Dạ thị.
Đứng trước cái công ty to lớn ngút ngàn thế này đúng là choáng ngợp thật đó!
Bạch Cửu Ngôn bước vào sảnh lớn, cô nhìn qua nhìn lại, bây giờ thế nào đây? Không có ai để mình hỏi hết.
Đang loay hoay ngó nghiêng ngó dọc tìm người hỏi đường, bỗng nhiên phía sau cô truyền đến một giọng nói của phụ nữ.
– Cô cần gì sao? Hình như cô không phải nhân viên ở đây thì phải?
Cô nhân viên với dáng người cao ráo, eo thon mông to, gương mặt có phần sắc sảo và mái tóc dài tém gọn qua một bên nhìn Bạch Cửu Ngôn rồi lạnh lùng nói.
– A, vâng.
Tôi đến đây là để tìm Dạ Minh Hàn…
Bạch Cửu Ngôn vẫn chưa kịp nói hết câu mà cô nhân viên kia đã bật cười, giọng điệu như kiểu chế nhạo và khinh bỉ Bạch Cửu Ngôn:
– Cô là ai mà lại dám gọi thẳng tên Tổng Giám đốc như vậy? Ha…lại là những con người không biết điều mà đi đến đây quấy rầy anh ấy sao?
Lông mày cô hơi nhíu lại nhưng rồi Bạch Cửu Ngôn lại khẽ mỉm cười nở nụ cười ôn hòa:
– Xin lỗi cô, tôi cần gặp anh ấy, tôi đến đây làm gì không quan trọng.
Làm phiền cô chỉ đường giúp tôi.
Nghe thấy Bạch Cửu Ngôn tươi cười như vậy, cô nhân viên đó mặt tối sầm lại, nhìn từ trên đến dưới Bạch Cửu Ngôn rồi nói:
– Hạng gái như cô tôi đã gặp qua nhiều rồi, đừng tỏ vẻ trong sáng thuần khiết, muốn gặp Tổng Giám đốc sao? Nực cười!
– Cô à, tôi…
– Thiếu phu nhân?
Thư ký Đinh từ trong thang máy bước ra, anh ta nhìn thấy Bạch Cửu Ngôn thì mỉm cười.
– Chào anh.
Bạch Cửu Ngôn gật đầu chào.
Cô nhân viên kia nghe thấy ba chữ thiếu phu nhân từ thư ký Đinh thì chết trân tại chỗ, miệng lắp bắp nói:
– Thiếu…thiếu phu nhân?!
Thư ký Đinh nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng, anh nghiêm giọng nói:
– Công ty chúng tôi từ bao giờ lại tuyển người vô giáo dục và mất lịch sự như cô vậy? Chuyện này tôi sẽ báo cáo lại với Dạ tổng, cô chờ mà dọn đồ cuốn gói biến đi.
Nói rồi thư ký Đinh quay lại tươi cười với Bạch Cửu Ngôn, thái độ hoàn toàn khác lúc nãy rồi đưa cô đi để lại người nhân viên toát mồ hôi lạnh đầy người đứng đó.
Kiếp này coi như bỏ rồi!
Ở phòng chờ.
– Thiếu phu nhân, cô ở đây đợi Dạ tổng một chút nhé, cậu ấy đang họp, có lẽ là gần xong rồi.
Thư ký Đinh nhìn đồng hồ trên tay rồi nói.
– Ừm, cảm ơn anh nhé!
Cô cúi đầu cảm ơn khiến cho thư ký Đinh luống cuống cả lên.
– Ấy ấy! Thiếu phu nhân cô không cần phải làm thế đâu, giám đốc biết là chết tôi đấy! Vậy thôi tôi đi trước nhé, tạm biệt!!!
Thư ký Đinh xua tay ba giò bốn cẳng chạy đi mất hút.
Nhỡ mà Dạ Minh Hàn nhìn thấy Bạch Cửu Ngôn đứng cúi người cảm ơn anh ta như vậy thì chỉ có nước chết thôi.
Bạch Cửu Ngôn ngơ ngác, cô đi lại ngồi xuống sofa rồi ngắm nhìn nội thất trong phòng này.
Mọi thứ trang trí rất hài hòa và đẹp mắt.
Bây giờ cũng đã bảy giờ tối rồi, không biết Dạ Minh Hàn trước đó đã ăn gì chưa nhỉ? Công sức cô đi đến đây quả thật rất tốn kém đó.
Hôm nay xui xẻo thế không biết, cứ bị chế nhạo là loại phụ nữ đó, ha…nghĩ đến cũng thấy tức cười thật.
Cô tựa người vào ghế rồi nhắm mắt lại, vì sự mệt mỏi ấy rồi cũng thiếp đi lúc nào không hay.
Cho đến tận bảy giờ bốn mươi, Dạ Minh Hàn mới họp xong.
Nghe thư ký Đinh báo lại việc Bạch Cửu Ngôn đến đây và việc cô bị cô nhân viên kia nói những lời lẽ khó nghe.
Dạ Minh Hàn vô cùng tức giận mà sa thải luôn ngay lập tức chứ không nghĩ nhiều.
Anh bước vào trong phòng thì nhìn thấy Bạch Cửu Ngôn dựa người vào sofa ngủ, trên bàn còn có một hộp cơm nữa.
Cô gái này mang đến cho mình sao?
Bỗng dưng trong lòng anh có chút vui vui, Dạ Minh Hàn bước tới, anh ngồi xuống ngay cạnh cô.
Cảm giác được có người ở gần, Bạch Cửu Ngôn chầm chậm mở mắt ra.
Cô nhìn thấy anh thì giật mình ngồi bật dậy ngay ngắn.
– Đến từ lúc nào?
Dạ Minh Hàn nói, giọng điệu vẫn lạnh lùng như thường.
– Chắc là bảy giờ…A! Vì đợi lâu quá nên có lẽ đồ ăn đã nguội mất rồi.
Sự hụt hẫng hiện rõ trên mặt cô, Dạ Minh Hàn với tay mở hộp cơm ra.
Bên trong được trang trí vô cùng gọn gàng và đẹp mắt nữa.
– Em làm rồi mang đến cho tôi?
Bạch Cửu Ngôn gật đầu.
– Tôi nghĩ anh sẽ đói nếu như làm việc quá trễ, cũng có thể là anh đã ăn rồi.
Chỉ là tôi muốn làm tròn bổn phận một chút nên mang đến cho anh thôi.
– Vì bổn phận chứ không phải vì tôi sao…?
Dạ Minh Hàn lẩm bẩm nói nhỏ.
– Hửm?
– Không có gì.
Biết thế tại sao không nói với cô ta em là vợ tôi?
Mi mắt cô hơi cụp xuống, là thư ký Đinh đã báo lại cho anh biết chuyện đó à? Bạch Cửu Ngôn thấp giọng nói:
– Tôi không muốn lạm dụng danh phận đó, nó vốn chẳng phải của tôi.
Dạ Minh Hàn im lặng.
Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa chấp nhận được mình là vợ anh hay sao?! Tâm trạng anh bỗng dưng xấu đi một chút, cái cô gái ngốc này…bực mình thật đấy!
“?”
Nhìn thấy vết bầm tím nhạt trên mặt Bạch Cửu Ngôn, Dạ Minh Hàn cau mày:
– Mặt em bị làm sao đấy?
Nghe thấy vậy Bạch Cửu Ngôn có chút lo lắng, cô quay mặt đi, một tay đưa lên che mặt mình lại.
– Không…không có gì đâu, chỉ là bị ngã thôi…
Sắc mặt anh tối sầm xuống, cô gái này tưởng anh là con nít ba tuổi hay sao? Rõ ràng kia không phải là vết thương do bị ngã.
Cảm giác được sự tức giận và khí lạnh từ Dạ Minh Hàn, Bạch Cửu Ngôn có chút run rẩy.
– Em quay qua đây cho tôi xem.
Dạ Minh Hàn hung hăng kéo tay cô ra rồi xoay mặt Bạch Cửu Ngôn lại.
– Là ai đã đánh em? Bạch Cửu Ngôn, em mau nói cho tôi biết!
Ngữ điệu của anh cực kỳ đáng sợ, đây là lần đầu tiên Bạch Cửu Ngôn nhìn thấy mặt này của anh luôn đấy, Dạ Minh Hàn…tức giận vì nhìn thấy vết thương trên mặt mình sao?
Cô sững sờ, người đàn ông kia…quan tâm đến mình? Hay là do cô ảo tưởng? Mặc kệ là vì cái gì, bây giờ tâm trạng của Bạch Cửu Ngôn cô cũng rối bời và khó chịu lắm, nước mắt cô không kiềm chế được mà rơi xuống.
– Là…là Tần Du Du…hức…tôi vô tình gặp cô ta ở bến xe, đột nhiên cô ta nổi điên lên rồi đánh tôi.
Tôi có làm gì sai đâu chứ? Tại sao ai cũng đối xử với tôi như vậy? Chẳng lẽ tôi sinh ra đã là điều sai trái rồi sao?
Biết rõ chả là gì với nhau nhưng đột nhiên Bạch Cửu Ngôn lại rất muốn kể hết ra cho anh nghe, mách lẻo là không tốt nhưng Dạ Minh Hàn cũng chẳng biết rõ gì cả, nếu thật sự anh có một chút quan tâm đến thì thật nhẹ lòng khi anh chịu lắng nghe mình.
Sự phẫn nộ trên gương mặt Dạ Minh Hàn phút chốc tan biến, anh nhẹ nhàng gạt đi dòng nước mắt lăn dài trên má cô, bàn tay to lớn ấy áp lên gò má Bạch Cửu Ngôn khẽ xoa nhẹ, giọng anh trầm thấp vang lên nhưng vẫn chứa vài sự khó chịu:
– Tôi sẽ cho ả điên đó chịu gấp đôi sự uất ức của em, mọi thứ đều sẽ trả lại hết cho cô ta nên là nín nhé? Không được khóc nữa.
Đôi mắt to tròn ngấn lệ long lanh nhìn Dạ Minh Hàn, Dạ Minh Hàn đang…dỗ mình sao? Không có mơ chứ???
Thấy Bạch Cửu Ngôn đã nín khóc, cô cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, anh rút tay ra khỏi mặt cô, ánh mắt đảo đi chỗ khác.
Hừm…có cần phải đáng yêu đến thế không? Mặt mềm mềm cứ như là bánh bao ấy, còn nhìn nữa chắc anh không nhịn được mà cắn người ta quá.
– Em đợi tôi một chút.
Nói rồi Dạ Minh Hàn đứng dậy, anh đi ra bên ngoài.
Bạch Cửu Ngôn nhìn theo bóng lưng anh.
Hai má cô đỏ ửng lên, nhiệt độ lòng bàn tay của Dạ Minh Hàn lúc nãy rõ ấm, bây giờ cũng không biết là do nhiệt độ cơ thể mình hay nhiệt độ lòng bàn tay Dạ Minh Hàn mà mặt mình lại nóng như thế nữa.
Đúng là vô dụng thật đó, có nhiêu đó chuyện mà cũng không xử lý được nữa vậy thì đòi đâu ra muốn sống một cuộc sống an nhàn thanh bình? Bản thân rõ ràng là đã có chút phụ thuộc vào Dạ Minh Hàn luôn rồi, làm phiền đến cuộc sống của anh như vậy thật sự không tốt chút nào..