Edit: Ry
Túc Úc đi học về thì thấy thợ tới nhà mình sửa TV. Cậu nhóc kinh ngạc đứng nhìn người ta sửa, còn chỉ vào TV hỏi: “Sao cái này lại hư được ạ?”
Thợ sửa bảo: “Cháy mạch bên trong. Mấy hôm trước trời mưa, chỗ này có sét đánh, mọi người dùng điện nhớ chú ý an toàn nhé.”
Ông chú xách cái thùng dụng cụ đi tới một bên khác, cầm điều khiển từ xa lên thử: “Điều khiển này nhà anh cũng hỏng rồi, mai tôi mang cái mới tới cho.”
Túc Úc: “???”
Điều khiển này mới thay tuần trước mà! Do thằng ranh Túc Minh kia đập vỡ cái cũ.
“Làm phiền anh rồi.” Ba Túc đưa thợ ra ngoài.
Túc Úc gãi đầu gãi tai, nhìn xuống Túc Minh đang ôm bóng da. Túc Minh ngủ cả buổi chiều, đang rất dồi dào sức lực, thấy Túc Úc nhìn mình thì hồ hởi chạy tới kéo anh trai ra ngoài: “Anh ơi, ra ngoài chơi đi! Chơi bóng!”
“Bóng bánh cái gì?” Túc Úc rất lạnh lùng từ chối em trai, chực đi vào phòng thì bỗng thấy Túc Lê ngồi đằng kia.
Trước mặt bé con là máy tính bảng của ba, đang chiếu phim hoạt hình.
Cái máy tính bảng này không dày lắm, lại có thể nhét vào đủ thứ. Trước đó cha bật phim hoạt hình cho cậu xem, Túc Lê còn thấy mấy hình tròn kì lạ, trong mỗi hình tròn là một khuôn mặt khác nhau.
Một thứ bé nhỏ như vậy mà có thể chứa đựng nhiều như thể, có người có vật, còn thần kì hơn cả túi Càn Khôn có thể lưu trữ mọi thứ.
Đồ vật ở thế giới này thật kì diệu, có con rối có linh lực có trận pháp có linh khí, cũng có đồ của người phàm rất tinh xảo tài tình.
Buổi chiều cậu còn tò mò dùng linh lực thử mấy thứ khác, kết quả cái nào cũng chập điện, cha chỉ có thể mời người tới sửa, nghe nói còn mất tiền. Giờ Túc Lê không dám thử nữa, chỉ dùng tay sờ.
Cảnh Túc Úc nhìn thấy là bé con ngoan ngoãn xem phim hoạt hình, máy tính bảng đặt trên đùi, đôi mắt lúng liếng chuyển động theo hình ảnh trong phim. Bé bé không kêu cũng không nhúc nhích, quá ngoan quá quy củ, hoàn toàn không giống mấy đứa nhỏ tuổi này hay quậy phá. So với thằng oắt Túc Minh đã đập vỡ không biết bao nhiêu cái máy tính bảng thì bé Lê đúng là thiên sứ nhỏ.
–
Trẻ em buổi tối dễ buồn ngủ, Túc Minh còn quấy một hồi mới chịu ngủ. Ba Túc vất vả mãi mới dỗ được con trai, về phòng khách thì thấy Túc Lê vẫn đang xem phim hoạt hình. Cái này vốn là dạng phim hoạt hình vỡ lòng cho trẻ em của Nhân tộc, kể về những thường thức đơn giản trong cuộc sống, không ngờ bé Lê lại thích, ăn tối xong còn xem hẳn mấy tập.
Túc Úc ngồi học bài bên cạnh, chủ yếu là xem vở ghi bạn mình mới mượn được của cái cậu thánh học kia, lúc rảnh còn tiện tay giúp Túc Lê bỏ qua nhạc cuối phim.
Ba Túc rón rén đi tới ngồi xuống cạnh Túc Lê, dịu giọng thương lượng với bé con: “Bé bé, đến giờ ngủ rồi, mai mình lại xem tiếp nhé?”
Túc Lê nghe vậy dời mắt khỏi màn hình, nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là muộn rồi.
Phim hoạt hình trong máy tính bảng đơn giản và dễ hiểu, cách nói và từ ngữ sử dụng cũng không khó hiểu như là lúc cha nói chuyện, một vài sự vật cậu không hiểu rõ đều được giải thích đơn giản trong đây, phải nói là giúp cậu rất nhiều.
Ba Túc cất máy tính bảng đi, bế Túc Lê lên dỗ ngủ.
Dỗ được một lúc bé bé đã “ngủ”, hắn lại rón rén bế con về phòng nhi đồng rồi mới yên tâm làm việc khác.
Túc Lê đợi cha đi được một lúc lâu mới bám vào thành giường nhổm dậy. Cậu ngồi khoanh chân, vận chuyển linh lực trong cơ thể, bắt đầu cẩn thận mở rộng linh mạch. Vận chuyển xong mấy vòng, linh mạch rã rời không chịu nổi, cậu mới nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rút lại linh lực đang chảy khắp người, Túc Lê chìm sâu vào trong giấc ngủ. Không hay biết rằng sau khi cậu ngủ, một luồng ánh đỏ yếu ớt sáng lên, chạy từ đầu ngón tay cậu, thuận theo linh mạch. Màu đỏ sẫm như máu dần lan ra, rồi tụ lại thành một con dấu Phượng Hoàng.
Ánh trăng sáng trong chiếu vào qua khung cửa, dấu ấn sáng lên vài giây, thời gian trôi lại dần biến mất khỏi tay Túc Lê, như thể chưa từng xuất hiện.
–
Túc Úc đọc hết sách thì đã rất muộn, cậu nhóc định đi ngủ thì thấy ba đang ngồi xổm ngoài hiên, mặt mày nghiêm túc kiểm tra trận pháp trên cửa sổ. Nhóc con kinh ngạc đi tới hỏi: “Ba, muộn vậy rồi ba còn loay hoay cái gì thế? Tuổi trung niên thì đừng thức đêm nhiều, thức đêm dễ rụng tóc đấy.”
Ba Túc vung tay, “bảo mẫu” rơi xuống trước mặt cả hai. Hắn cau mày bảo: “Buổi chiều lúc ba nói chuyện với Phong Yêu, bé Lê trèo lên kệ TV suýt thì ngã.” Trong con rối có cấm chế của hắn, nó sẽ luôn đặt an toàn của lũ trẻ lên hàng đầu. Thường khi những hành vi nguy hiểm như vậy xảy ra, con rối chắc chắn sẽ theo bên cạnh đứa nhỏ. Nhưng chiều này khi Túc Lê trèo lên tủ TV, con rối lại không có phản ứng gì.
“Sau đó ba có kiểm tra, phát hiện cấm chế trong người nó có hư hại.”
Túc Úc nghe vậy ngạc nhiên: “Hư hại? Nhưng con rối chỉ ở nhà thôi mà… Không thể nào, cái con yêu quái bắt cóc trẻ em kia lại tới nữa hả?”
“Không biết, nhưng khả năng cao là vậy.” Ba Túc tra tìm dấu vết lại không tra được gì, con yêu quái đó hẳn là định thử thăm dò con rối, nhưng gặp phải cấm chế của hắn. Phải công nhận là linh lực của nó cũng mạnh, thế mà phá hủy được trận pháp hắn bày trong cơ thể con rối, nhưng không biết tại sao lại rút về giữa chừng.
“Xem ra để Phong Yêu tới chăm sóc hai đứa nhỏ cũng không phải chuyện xấu.” Ba Túc nghiêm mặt: “Mai ba sẽ gọi điện cho cục, phải mau chóng bắt con yêu quái đó lại.”
–
Hôm sau tới nhà họ Túc Phong Yêu mới được nghe chuyện này, nhất là khi Túc Thanh Phong đề cập nửa đêm có yêu quái xông vào nhà định bắt cóc con mình, y có cảm giác chột dạ khó tả. Vết thương trên người y vẫn chưa lành, sáng nay tới lại phát hiện trận pháp ở đây được củng cố. Với cường độ trận pháp này, cộng thêm tình trạng cơ thể hiện tại, e là y không thể lén lút chui vào như trước.
Cũng may Túc Thanh Phong đồng ý cho y ở lại chăm sóc con hắn.
Sáng nay Phong Yêu cần học cách chăm sóc trẻ nhỏ, ba Túc gần như kè kè bên cạnh y quan sát. Túc Minh còn đỡ, con non của Yêu tộc da dày thịt béo, không cần phải tỉ mẩn nâng niu như là con non của Nhân tộc. Nhưng Túc Lê lại là trường hợp đặc biệt, nên cả sáng ba Túc chủ yếu lải nhải chỉ huy chuyện này.
“Cậu bế như thế không được, bé bé sẽ không thoải mái.”
“Lúc nấu cháo phải để lửa nhỏ hơn chút nữa, lửa liu riu thôi.”
…
Trước khi đi làm ba Túc vẫn chưa hết lo, đi ba bước ngoảnh lại một lần. Hắn dặn Phong Yêu có vấn đề truyền phải âm ngay, rồi mới vội vàng lao tới trường. Túc Lê nhìn cha ra ngoài, đợi cha đi khuất rồi mới vẫy tay với Phong Yêu.
Phong Yêu đứng trước mặt bé con, Túc Lê nhìn một hồi: “Anh vén tay áo lên đi, để ta xem vết thương sao rồi.”
Giọng đứa nhỏ non nớt, nhưng phát âm rành rọt hơn mấy hôm trước nhiều. Mỗi lần Phong Yêu nghe giọng của Túc Lê là lại có cảm giác rất lạ như thể bị phân liệt, nhất là khi nhóc con dùng chất giọng bi bô nói những chuyện nghiêm túc.
Túc Lê đợi một hồi không thấy Phong Yêu xắn tay áo thì giơ tay lên khua khua trước mặt y.
Phong Yêu sực tỉnh, mặt không đổi sắc kéo tay áo lên, mắt vẫn dán vào đứa nhỏ.
Trong lòng không khỏi nghĩ đến suy đoán lần trước. Lần trước y cho là đứa bé này bị đoạt xác, nhưng Bạch Họa Mi không đời nào chẩn bệnh sai, mà tu sĩ bình thường muốn cướp xác cũng sẽ không đặt mục tiêu vào một con non trời sinh tàn tật. Mà cha mẹ nó còn là Cửu Vĩ Thiên Miêu và Thần Loan Điểu lẫy lừng, muốn ra tay với con của hai vị này trước mặt họ không khác gì tự chui đầu vào rọ.
Mà thần lực y không hề hay biết, thằng bé lại có thể dễ dàng nhận ra…
Dường như đứa trẻ này sinh ra với bí mật.
Đã vài ngày trôi qua kể từ lần trị liệu trước, Túc Lê cẩn thận xem vết thương trên người Phong Yêu rồi nói: “May mắn là không chuyển biến xấu.”
Cậu ngưng tụ linh lực, luồn vào linh mạch của Phong Yêu tìm kiếm. Linh lực mỏng manh nhưng thuần chất nhanh chóng chui vào linh mạch thủng lỗ chỗ của Phong Yêu, chậm rãi tưới mát chữa trị cho vết thương của y.
Chớp mắt đã mười mấy phút trôi qua, Phong Yêu tỉnh lại khỏi cảm giác dễ chịu kì lạ trong quá trình trị liệu, bỗng thấy đứa nhỏ ôm bụng. Y ngạc nhiên, sau đó lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
“Ọt —“
Túc Lê lạnh tanh nhìn Phong Yêu: “Đói.”
Phong Yêu vội vàng chạy đi pha sữa bột, Túc Lê tiếp tục ôm cái bụng chả biết cố gắng của mình, sau đó nghe thấy một tiếng khóc ré lên trong phòng nhi đồng. Bảo mẫu vào trong phòng bế Túc Minh ra, Túc Minh thấy Túc Lê thì lập tức giãy giụa muốn xuống khỏi tay bảo mẫu, sau đó chạy bình bịch tới, bổ nhào lên người anh trai.
Bị Túc Minh đẩy ngã nhiều lần, Túc Lê thấy em trai chạy tới lập tức cảnh giác, đang định vận linh lực ngăn cản, nhưng mới giơ tay đã cảm nhận được linh mạch khô kiệt.
“…” Linh lực trong người cạn mất rồi!
Phong Yêu nghe được tiếng bịch thì vội vàng chạy ra, thấy hai đứa nhỏ lăn lông lốc trên thảm thì sửng sốt, giơ tay cứu Túc Lê ra khỏi nước sôi lửa bỏng. Túc Minh ngửi được mùi sữa trên người Phong Yêu, lập tức hét: “Đói ạ!”
Sữa bột pha rất nhanh.
Ba Túc không có nhà, Túc Minh lại là trẻ con, Túc Lê bèn hỏi luôn Phong Yêu.
“Nhân tộc và Yêu tộc bên ngoài thế nào?”
Phong Yêu sửng sốt. Mặc dù y thấy câu hỏi này hơi lạ, nhưng vẫn đáp: “Hiện tại thì hai tộc chung sống hòa bình, rất nhiều yêu quái chọn hòa nhập với xã hội của con người.”
Người và yêu chung sống…?
Túc Lê ngạc nhiên.
“Vậy những thứ kì lạ đó thì sao?” Túc Lê chỉ vào TV hỏi.
Phong Yêu: “Đó là đồ do Nhân tộc sáng tạo. Trong Nhân tộc có vô số kẻ tài ba, đồ do họ chế tạo được phổ biến rộng rãi trong xã hội con người.”
Túc Lê kinh ngạc: “Linh khí cũng phổ cập ư?”
Phong Yêu im lặng. Đứa bé này có vẻ hiểu rất nhiều, lại có vẻ chẳng biết gì hết. Y đành phải giải thích: “Cũng không hẳn, chỉ có thể nói là một vài món linh khí được tu sĩ Nhân tộc dùng phương thức khác chế tạo ra, rồi cung cấp cho con người không có khả năng tu luyện sử dụng. Bây giờ không thể so với mấy ngàn năm trước nữa, xã hội con người bình đẳng, chỉ cần nhóc có tiền, muốn mua linh khí cũng rất đơn giản.” Mặc dù y ít khi xuống núi, nhưng mấy đạo lí đơn giản này đều được đám tiểu yêu sống xung quanh phổ cập.
Túc Lê: “Nhà ta… Có nhiều tiền lắm à?”
Phong Yêu ngạc nhiên nhìn đứa nhỏ: “Tất nhiên rồi.”
Chưa nói huyết thống cao quý của Cửu Vĩ Thiên Miêu và Thần Loan Điểu, hai vị này đã hòa nhập vào xã hội con người rất nhiều năm, tích lũy được một khối tài sản phong phú.
Túc Lê đã hiểu, nghi vấn những ngày qua được giải đáp.
Cậu vẫn luôn thắc mắc sao gia đình mình có thể sử dụng đồ ăn có chứa linh lực, có con rối mang trận pháp, còn cả những thứ kì lạ kia, hóa ra là nhà cậu rất giàu nên mua được!
Phong Yêu thấy đứa nhỏ làm vẻ bừng tỉnh như vừa tìm được đáp án cho câu đố, sau đó thản nhiên cầm bình sữa tiếp tục hút, khuôn mặt trắng nõn mềm mềm bắt đầu phập phồng. Y không kiềm được vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào cái má phúng phính.
Túc Lê: “?”
Phong Yêu lúng túng rút tay về.
Hai người mới nói được mấy câu thì Túc Minh lại òa khóc vì làm hỏng đồ chơi. Tiếng khóc chói tai khiến Phong Yêu mới nhậm chức ngày đầu tiên cuống cả lên, vội vàng đi sang dỗ dành.
Sự thật chứng minh, Túc Minh quá quấy.
Lúc thì là vì đồ chơi, lúc thì là vì đói. Phong Yêu luống cuống đối phó, cuối cùng phải pha thêm bình sữa nữa chặn miệng nhóc con. Túc Lê bó tay, chỉ có thể dịch vào góc sô pha, tránh cho bị Túc Minh ngộ thương.
Trước kia cứ nghĩ Phong Yêu tới làm bảo mẫu thì cả hai sẽ có thêm thời gian để giao lưu, không ngờ vì Túc Minh mà hầu hết thời gian của Phong Yêu phải dùng để đối phó với tiếng khóc của nhóc con này.
Ban đầu Túc Lê bị Túc Minh làm cho ong hết đầu, về sau khôi phục được chút linh lực, cậu lập tức làm thuật che tiếng, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh. Buổi trưa ba Túc về một chuyến, thấy hai đứa nhỏ được Phong Yêu chăm sóc đều ngoan ngoãn ăn cơm, còn tưởng chủng tộc Phong yêu này có tài năng thiên bẩm trong việc chăm trẻ. Thế là trong bữa ăn, mười câu hết năm là khen Phong Yêu tài giỏi, năm câu còn lại là hỏi thăm tình trạng của hai đứa bé hồi sáng.
Con non cần ngủ trưa, ba Túc thấy hai đứa con đều ngủ mới rời nhà, trước khi đi còn dặn Phong Yêu phải chú ý trận pháp bên ngoài. Túc Lê ngủ vài tiếng đã tỉnh, Túc Minh vẫn còn đang ngáy o o.
Phong Yêu đang ngồi canh, thấy bé con tỉnh thì ngạc nhiên hỏi: “Nhóc không ngủ thêm à?”
Yêu tộc thời kì con non rất thích ngủ, Túc Minh quấy thì quấy, nhưng ăn no quấy xong là sẽ buồn ngủ, một ngày có quá nửa là để ngủ.
Túc Lê lắc đầu. Hôm nay tinh thần cậu khá tốt, mặc dù sáng làm trị liệu cho Phong Yêu, nhưng ngủ một giấc đã khôi phục lại. Việc đầu tiên cậu làm sau khi ngủ dậy là kiểm tra linh lực trong cơ thể, linh lực cạn kiệt sẽ cần thời gian để hồi lại. Điều khiến Túc Lê bất ngờ là lần này cậu khôi phục còn nhanh hơn lần trước.
Chỉ ngủ có một giấc mà linh lực đã hồi phục được 1/4.
Linh mạch cũng rộng hơn một chút so với ngày đầu tiên cậu thức tỉnh. Khi Túc Lê đầu thai tới nhà họ Túc, do thần hồn và thân xác dung hợp quá chậm nên ý thức mới mơ màng, giờ ý thức đã khôi phục, nhưng cơ thể cần tu luyện một thời gian dài mới đủ mạnh. Theo phỏng đoán của cậu thì với cơ thể này, cậu cần ít nhất là hai ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục, nhưng tốc độ hiện giờ cho thấy chỉ một ngày là đủ rồi.
Túc Lê biết cơ thể mới của mình yếu tới mức nào… Sao tự dưng lại nhanh vậy?
Với tình trạng linh mạch này, cho dù có được nới rộng ra thì cũng không thể nhanh như vậy.
Phong Yêu thấy bé con nghiêm mặt, do dự nửa ngày mới lên tiếng: “Có chuyện gì à?”
Túc Lê giật mình, nhìn sang Phong Yêu thì chợt nhớ ra.
Cậu hỏi: “Anh có mang mảnh vỡ kia theo không?”
[Tác giả có lời muốn nói]
Phong Yêu: Nhà nhóc giàu lắm.
Túc Lê: (⊙o⊙)
Ba Túc: Mai phải cho người tới bắt con yêu quái đó mới được.