binh lính kia cầm gậy đánh vào người Hàn Phong, Bùi Ngọc muốn đi theo nhưng bị các binh lính khác giữ chặt.

Gậy nện xuống như mưa, từ đầu đến cuối Hàn Phong vẫn ưỡn thẳng lưng, trong miệng không phát ra âm thanh nào.

“Hàn Phong……” Chẳng mấy chốc Bùi Ngọc đã rơi lệ đầy mặt.

Lưu Hổ Uy đi ra doanh trướng, đến cạnh Bùi Ngọc nói: “Đây là cái giá mà các ngươi phải trả vì chọc giận ta, nhớ cho kỹ, đây mới chỉ là khởi đầu thôi, cuộc sống sau này của ngươi sẽ tốt hơn nhiều.”

Bùi Ngọc vẫn nhìn Hàn Phong, hai mắt đỏ bừng, oán hận sục sôi trong lòng: “Được, vậy chúng ta cứ chờ xem rốt cuộc ai mới không được sống tốt.”

Lưu Hổ Uy hừ lạnh bỏ đi.

Đánh xong ba mươi gậy, Bùi Ngọc lập tức chạy tới đỡ Hàn Phong lảo đảo sắp gục, Hàn Phong định mở miệng trấn an y, ai ngờ phun ra một ngụm máu tươi lên người Bùi Ngọc, sau đó hôn mê trong lòng y.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận