Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 37: 37: Giáo Sư Thẩm Biết Hết



Beta bởi YourThw (ノ≧∇≦)ノ ミ
===
Tài xế taxi kinh nghiệm nhiều, biết ghế sau luôn là nơi xảy ra muôn vàn câu chuyện ly kỳ đặc sắc.

Nếu nó có thể nói, chắc chắn sẽ là một quyển bách khoa toàn thư truyện xưa tích cũ.
Tài xế là một bác trai lớn tuổi gốc Thượng Hải.

Sau khi khách báo địa điểm, ông ấy quen miệng muốn bắt chuyện hỏi han vài câu, nhưng vì thấy bộ đôi hành khách lần này không hé môi nửa lời, bầu không khí trên xe im lặng như tờ, nói dài nói dai khéo lại thành vô duyên.

Ông biết có nhiều khách không thích bị làm phiền, nghe tài xế lải nhải là báo cáo về tổng đài ngay.
Đường xá thông thoáng, tình trạng mặt đường tốt, không ùn tắc cũng không có tai nạn, tài xế bảy phần tập trung lái xe ba phần ngó nghiêng đánh giá hai vị khách nữ phía sau.

Thường thì ông chỉ cần liếc một cái đã đoán ra quan hệ của khách lên xe.

Nhưng về phần hai người phụ nữ xinh đẹp này; một người trạc hai mấy, còn một người hơi đứng tuổi lại không dễ đoán.
Nhìn vào kính chiếu hậu, hai người đằng sau ngồi cách nhau một khoảng không xa không gần, thi thoảng mới quay sang nhìn hay trao đổi một hai câu, nhưng trông không giống đang giận dỗi hay có mâu thuẫn lắm.

Ông bác biết bây giờ thể loại cặp đôi đa dạng, nam – nữ có mà nam – nam, nữ – nữ cũng có, vì thế không khỏi giật thột, len lén liếc hai vị khách này lần nữa, ê hết da đầu than thầm trong bụng rằng: đụng phải thứ dữ rồi.
Thói quen, có thể làm người ta chết lặng.
Ngược lại, hai người phụ nữ trên xe chỉ lẳng lặng ngồi ngay ngắn tại chỗ, không có bất kỳ hành động nào khác thường, chỉ xoay đầu nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh hoặc nhìn thẳng về phía trước, ấy vậy mà lại có thể rút cạn không khí trên xe, đúng thật là hiếm thấy.

Bác tài tự hỏi, ngoài kia có gì đẹp lắm sao.
Đến lúc xe dừng lại chờ đèn xanh, ông mới ngó nghiêng ra ngoài nhìn thử, ngoại trừ xe cộ và người qua lại thì chỉ còn nhà cửa và đèn đường.
Nhìn tới nhìn lui mà chả thu hoạch được gì, bác tài bực mình với tay mở radio.
Trên đài vang lên một bài hát tiếng Anh, giọng ca sĩ vừa nội lực vừa bay bổng.
“If loving you is wrong, I dont wanna be right.
If being right means being without you, Id rather be wrong during life.


Nói tóm lại ý chính là: Nếu yêu người là sai thì tôi không muốn đúng.

Nếu “đúng” là một cuộc sống thiếu đi người, thì tôi chấp nhận sai cả cuộc đời.
Hồ Lại nghe vậy, siết chặt tay Thẩm Chứng Ảnh, quay sang chớp mắt nhìn cô.
Tâm tư hiện rõ qua từng câu hát: Yêu người, nếu người thấy đó là sai, tôi cũng mặc, sai thì cứ để cho nó sai.

Còn nếu người cảm thấy điều đó không sai thì may quá, tôi yêu người, tóm lại là tôi yêu người.
Đôi mắt ướt trong veo, con ngươi ngời sáng khiến cho Thẩm Chứng Ảnh càng thêm căng thẳng.

Vì thế cô dứt khoát quay đầu không nhìn Hồ Lại nữa, nhưng cũng không rụt tay về, thoát khỏi cái siết tay rất chặt kia.

Vậy nên đến lúc xuống xe, không thể cứ tiếp tục nắm mãi không buông được, Thẩm Chứng Ảnh cứ thấy thiêu thiếu thứ gì đó, trong lòng hụt hẫng, mà trên tay cũng vậy.
Nhiệt độ những ngày giao mùa từ thu sang đông ở Thượng Hải năm nay lên xuống thất thường, cũng giống như trái tim cô Thẩm vậy.
“Giáo sư Thẩm~~”
Đang mải dõi theo bóng taxi rời đi, bất thình lình nghe thấy tiếng ai gọi mình bằng giọng điệu vô cùng trêu chọc, Thẩm Chứng Ảnh cứ ngỡ cô bé kia vẫn còn ngoái lại nhìn mình bèn hốt hoảng xoay người lại nhưng hóa ra…!Người đứng đằng đó không phải con trai cô thì còn ai vào đây nữa.

Giang Ngữ Minh đút hai tay trong túi, bĩu môi nhìn xe taxi, nhăn mặt gọi mẹ.
“Làm mẹ anh giật cả mình, cứ tưởng có con khỉ đầu chó nào xổng ra chứ”.
“Khỉ đầu chó??? Mới có mấy ngày không gặp, giáo sư Thẩm chuyển sang chơi map mở rộng của Thế giới động vật sao? Thử hỏi trên đời này làm gì có con khỉ đầu chó nào tuấn tú như vậy không?”
Thẩm Chứng Ảnh vỗ vai con trai, “Chà, đang có một con ngay trước mặt mẹ đây này.

Sao con lại ở đây?”
“Con thấy mẹ bước đi mà cứ lưu luyến không nỡ vào nhà, miệng thì cười tươi như hoa, sợ chẳng may hoa tuôn ra nhiều quá lại ngập cả khu phố nên mới đặc biệt ra đón mẹ”.
Thật ra lúc Giang Ngữ Minh xuống lầu, cậu ta mới phát hiện trong nhà chưa mở đèn, nhắn tin cũng không ai trả lời, vừa lúc bắt gặp Thẩm Chứng Ảnh xuống xe nên cậu ta đứng như trời trồng ở đó chờ mẹ một lát.
Cũng không hẳn là chờ một lát, gần đây hành tung của mẹ thất thường, đi ra ngoài nhiều lại còn hay cười hay nói, lúc ở nhà với mình cũng thường xuyên xem điện thoại.
Điện thoại reng, mẹ cười.

Điện thoại không reng, mẹ lại quay ra ngóng trông.
Chắc chắn là có vấn đề.
Nếu không phải vay nóng bị giang hồ dí theo đòi thì chỉ có thể là đang yêu.
“Mẹ mới đi đâu về vậy, người ngồi trong xe là ai?” Giang Ngữ Minh chỉ thấy trong taxi có người nhưng không thấy rõ đó là ai, ngay cả nam hay nữ cũng không biết.

Mẹ ra khỏi xe rồi vẫn không buồn lên lầu, chỉ đứng đó nhìn xe quay đi.
Vấn đề thật sự nghiêm trọng.
“À, mẹ có nói với con chuyện tham gia chương trình thử nghiệm cho sản phẩm mới của bên đơn vị hợp tác vào thứ năm hàng tuần rồi mà.

Trên xe là người phụ trách liên lạc giữa mẹ với công ty, người ta bắt xe đưa mẹ về.

Còn cần mẹ báo cáo gì nữa không đây?” Thẩm Chứng Ảnh ăn ngay nói thật, dưới ánh sáng của ngọn đèn dưới hành lang, cô nheo mắt nhìn Giang Ngữ Minh, trên mặt cậu ta ngoại trừ tò mò thì không có biểu hiện kỳ quặc nào khác.
Giang Ngữ Minh quẹt quẹt mũi, hậm hực nói: “Sao nhìn mẹ tươi vui hớn hở vậy, có chuyện gì vui sao?”
“Còn anh, làm gì mà nhìn cáu bẳn thế hử, có chuyện gì đây ông tướng?”
Con mình mình hiểu, tuổi trẻ lúc nào cũng có trăm ngàn hoạt động vẫy gọi, chưa kể có người yêu một phát là chỉ muốn rúc vào thế giới riêng của đôi ta, cuối tuần không có lịch trình vẫn thích lăng quăng trên trường.

Tự dưng hôm nay lại chạy về nhà tìm mẹ, nếu không phải bị giảng viên mắng vốn thì chỉ có thể là bể tình dậy sóng.

Giang Ngữ Minh theo học trường trực thuộc hệ thống Đại học H từ bé, thầy cô ở đó ai cũng biết Thẩm Chứng Ảnh.

Mỗi khi có chuyện, Giang Ngữ Minh còn chưa kịp về nhà biện hộ mô tê gì sất thì giáo viên đã mách mẹ cậu ta rồi.

Ngẫm lại công tác giảng dạy trên trường dạo này không có biến gì lớn, kiểu này chắc là hục hặc với bạn bè hay người yêu gì đó thôi.
“Hầy, thôi mẹ đừng nhắc nữa, con thật sự không hiểu nổi phụ nữ”.

Giang Ngữ Minh sĩ diện, còn đang định than thân trách phận thì nghe mẹ hỏi thăm, cậu ta mới sực nhớ hôm nay là ngày mẹ mình đến đơn vị hợp tác – cũng chính là Viện khoa học kỹ thuật Côn Luân – thì càng xấu hổ chẳng dám mở miệng kể khổ nữa.
Giang Ngữ Minh không muốn nói, Thẩm Chứng Ảnh cũng không ép, vỗ vai nhắc con trai đi thay quần áo nghỉ ngơi.
Mãi đến khi Giang Ngữ Minh từ phòng tắm bước ra, thấy mẹ mình đi rót nước vẫn không quên ôm điện thoại theo, trong bụng lập tức cảm thấy chông chênh.

Từ trước đến nay, mỗi khi Giang Ngữ Minh ôm điện thoại vừa ăn cơm vừa nhắn tin với người yêu, mẹ cậu ta thấy một lần là trêu một trăm lần, bây giờ phong thuỷ xoay chuyển, Giang Ngữ Minh mới hiểu cảm giác hụt hẫng là như thế nào.
Rốt cuộc có phải mẹ tìm thấy mùa xuân thứ hai hay không, Giang Ngữ Minh cũng chưa dám chắc.
“Mẹ, con thấy mẹ hết thương con rồi”.

Giang Ngữ Minh dựa tường, mặt mũi ỉu xìu ấm ức nhìn Thẩm Chứng Ảnh, “Thấy con trai rứt ruột đẻ ra buồn xo mà không thèm hỏi han một tiếng, toàn lo ôm điện thoại thôi, chẳng lẽ điện thoại còn quan trọng hơn cục vàng của mẹ sao?”

“Chẳng phải anh vừa bảo là đừng hỏi nữa, tôi tôn trọng ý kiến của anh đến thế anh còn không vừa lòng à? Đúng là không hiểu nổi đàn ông”.

Hồi bé mỗi lần mẹ hỏi han thì vùng vằng không chịu nói, toàn là chê mẹ phiền; bây giờ lớn phổng rồi lại quay sang làm nũng với mẹ.

Thẩm Chứng Ảnh buồn cười, xoa đầu Giang Ngữ Minh, nói: “Nói mẹ nghe xem có chuyện gì, có phải cãi nhau với người yêu không?”
“Cũng không hẳn là cãi nhau, em ấy trượt phỏng vấn bên Côn Luân nên giận lây sang con”.

Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến là lại rầu.

Giang Ngữ Minh thấy mình oan kinh khủng, “Đầu đuôi cũng do cô ấy muốn con cùng đi phỏng vấn, nằng nặc đòi con phải đưa đi cho bằng được, không đưa thì bị dỗi.

Làm tròn bổn phận tới nơi tới chốn, cuối cùng vẫn bị dỗi? Tại sao làm đàn ông lại khó khăn như vậy, cái gì cũng đổ lên đầu đàn ông?”
Thì ra đây là chuyện điểm huyệt cười cô bé kia cả nửa ngày trời, chẳng hiểu có gì hay mà cười, nếu Hồ Lại biết diễn biến kế tiếp, phỏng chừng lại cười thêm nửa ngày nữa.

Thẩm Chứng Ảnh thấy con mình lẫn cô bé kia đều còn trẻ con vô cùng.

“Hôm nay người liên lạc giữa mẹ và đơn vị hợp tác cũng nhắc đến việc này, lần sau nhớ chú ý một chút.

Một số đơn vị khi tuyển dụng rất chú ý tiểu tiết, nhất là đối với ứng viên mới ra trường.

Tin trên mạng nói chuyện người thân hộ tống đi học hay đi phỏng vấn là chuyện bất bình thường, ảnh hưởng không tốt đâu”.
“Con nào có dè”.
“Con cũng đừng can thiệp quá sâu.

Không phải bạn gái yêu cầu gì mình cũng làm theo, dù sao con cũng lớn hơn con bé, có một số việc con bé xử lý còn vụng, nhưng hẳn là con kham được.

Không phải người yêu bảo gì làm nấy là tốt đâu”.
Giang Ngữ Minh bĩu môi, bất mãn nói: “Con cũng phải chịu trách nhiệm sao?”
“Mù quáng chấp hành mệnh lệnh, không có lập trường thì gọi là gì?”
Giang Ngữ Minh nằm vật ra sô pha, lăn lộn: “Mới nhìn trông điềm đạm độc lập là thế, ai mà ngờ…!Không phải con nói xấu người yêu đâu, nhưng em ấy còn trẻ con hơn cả người yêu cũ của con nữa”.
“Anh đang nói xấu con bé đấy”.
Thẩm Chứng Ảnh cầm ly nước muốn về phòng thì bị Giang Ngữ Minh cản lại.
“Nói xấu người yêu với mẹ ruột thì không tính là nói xấu.

Mẹ đừng đi, con còn chưa nói xong cơ mà”.
Không giống như những bà mẹ khác, Thẩm Chứng Ảnh không có hứng thú tìm hiểu tình yêu tình ái của con trai.

Đặc biệt là sau khi chứng kiến con trai anh anh em em ngọt xớt với người yêu ngay trong trường, mỗi lần nghĩ đến là lại xấu hổ buốt hết cả da đầu.
Giang Ngữ Minh thở dài: “Con đúng là mù mà, lúc đó chập mạch rồi nên mới cho rằng người yêu cũ tính tình trẻ con, không đạt tiêu chuẩn đại tỷ tỷ.

Rõ ràng người cũ trưởng thành hơn người mới nhiều”.
Thẩm Chứng Ảnh cười trừ, ngồi lên sô pha, “Anh cũng đam mê hình mẫu đại tỷ tỷ sao?”
“Ai mà không thích đại tỷ tỷ? Mẹ không biết đâu, trend bây giờ là đại tỷ tỷ, nam hay nữ gì cũng chuộng”.

“Bao nhiêu tuổi thì được tính là đại tỷ tỷ?”
“Chắc là dưới tám mươi”.
“…”
“Thật là”.

Giang Ngữ Minh ngửa đầu nhìn mẹ.

Thấy Thẩm Chứng Ảnh không đeo kính, cậu nói: “Mẹ đúng là sáng suốt, lấy mắt kính với bao tải che đi vẻ đẹp trời cho, nếu không thế nào cũng bị một đám nhóc con lóc chóc bám đuôi.

Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”.
“…!Vậy còn anh thì sao, cớ gì lại đi chia tay người yêu cũ, bởi vì cô nàng không đạt đến cấp độ đại tỷ tỷ à? Hay tại vì xuất hiện một em gái xinh tươi mơn mởn thích anh, anh mon men ăn vụng rồi bị phát hiện?”
“Nói thế nào nhỉ?” Giang Ngữ Minh cẩn thận sắp xếp từ ngữ, nghiêm túc nói.

“Có nhiều nguyên nhân lắm.

Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất chính là, con trai mẹ cảm thấy người cũ không thích con trai mẹ là bao.

Còn em người yêu bây giờ rất đơn giản, mỗi lần nhìn thấy con là hai mắt cô ấy sáng bừng lên, con biết như vậy nghĩa là bạn gái quan tâm mình, trân trọng mình.

Còn người yêu cũ à, thái độ dửng dưng lắm, cô ta cho là phải để người khác sáng mắt lên khi thấy cô ta thì mới hợp lý”.
Thẩm Chứng Ảnh phì cười, tự dưng trong đầu cô lại hiện lên gương mặt yêu kiều của Hồ Lại.
“Ôi thôi mẹ đừng cười.

Con thừa nhận con mắc thói sĩ diện hão, nhưng ai mà chẳng mong mình là người đặc biệt nhất trong mắt người yêu chứ.

Trong mắt người yêu cũ, con thấy mình chỉ là một trong muôn ngàn chúng sinh tầm thường”.
Thẩm Chứng Ảnh vẫn tủm tỉm cười, “Xuất sắc đến thế cơ à? Trông có xinh lắm không?”
“Xinh lắm mẹ ạ, xinh như tiên tử ấy.

Dù có đứng giữa đám đông vẫn nổi bần bật”.
“Có ảnh ở đây không?”
“Không có, tụi con quen chưa được bao lâu, chắc chỉ một tháng là cùng.

Thường thì con gái hay thích chụp ảnh phải không, nhưng người yêu cũ của con không ham selfie cũng không có hứng chụp con.

Đúng là con người mâu thuẫn thật, nhìn ai suốt ngày chụp choẹt thì khó chịu, mà không chụp thì lại thấy lạ”.
Thẩm Chứng Ảnh đánh một phát lên đùi của Giang Ngữ Minh, nói: “Quá lắm rồi.

Sao tôi lại dạy con thành ra một thằng như thế này không biết”.
“Ơ ơ ơ, giáo sư Thẩm, mẹ có phải mẹ ruột của con không thế?”
“Không phải.

Anh là hàng khuyến mãi tặng kèm lúc tôi đi mua đồ”.
“Đừng tưởng là con không biết, mẹ không chơi game online, mẹ chỉ thích…!Hì, mấy cái game ecchi 18+”.

Giang Ngữ Minh nhướng mày, cậu ta biết sở thích thầm kín của mẹ mình.
Bị con trai nói toạc chuyện mình chơi game mát mẻ, Thẩm Chứng Ảnh đỏ mặt.

Trong nhà chỉ có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, đều là người thông minh, rất nhiều chuyện trong lòng đều hiểu rõ nhưng không lựa chọn nói ra.

Được đà, Thẩm Chứng Ảnh tiếp lời con trai: “Nếu anh đã biết thì tôi cũng không giấu anh làm gì nữa.


Năm đó tôi đi mua một cái đĩa CD Sentimental Graffiti, anh là hàng tặng kèm cái đĩa đó”.
“Sentimental Graffiti? Thôi thôi cho con xin, có mà là Mama wa Doukyuusei 2 thì có”.
Thẩm Chứng Ảnh cười cười, sau đó hỏi lại Giang Ngữ Minh: “Còn giữ ảnh nào của người yêu cũ không?”
“Để con thử tìm xem, con nhớ còn vài tấm ảnh chụp trộm”.

Giang Ngữ Minh lục tung mọi album trong điện thoại nhưng không tìm được tấm nào, trên WeChat thì cậu ta đã block Hồ Lại từ lâu.

“Xem ra Tử Toàn xóa sạch cả rồi, con không tìm thấy nữa”.
“Vậy thôi”.

Trong lúc chờ con trai thao tác trên điện thoại, bất giác Thẩm Chứng Ảnh hơi căng thẳng.

Mình có thật sự muốn xem không? Thú thật là hơi có, nhưng mà không quá mặn mà.
Không muốn tiếp tục đề tài này thêm nữa, cô Thẩm đứng dậy chuẩn bị quay về phòng, “Minh Minh, mẹ mừng là con tin tưởng tâm sự với mẹ chuyện tình cảm.

Nhưng không phải con trai thường hay tâm sự chuyện yêu đương với anh em chiến hữu à? Sao mẹ lo con không có bạn quá đi mất”.

“Con có anh em, có cả chiến hữu, nhưng bọn nó không giống mẹ.

Mấy ông đó toàn là dân t*ng trùng lên não, nói tới nói lui một hồi là lại vòng về chuyện ấy, chán chết đi được.

Đàn ông thì cũng là con người, con cũng có nhu cầu tình cảm chứ đâu phải cái máy đóng cọc.

Cho nên chỉ có mẹ mới hiểu con thôi”.
Vỗ vỗ mặt con trai, Thẩm Chứng Ảnh nói: “Thật ra mỗi lần nghe con nói mấy chuyện này, cảm xúc trong lòng mẹ đều rất phức tạp”.
“Mẹ, con sẽ không có vợ quên mẹ đâu”.
“Không phải, tôi thấy cắn rứt lương tâm thôi”.
“Mẹ!”
“Thời gian trải lòng cùng mẹ kết thúc, ngủ sớm đi.

Muốn đi được cùng nhau lâu dài thì phải cảm thông cho nhau, mình là đàn ông, phải rộng lượng và chăm sóc cho người yêu nhiều hơn”.
Sau khi Thẩm Chứng Ảnh về phòng, một loạt tin nhắn đến đều là từ Hồ Lại.

Con bé phàn nàn với mình rằng ngày mai phải đến công ty họp đột xuất nên không đi tập huấn được, nhặng xị lên như thể trời sắp sập đến nơi.
Thẩm Chứng Ảnh vuốt cằm, gõ một hàng chữ rồi gửi đi: Hình như em từng nói rằng em có quen vài người phải không, thế sao lại quyết định chia tay vậy?
Hồ Lại trả lời gần như ngay tức khắc.
Hồ Lai Lai: Lý do chia tay cơ bản nhất là vì hết thích thôi.

“Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu”, còn cụ thể hơn thì em không nhớ.

(Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu: Người bỏ ta đi mất, ngày hôm qua không thể giữ lại.

– trích bài Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân của Lý Bạch).
Hồ Lai Lai: Giáo sư Thẩm, nãy giờ em nói nhiều như vậy, cô lại đi hỏi về người yêu cũ của em? Em giãy đành đạch cho cô xem.
Hồ Lai Lai: Nếu ngày mai không gặp được nhau, liệu cô có thể nghĩ về em một chút không?
===
Tác giả có điều muốn nói:
Hồ Lại: Mí mắt giật, có người nói xấu mình.
Giang Ngữ Minh: Ấy là đang nói tốt.
Thẩm Chứng Ảnh: Haha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận